Chương thứ ba mươi hai Thật ra Chúc Yến Ẩn không hiểu tại sao đột nhiên Lam Yên lại bảo mình đổi chỗ nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc để thảo luận việc này, án mạng càng quan trọng hơn, vì thế đứng dậy định đi sang đó.
Kết quả là gặp phải Lệ Cung chủ lạnh lùng quát mắng: "Chạy loạn cái gì?"
Chân trái bước ra một nửa của Chúc nhị công tử rụt về, đứng tại chỗ rất vô tội, nội bộ Vạn Nhận Cung các ngươi có thể thống nhất ý kiến trước một chút được không, rốt cuộc là ta phải đi sang hay ở lại đây.
Lam Yên:?
Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị, quỷ dị hơn so với lúc bàn vụ án nhiều.
Tuy rằng chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng khát vọng sống ép người cơ trí, đối với Lam Yên hay Chúc Yến Ẩn mà nói đều đúng. Biểu hiện ở người trước lập tức tự giác ngậm miệng, còn người sau thì chậm chạp lùi một bước rồi len lén ngồi lại chỗ cũ.
Tâm trạng của Lệ Tùy tốt hơn một chút, day day sống mũi, hờ hững: "Ngươi nói tiếp."
Thạch Lôi nói: "Ta lật cả cánh rừng gần đó lên cũng không tìm thấy thi thể."
Lam Yên dựa vào cửa sổ, lần đầu tiên sản sinh ra hoài nghi về đời người, khoảng thời gian ta không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng không nhịn được lại nhìn Chúc Yến Ẩn một cái rồi phát hiện ra đối phương cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, đều là người mê mang dưới một chân trời, hơi thở của sự khó hiểu quả thực sắp tràn đầy căn phòng.
Thạch Lôi còn đang không ngừng nói.
Đột nhiên Lam Yên trợn mắt, dường như bị dọa sợ, vội vàng xoay đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Chúc Yến Ẩn:...
Nửa không khí phía bên trái có vẻ đột nhiên trở nên lạnh lẽo?
Chúc Yến Ẩn chậm chạp quay ra, trong dự kiến, đυ.ng phải ánh mắt gϊếŧ người có thể so với rét đậm tháng Chín của Lệ cung chủ, tình tiết có hàm lượng kinh dị quá cao, nhịp tim cũng theo đó khựng lại... nhưng cũng chỉ khựng lại thôi, không bị hồn phi phách tán chao đảo muốn xỉu, tính ra đã có tiến bộ.
Lệ Tùy hỏi: "Hắn đang nói gì?"
Chúc Yến Ẩn đáp: "Nói hắn tìm khắp cánh rừng cũng không thấy thi thể đâu, sợ quá trời quá đất, sau khi trở lại đại tạp viện, vốn định kể đúng tình hình thực tế với ông Khâu và Phương Nhi cô nương nhưng lại cảm thấy nói ra cũng không giúp được gì còn trút thêm phiền não cho họ vì thế tung ra một lời nói dối rằng đã ném thi thể vào hố cây."
Lệ Tùy: "Hóa ra ngươi đang nghe."
Chúc Yến Ẩn: "Ừm." Không thì thế nào, ngươi cho là ta đang làm gì, ta còn nghe được hắn nói đến cáo thị nhé.
Cáo thị được yết lên, dân chúng khắp thành và môn phái Võ Lâm cùng lo lắng bất an, chỉ có Thạch Lôi thở phào nhẹ nhõm, hắn còn mua thông quan hệ, vào phòng khám nghiệm liếc một cái xem sao, xác nhận được người chết kia đúng là tên vô lại dâʍ đãиɠ trong rừng... Ai quan tâm gã chết như thế nào chứ, chỉ cần chết rồi là được.
Lệ Tùy hỏi: "Ngươi nhìn nhận việc này như thế nào?"
Thạch Lôi vừa định trả lời thì bị Khâu Phương Nhi bên cạnh kéo một cái, nhỏ giọng: "Không hỏi huynh!"
Chúc Yến Ẩn không ngờ còn có tiết mục phu tử hỏi học trò trả lời, nhưng tài tử Giang Nam chính là tài tử Giang Nam, bất kì lúc nào bất kì nơi đâu bị điểm danh đều có thể không cần phải nghĩ mà đưa ra đáp án chính xác, hiện tại cũng vậy, y nói: "Nếu người từng mất tích trong rừng rậm, chi bằng chúng ta đi vào rừng tìm thử xem, có khi sẽ phát hiện ra manh mối."
Lệ Tùy rất hứng thú: "Chúng ta?"
Lam Yên khó hiểu tập hai, thực tế thì hôm nay nàng chưa hiểu được mấy lần, vẫn luôn chìm trong hỏi chấm.
Chúc Yến Ẩn cũng không phân tích ra cái "chúng ta" này là có ý gì, vì thế giải thích: "Hộ vệ Chúc phủ cũng có thể hỗ trợ, khu rừng kia hẳn là không nhỏ."
Lệ Tùy cười nhạo: "Ngươi có biết chuyến này Vạn Nhận Cung dẫn theo bao nhiêu người không?"
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ngươi đã nói bao giờ đâu mà ta biết.
Lệ Tùy nhìn y tròn mắt không nói năng gì, tâm trạng càng tốt hơn, có thể thấy được tâm tình của đại ma đầu tốt hay không tốt quả thực chẳng có đạo lý gì, hệt như người ta luyện công bị què hắn lại cười ha hả vậy, đều rất không thể hiểu nổi.
Lệ Tùy tiếp tục nhìn Chúc Yến Ẩn, vung tay lên có lệ: "Đưa xuống."
Đệ tử Vạn Nhận Cung lĩnh mệnh, dẫn ba người nhà ông Khâu sang phòng bên. Thật ra Lam Yên còn mấy chuyện muốn nói, nhưng thấy Cung chủ nhà mình đến hứng thú đảo mắt một cái cũng không có đành phải tạm lui xuống, định đi tìm Giang Thắng Lâm nghiên cứu nhân sinh một chút.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Chúc Yến Ẩn rụt về phía sau, cảm thấy liệu có phải sắp xảy ra nữa rồi không.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lệ Tùy vươn tay nhéo mặt y, bắt đầu bóp tròn bóp dẹt, cực tàn bạo.
Chúc Yến Ẩn: Ta biết ngay!
May sao quản gia gõ cửa đúng lúc: "Công tử, đến giờ dùng cơm rồi."
Lệ Tùy buông tay ra, nhìn mặt đối phương đỏ lên một mảng, hài lòng: "Đi đi."
Đúng là như có bệnh, hết nói nổi.
Chúc Yến Ẩn trút được gánh nặng, nhanh như cắt chạy ra khỏi phòng.
Phòng đối diện, Lam Yên hỏi: "Rốt cuộc giữa Cung chủ và Chúc công tử đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Thắng Lâm đang nghiền thuốc, nghe thấy nàng hỏi như vậy, ngơ ngác mơ màng: "Chuyện gì là chuyện gì, ta thấy dạo này bọn họ rất ổn mà."
Một người không gϊếŧ ai, một người không bị sợ ói, rất hài hòa.
"Chính là vì rất ổn mới vô cùng kinh dị." Lam Yên kéo ghế sang, trèo lên ngồi đối diện y, "Hồi nãy lúc chúng ta thẩm vấn Thạch Lôi, Cung chủ như kiểu đang yên đang lành thì bị trúng tà ấy. Rất hay nhìn chằm chằm Chúc công tử, bây giờ đến ta cũng bị đuổi ra khỏi cửa rồi, không biết hai người đang làm gì trong đó nữa."
Giang Thắng Lâm nghĩ ngợi, thuần khiết trả lời: "Chắc là đang kể chuyện giang hồ."
Lam Yên: "Vậy ư, sao ta thấy không đáng tin lắm nhỉ."
Giang Thắng Lâm lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Lam Yên giữ chặt cái cân vàng nhỏ của y: "Cơm nước gì tầm này, đừng làm việc nữa, ngươi nói chuyện với ta đây. Tình cảm quỷ dị giữa Cung chủ và công tử rốt cuộc được thiết lập nên như thế nào vậy. Sao ta càng nghĩ càng thấy sởn tóc gáy."
Nếu Cung chủ mà nhập ma thật thì toàn giang hồ này làm gì có ai khống chế nổi.
Đang sợ hãi, cực kì sợ hãi.
Giang Thắng Lâm buồn cười: "Được rồi, bình tĩnh ta kể cho ngươi nghe, nhưng cơm thì vẫn phải ăn chứ. Đối diện có quán ăn nhỏ không tệ, chúng ta qua làm bát mì đi."
Hai người dọn dẹp xong các thứ rồi xuống lầu, kết quả đúng lúc gặp được gia đinh Chúc phủ cũng đang bưng mâm lấy chén, trên mặt bàn Bát Tiên bày gà vịt thịt cá, còn có món tươi theo mùa. Phần ăn đều không nhiều nhưng chế biến cực kì tinh xảo, trắng hồng điểm xuyết như tuyết như mai, từ xa xa đã nghe hương thơm nức mũi.
"Ồ, Giang Thần y, Lam cô nương." Chúc Yến Ẩn xuống lầu, "Các ngươi chuẩn bị đi ăn cơm à?"
Giang Thắng Lâm chỉ đối diện: "Qua Tiểu Thương Sơn ăn chén mì sốt hoa kim châm."
"Bây giờ qua sợ là lại phải đợi chỗ, rất nhiều môn phái giang hồ cũng thích mì của tiệm ấy." Chúc Yến Ẩn mời, "Nếu không chê, ngồi xuống ăn cùng đi, trong phòng bếp còn đồ ăn nữa."
Giang Thắng Lâm: Cũng được.
Lam Yên: Cũng được?
Giang Thắng Lâm và Chúc Yến Ẩn chung sống sớm chiều, cùng bàn ăn cơm là chuyện thường có, không cảm thấy chỗ nào không ổn, vì thế kéo Lam Yên ngồi xuống luôn. Quản gia vội lấy thêm hai bộ bát đũa, còn sai người làm riêng cho Lam Yên một chén đậu hũ non ướp hoa đào hạnh nhân, nói là thiếu nữ ăn vào có thể tẩm bổ dưỡng nhan, chén nhỏ đựng điểm tâm ngọt trong suốt như ngọc, đến trên thìa cũng có hoa văn hoa đào khắc chìm.
Lam Yên:...
Khoan khoan, ta thật muốn biết tại sao Giang thần y lại phải kéo ta cùng ăn chùa!
Nàng với Giang Thắng Lâm như nhau, thuộc dạng không thiếu tiền nhưng cũng không có hứng thú hưởng thụ việc tiêu tiền. Bạc trong kho Vạn Nhận Cung chất thành núi, Lệ Tùy lại lười quản nàng, theo lý mà nói đẩy mười mấy xe ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng đẩy được ra rồi có thể làm gì? Tiền lương mỗi tháng còn sắp không tiêu hết đây.
Sau khi ăn xong thìa đầu tiên của cái món hoa đào gì đó hạnh nhân này, Lam cô nương cảm thấy, hay là ta cứ đẩy hai xe ra ngoài đi, thuê một đầu bếp hôm nào cũng chỉ làm đậu hũ non thôi.
Đây là lần đầu tiên Chúc Yến Ẩn tiếp xúc với hiệp nữ, cảm thấy nàng rất giống miêu tả trong thoại bản, đều anh tư hiên ngang, vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, hơn nữa nhất định là người tài cao gan lại lớn, nếu không cũng sẽ chẳng đi theo làm việc cho Lệ Tùy. Thấy có vẻ nàng thích ăn đồ ngọt bèn ra hiệu cho quản gia làm nhiều thêm vài món điểm tâm, đưa thẳng đến phòng Lam Yên.
Lệ Tùy từ trên lầu đi xuống, thấy nhóm người đang ăn cơm trong đại sảnh, bước chân hơi khựng lại một chút, có điều rất nhanh chóng khôi phục như thường, tiếp tục mắt nhìn thẳng qua cửa hông đi ra khỏi quán trọ.
Thần sắc lạnh lùng, vạt áo màu đen cuộn gió.
Thoạt nhìn như ngoài gϊếŧ Xích Thiên ra thì không có bất kì hứng thú gì với tất cả những chuyện khác.
Quả thực hắn cũng không có hứng thú gì với tất cả những chuyện khác ngoài gϊếŧ Xích Thiên ra.
Một người chỉ còn nửa cái mạng lại có chuyện lớn chưa xong, làm gì có tư cách được nói nói cười cười ăn một bữa cơm.
Đột nhiên Chúc Yến Ẩn một mình chạy ra theo.
Lệ Tùy ngồi trên lưng ngựa.
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Ngươi chuẩn bị vào rừng sâu ngoài thành à?"
Lệ Tùy đáp: "Ừ."
Chúc Yến Ẩn đưa túi giấy dầu trong tay lên: "Ở đây có mấy cái bánh giòn nhân thịt bằm mới ra lò, ít nhất lót dạ chứ."
Mỡ thấm qua lớp giấy, nghĩ cũng biết là giòn thơm ngon miệng, nhân nhiều sốt đẫm.
Lệ Tùy rũ mắt nhìn y một lát, hiếm thấy vươn tay nhưng không nhận bánh giòn mà túm cổ tay đối phương, kéo người lên lưng ngựa.
Chúc Yến Ẩn kinh ngạc, Chúc Chương đi theo sau cũng hoảng hốt: "Công tử!"
Lệ Tùy vòng tay ôm y, tay phải giật cương ngựa.
Thích Tuyết Ô Chuy một đường xuôi gió chạy về đầu thành bên kia.
"Ta đói rồi." Lệ Tùy nói, "Ngươi cùng ta đi ăn bát mì."
Chúc Yến Ẩn đón gió, tóc và tâm trạng đều lộ ra chút ngượng ngùng: "... Nhưng ta không mang bạc."
Ngực Lệ Tùy hơi phập phồng, chẳng biết có phải đang cười hay không.
"Không sao."
Chúc Yến Ẩn chưa hiểu cái "không sao" này rốt cuộc là "không sao ta có mang bạc" hay là "không sao chúng ta đi ăn cơm quỵt" nữa, nhưng không dám hỏi lại, may mà dựa theo lệ thường, chẳng bao lâu sau thể nào quản gia cũng sẽ đuổi theo, tệ nhất thì trên eo hãy còn miếng ngọc bội, không đến mức phải ở lại rửa bát đũa hoặc gϊếŧ chủ tiệm một cách tàn nhẫn.
Lệ Tùy không có ẩm thực tâm đắc nào, để kệ cho Thích Tuyết Ô Chuy chạy lung tung, cuối cùng dừng lại trước một cổng phố cũ.
Chúc Yến Ẩn quay đầu hỏi: "Chúng ta đi ăn gì?"
Ánh mắt Lệ Tùy qua loa quét sang phố bên: "Vậy quán này đi."
Đó là một quán mì hải sản nhỏ, chính đang giờ cơm nhưng trong quán đến một nửa bóng khách cũng không có, vừa nhìn đã biết chẳng ra sao, đúng là một lựa chọn thông minh.
Lệ Tùy: "Ăn không?"
Chúc Yến Ẩn: "Ăn."
Không có khách cũng có ưu điểm của không có khách, yên tĩnh. Thực đơn chỉ gồm năm sáu tờ, Chúc Yến Ẩn gọi hai chén mì rồi kêu ba bốn đĩa đồ ăn kèm, đồ nhắm cũng gọi một mâm, còn lấy thêm vò rượu gạo Xuân Phong đặc sản Vạn Tỉnh Thành.
Ông chủ hiếm khi đón được khách, thoạt nhìn còn là khách sang, cũng có chút được thương mà sợ đấy, tập trung sử dụng kĩ năng toàn thân nấu ra hai bát mì, nói theo thuật ngữ giang hồ thì là "vận hết tuyệt học cả đời", nhưng hương vị quả thực chỉ được thế thôi. Có thể thấy nấu nướng giống như võ học vậy, cũng rất coi trọng thiên phú.
Khẩu vị của Lệ Tùy lại rất được, hai ba miếng ăn hết nửa bát mì sườn heo kho tàu, tay cầm đũa của hắn rất đẹp, ngón tay xương xương thon dài, chẳng có vết chai cứng nào, thật ra không quá giống kiếm khách.
Chúc Yến Ẩn ngồi đối diện hắn quan sát một vòng, đột nhiên thông não.
Ông chủ quán mì này còn không phải là Lỗ Thanh của giới đầu bếp sao?
Nếu Lỗ chưởng môn liều mạng luyện công, kết quả bị què có thể làm cho Lệ cung chủ cảm thấy buồn cười.
Vậy thì ông chủ quán mì liều mạng tìm tòi, kết quả nấu ra một bát mì dở tệ cũng có khả năng làm cho Lệ cung chủ cảm thấy ăn ngon.
Nó lại cứ bị hợp lý quá.