Chương 1: Thứ nhất

Chương thứ nhất

Cuối xuân, Liễu Thành lất phất mưa bay.

Chúc Yến Ẩn tựa vào đầu giường, ánh mắt lấp lánh chờ mong:

"Theo thần y thấy, tu vi võ học của ta bao giờ mới khôi phục lại như xưa?"

Đại phu còn chưa kịp trả lời, người đứng bên cạnh đã không nhịn được trước:

"Nhị đệ, ngươi tỉnh táo lại đi. Nhà họ Chúc chúng ta hoàn toàn không có ba cái thứ đó."

Chúc Yến Ẩn không tin:

"Bây giờ ta đang mất trí nhớ, đương nhiên phải nghe hết theo lời ngươi nói bậy."

Chúc Yến Huy thực sự không tài nào hiểu được, tại sao nhị đệ ra ngoài đạp thanh một chuyến quay lại rồi biến thành thế này đây. Theo lý mà nói, tên sơn tặc kia chỉ cướp mất tay nải đựng đồ tế nhuyễn của y chứ có vung đao chém người đâu, sao đang yên đang lành lại bị sang chấn đến ngu người thế này, chết không cơ chứ, mất mặt quá thể đáng.

Chúc Yến Ẩn: "Ca, ta không bị ngu."

Chúc Yến Huy: "Không, ngươi có bị ngu."

Nếu không thì sao mà đường đường nhị thiếu gia Chúc phủ, nổi danh tài tử văn nhã, lại tự dưng trào dâng hứng thú với đại bảo kiếm của tiệm thợ rèn còn há miệng ngậm miệng đều là "tu vi võ học", "thu tụ thần quang". Mời hết đại phu này đến đại phu khác mà vẫn không ai chữa khỏi được chứng bệnh lạ mất trí nhớ kèm nói sảng đó. Cuối cùng đều chỉ biết viết ra một đống phương thuốc bổ ôn hòa dưỡng thân, Chúc Yến Ẩn uống đến mặt mũi hồng hào phát quang, hoạt bát tung tăng, cách thức vật lộn với cả nhà cũng càng thêm phong phú đa dạng.

Nghĩ đến đó, Chúc Yến Huy quả thực sắp tức mà chết.

Xuân sang nhưng tiết trời còn giá rét, trong phòng đã đốt một chậu than mà cũng không thấy ấm mấy. Chúc Yến Ẩn kéo cao chăn, vùi cả cằm vào, chỉ để lộ ra đôi mắt đào hoa hơi xếch, nhìn có vẻ bạc tình, thân hình y gầy gò, mái tóc đen xõa tung, thành thử hiện ra mấy phần tiều tụy ốm đau hiếm thấy, đánh không được mà mắng cũng không xong.

Chúc Yến Huy đành phải kiên nhẫn lặp lại:

"Chúc phủ chúng ta là thư hương thế gia."

Chúc Yến Ẩn thầm nói, biết rồi, hôm nay ngươi đã nhắc lại đây là lần thứ 800, thư hương thế gia thư hương thế gia, lỗ tai cũng phải phát chai mất thôi.

Thế nhưng thư hương thế gia thì có mâu thuẫn gì với hiệp khách giang hồ đâu.

Vì thế y lại bật ra một suy nghĩ thần kì:

"Có phải ta bị ai đoạt xá không?"

Chúc Yến Huy ngạc nhiên nhìn y.

Chúc Yến Ẩn chống tay hơi ngẩng dậy, biểu tình có phần quá khích:

"Mượn xác hoàn hồn, chắc là ngươi từng nghe nói rồi chứ?"

Chúc Yến Huy thực sự không hiểu đột nhiên y hưng phấn như thế vì cái gì, nội tâm mù mịt mê hoặc, quay sang sai hạ nhân mang sổ sách tới, lạnh giọng:

"Xem hết đống này đi rồi nói chuyện đoạt xá với không đoạt xá."

Chúc Yến Ẩn mở ra...

Mùng Năm tháng Hai, tiệm rèn nhà Lão Vương, mười tám thanh tuyệt thế đại bảo kiếm.

Mùng Sáu tháng Hai, quầy sách Nam Thành, toàn tập 49 quyển "Hàng Long Thập Bát Chưởng - Từ nhập môn đến cao thủ".

Mùng Bảy tháng Hai, cho thi công một lò luyện đan tại gia.

Mùng Tám tháng Hai, thu mua một số lượng nguyên liệu luyện đan cơ bản.

Mùng Chín tháng Hai, nổ lò luyện đan.

...

Chúc Yến Huy hỏi:

"Ngươi có biết vì sao bản thân lại có thể tự tung tự tác mà làm mấy trò dở hơi đó không?"

Trong mắt Chúc Yến Ẩn bây giờ quay cuồng toàn là tổng số tiền mình đã đem đi đập phá, thành tâm và cung kính trả lời:

"Hiểu ạ, bởi ta là đứa con nhà họ Chúc hàng thật giá thật. Đại ca yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện đoạt xá nữa."

Sau đó quả thật Chúc Yến Ẩn không nhắc lại thêm. Thứ nhất là do việc này vô nghĩa thực sự, thứ hai là y hết tiền rồi. Tuy rằng Chúc phủ giàu có nhưng bắt đầu từ ngày nhị thiếu gia vung tiền như rác, mua rỗng hết tất cả các tiệm rèn trong thành, tiền tiêu vặt đằm tay của y hoàn toàn đã trở thành vật trong truyền thuyết, tai nghe mắt không thấy.

Ánh mặt trời buổi sớm ấm áp, một nhóc sai vặt xách hộp điểm tâm, bước chân nhẹ nhàng chạy qua. Nó tên Chúc Tiểu Tuệ, là thư đồng của Chúc Yến Ẩn, người trong phủ đều rất mến đứa nhỏ này. Chúc Yến Ẩn cũng mến lắm, đương nhiên, nếu nó có thể ít nói đi một tí, y sẽ càng mến hơn.

Chúc Tiểu Tuệ đẩy cửa viện ra, thấy Chúc Yến Ẩn đang đứng trong sân, quả nhiên bắt đầu lải nhải:

"Sao công tử lại không nằm trên giường?"

Chúc Yến Ẩn đáp: "Ta muốn gặp đại ca."

"Đại thiếu gia bận lắm, hôm nay nhà có khách mà." Chúc Tiểu Tuệ lấy điểm tâm cho y ăn, "Đến từ Danh Kiếm Môn Tây Bắc."

"Danh Kiếm Môn?" Nghe thấy ba chữ to đậm đặc khí phái giang hồ, Chúc Yến Ẩn động tâm, "Bên đó tới tìm ta phải không?"

Chúc Tiểu Tuệ lưu loát phủ nhận, người ta đến vì việc làm ăn, một cắc quan hệ với ngươi cũng chẳng có.

Chúc Yến Ẩn nghĩ đến nát óc mà không hiểu:

"Nhưng ta cứ luôn cảm thấy mình là người trong giang hồ ấy. Chuyện này ít nhất cũng phải có một lý do chứ, các ngươi thực sự không giấu giếm gì ta sao? Hơn nữa gần đây ta rất hay mơ một giấc mơ, sống động lắm luôn, hình như có liên quan đến những gì xảy ra trước khi ta mất trí nhớ."

Chúc Tiểu Tuệ ngồi chồm hỗm bên người y:

"Công tử mơ gì đó?"

Chúc Yến Ẩn thao thao bất tuyệt:

"Mơ thấy cả nhà vì ngăn ta biến thành đại ma đầu giang hồ mà đặt bẫy trói ta trên giường, còn định trút Hạc Đỉnh Hồng."

Chúc Tiểu Tuệ nghe xong trợn tròn mắt há hốc mồm, thổ huyết đến nơi. Thân là hầu cận bên người, quả thực nó biết được rất nhiều bí mật, cũng vì thế mà càng có nghĩa vụ phải khiến công tử nhà mình nhanh chóng đình chỉ mấy cái ý tưởng mê sảng này đi. Sau đó nó kéo Chúc Yến Ẩn đi vào phòng ngủ, một tay lật ván giường lên.

Quả nhiên là có nội tình! Chúc nhị công tử cưỡng chế bản thân đè trái tim kích động xuống, cố gắng hết sức nhạt như mây nhẹ như gió hỏi:

"Cuối cùng ngươi cũng tình nguyện nói sự thật rồi sao?"

Chúc Tiểu Tuệ lôi ra liên tiếp ba cái rương sách to đùng.

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, thế mà ta lại từng sưu tập được nhiều bí tịch võ lâm đến vậy, ta cũng ra gì và này nọ quá đấy chứ.

Y cúi người cầm một quyển lên, mở ra xem, trùng hợp quá, tranh minh hoạ vừa hay là một đôi nam nữ, người bưng chén thuốc người đè đầu, đang đổ vào miệng một người bị thương nằm trên giường. Tên sách cũng rất trực tiếp, "Một đời đại hiệp Tư Mã Vô Địch lại táng mạng dưới tay Thư Hùng Song Đạo".

"..."

Thứ đồ này đương nhiên chẳng liên quan quái gì đến bí tịch võ lâm. Chúc Yến Ẩn đổi lấy một quyển khác, một quyển khác, lại một quyển khác nữa.

"Võ Lâm Minh Chủ rửa tay chậu vàng, dã tâm các phái nổi lên mặt nước"

"Võ Lâm Minh Chủ năm xưa nay rửa tay chậu vàng, bước lên con đường nuôi heo làm giàu"

"Cải chính, Võ Lâm Minh Chủ không hề về quê chăn heo"

...

Chúc Yến Ẩn tâm trạng phức tạp, ngẩng đầu nhìn Chúc Tiểu Tuệ.

Chúc Tiểu Tuệ không để ý đến y, đầu tiên dẹp ba cái rương về chỗ cũ, trải gọn chăn đệm rồi mới một năm một mười nói:

"Đây đều là hồi trước công tử mua về đấy. Sợ bị lão gia trách mắng nên vẫn luôn giấu dưới giường."

Chúc Yến Ẩn khó hiểu:

"Sao ta lại muốn mua ba cái đồ này?"

Chúc Tiểu Tuệ đáp:

"Bởi công tử thực sự ngưỡng mộ giang hồ."

Hướng tới giang hồ lại không vào được giang hồ. Chúc phủ Giang Nam - danh môn vọng tộc thế đại thư hương - hơn nửa toà Liễu Thành mờ trong mưa bụi này đều là tài sản sở hữu của tổ trạch. Con cháu trong nhà lễ nghi phong độ, sáng dạ học cao, giỏi tấu giỏi đối. Người nào người nấy thơ ngâm 300 bài, xưa nay không vừa mắt đám mãng phu chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, càng coi thường việc làm bạn với người giang hồ.

Dưới hoàn cảnh và gia giáo như vậy, bầu nhiệt huyết võ lâm hào hiệp của Chúc nhị công tử không có nơi nào gửi gắm, dường như chỉ còn mỗi cách là đọc sách ấy thôi, rồi lại vẩn vơ nghĩ ngợi xem nên làm như nào. Chúc Yến Ẩn ngồi trên mép giường, nghe nhóc sai vặt nói sùi bọt mép hai canh giờ liền chuyện ngày xưa, cuối cùng phải chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một công tử thế gia bình thường không có gì bí ẩn, chẳng hiểu võ học, chưa từng bước vào giang hồ nửa bước. Sở dĩ mơ mộng thấy mấy cái tình tiết hoa hoè hoa sói đó hoàn toàn là do trước kia bị ngáo sách nhảm mà thôi.

Chúc Tiểu Tuệ lại nghĩ, thế nhân ai mà không biết Chúc nhị công tử tài hoa hơn người, tầm thường ở chỗ nào, đi ra đường kia khăn thêu hoa tấp vào mặt như bão tuyết.

Chúc Yến Ẩn vỗ vỗ vai nó:

"Đi, chúng ta ra ngoài giải sầu."

Một chuyến giải sầu, giải đến tận chỗ ở của Chúc Yến Huy.

Mấy năm gần đây sức khoẻ của Chúc lão gia không tốt, nhiều công việc trong nhà đã giao cho các huynh đệ và con cháu xử lý, bản thân chỉ vui thú thanh nhàn. Chúc phủ gia lớn nghiệp lớn, việc vặt ngập đầu, theo như Chúc Tiểu Tuệ nói thì, "Đại thiếu gia đã bận đến chẳng có thời gian cưới vợ, nhị thiếu gia lại còn bị ngã vỡ đầu", ngữ điệu oán trách làm Chúc Yến Ẩn tự nhiên sinh ra ảo tưởng "sở dĩ đại ca cứ mãi giữ mình độc thân hoàn toàn là bởi ở nhà còn một đệ đệ bị ngu người", rất mang cảm giác con chồng trước.

Chúc Yến Huy nhìn thấy "con chồng trước" của mình đang đứng ở cửa viện ngó nghiêng.

"Nhị đệ!"

"Đại ca." Chúc Yến Ẩn cung kính hành lễ.

Chúc Yến Huy đi ra trước sảnh:

"Ngoài này lạnh lắm, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đàng hoàng hả?"

Thật ra là Chúc Yến Ẩn tới xin lỗi. Bởi y nhớ về quãng thời gian mình mất trí nhớ kia, ngày nào cũng lăn lộn đòi mua đao kiếm bí tịch, xây lò luyện đan, đã tiêu tiền như nước thì cũng thôi đi, còn xếp tất cả những người đến khuyên can giảng giải vào hàng tà ma phản diện. Lúc này ngẫm lại, đã đến mức đó rồi mà còn chưa bị treo ngược lên xà nhà, tước roi mây quất lia lịa, thì có thể thấy quả thực tình thân sâu như nước ra sao.

Vì thế, y cầm tay Chúc Yến Huy, thề son sắt:

"Đại ca, thời gian này đều do đệ đệ không hiểu chuyện. Ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến giang hồ, cũng không tiếp tục hướng về võ lâm nữa."

Ấn đường Chúc Yến Huy hơi nảy lên.

Chúc Yến Ẩn rất muốn đền bù lại những lần gây rối vô lý của mình, do đó chủ động hỏi han:

"Gần đây trong nhà có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?"

Chúc Yến Huy đáp: "Có."

Chúc Yến Ẩn lập tức ôm quyền: "Núi đao biển lửa không chối từ."

Chúc Yến Huy thấy tư thái dã nhân giang hồ... à không, mãng phu giang hồ này của y, càng thêm đau đầu:

"Năm ngày sau, theo Triệu Thiếu chủ đến tham dự Đại Hội Võ Lâm."

Chúc Yến Ẩn sửng sốt: "A?"

Lúc này, lại có một người từ sảnh trước đi ra, khoảng 25, 26, anh vĩ bất phàm, là Thiếu chủ Danh Kiếm Môn Triệu Minh Truyền.

Đang yên đang lành, đương nhiên Chúc Yến Huy không muốn giao thiệp gì với mấy môn phái giang hồ, nhưng khổ nỗi đầu óc đệ đệ nhà mình hỏng mất rồi, đại phu cả nước chẳng ai chữa khỏi, hy vọng duy nhất bây giờ chỉ còn lại Thần Y đệ nhất giang hồ thôi.

Đệ nhất Thần Y khám bệnh theo tâm trạng, lấy bạc ném không chết, người Chúc Yến Huy phái đi toàn ăn canh đóng cửa. Hết cách, đành phải đến nhờ người có nhân duyên tốt trong võ lâm giúp đỡ. Vừa lúc Triệu gia cũng đang muốn mượn thế lực của Chúc phủ ở Giang Nam mở rộng việc buôn bán đao kiếm. Hai bên cứ như thế bắt sóng nhau, định ra chuyện tìm thầy chữa bệnh và kết phường làm ăn.

Chúc Yến Huy nói:

"Mùng Ba tháng Năm, ở Kim Thành sắp tổ chức một buổi đại hội Võ Lâm, nghe nói Thần Y cũng sẽ đến."

Chúc Yến Ẩn lập tức hỏi:

"Bao giờ xuất phát?"

Chúc Yến Huy nhìn y, vẻ mặt "Biết ngay là ngươi vẫn còn mơ mộng lang thang giang hồ vừa rồi còn gạt ta nói cái gì mà "không thêm ngưỡng vọng võ lâm" nhìn cái dáng vẻ nóng lòng ngu ngốc này của ngươi đi đệ đệ quá sức không hiểu chuyện đầu ta đau muốn chết".

Chúc Yến Ẩn: Không phải, ca ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự chỉ vì muốn giúp ngươi giải ưu!

Ngay đêm đó, đoàn người sắp xếp gọn gàng hành lý ngựa xe, hướng về phía Kim Thành.

Triệu Minh Truyền làm người hào sảng, tính tình thảo hỉ. Mới qua mấy ngày, Chúc Yến Ẩn đã chung chạ thành bạn ăn chơi của hắn, thám thính được không ít chuyện giang hồ. Ví dụ như đại hội Võ Lâm cũng không phải cố định một năm một lần, nếu Đông Tây Nam Bắc sóng yên biển lặng có khi đến mười năm chẳng tổ chức lấy một lần, nhưng phàm là có kẻ ác làm loạn, một năm mở đến tám chín bận không phải chưa từng có.

Chúc Yến Ẩn hỏi:

"Vậy lần này Kim Thành đang loạn sao?"

"Là Tuyết Thành. Tàn dư của Ma giáo lại bùng lên ở Tuyết Thành Đông Bắc." Triệu Minh Truyền giải thích, sở dĩ chọn Kim Thành làm nơi tập hợp đại hội Võ Lâm là vì muốn mời một người.

"Ai cơ?"

"Kim Thành Vạn Nhận Cung chủ, Lệ Tuỳ."

Có thể khiến cho hàng trăm võ lâm Chính phái phải tề tựu về Kim Thành, Chúc Yến Ẩn suy đoán:

"Thế chắc chắn là một vị đại nhân vật rất ghê gớm rồi."

Triệu Minh Truyền gật đầu:

"Võ công cái thế."

"Cái đến mức nào?"

"Cỡ như ta, một tay hắn đánh được một trăm."

Chúc Yến Ẩn kinh hãi lấy làm tôn kính, bởi theo y tính toán, bản thân y khả năng đến một nửa Triệu Minh Truyền cũng không đánh lại được, mà đối phương có thể đánh cả trăm. Một trăm, quả thật là cái thế.

Triệu Minh Truyền lại lo lắng:

"Tuy Lệ Cung chủ công phu cao nhưng chẳng màng chuyện giang hồ. Cũng không biết lúc này có tình nguyện tương trợ hay không nữa."

Chúc Yến Ẩn châm trà thay hắn:

"Thì cứ cho là Vạn Nhận Cung không muốn giúp đỡ đi, có nhiều võ lâm Chính phái ở đó như vậy, chẳng lẽ còn sợ không đối phó được Ma Giáo? Ta đọc trong thoại bản viết, phần lớn ma đầu đều sống trong cung điện không thấy ánh mặt trời, ngày nào cũng l*иg lộn lên muốn gϊếŧ người, thân mặc áo choàng đen kịt, đeo cái mặt quỷ trắng bệch, nạp một yêu cơ tuyệt sắc, lại phô phang mấy thứ trang trí giả thần giả quỷ ở trên tường liền tự cho mình là vô địch thiên hạ. Thực tế thì sao, nực cười quá trời quá đất chứ sao, không đáng phải sợ."

Triệu Minh Truyền vẫn thở dài như trước, haizzz.

...

Kim Thành, Vạn Nhận Cung.

Trong đại điện trống trải ngầm dưới lòng đất, khí lạnh gần như làm cho các vách tường và thềm đá đều đẫm nước. U liên trắng muốt kiên cường đâm ra từ khe đá, tầng tầng lớp lớp lơ lửng giữa không trung.

Ảnh vệ bẩm lên:

"Các môn phái giang hồ tụ tập trong thành ngày càng đông."

Nam tử hắc y tựa vào ngai đá, vẻ mặt hững hờ, những ngón tay mơn trớn một đoá u liên:

"Mặc kệ chúng."

Ảnh vệ lo lắng:

"Nhưng tình trạng này có vẻ đối phương đã hạ quyết tâm muốn mời Cung chủ rời núi."

"Không cần để ý."

"Nếu Võ Lâm Minh Chủ dẫn người đến bái phỏng..."

Lệ Tuỳ nghe mà phát phiền, đứng lên đi về phía sau điện.

"Vậy thì gϊếŧ hết bọn chúng."

Nói thế nào đây, cung điện không thấy ánh mặt trời, u liên giả thần giả quỷ, áo choàng đen, mặt nhợt nhạt, l*иg lộn muốn gϊếŧ người và vô địch thiên hạ. Còn thiếu mỗi một yêu cơ tuyệt sắc chủ động dâng tới cửa nữa thôi là Lệ Đại Cung chủ có thể thành công hội tụ đủ "Bảy yếu tố thường gặp của ma đầu giang hồ" rồi.

Mà Chúc nhị công tử chủ động dâng tới cửa lúc này đang ngẩng đầu chiêm ngưỡng cánh cổng thành đá xanh hùng vĩ dưới ánh hoàng hôn, lòng tràn đầy kinh ngạc.

Ồ, hoá ra đây là Kim Thành!