Ngộ hạnh nhất sinh nào có dễ
Hồng nhan tri kỷ khó song toàn
Kẻ đời bàn tán ta mặt trước
Ai chạm đến sâu tận đáy lòng
Địch Nghiêm Sư, trưởng tử danh môn thế gia Địch thị, sinh đã cao quý sống nên khoái hoạt.
Trong mắt không ít người đời nay và cả sáu trăm năm về sau, Địch Nghiêm Sư luôn được coi là nam nhân diễm phúc nhất thế gian. Thành niên năm đó hắn một lúc thú tới ba vợ, các năm tiếp theo hắn ngao du khắp nơi, như bươm bướm lượn giữa vườn hoa, mỗi lần đều có thể khiến hoa kia lưu luyến quyết tâm lấy thân báo đáp.
Địch Nghiêm Sư hơn trăm năm sau có phát ngôn thế này:
“Kẻ đa tình cũng là người chung tình, vì chung tình nên mới đa tình.”
Quả nhiên Địch Nghiêm Sư tuyệt đối chung tình, hắn từ chối không nổi bất kể nữ nhân cũng xem không được một giọt lệ vương trên khóe mắt các nàng.
Địch Nghiêm Sư được nhiều nữ nhân yêu thích đồng nghĩa hắn trở thành kẻ thù của đông đảo nam nhân. Bên người hắn không có lấy một bằng hữu thực thụ. Mặc dù tính cách hắn trượng nghĩa hào sảng, năng lực của hắn mạnh mẽ đáng tin. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện người cùng giới nào đủ rộng lượng, có thể bỏ qua cảm xúc ghen tị mà chân tâm đối đãi hắn.
Địch Nghiêm Sư bao năm qua vẫn luôn dùng khuôn mặt tươi cười tiếp đón kẻ nịnh nọt, dùng thái độ bất cần đáp trả kẻ đối địch, dùng bóng lưng cô độc làm việc mình muốn làm. Thế nên lần này tới cứu viện Đường Chính Phong, Địch Nghiêm Sư chỉ có thể thân hành xuất kích.
Địch Nghiêm Sư hữu hồng nhan lại khuyết tri kỷ.
Địch thiếu chủ có thực được như nhũ danh của mình “Ngộ hạnh nhất sinh” hay giống người đời tưởng tượng tối hạnh phúc nam nhân? Câu trả lời có lẽ chỉ mình hắn biết được.
------------
“Địch Nghiêm Sư ?” Đường Chính Phong nhíu mày, chớ trách y vì sao lãng quên. Dù gì đã ba mươi năm trôi qua, cuộc thăm viếng kia giống như một hòn sỏi ném vào lòng sông, có thể tạo rung động nhất thời lại cuối cùng vẫn nhận mệnh chìm nghỉm.
Địch Nghiêm Sư tất nhiên không ảo tưởng Đường Chính Phong nhớ được bản thân, càng đừng nói là nghe tên biết người. Dù sao danh của hắn so với mặt khác con cháu Địch thị thực sự rất khó lọt tai.
“Vãn bối là trưởng tử Địch thị, canh thân năm thứ mười lăm từng vinh hạnh được tiền bối và lệnh sư Đường trưởng lão tới thăm.”
Bất kể ký ức gì về Đường Dật, Đường Chính Phong đều khó lòng quên, nhất là thời điểm mới bái sư, khi y còn giữ nhận tri trong trẻo. Đường Chính Phong không cần nhiều hồi tưởng, lạnh nhạt đáp:
“Ra là Địch thiếu chủ.”
“Không dám nhận.” Địch Nghiêm Sư lắc đầu “Tiền bối đối Nghiêm Sư có ơn, cùng trưởng bối trong nhà không gì khác biệt, xin cứ thẳng gọi danh tự của Nghiêm Sư.”
Đường Chính Phong lúc này mới để ý quái lạ, thẳng hỏi:
“Ơn nghĩa nào?”
Địch Nghiêm Sư không vội đáp mà làm ra một tư thế mời:
“Đường tiền bối hẳn đã mệt mỏi. Xin cùng Nghiêm Sư lên xe, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Đường Chính Phong đứng tại chỗ bất động:
“Ngươi như vậy mờ ám. Nghĩ bổn tọa sẽ cùng ngươi đi đâu?”
Địch Nghiêm Sư không sao cả cười: “Thứ cho Nghiêm Sư nói thẳng, tiền bối liệu còn lựa chọn nào khác ạ?”
Hắn có như vậy sáng sủa tươi cười bừng bừng âm sắc khiến người nhịn không được hảo cảm lại nghe hắn lời nói sau mà kìm không nổi ức chế.
Bá đạo cuồng ngạo nhân! - Đường Chính Phong giận dữ nhíu mày.
Thế nhưng hắn nói không sai y đúng thật chẳng còn lựa chọn khác.
------------
Địch Nghiêm Sư một bên đánh xe, một bên cùng Đường Chính Phong kể tiền căn hậu quả.
Mười bảy năm trước khi Địch Nghiêm Sư vừa tròn mười ba tuổi, hắn bị bắt cóc.
Kẻ bắt cóc tự xưng Quỷ Khát Máu, là một kẻ do luyện Tu La công pháp mà tẩu hỏa nhập ma, từ đó trở nên yêu thích uống máu phụ nữ và trẻ em. Quỷ Khát Máu hoành hành gần hai năm, gây nên rất nhiều căm phẫn, bị các cường quốc cùng giới hiệp nghĩa gắt gao truy lùng.
Vào năm thứ hai khi Quỷ Khát Máu bị dồn tới Bình Địa, gã đã lỡ chân ngã vào điểm đen trong đấy. Ngay lập tức vô hạn hắc ám chồm lên nuốt chửng gã, ngấu nghiến đến nửa vết tích cũng không sót lại. Nghe nói cảnh tượng khủng khϊếp đến nỗi những người chứng kiến vẫn hằn sâu vết lằn sợ hãi cho tới tận giờ.
Quỷ Khát Máu mặc dù đáng sợ, thời gian gây hại cũng không nhiều, bất hạnh thay ngay trước thời điểm gã bị tiêu diệt, Địch Nghiêm Sư lại trở thành nạn nhân của gã.
Ký ức lần đó thế nào Địch Nghiêm Sư không hề ghi nhớ, chỉ biết lúc hắn được cứu về đã chẳng khác gì xác ướp khô, mạng sống chỉ tựa mảnh chỉ treo chuông.
May mắn phụ thân hắn Địch gia chủ cùng một vị trưởng lão phái Mộ Lãnh có giao tình, vị kia khi được nhờ cậy liền dốc hết cả đời sở học nhiệt tình chữa trị cho Địch Nghiêm Sư. Mà theo lời ông, thứ thực sự cứu mạng Địch thiếu chủ chính là chiếc vòng đất nung hắn mang trên tay từ nhỏ tới lớn.
Với tình trạng mất máu như thế, Địch Nghiêm Sư đáng ra sớm chết từ lâu, nhưng năng lượng ẩn sâu trong chiếc vòng đã bảo hộ hơi tàn cho hắn, nhờ thế trưởng lão Mộ Lãnh mới có thể từ tay tử thần giật hắn trở về.
Phụ thân của Địch Nghiêm Sư, Địch gia chủ lúc nghe xong vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ trên đời có chuyện thần kỳ như vậy, liền lập tức bắt tay vào nghiên cứu hòng tìm hiểu huyền cơ. Không ai rõ rốt cục Địch gia chủ đã dùng những biện pháp gì, chỉ biết ba tháng sau ông đạp tung cửa phòng chạy ra, kinh sợ kết luận:
“Nó là một trong hai mươi tám cổ đại Thần Khí! Từ Tâm Mẫu!”
---------------
Truyền thuyết kể lại vào thời kỳ Thánh Thần chi chiến, khi sinh vật trên Lưỡng Cực nương nhờ quyền Thánh quang Thần mà sinh nở, nhị vị Thánh Thần mâu thuẫn càng thêm sâu sắc. Độc Thánh Bá Phương do không vui lòng đã phái Tứ Thánh Thú hạ xuống nuốt thiên ăn địa hủy thi diệt tích, Tuyệt Thế Tôn Thần ngược lại thương tiếc chúng sinh liền chích huyết bẻ cốt luyện nhị thập bát thần khí vây hãm tứ thú.
Trong hai mươi tám cổ đại thần khí nhắc đến ở truyền thuyết Lưỡng Cực, có một vật được miêu tả với chất liệu tương tự đất nung, hình dáng giống như chiếc lắc. Vật kia tên Từ Tâm Mẫu.
Đất là khởi nguồn sự sống, là mẹ của muôn loài. Đất ươm mầm cây đất nuôi nấng giống, tựa như một người mẹ bao dung hiền lành nâng niu đứa con mình. Cái tên Từ Tâm Mẫu chính là lấy cảm hứng từ đó.
Bảo vật vốn chỉ có trong truyền thuyết nay lại được trao tặng cho Địch Nghiêm Sư, Địch trang chủ mẫn cảm phán đoán chuyện này chắc chắn không phải vô tình. Đáng tiếc Đường Dật đã mất, Đường Chính Phong thành Ngộ Long đại đệ tử muốn liên hệ thực sự khó khăn. Địch trang chủ chỉ đành bảo tồn bí mật, dặn dò Địch Nghiêm Sư nhất định tìm cơ hội báo đáp ân tình.
Địch Nghiêm Sư vì thế nhiều năm liền vẫn dõi theo Đường Chính Phong. Mấy hôm trước Địch Nghiêm Sư từ chợ giang hồ nghe được mật báo Đường Chính Phong đã trở thành Ngộ Long tội đồ, bị chính người trong môn đuổi gϊếŧ. Lập tức hắn không quản vất vả xa xôi tìm kiếm Đường Chính Phong. Sau âm thầm trợ giúp y thuận lợi triển khai Tu La Tiếu.
Tu La Tiếu của Đường Chính Phong chỉ ở mức tiếp cận da lông, hiệu quả thực không cao. Thêm bị Khương Nghị quấy rối trong thời gian dài khiến tự thân lực lượng suy giảm, Tu La Tiếu được thi triền dù có bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất đầy sơ hở.
Đường Chính Phong trong lòng hiểu rõ, nếu không phải có Địch Nghiêm Sư bên dưới phối hợp trợ lực, hồi kế hoạch kia nhất định bất thành.
Họ Địch tuy không biết chính xác chiêu thức y dùng nguồn gốc ra sao công dụng thế nào, lại vẫn có thể suy xét phối hợp cực tốt. Khiến Đường Chính Phong lần nữa cảm thán năng lực của Địch Nghiêm Sư so với tuổi đã trưởng thành hơn không biết bao nhiêu lần.
“Tiền bối ơn cứu mạng, Nghiêm Sư nguyện dốc lòng báo đáp. Còn về phần Từ Tâm Mẫu nếu ngài muốn lấy lại_”
Đường Chính Phong lập tức gạt bỏ:
“Từ ba mươi năm trước nó đã hoàn toàn thuộc về Địch thiếu chủ.”
“Còn muốn cảm tạ tiền bối rộng lượng.” Địch Nghiêm Sư hồ hởi cười “Từ khi lớn lên, chiếc lắc đã không cách nào tháo khỏi tay Nghiêm Sư. Muốn lấy chỉ có một là đập vỡ nó hai là chặt tay ta.”
Đường Chính Phong biết hắn có ý định thử mình cũng không nhiều để tâm mà khẳng khái nói:
“Ta phải nhắc Địch thiếu chủ, trước ta trao ngươi vật này hoàn toàn do chủ ý của sư phụ. Người thực sự có ơn với thiếu chủ không phải ta.”
Địch Nghiêm Sư sao lại không suy xét đến điều này. Xét về cội nguồn báo ân, hắn đúng là nên tìm Đường Dật. Đáng tiếc người đã chết, làm gì cũng muộn. Còn Đường Chính Phong dù vô tình lại vẫn có công trong việc cứu mạng Địch Nghiêm Sư, hơn nữa Đường Chính Phong dẫu sao cũng từng là thần tượng thời niên thiếu của Địch thiếu chủ.
Nhớ lúc còn ngây thơ, giống như bao nam hài khác, Địch tiểu tử náo nức chạy đông chạy tây nghe giang hồ thuyết thư, lại hăng hái tranh luận cùng mặt khác hài tử xem anh hùng của ta hay anh hùng của ngươi mạnh hơn.
Hắn nâng tay xoa mũi, hồi ức thoáng chốc vỡ tan thành bọt chìm xuống. Hai đồng tử chậm rãi khôi phục nguyên trạng, làm sáng bừng lên con ngươi lam nhạt.
“Tiền bối xin đừng khiêm tốn. Ngài nói như vậy là muốn Nghiêm Sư mang nợ suốt đời sao?”
Đường Chính Phong hơi sửng sốt, y đọc không ra suy nghĩ của kẻ này. Nếu nói hắn tha thiết chân thành muốn báo ân, thái độ bá đạo kia nên giải thích thế nào? Nếu bảo có mục đích toan tính mưu mô, hành vi liều mạng lại nên hiểu ra sao?
“Địch thiếu chủ...”
Đường Chính Phong hé môi, chưa kịp thành câu đã bị Địch Nghiêm Sư cắt ngang:
“Tiền bối xin nghỉ ngơi đi. Ngài làm ơn quý trọng thân thể, ngàn vạn đừng để Nghiêm Sư chưa kịp trả hết ân tình đã phải tiếc nuối thay ngài thắp nhang lập mộ.”
Tiểu tử hỗn láo! - Đường Chính Phong nước vừa nhập miệng đã lập tức phun ra ngoài.