Ngoài phòng mưa càng lúc càng lớn, vừa tới giờ Thân, đã mù mịt trời đất. Cửa khách sạn nước mưa hội tụ thành từng dòng từng dòng suối nhỏ, tùy ý chảy xuôi. Giọt nước mưa tung tóe, làm trong phòng cũng ẩm ướt một mảng lớn. Trúc nương dứt khoát đem cửa chính đóng lại, để phòng nước mưa lại đánh vào trong phòng. Cứ như vậy, trong phòng liền có chút lờ mờ. Trúc nương kêu lên tiểu Ngũ tử cùng đi, đốt lên hai cây nến, chia ra đốt từ từ mười mấy cái đèn l*иg đỏ treo ở bốn vách tường phòng lớn. Ánh lửa bốn phía, lập tức chiếu đến trong phòng sáng trưng, hết sức rõ ràng.
Tô Chuyết vừa nhìn bày biện như vậy, cũng rất có phong tình, nhịn không được khen: "Nghĩ không ra khách sạn này bố trí đến cũng rất có ý mới."
Phong Linh nhìn lên bốn phía, cũng nhìn thấy bốn vách tường treo một dãy đèn l*иg đỏ. Nàng tâm tính thiếu nữ, đối với vật xinh đẹp dễ nhìn bực này là vui vẻ nhất, không khỏi vỗ tay nói: "Thật là dễ nhìn!"
Trúc nương thắp xong đèn l*иg, dù sao cũng rảnh rỗi, cùng tiểu Ngũ ngồi ở trong góc. Không bao lâu, chưởng quỹ kia bưng hai mâm đồ ăn thịt cá đi ra. Ba người lại cũng tự mình ăn cơm tối, cũng không còn chào hỏi khách nhân. Chỉ ở lúc đám quan binh kia muốn rượu, mới đi đưa lên hai hũ.
Qua ba tuần rượu, đám binh sĩ kia liền có chút men say. Bắt đầu oẳn tù chơi phạt rượu, lớn tiếng thét to. Một người đứng lên, hơi có chút lung lay, đi đến Tô Chuyết một bàn đứng ở bên. Đám người Tô Chuyết không biết hắn muốn làm gì, giương mắt nhìn hắn.
Người kia trừng mắt nhìn huynh muội họ Phong, lớn miệng nói: "Nghe nói hai đứa oắt con các ngươi biết làm xiếc, sao không đến biễu diễn cho các đại gia xem?""
Phong Hổ mặt mũi tràn đầy khinh thường, lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Người kia vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Tiểu tử ngươi nghe thấy được không đó?"
Phong Hổ nói: "Tiểu gia ta thích biểu diễn thì biểu diễn, không thích biểu diễn thì không biểu diễn cho ngươi!"
Người kia nổi trận lôi đình, quát: "Tiểu tử ngươi lớn mật!" Nói xong lại muốn rút trường đao bên hông. Đột nhiên Giang Khôi trầm giọng hô: "Tiền Báo!" Người kia nghe Tổng binh gọi hắn, thoáng tỉnh rượu, biết mình nhất thời xúc động, suýt nữa sắp làm chuyện xấu. Nhưng mà hắn bị thiếu niên Phong Hổ này xem thường một chầu, trong lòng lại có chút khí giận, khó mà xuống đài.
Hồ Quang biết suy nghĩ của Tổng binh, biết không muốn sinh thêm sự cố, đứng dậy nói với Tiền Báo: "Được rồi được rồi, sao chấp nhặt với mấy đứa nhóc." Nói xong liền tới kéo cánh tay Tiền Báo. Tô Chuyết quả nhiên thấy hắn đi đường khập khiễng, chân trái có chút tàn tật.
Tiền Báo thuận thế xuống đài, trừng mắt nhìn Phong Hổ một chút, quay người đi trở về. Ngô Thường nhẹ giọng nói với Phong Hổ: "Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tiểu huynh đệ còn là chớ đắc tội những người này thì hơn."
Phong Linh cũng hung hăng kéo tay áo Phong Hổ, hiển nhiên cũng sợ hãi đắc tội nhóm quan quân này, không có quả ngon để ăn. Phong Hổ thở dài, hừ một tiếng, đứng dậy đi lên lầu. Phong Linh theo sát phía sau.
Không bao lâu hai người xuống lầu, đem trang phục làm xiếc giả trang lên. Phong Hổ mặc áo đen, Phong Linh mặc áo trắng. Trong tay hai người đều cầm một con búp bê vải cao cỡ nửa người, chắc hẳn chính là búp bê dùng để diễn kịch. Tô Chuyết có phần cảm thấy hứng thú, cùng Ngô Thường một đường lại gần.
Huynh muội họ Phong đi đến trên đất trống trước mặt quan quân, cũng không nhiều lời, khom người bái thật sâu. Đám người thấy bọn họ chủ động tới biểu diễn, đương nhiên không tốt làm khó hai người thiếu niên, nhao nhao vỗ tay. Ngay cả ba người Trúc nương cũng ngồi vào một bên, muốn quan sát đây rốt cuộc là thứ đồ gì. Núi hoang mưa đêm, người trong phòng tinh thần toàn bộ tập trung vào trên thân hai người thiếu niên.
Hai huynh muội đứng đối mặt nhau, dựng búp bê trên mặt đất. Chỉ nghe một tiếng trống vang, nương theo một tiếng lục lạc. Nguyên lai bên hông Phong Hổ đeo nghiêng một cái trống da nhỏ, cổ tay Phong Linh mang theo một chuỗi linh đang (chuông lục lạc). Hai người hợp lại càng bổ sung lẫn nhau, chính là trò hay muốn mở màn rồi.
Chỉ thấy ngón tay hai người vội run run, bốn con búp bê vải trên đất giống như là đang sống, đứng trên mặt đất khoa tay múa chân. Tô Chuyết nhịn không được cười lên, nguyên lai buổi diễn này chính là một màn hí kịch tam anh chiến Lữ Bố. Ở giữa kia là Lữ Bố tay cầm Phương Thiên Họa Kích, bị Lưu Quan Trương vây vào giữa. Binh khí trong tay của bốn con rối va chạm leng keng, tay đấm chân đá, ánh đao bóng kiếm, đánh cho mười phần náo nhiệt. Hay hơn chính là, tất cả tiếng đánh nhau này đều được mô phỏng bởi khẩu kỹ của hai người, phối hợp tiếng trống tiếng chuông, tương hỗ tăng thêm hứng thú.
Mười ngón tay của huynh muội họ Phong không ngừng run run, làm cho người ta sợ hãi thán phục. Mỗi ngón tay đeo chiếc nhẫn liền với một sợi tơ nhỏ. Chính là những sợi tơ này, kéo động búp bê vải, làm ra đủ loại trò chơi. Trong phòng tuy có ánh đèn, vẫn có chút mờ tối. Sợi tơ kia như ẩn như hiện, phảng phất những con rối nhỏ bé kia đang sống thật, làm cho người đập bàn khen ngợi.
Hết một trận diễn, đám người vỗ tay khe hay từ đáy lòng. Giang Khôi từ trong ngực móc ra một khối bạc vụn, tiện tay ném tới trên một cái bàn bên cạnh huynh muội họ Phong. Phong Linh hơi hơi cúi đầu, đưa tay nhặt bạc lên. Hai người cám ơn đám người, lại về trên lầu, đem con rối cất kỹ, qua thời gian một nén hương mới một lần nữa xuống lầu.
Tô Chuyết và Ngô Thường vội vàng đứng dậy nghênh đón hai người, đến chỗ ngồi xuống. Tô Chuyết khen: "Nghĩ không ra hai vị thần kỹ, quả nhiên làm ta mở rộng tầm mắt!"
Huynh muội họ Phong đầu đầy mồ hôi, hơi có chút thở hổn hển. Phong Hổ lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Bất quá là món đồ chơi vô dụng thôi, Tô huynh quá khen!"
Tô Chuyết lại nói: "Nếu ngươi đây đều là vô dụng, vậy ta và Ngô huynh liền thật sự là cực kỳ vô dụng!" Dứt lời cùng Ngô Thường nhìn nhau cười một tiếng.
Mấy người cảm thấy rất hứng thú với trò vui búp bê này, liền liên tục đàm luận, huynh muội họ Phong cũng hỏi gì đáp nấy. Bất giác thời gian qua nhanh, đã qua giờ Dậu. Đám quan quân kia còn đang oẳn tù tì uống rượu, vô cùng náo nhiệt.
Một người lảo đảo đứng dậy, nói: "Lão tử không được rồi, đi ngủ trước!"
Hán tử Tứ Xuyên kia cười đáp: "Triệu Thành Đức, ngươi làm cái gì, lúc này mới lúc nào, liền muốn phơi thây rồi?"
Triệu Thành Đức mắng: "Mẹ nó Vương Sơn Quý, ngươi suốt ngày ngồi trên lưng ngựa, ngược lại là dễ chịu, lão tử đưa xe một ngày, sớm mệt mỏi không đi nổi rồi!" Nói xong liền đi hướng trong viện. Hắn gỡ xuống đèn l*иg treo trên hành lang, xách theo xuyên qua hành lang. Sau hành lang phía đông có một gian nhà xí, thông bên ngoài, đoán chừng muốn đi vệ sinh.
Vương Sơn Quý vẫn cười hai câu. Giang Khôi nói: "Thành đức giá xe hai ngày, từ ngày mai, Sơn Quý ngươi đi thay hắn đi."" Nụ cười trên mặt Vương Sơn Quý ngược lại biến thành sầu khổ, nghĩ đến lái xe tự nhiên là mười phần vất vả.
Triệu Thành Đức trở về từ nhà xí, đem đèn l*иg lại treo tốt, liền lên lầu. Đột nhiên một người nói: "Triệu Thành Đức, tên mạo thất quỷ ngươi cũng đừng nhận lầm cửa!"
Hồ Quang cũng nói: "Ngươi chớ khóa cửa, lão tử chờ một lúc còn muốn đi vào đâu!" Nguyên lai Triệu Thành Đức có tiếng sơ ý chủ quan. Hồ Quang và hắn ở một gian phòng, tự nhiên sợ Triệu Thành Đức tự động khóa cửa, đem bản thân chặn ở ngoài cửa.
Triệu Thành Đức không kiên nhẫn phất phất tay, liền đi lên lầu. Đám người cũng không để ý, tiếp tục uống rượu. Không lâu nữa, huynh muội họ Phong nhịn không được buồn ngủ, liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Bọn hắn chạy một ngày đường, lại muốn nơi nơi mãi nghệ, tự nhiên là mệt mỏi. Tô Chuyết cũng không nguyện ép ở lại, mấy người liền giải tán hết, phân biệt trở về phòng.
Trần chưởng quỹ sớm đã vội vàng về sau bếp, Trúc nương và tiểu Ngũ tử thì qua tới thu thập cái bàn. Tô Chuyết lên lầu cuối cùng, quay đầu lại thoáng nhìn kẻ gọi là Hồ Quang hướng Trúc nương ngang nhiên xông qua. Hắn cũng không để ý, theo cửa phòng Ngô Thường chỉ, đứng ở trên hành lang, đem bốn phía dò xét một lần.
Đứng ở lầu hai, hắn mới thấy rõ ràng kết cấu của khách sạn này. Viện tử này vuông vức, thành hình chữ "Hồi" 回. Lầu một ngoại trừ phòng lớn, còn có phòng bếp, nhà xí các kiểu. Lầu hai chính là tám gian khách phòng, bài bố đều đặn. Gian phòng của Tô Chuyết là từ Phong Linh nhường lại, ở vào một góc Tây Nam. Cùng gian phòng của huynh muội họ Phong, Ngô Thường vừa vặn ở vào mặt phía nam một hàng, bên cạnh chính là thang lầu. Mặc dù có chút ầm ĩ, nhưng cũng thuận tiện.
Tô Chuyết đứng ở trước của phòng, gió lạnh thổi mưa rơi ở trên mặt, hắn nhịn không được giật cả mình. Ánh mắt của hắn đột nhiên bị tiểu viện hấp dẫn, nguyên lai từ bốn phía phòng ốc bên trong vây ra một khối tiểu viện, chỉ có một cây đại thụ, lại là cành lá tươi tốt,. Bờ môi Tô Chuyết hơi hơi mấp máy, trầm ngâm nói: "Bốn phương vây kín, bên trong có cây cối, đây không phải một chữ "Khốn"" 困 sao?"
Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, quay người vào phòng nghỉ ngơi.