Chớp mắt vụt trôi mộng hào quang
Làm ta choàng tỉnh giữa cơn say
Đời người như thể voi và chó
Ai nào nắm chắc kẻ nào hay
-------
Mậu tý*năm, cuối tháng sáu, quần đảo Trường Sinh náo loạn cuồng phong.
(*mười bảy năm sau khi Đường Chính Phong trở thành đại đồ đệ Ngộ Long)
“Tìm được chưa?” Một môn sinh hỏi mặt khác môn sinh, hai đệ tử này đều là nhân vật chủ chốt trong nòng cốt cao thủ của Ngộ Long phái, phong ba bão táp không thể khiến họ mặt đổi sắc giọng biến điệu nhưng chẳng hiểu vì sao giờ lại đang vô cùng hốt hoảng.
“Chạy, thượng thuyền chạy.” Người kia nhăn nhó đáp “Mười ba cao thủ liên minh vây không được y, hơn ba mươi nhất đẳng đệ tử đều bị đánh lui.”
“Này còn tính là người sao!” Mặt khác cao thủ nháy mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng “Ba kiếm y bị Ngũ trưỡng lão trọng đâm đâu?”
Người kia thở dài chán nản đáp “Thì chính các trưởng lão nghĩ y trên mình có thương tích nên mới giam giữ sơ suất như vậy.”
Cao thủ đồng bọn nhăn chặt mày, không lên tiếng đồng ý, bởi hắn biết cái gọi ‘giam giữ sơ suất’ chính là không nhẫn tâm vứt người nọ thương bất trị, để mặc y xuất huyết đến chết thôi. Chứ ngươi xem, kẻ mới một ngày rưỡi trước thân đầy trọng thương, ngươi chỉ đơn thuần cầm máu cho y, sau dùng võ sĩ tốt nhất giám sát y, ai nghĩ y đủ sức trốn nổi?! Hơn nữa địa bàn của Ngộ Long phái còn là ở trên đảo giữa biển khơi đâu.
“Đại sư đệ trọng thương đã như vậy, y nếu đầy đủ khang kiện sợ rằng đến cả bốn vị trưởng lão phi dốc sức bắt sống y phi thành.”
Môn sinh Ngộ Long chia làm ngoại môn nội môn, đệ tử ngoại môn không được thụ giáo dục trực tiếp từ Trường Sinh đảo. Còn người trở thành đệ tử nội môn căn bản đều qua tỉ mỉ chọn lựa, tư chất căn cốt bất phàm là điều không cần bàn cãi. Thế nhưng nội môn cũng phân đẳng cấp. Đầu tiên là phổ thông môn sinh, sau đến tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng môn sinh. Nhất đẳng người sẽ do chính tay trưởng lão hoặc phó trưởng lão chỉ dạy. Tiếp theo là những môn sinh đã nằm lòng huấn luyện đủ tư cách xuất môn được xưng cao thủ bản phái. Này cao thủ số lượng đếm trên đầu ngón tay, mỗi cái thả ra ngoài đều có thể khiến giang hồ ngưỡng mộ uy danh.
Cao thủ nòng cốt như bọn họ thường xuyên được phân ra mà giao nhiệm vụ quan trọng. Một cái nhiệm vụ dù mấy đặc biệt cũng chưa thấy vượt quá năm cá nhân. Thế mà lúc này đây có thể gọi đến cùng lúc mười ba chỉ vây hãm một người thương tật, lại thêm ba mươi đệ tử xuất sắc tương trợ, này người...thật không giống người.
“Ngươi còn gọi đại sư đệ được sao. Y có thể làm ra hành động bại hoại dã man như vậy đối với sư muội, y sớm không phải đồng môn của chúng ta!” Cao thủ thứ nhất vừa nghe liền tức giận quát.
“Ta lỡ mồm.” Đồng bạn lắc đầu, vội đánh lảng “Báo cáo tứ vị trưởng lão chưa?”
“Vừa xong.” Một cao thủ khác từ ngoài chạy đến “Trước hết chúng ta đã phái năm người gắt gao bám theo y còn tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng hai phó trưởng lão sẽ sớm mai xuất môn truy.”
“Ngũ trưởng lão thì thôi, tứ trưởng lão sao cũng kinh động đến?”
“Hẳn là tứ trưởng lão sợ ngũ trưởng lão nóng nẩy ra tay sát phạt.” Kẻ kia nghĩ nghĩ đáp “Ta xem giờ toàn môn trên dưới cũng chỉ tứ trưởng lão bênh vực y thôi.”
---------
Mùng hai tháng bảy, giờ hợi, ngoại ô Trấn Tả Giang, Đê Quốc.
Đê Quốc, một trong thất đại cường quốc phía Đông, hai mặt giáp biển, thông thương thuận lợi, phồn hoa vô cùng.
Người dân Trấn Tả Giang ngày thường lấy biển cả làm kế sinh nhai, ngoại ô rừng rú mặc dù có lại tầm thường vô nguồn lợi nên trừ phi mùa đông lên đốn củi, bình thường sẽ không mấy ai quan tâm. Nhất là lúc này đây trời tối om om, nhà nhà tắt đèn đi ngủ, bốn bề càng trở nên phá lệ yên ắng.
Tuy nhiên yên tĩnh cũng không tồn bao lâu, chẳng mấy chốc trong không gian bắt đầu lộc cộc tiếng vó ngựa.
Hai người hai ngựa một nam một nữ, chầm chậm phi trên đường, nhìn qua mái tóc đỏ rực con ngươi lòe cam cũng đủ biết họ từ phương Nam đến.
Nam nhân ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén thân hình cường hãn, tuổi ước chừng ba hai, ba ba. Thiếu nữ trên dưới hai mươi, ngoại hình khả ái lanh lợi trên mình diện sặc sỡ thổ cẩm, chân tay đeo chuông đinh đinh đang đang trông vô cùng nổi bật.
“Đằng kia có ngôi miếu cũ.” Thiếu nữ nương nhờ ánh trăng nheo mắt chỉ về phía trước.
“Được, lại đấy đi.” Nam nhân gật đầu, thúc ngựa đuổi theo.
Ngôi miếu trước mặt vừa cũ vừa tàn còn âm âm u u, thiếu nữ đương một phen hăng hái bước vào liền bị mùi ẩm mốc thổi đến nghẹt thở. Nàng tay giơ lên quờ lại quờ ngay cả nắm mạng nhện, mắt chưa kịp đảo đã bị pho tượng ngồi sừng sững trừng cho giật mình. Thiếu nữ dẫu có mấy gan dạ cũng chỉ là một nữ nhi, lập tức chán ghét dậm chân tỏ vẻ không muốn tiến tiếp.
Nam nhân thấy vậy cười to “Kén chọn cái gì. Trời xem chừng sắp mưa, còn không mau giúp ta mang hành lý vào.”
Thiếu nữ bĩu môi “Biết biết, có lựa chọn nào khác đâu.”
Hai người hiếm khi chạy tới mặt khác lục địa, đường sá không am hiểu lộ phí không dư dả, vốn trước đều phải cắm trại bên ngoài, nay may mắn tìm được mái hiên che đã là ngoài ý vui mừng rồi.
Người nam nhân gom rơm cúi mình đốt lửa, ánh sáng vừa bùng lên hắn bỗng nhiên khẩn trương bật người rút đao
“Ai ở đó?!!”
“Úc ca ca?” Thiếu nữ nghe thấy động vội vã buông đồ chạy vào, ánh mắt đề lên cảnh giác.
Chỉ thấy sau pho tượng ngồi một cá nhân bẩn hề hề. Tóc đen rối bù, xiêm y rách tung tóe, trên người không một không dính máu, từ cơ thể tản phát mùi tanh tưởi.
Cá nhân nghe vậy tiếng hét cũng không nhiều phản ứng, y nhếch mi nhàn nhạt liếc qua, sau lại buông xuống tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu nữ thấy cá nhân sau tuy có chút kinh ngạc nhưng càng nhiều là khó hiểu với hành động của Úc Tuân.
“Úc ca ca, ngươi làm chi hô to thế?”
Đây là miếu hoang cũng không phải tư gia, thấy người ngồi trước lại có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Úc Tuân tay nắm đao lập tức cương cứng, cả người xấu hổ. Hắn cũng biết phản ứng khẩn trương ban nãy thật đáng mất mặt a!!
“Khụ, muội ở đây, ta đi đem đồ vào.” Úc Tuân rối rắm bước ra, sau ngẫm nghĩ lại chính mình hành động liền nhớ đến vì sao bản thân khẩn trương như thế.
Hắn cùng tiểu sư muội Mộng Nhi xuất thân Sa Võng Môn, võ công rõ ràng không kém. Mộng Nhi tuổi nhỏ nhưng tiềm năng vô cùng tốt, Úc Tuân càng là nhận trưởng bối ngợi khen. Dù Sa Võng Môn hướng tới bế quan ít giao lưu, lại vẫn chỉ có ít chứ chẳng phải hoàn toàn không. Nên Úc Tuân luôn tự tin nếu bản thân ở trên giang hồ tung hoành, nhất lưu cao thủ vẫn có thể thoải mái hái xuống.
Thế nhưng vừa nãy khi hai người bước vào, tuyệt nhiên không cảm giác đến có người ở trong miếu. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, kẻ kia thương tích xem chừng rất trọng, cứ cho Mộng Nhi đi trước không đề phòng, Úc Tuân lại thế nào lơi lỏng.
Rốt cuộc người kia có thể là ai?
Mộng Nhi không biết suy nghĩ trong lòng Úc Tuân, cũng không thể như Úc Tuân suy luận sâu xa. Thế nhưng bởi bản tính hoạt bát tò mò của nàng, hai người lúc này không mưu mà hợp.
“Ngươi là ai? Thương nặng như vậy là do bị cừu nhân đuổi gϊếŧ sao?” Người Phương Nam hướng tới thẳng thắn cởi mở, Mộng Nhi càng là nghĩ gì nói nấy.
Đáng hận kẻ kia lại mí mắt cũng không buồn nâng, làm Mộng Nhi trong lòng khó chịu, ngoài miệng càng thêm om sòm.
“Ê gọi ngươi đâu!”
“Người gì như ma như quỷ lại còn giả trang câm điếc!”
Úc Tuân xách hành lý bước vào thấy tình cảnh vậy liền nhíu mày “Sư muội, ngươi la hét cái gì?”
“Úc ca ca, tên này khinh người quá đáng. Hỏi hắn mà hắn không thèm đáp.”
Mộng Nhi bặm môi ủy khuất, nàng vốn dĩ được sủng thành thói, hắt hơi đều có người quan tâm nào như bây giờ mặt nóng thϊếp mông lạnh*.
(*nhiệt tình lại bị thờ ơ lạnh nhạt)
Úc Tuân buông hành lý lấy thịt khô bắt đầu nướng
“Tốt tốt, không phải muội bảo đói sao, ta nướng thịt cho muội ăn.”
“Úc ca ca là nhất.” Mộng Nhi reo lên, hí hửng nhìn chằm chằm miếng thịt.
Úc Tuân thận trọng liếc kẻ thương tật kia, đồng thời ghé tai cùng Mộng Nhi nói nhỏ
“Chúng ta mới đến phương Đông, các thế lực đều không quá nắm rõ, vậy nên muội tốt nhất đừng nhạ phiền toái. Nhớ kỹ chúng ta còn có mục đích quan trọng.”
Một người võ công không tầm thường lại bị trọng thương thành vậy, cừu nhân của y ắt hẳn lợi hại, ân oán tình cừu cái gì, một đều so với một rắc rối, không cần biết là tốt nhất.
Đáng tiếc Úc Tuân tuổi lớn kinh nghiệm nhiều mới có thể dễ dàng khống chế bản thân, Mộng Nhi tuổi nhỏ gan lại đại, nghe vậy càng dễ dàng bị khơi lên tò mò.
“Muội chỉ hỏi hỏi thôi.” Mộng Nhi dáo dác trông ra ngoài: “Úc ca ca, có khi nào cừu nhân của y đuổi tới đây?”
Úc Tuân sắc mặt khó coi, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì: “Khó có khả năng. Y ẩn dấu thân phận rất tốt.”
Hai người đang chụm đầu nói chuyện, thịt cũng đã nướng chín. Úc Tuân đưa cho Mộng Nhi thưởng thức trước, nàng vừa cắn một ngụm chưa kịp vỗ tay khen ngon đã nghe có âm điệu khàn khàn cất lên.
“Ta có một con dao.”
Kẻ thương tích đầy mình đã tự khi nào mở mắt, trên tay y đúng thật đang cầm một con dao. Này con dao vừa mảnh vừa ngắn, chỉ so ngón tay trỏ dài hơn nửa phân, cán dao tầm thường không đặc sắc, lưỡi dao ngược lại cực kỳ đẹp, hào quang lan lan, rạng rỡ sinh huy, soi gần lửa càng thêm lóa mắt.
Mộng Nhi yêu thích khen ngợi:
“Đẹp quá.”
Úc Tuân kiến thức rộng rãi, sững sờ qua đi liền chần chờ hỏi:
“Kim cương lửa?”
Kẻ kia đơn giản gật đầu, đổi lại Úc Tuân Mộng Nhi một hơi hít khí.
Vẫn nghe tới kim cương độ cứng số một, vật này khai thác khó khăn không nói, quan trọng là chế tác tới rất vất vả. Thường người ta vẫn mài thành hình khối nho nhỏ làm phụ phẩm trang sức, khảm thành lưỡi dao dài mà rộng như vậy chẳng hề dễ thấy. Hơn nữa đây không phải kim cương thường, là kim cương lửa. Chỉ cần vung lên liền tung ra hỏa hoa, một khi đốt kim cương tuy không cháy nhưng lại giữ lửa bền bỉ, trừ phi cố tình dập tắt không sẽ sáng rất lâu.
“Hảo quý giá!”
Mộng Nhi reo lên, tay vươn ra muốn chạm lại bị Úc Tuân giữ chặt.
“Vị lang quân này...” Úc Tuân cố từ khuôn mặt bẩn hề hề kia nhìn ra tuổi tác, cảm thấy người hẳn cùng mình tương xứng “Huynh đây là có chủ ý gì?”
Kẻ kia cũng không quanh co mà nói thẳng:
“Ta muốn đổi con dao lấy một xuyến thịt cùng bông băng thuốc cầm máu.”
Đổi chác hời thế này Úc Tuân tất không chần chừ lập tức bảo Mộng Nhi tìm đồ lấy ra.
“Xuyến thịt kia.” Kẻ trọng thương tiếp nhận bông băng cùng thuốc lại chỉ tay vào xuyến Mộng Nhi vừa cắn.
Mộng Nhi thiếu nữ đỏ mặt ấp úng:
“Này xuyến..ta cắn giở rồi.”
Y cũng không tiếp tục nói chuyện, trực tiếp đoạt lấy xuyến thịt, khi ăn liền cẩn thận bỏ đi phần Mộng Nhi đã nếm.
“Kỳ quái.” Mộng Nhi bĩu môi liếc mắt “Đã ghét bỏ lại còn muốn lấy.”
Úc Tuân nghiên cứu con dao tiện mồm đáp “Y đề phòng độc. Tính cảnh giác rất cao.”
Kẻ bị thương lúc này đã ăn xong, xoay lưng lại với bọn họ, cởi ra trang phục tự thoa thuốc.
Mộng Nhi mắt mở thao láo tò mò nhìn xem, chẳng hề kiêng kỵ cái gì nam nam nữ nữ. Không biết có phải vì ánh nhìn của nàng thực nóng rực lộ liễu hay không mà tay người cầm thuốc thoáng dừng trong chốc lát.
“A!” Mộng Nhi kinh hô kéo đến Úc Tuân chú ý, hắn luyến tiếc rời đi dao kim cương cũng bắt đầu khởi mắt đánh giá người trước mặt.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã phải hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy sau lưng y tuy không nhiều thương tích nhưng lại đặc biệt xuất hiện ba lỗ sâu hoắm khiến người kinh hãi. Mỗi lỗ đều giống như người ta dùng lao móc cá xiên từ trước đến sau, phá thịt đυ.c xương, để lại vết thương đỏ lòm toe toét ghê rợn. Xung quanh lỗ xiên da thịt hắc tím, hiển nhiên là thụ chưởng lực đánh vào. Có thể thấy người tấn công võ nghệ tuyệt luân, lại ra tay đến tàn ác.
Kẻ bị thương đối với việc tự băng bó hết sức quen thuộc, mặc kệ trước ngực sau lưng đều chu toàn, hơn nữa cũng thực may mắn khi ba trọng vết thương đều ở vị trí dễ chạm tới.
Úc Tuân và Mộng Nhi nhất thời áy náy, kia tầm thường thuốc cầm máu thấy thế nào cũng không thể dùng để trị thương tích nghiêm trọng như vậy.
“Chúng ta ở đây còn thứ khác tốt hơn.” Úc Tuân lên tiếng ý bảo Mộng Nhi lấy thuốc “Đây là do bổn môn đặc chế có tác dụng kéo dài khả năng chịu đựng của cơ thể.”
Kẻ kia đã băng bó xong xuôi, vươn tay cầm lấy bình sứ Mộng Nhi đưa y, một mặt nhìn trên bình ấn ký, một mặt ngửi.
“Các hạ là Sa Võng Môn nhân?”
Lịch sự vậy? Úc Tuân ngạc nhiên nghĩ, Mộng Nhi bên kia đã tự hào gật đầu “Chúng ta là. Ngươi đâu?”
Úc Tuân khóe miệng co rút, thở dài thầm nghĩ - Ai ở hoàn cảnh này sẽ thành thật đáp lời muội chứ?
Quả như Úc Tuân suy đoán kẻ bị thương tất nhiên không đáp lời, y cất thuốc vào trong áo bắt đầu lần nữa trang pho tượng.
“Hừ! Quỷ lạnh lùng!” Mộng Nhi bĩu môi lè lưỡi hiển nhiên không vui lòng.
Gió thổi càng lúc càng lớn, trong không khí nồng đậm mùi hơi nước, Úc Tuân kéo Mộng Nhi đến gần lửa, dùng thân che chắn cho nàng, một bên kiên nhẫn nướng thịt một bên bâng quơ nói:
“Xem chừng mưa to.”
Mộng Nhi gật đầu, hai người nho nhỏ trò chuyện.
Mưa chậm chạp chưa đến thức ăn đã dùng xong, Mộng Nhi ngã vào một bên ngủ, nàng dáng ngủ thực xấu, khiến Úc Tuân vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Buồn thay nụ cười chưa ngụ lâu liền nhanh chóng dập tắt.
Úc Tuân hoảng hốt nhìn gương mặt nữ hài mông lung dưới ánh lửa, xuyên thật sâu qua nàng mà nhớ tới hình dáng khác. Cố nhân ảo ảnh như độc dược ngọt ngào lại tựa dây gai sắc bén siết vào tim hắn, bóp lấy yết hầu, khiến hắn thở không nổi nói chẳng ra, đau nhức thống khổ.
Nhược Liên...Nhược Liên...
Thê tử yêu dấu của ta, Nhược Liên...