Thật không ngờ.
Ngay lúc đó cánh cửa vùng mở hoát.
Thật là lạ vì Quách Đại Lộ đã đóng lại rồi.
Hắn mời người áo đen vào, hắn quay lại đóng cửa gài then cẩn thận, thế sao bây giờ lại mở ra không một tiếng khua?
Một người mặc áo choàng màu lục, tay cầm cây quạt phe phẩy đi vào.
Hắn ăn vận thật là sang trọng, thần sắc thật khoáng đạt, nhìn qua giống như là một vị công tử con nhà hào phú.
Nhìn rõ mặt hắn, Quách Đại Lộ thiếu điều nhảy dựng.
Mặt hắn không phải là mặt người, giá như những tượng hình ma quái trong những toà cổ miếu mà vẫn dễ nhìn hơn vì những hình tượng ấy dầu có dữ dằn thì nó cũng vẫn là mặt giả, còn tên này là mặt thật. Mặt thật mà giống ma quỷ thì quả là kinh người.
Bốn người vào khi nãy vẫn chưa hay sự xuất hiện của người mới tới.
Bước đi của người áo màu lục nhẹ đến mức như không đυ.ng đất. Hắn đi thẳng tới sau lưng người cầm Phán Quan Bút, hắn dùng chiếc quạt đập nhè nhẹ lên vai người ấy.
Y như một con thỏ bị trúng tên, người cầm Phán Quan Bút nhảy dựng lên văng bắn về phía lão già.
Bây giờ thì họ mới nhìn thấy người mặc áo màu lục.
Và khi thấy người này, mặt họ đều lộ vẻ kinh hoàng.
Quách Đại Lộ và Yến Thất lại trao đổi nhau bằng mắt: “Như vậy họ cũng không phải là một bọn với nhau”.
Bây giờ thì đúng sáu người, sáu người ba bọn.
Tất cả họ như đang cùng nhau biểu diễn một vở kịch câm, vở kịch rất thần bí và kí©h thí©ɧ.
Người mặc áo màu lục vẫn phe phẩy chiếc quạt, dáng cách thật ung dung.
Bốn người tới trước sắc mặt càng căng thẳng, tay họ nắm vào binh khí chặt hơn.
Người mặc áo màu lục chợt xếp cây quạt lại, dùng đầu quạt chỉ vào bốn người, rồi lại chỉ ra ngoài cửa.
Rõ ràng ý hắn bảo họ hãy rút đi.
Bốn người vào trước nhìn nhau, lão già cầm vòng như thu hết can đảm lắc đầu, vì khi lão ta lắc đầu thì môi lão mím lại thật chặt.
Lão dùng song hoàn chỉ chỉ chung quanh và chỉ ngược vào mình và đồng bọn. Ý lão rõ ràng muốn nói địa bàn hoạt động này hiện thuộc về lão.
Người vận áo lục vụt cười khan.
Bất luận là ai cũng không thể nhìn thấy cái cười như thế.
Vì khi thấy cái cười đó, nhất định người có gan dạ cách mấy cũng phải nổi gai ốc đầy mình...
Bốn người tới trước không ai bảo ai, họ cùng nhích lần sát nhau, mồ hôi họ tươm đầy trán.
Người mặc áo lục lại dùng cây quạt chỉ chỉ vào binh khí của bọn bốn người, hình như hắn bảo hãy cứ xông lên một lượt.
Bốn người tới trước lại đưa mắt nhìn nhau, hình như họ ngầm bảo nhau chuẩn bị, nhưng ngay lúc đó thì người mặc áo lục đã như chòm mây nhẹ trôi tới trước mặt họ.
Hắn cầm cây quạt khõ nhẹ lên đầu của người cầm dây xích sắt.
Cái gõ của hắn thật nhẹ, mới nhìn qua mường tượng như chưa gõ tới đầu.
Thế nhưng người cầm dây xích từ từ quị xuống y như một thân cây bị đốn hẳn gốc, đầu hắn bị tét làm ba, máu óc bắn ra như hoa.
Lúc tên cầm dây xích vừa ngã xuống thì tên cầm thanh Nguyệt kiếm đã hất tay lên.
Thanh kiếm trong tay hắn vυ"t thẳng vào ngực người mặc áo màu lục như một mũi tên xé gió.
Hắn biết cái gõ xem tuy nhẹ của người mặc áo màu lục nhưng cái cái nhẹ đó đủ kết liễu sinh mạng người đồng hành, hắn không phi thân tới, chỉ phóng nhanh thanh kiếm.
Hắn biết là khi đánh ngã người cầm dây xích, thế nào người mặc áo lục cũng có một thoáng sơ hở. Hắn chỉ cần một thoáng ấy vì thanh kiếm của hắn vυ"t đi thật nhanh và chính xác.
Nhưng người mặc áo màu lục lại càng nhanh hơn nữa. Chỉ nghe hai tiếng tách tách nho nhỏ, thanh kiếm đã bị hắn nắm gọn trong tay và khẽ rung lên...
Hai bàn tay của tên sử dụng thanh Nguyệt kiếm như vụt vυ"t ra, văng xuống đất...
Không hai bàn tay của hắn chưa văng hẳn ra, hãy còn một chút da lủng lẳng nhưng con người của hắn thì đã vụt ngang, không phải chết mà là ngất lịm...
Thân hình hắn ngã xuống, hai bàn tay lủng lẳng đập mạnh lên mặt đất tưng tưng hai ba cái, trông đến rùng mình.
Chuyện xảy ra thật chỉ trong nháy mắt.
Còn lại hai tên, bốn cái chân của họ vụt như mất hết gân. Họ vẫn đứng nhưng đầu gối này nhịp vào đầu gới kia nghe cồm cộp.
Lão già vẫn còn gắng gượng, lão khom mình trước mặt người áo lục và cầm hai cái vòng chỉ ra ngoài cửa...
Rõ ràng là lão đã chịu thua, xin cho lão... chạy.
Người mặc áo lục gật gật và cười cười.
Hai tên đang đứng run chợt như được lệnh trên ân xá, hai người khom mình xuống xốc thây hai người bạn, loạng choạng bước ra.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, người mặc áo lục vụt nhoáng lên, ngoài cửa liền nổi lên hai tiếng rú.
Tiếp theo là mấy vật loáng thoáng bay vυ"t trở vào trong.
Khi những vật ấy rơi xuống đất, mới nhìn thấy rõ là chiếc Phán Quan bút và cặp vòng của lão già.
Chiếc Phán Quan bút gãy làm tư, cặp vòng cong veo không còn giống khi nãy.
Quách Đại Lộ chắn miệng nhìn Yến Thất.
Đôi mắt Yến Thất trân tráo hoảng hồn.
Người mặc áo màu lục võ công tự nhiên là quá cao nhưng cái đáng sợ là chất tà khí trong những ngón nghề của hắn.
Và cái đáng sợ hơn hết là lối gϊếŧ người của hắn. Hắn gϊếŧ người mường tượng như người ta đốn chuối.
Bất luận là ai, cứ nhìn thấy cách gϊếŧ người của hắn đếu phải rùng mình.
Thế nhưng người áo đen thì lại như không thấy vì từ trước đến sau hắn không hề động đậy, không hề hé mắt.
Gần như những chuyện kinh thiên động địa xảy ra trong gian nhà này đối với hắn y như không có.
Bằng vào dáng cách đó, giá như tất cả thiên hạ trong đời này cùng một lúc ngã quay ra chết hết thì hắn cũng không màng.
Bây giờ thì người mặc áo màu lục mới chậm rãi bước vào, hắn vẫn đi bằng bước chân thong thả, tay cầm quạt phe phẩy y như không có chuyện gì xảy ra.
Giá như không ai thấy, có thể nghĩ rằng hắn là khách mới đến chơi, những chuyện gϊếŧ người vừa rồi đối với hắn không hề hay biết.
Hắn như vô tình khẽ liếc về phía cửa số tối om, chỗ Quách Đại Lộ và Yến Thất đang đứng, nhưng chân hắn vẫn từ từ đi ngay tới trước mặt người áo đen.
Đó là chỗ dựa hành lang, dựa hành lang thường thường có bậc thềm.
Hắn chậm rãi bước lên.
Hắn bước lên và đứng lại nhìn thẳng vào người áo đen.
Bây giờ thì Quách Đại Lộ cũng nhìn theo, hắn không hiểu người áo đen đã mở mắt ra từ bao giờ và cũng đang nhìn thẳng vào mặt người áo lục.
Hai người đứng bất động nhìn nhau.
Họ trông thật đáng tức cười, Quách Đại Lộ đã muốn cười.
Nhưng hắn không cười, lòng bàn tay của hắn đã rịn mồ hôi.
Qua một lúc lâu, người mặc áo màu lục vụt hỏi :
- Vừa rồi Ác Điểu Khang Đồng đã đưa anh em hắn đến đây.
Giọng nói của hắn nghe thật êm tai.
Hắn có dáng cách của con người... công tử, bây giờ nghe giọng nói của hắn, càng rõ ràng đúng là công tử hơn nữa.
Người mặc áo lục nói tiếp :
- Ta sợ họ quấy nhiễu sự thanh tịnh của các hạ cho nên ta đã đuổi họ đi rồi.
Người mặc áo đen vẫn cứ ừ hừ trong miệng.
Người áo lục vụt hỏi :
- Có lẽ các hạ biết bọn chúng sẽ đến nên đợi sẵn nơi này?
Bây giờ người áo đen mới chịu nói, hắn nói bằng một giọng lạnh như băng :
- Chúng không xứng đáng cho ta làm chuyện đó.
Người mặc áo lục cười hề hề :
- Đúng, những con người đó quả thật không xứng cho các hạ ra tay, thế nhưng như vậy thì các hạ đợi ai?
Người áo đen đáp :
- Đợi Quỷ công tử.
Người mặc áo màu lục cười :
- Cảm ơn các hạ đã biết đến, thật quả là vinh hạnh.
Hắn không tự xưng cũng không thừa nhận nhưng cách nói của hắn đã mặc nhiên chỉ ngực bảo rằng “Quỷ công tử là ta”.
Quách Đại Lộ ném tia nhìn về phía Yến Thất.
Cái tên thật đúng với con người.
Thế nhưng người áo đen là ai?
Có phải hắn là Nam Cung Xú?
Và tại sao hắn lại đợi Quỷ công tử ở đây?
Tự nhiên cái đó, câu hỏi đó đã có ngay trong óc của Quách Đại Lộ và Yến Thất nhưng chắc chắn họ không thể trả lời...
Quỷ công tử hỏi :
- Các hạ đã có lòng đợi ta ở đây như thế các hạ đã biết mục đích của ta đến đây rồi chứ?
Người áo đen trở lại cái giọng hừ hừ trong miệng...
Quỷ công tử nói :
- Chúng ta trước đây cũng đã có gặp nhau và cũng đã biết phải với nhau rồi.
Người áo đen gặn lại :
- Các hạ biết phải?
Quỷ công tử cười :
- Đúng, ta đối với các hạ rất là khách khí nhưng các hạ thì lại đối với ta có chuyện hơi phiền...
Người áo đen nhếch môi không nói...
Quỷ công tử nói tiếp :
- Lần này ta hy vọng chúng ta nên biết đếu với nhau khi khi gặp mặt và cũng sẽ hết sức biết điều với nhau khi chia tay.
Người áo đen lại nhếch môi...
Quỷ công tử lại nói :
- Ta chỉ cần hỏi gia chủ mấy câu rồi sẽ đi ngay.
Người áo đen lắc đầu :
- Không được.
Quỷ công tử nói :
- Chỉ hỏi hai câu thôi.
Người áo đen nói :
- Không được.
Quỷ công tử quả nhiên vẫn giữ thế biết điều, hắn mỉm cười :
- Sao lại không được, chẳng lẽ các hạ và chủ nhân nơi này là bằng hữu hay sao?
Người áo đen nói :
- Không phải.
Quỷ công tử cười :
- Đương nhiên, các hạ cũng như ta, chúng mình từ trước đến giờ đâu có bằng hữu.
Người áo đen lạo hừ hừ...
Quỷ công tử hỏi :
- Đã không phải là bằng hữu thì tại làm sao các hạ lại làm như thế?
Người áo đen nói :
- Ta làm như thế.
Quỷ công tử chớp mắt :
- Số bạc của bọn Thôi Mệnh Phù có tại đây hay không, chuyện đó chưa có gì chắc lắm, chúng ta hà tất phải tranh nhau?
Người áo đen trầm giọng :
- Cút ngay.
Quỷ công tử cười :
- Ta không biết chuyện cút đó đâu.
Người áo đen gằn :
- Không cút là chết.
Quỷ công tử nói :
- Ai chết ai sống, chuyện đó chưa biết chắc nhưng các hạ định ra tay bây giờ sao?
Hắn vẫn nói bằng một giọng điệu biết điều, dáng cách của hắn cũng vẫn giữ phép lịch sự như từ trước...
Bất cứ ai cũng không thấy được ý muốn gây sự của hắn.
Thế nhưng Quách Đại Lộ và Yến Thất chợt kêu lên khe khẽ :
- Xem, con người ấy sắp ra tay rồi đấy...
Quả nhiên, họ chưa dứt câu thì Quỷ công tử đã ra tay.
Cũng cùng một lúc, người áo đen cho tay lên đốc kiếm.
Hắn không phải đưa một tay mà lại đưa cả hai tay.
Hai tay hắn cùng chụp lên đốc kiếm, bộ ngực của hắn hoàn toàn để lộ giống y như một cửa thành đang mở hoát chờ địch nhân xua binh tiếp nhận... Cây quạt của Quỷ công tử vốn đang trên thế như dùng Phán Quan bút, mũi quạt đâm thẳng vào giữa ngực người áo đen nhưng đột nhiên nửa chừng biến thế, cánh quạt xoè ra, thay vì đâm thẳng, cổ tay hắn lại bẻ ngang, cánh quạt xòe ra y như một lưỡi đao vòng cung cứa ngang yết hầu kẻ địch.
Chỉ đứng nhìn không tôi, thế biến của hắn quả thật kinh người.
Sau lưng người áo đen vốn là cây cột nhà, vì từ trước đến sau, hắn vẫn dựa y như thế, đó là chỗ mà không còn... dư địa.
Thêm vào đó, hai tay hắn lại giơ cao, thân hình vì thế hơi ưỡn ra phía trước, bộ ngực hắn bày ra hoàn toàn. Bất cứ người nào, không cần là cao thủ, chỉ cần hơi biết qua về võ công, cũng điều thấy ngay tư thế đó là tư thế của một con người chờ chết.
Kiếm của hắn dài hơn một sải tay, trong tình hình như thế nhất định không làm sao rút ra khỏi vỏ.
Không một ai có cách gì rút thanh trường kiếm ra được, trong tư thế ấy.
Không ai làm được nhưng người áo đen làm được.
Một con người đã chọn cái tư thế đứng như vậy để đối kháng với kẻ địch trừ những kẻ khật khùng, thì họ sẽ có cái cách của họ.
Quỷ công tử vừa ra tay thì thân của người áo đen đã chuyện động.
Hắn đứng y thì còn đỡ, khi hắn chuyển động thì lại càng quá lạ lùng.
Hắn không dời chân, hắn vẫn đứng yên nhưng thân hắn xoay ngược lại.
Thay vì đối diện với kẻ địch, hắn lại quay lưng ra ngoài, quay mặt vào trong, nhìn qua giống như hắn muốn leo lên cây cột.
Cái cách ấy thật là ngu hết chỗ nói, có thể gọi là điên mới đúng.
Chính Quỷ công tử cũng gần như kinh ngạc. Hắn đã từng giao đấu không dưới ba trăm trận, đã từng gặp đủ hạng người, đã từng gặp đủ những tư thế khởi đầu kỳ dị nhưng tuyệt nhiên chưa từng gặp ai có cái cách lạ lùng gần như điên dại của gã áo đen...
Nhưng hắn không phải suy nghĩ nhiều hơn vì hắn không đủ thì giờ...
Vì ngay lúc ấy, cái đầu của người áo đen vụt cụng vào cây cột, hai chân hắn chụm lại chịu mạnh vào gốc cột, thân mình gập lại, cái bụng thót vô cái lưng nhô ra theo thể con tôm luột.
Toàn thân hắn vùng bắn ngược ra sau, hai tay hai chân hắn y như duỗi ra va chạm vào nhau...
Thanh trường kiếm dài hơn một sải tay được thoát ra khỏi vỏ một cách thật nhanh và dễ dàng.
Cách rút kiếm ấy không những kỳ dị chưa từng thấy mà khi thanh kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ, nó lại biến thành một chiêu thế cực kỳ hiểm hóc.
Quỷ công tử thấy thân hình người áo đen vừa bắn ra, định quay lại tấn công theo thì hắn thấy ngay mũi kiếm đã chỉ thẳng vào mình...
Mũi kiếm chớp ngời chóa mắt và hơi thép lạnh băng băng...
Phương pháp ngu xuẩn chỉ thoáng chốc biến thành phương pháp quá ư tuyệt diệu.
Quỷ công tử chợt phát giác là mình không còn một cơ hội nào để tấn công.
Hắn chỉ còn cách duy nhất là lùi lại.
Hắn chỉ lùi và lùi mãi đến khi lưng đυ.ng vào cây cột.
Bây giờ thì tư thế ban đầu của người áo đen đã thành tư thế hiện tại của Quỷ công tử.
Và mỗi người đều có một cái hay riêng.
Tự nhiên là Quỷ công tử không thể làm y như theo cái tư thế của người áo đen, hắn chỉ chuyển thân mình... nửa vòng.
Không phải chuyển y như người áo đen, hắn chuyển bằng đôi chân, nghĩa là lưng hắn dựa vào cột, nhờ cây cột to che chở, một quạt một tay thủ về trước mặt, toàn thân hắn không hở một tí nào.
Quỷ công tử bất giác mỉm cười.
Từ chỗ lâm vào thế bí, từ chỗ lâm vào thế không còn dư địa mà hắn chợt nảy ra một thế quá hay.
Bằng vào thanh kiếm quá dài trong tay, người áo đen muốn tấn kích, tự nhiên phải chạy theo để đối diện với hắn và hắn ước lượng rồi, hắn xoay theo cây cột, còn người áo đen phái chạy vòng. Thế xoay của hắn nhỏ hơn, cử động ít hơn và nhanh hơn, còn người áo đen muốn đánh được hắn phải mất nhiều thì giờ và sức lực.
Cứ bằng vào thế đó, hắn không cần đánh vội, hắn cứ xoay cho đối phương chạy theo cho đến mệt, lúc bấy giờ, hắn sẽ thừa cơ hội tấn công.
Quỷ công tử lại mỉm cười. Hắn thấy hai cái gian nan của đối phương. Hắn chờ đợi xem cái khốn đốn ấy xảy ra và chờ đón lấy cái tất thắng của mình.
Hắn chờ đợi người áo đen chạy ra phía trước vì hắn biết chỉ có cách đó, ngoài ra không làm sao khác được.
Thế nhưng vẫn im re.
Người áo đen vẫn cứ ở phía sau gốc cột và không động tịnh.
Lạ nhỉ?
Không lẽ hắn lại có phương thức khác hơn?
Không, nhất định là không còn cách nào khác hơn nữa, nhất định hắn đang chờ cơ hội.
Quỷ công tử thở phào khoan khoái.
Hắn không sợ cái chuyện chờ như thế, hắn đã dành phần chủ động, muốn chờ cứ chờ.
Nhưng hắn không phải chờ lâu nữa, hắn nghe một tiếng chạm nhỏ phía sau cây cột y như tiếng chim mổ kiến mổ vào cây...
Quỷ công tử không hề lưu ý.
Hắn đã nắm phần chủ động rồi mà.
Nhưng cũng ngay trong lúc ấy, hắn nghe xương sống hắn lạnh buốt...
Hắn không kịp nghĩ, kịp nhận định gì cả, vì vừa nghe hơi lạnh sau lưng thì có một vật ngay trước mặt hắn rồi.
Vật ấy là mũi kiếm, mũi kiếm đen ngời lấp lánh.
Máu tươi từ nơi mũi kiếm từng giọt, từng giọt nhễu.
Bất cứ ai, nếu đột nhiên thấy mũi kiếm từ sau lưng ló ra trước ngực mình, không hiểu cảm giác của họ trong lúc đó như thế nào?
Cái cảm giác ấy sợ có ít người biết được...
Vừa thấy mũi kiếm, vẻ mặt của Quỷ công tử biến đổi lạ lùng.
Sự biến đổi đó rất khó hình dung, nó giông giống như hắn kinh ngạc cực điểm... nó giông giống như thú vị vô cùng...
Hai mắt hắn trừng trừng nhìn ngay mũi kiếm, gân mặt hắn giật giật, miệng hắn hả toang hoát, hình như hắn muốn la nhưng âm thanh lại không thoát được...
Thân hình hắn đột nhiên tê cứng, ở xa nhìn lại hình như hắn đang chăm chú nhìn vào mũi kiếm ló ra trước ngực nhưng không, bây giờ thì hắn hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa cả, hắn hoàn toàn không còn cảm giác.
Máu vẫn từng giọt từng giọt nhễu xuống đất theo mũi kiếm, nhễu thật chậm.
Thân hình hắn vẫn hoàn toàn trong tư thế cũ, tư thế trông đến rùng mình.
Yến Thất quay mặt sang phía khác, hắn không thể nhìn lâu hơn nữa.
Đôi mắt Quách Đại Lộ vẫn mở tròn xoe nhưng thật sự thì hắn cũng không còn thất những gì nữa.
Sự kinh ngạc đã khiến cho có nhìn cũng không còn thấy rõ.
Cái màn vừa rồi đã làm cho đôi mắt của hắn hóa ra đờ đẫn.
Hắn thấy rõ ràng người áo đen đâm thẳng mũi kiếm vào cây cột. Thứ cột bằng gõ lim lớn hơn cái thúng giạ và hắn cũng thấy rõ là vì thanh kiếm đi quá nhanh, nhanh tới mức từ khi mũi kiếm chạm vào thân cột tới khi ló ra trước ngực Quỷ công tử, dù cho ai muốn kêu lên cũng chỉ có thể vừa há miệng chứ chưa thể phát ra lời.
Nếu nghe ai kể lại câu chuyện như thế, nhất định Quách Đại Lộ có thể tin rằng có thể nhưng khi chính mắt hắn thấy như bây giờ thì trái lại, hắn gần như không làm sao tin nổi.
Vì chuyện kể có thứ lớp, có thể dài dòng, có thể dẫn dắt tư tưởng con người từ phát khởi sự việc cho đến hồi kết thúc, còn chính mắt thấy thì lại quá nhanh, nhanh đến nỗi không thể tin mắt mình thấy đúng.
Và cũng thật nhanh, khi Quách Đại Lộ phát hiện mũi kiếm ló ra trước ngực Quỷ công tử thì người áo đen đã rút thanh kiếm trở ra.
Nói rút ra là vì thật sự nó như thế chứ thật không làm sao thấy kịp vì mũi kiếm rút và ghim trở vào thân thể của Quỷ công tử quá nhanh, động tác nhanh đến mức cái thân không kịp ngã, làm như người áo đen chỉ lấy thanh kiếm ngang qua cây cột chứ không hề rút ra ghim lại bao giờ, Người áo đen trở ngược sống kiếm, quảy lên vai y như người ra vác cuốc, cái thây của Quỷ công tử dính tòng teng trên ấy.
Cũng bằng dáng đi khi bước vào, dáng đi thật chậm, người áo đen quảy cái thây của Quỷ công tử bước thẳng ra phía cửa.
Một người áo đen bao mặt, dùng thanh kiếm quảy một cái thây chầm chậm bước đi như... đi dạo. Giá như đó là bức hoạ, bất cứ ai trông vào nhất định cũng phải rùng mình, huống chi đâu không phải là bức hoạ mà là con người sống động.
Quách Đại Lộ chợt nghe như phát lãnh, khi không hắn chợt muốn kiếm thêm một chiếc áo bông.
Hắn rất mong những chuyện xảy ra đêm nay chỉ là... giấc mộng và bây giờ thì hắn đang tỉnh dậy.
Người áo đen đã khuất rồi, đại sảnh của Phú Quý sơn trang không còn ai cả.
Vẫn là khung cảnh tự bao giờ, đêm tối cũng giống bao đêm tối khác.
Quách Đại Lộ thở dài lẩm bẩm :
- Bây giờ có ai đến đây mà có thể biết được những chuyện xảy ra vừa rồi, tôi cũng phục lăn luôn.
Từ sau lưng, Vương Động vụt hỏi :
- Vừa rồi đã phát sinh những chuyện gì?
Quách Đại Lộ hỏi lại :
- Anh không biết à?
Vương Động lắc đầu :
- Không biết.
Quách Đại Lộ ngơ ngác :
- Ủa, như vậy không lẽ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra?
Vương Động nói :
- Không có.
Quách Đại Lộ chợt cười :
- Đúng, nó đã thuộc về quá khứ, quá khứ cũng như chuyện chưa phát sinh giống nhau y như một, kể như không hề có chuyện gì.
Vương Động gật đầu :
- Câu đó đúng.
Quách Đại Lộ nói :
- Vì thế anh không cần phải nghĩ nhiều vì nghĩ nhiều quá cũng sinh ra phiền não.
Vương Động nói :
- Câu đó lại đúng luôn.
Yến Thất vụt nói :
- Câu đó không đúng.
Vương Động quay lại :
- Sao?
Yến Thất nói :
- Bởi vì cho dù chuyện anh có nghĩ đến hay không nghĩ đến cũng vẫn là phiền não.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Phiền não cái gì?
Yến Thất thở ra :
- Cho đến bây giờ tôi vẫn không thấy ra cũng không nghĩ ra. Chính vì thế nên tôi quả quyết là chuyện phiền não sẽ xảy ra không nhỏ.
Tất cả mọi người vùng ngậm miệng lại một lượt.
Vì người áo đen đã lù lù trở lại.
Hắn vẫn đi bằng dáng đi chậm chạp, hắn xuyên qua sân, bước lên bực thềm và dừng lại dựa y vào cây cột lúc nãy.
Quách Đại Lộ vụt nói :
- Tôi ra hỏi hắn xem.
Không ai kịp mở miệng vì nói chưa dứt là hắn đã đi ra.
Người áo đen nhắm mắt y như ngủ.
Quách Đại Lộ ho khan hai ba tiếng lớn, hắn ho mà cổ họng chợt nghe như muốn rát...
Người áo đen mở mắt nhìn hắn lạnh lùng :
- Xem chừng các hạ nên đi tìm thầy thuốc là vừa.
Quách Đại Lộ cười :
- Không cần đến thầy thuốc, tôi đã có sẵn thuốc ho.
Người áo đen nhìn hắn nhưng lại làm thinh.
Quách Đại Lộ nói tiếp :
- Bất luận có bệnh gì, tôi chỉ cần uống rượu vào là hết ngay.
Người áo đen mấp máy đôi môi nhưng vẫn không chịu nói.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Bây giờ các hạ thấy có muốn uống rượu không nhỉ?
Người áo đen đáp :
- Không muốn.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao? Vừa rồi các hạ đã... đã gϊếŧ người rồi mà?
Người áo đen gặn lại :
- Ai nói đã gϊếŧ người?
Quách Đại Lộ sửng sốt :
- Không có?
Người áo đen thản nhiên :
- Không có.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Vừa rồi các hạ gϊếŧ...
Người áo đen nói :
- Không phải người.
Quách Đại Lộ chớp chớp mắt :
- Không phải người? Như thế nào mới phải là... người?
Người áo đen đáp :
- Người trên đời này ít lắm.
Quách Đại Lộ bật cười :
- T6i thì sao? Tôi có thể là... người không nhỉ?
Người áo đen gặn lại :
- Các hạ muốn tôi gϊếŧ?
Quách Đại Lộ chớp mắt :
- Các hạ có gϊếŧ tôi cũng không làm sao có được món bạc của bọn Thôi Mệnh Phù.
Người áo đen nói :
- Nơi này không có thứ đó, không có cái gì cả.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Ủa, như vậy là các hạ biết?
Người áo đen nói :
- Tự nhiên.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Ủa, như vậy thì các hạ đến đây làm gì?
Người áo đen nói :
- Lỡ đường, tá túc một đêm.
Quách Đại Lộ nói;
- Nhưng chính vừa rồi các hạ đã vì chuyện ấy nên đã gϊếŧ một người không phải là người.
Người áo đen hỏi lại :
- Chuyện ấy là chuyện gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Chuyện số bạc của bọn Thôi Mệnh Phù.
Người áo đen nói :
- Không phải vì chuyện ấy, Quách Đại Lộ mở tròn đôi mắt :
- Ủa, như thế thì tại sao lại gϊếŧ... hắn? Vì chúng tôi à?
Người áo đen đáp :
- Không phải.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Vậy thì tại làm sao?
Người áo đen lạnh lùng :
- Ta cần ngủ, mà khi ngủ thì ta không bằng lòng một ai khuấy nhiễu.
Quả nhiên hắn nhắm mắt lại không thèm nói thêm một tiếng.
Quách Đại Lộ nhìn hắn, nhìn lên đốc kiếm đen thùi lùi trên vai hắn và chợt thấy mình hôm nay cũng còn vận tốt.
* * * * *
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Không thấy người áo đen.
Hắn đi không hề để lại dấu tích gì, chỉ còn lại một cái lỗ nơi thân cột.
Nhìn vào cái lỗ nơi cây cột, Quách Đại Lộ bật cười :
- Biết tôi đang nghĩ cái gì không?
Yến Thất lắc đầu.
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi nghĩ tôi quả là người có vận hên Yến Thất gặn lại :
- Vận hên? Sao vậy?
Quách Đại Lộ nói :
- Bởi vì lần trước tôi gặp người áo đen vốn không phải là người này.
Yến Thất trầm ngâm :
- Nhưng bây giờ thì chính là hắn.
Quách Đại Lộ nói :
- Lần này thì... vận hên, chẳng những đối với chúng ta hắn không có ác ý mà trái lại hình như còn muốn giúp chúng ta.
Yến Thất hỏi :
- Hắn là bằng hữu của anh?
Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Không phải.
Yến Thất hỏi :
- Là con trai của anh?
Quách Đại Lộ cười :
- Nếu tôi có đứa con trai như thế chắc tôi sẽ điên luôn.
Yến Thất nói :
- Anh cho rằng tình cờ đến đây, tình cờ giúp chúng ta một việc rồi bỏ đi không chờ mình có lời cảm tạ mà cũng không thèm uống chén rượu của mình, chỉ khơi khơi thế thôi à?
Hắn cười khảy và nói tiếp;
- Anh nghĩ rằng trong thiên hạ quả có người quá tốt như thế ấy sao?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Theo ý anh thì hắn còn có mục đích gì khác nữa?
Yến Thất gật đầu :
- Đúng như thế.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Mục đích của hắn là gì?
Yến Thất lắc đầu :
- Không biết.
Quách Đại Lộ nói :
- Chính vì không biết nên anh cho rằng hắn mang đến chuyện phiền phức cho mình, có phải thế không?
Yến Thất gật đầu :
- Đúng như thế.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Anh nghĩ cái phiền hà đó bao giờ mới tới?
Yến Thất nhìn ra ngoài cửa sổ xa xa, giọng hắn cũng xa vơì :
- Chính vì ah không biết những chuyện phiền phức và cũng không biết bao giờ nó tới cho nên đó mới chính là chuyện phiền phức lớn lao, nếu không như thế thì ai lo làm chi cho mệt.