Chương 2
Cuối cùng thì cũng đã đến kinh thành, “Võ lâm Quần Anh lâu” nguy nga đã ở ngay trước mặt, nhưng tướng công của nàng vẫn không quên giội cho nàng một gáo nước lạnh : “Từ bây giờ, không được phép tiết lộ cho bất kì ai biết về mối quan hệ của hai chúng ta.”
“Vâng, thưa tướng công!” Nàng vẫn giữ thái độ đoan trang, răm rắp nghe lời, nhưng … “Nhưng tướng công, vậy thϊếp thân phải giới thiệu mình là ai nếu người khác hỏi? Chắc không thể nói là chỉ tò mò đi ngang qua, thấy hiếu kỳ về đại hội võ lâm nên đến tham quan chứ?"
“Cứ nói là nha hoàn của Triệu gia trang” Triệu Vĩnh Yên đáp ngay không chút do dự.
Tất nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn cho nàng một thân phận thật tốt, cảm thấy rất hài lòng, không chê vào đâu được.
“Vâng.” Nàng cúi đầu, rầu rĩ đáp lời, “À tướng công…”
“Lại sai rồi, không được gọi là tướng công mà bắt đầu từ giờ phải gọi ta là Nhị thiếu gia, rõ chưa ? ” Vừa nói hắn vừa lướt nhìn nữ nhân đi ngay sau mình bằng ánh mắt chán ghét.
“Vâng.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, miệng nở nụ cười gượng gạo. Đó là nụ cười chua sót đau đớn khó nói nên lời. Thật buồn cười, đứng trước mặt người cùng mình sống nên răng long đầu bạc, mà nàng chỉ có thể an phận đóng vai một nhỏ nha hoàn.
“Còn nữa, ta sẽ ở biệt viện còn cô thì tới Quần Anh lâu. Nếu có ai hỏi thì bảo ta đã sắp xếp như vậy để cô dễ bề tiếp đãi các nhân sĩ giang hồ. Bọn họ có yêu cầu gì, một mình cô tự quyết định, đừng đến làm phiền ta.” Hắn nôn nóng nói rõ sắp xếp của mình, quyết không cho mẫu thân của hắn đạt được ý nguyện.
Muốn tạo cơ hội để hai người bồi dưỡng tình cảm ư? Còn lâu ta mới chịu!
“Vâng…” Bất kể hắn yêu cầu quá đáng đến đâu, Hình Hoan cũng biết bản thân không có cơ hội phản bác.
“Còn nữa..”
“Còn nữa ?” Tướng công, có cần cặn kẽ như vậy không ? Thân phận của nàng thấp đến sát đất rồi, chàng còn muốn như thế nào nữa?
“Cô có thể thay bộ quần áo khác được không?”
“Không… thϊếp không cần. Chỉ cần tướng công ăn mặc sạch đẹp, thϊếp xấu xí chút cũng không sao.”
Nàng khẽ mỉm cười, giọng nói nhu mì êm tai.
Ngay cả chính Vĩnh Yên cũng phải thừa nhận, lời nói rất nhẹ đi sâu vào lòng người, nếu nhắm mắt lại nghe giọng nàng, chắc chắn sẽ tưởng tượng ra không biết bao nhiêu khung cảnh xa hoa, mỹ lệ. Nhớ lại hai năm trước, khi hắn bị ép bái đường , chính là bị chất giọng làm rung động lòng người phát ra sau lớp khăn hỉ này lừa gạt. Từ đó sai một ly, đi ngàn dặm.
Người ta nói, Triệu nhị thiếu phu nhân ôn lương hiền hậu, ai nấy đều rất ngưỡng mộ vì hắn cưới được một hiền thê như vậy. Nhưng chỉ có Triệu Vĩnh Yên mới thấu hiểu cay đắng trong đó. Đúng là nàng ăn nói rất đúng mực, nhưng cách ăn mặc của nàng thì...
Áo bông hoa màu đỏ kiểu dáng thô tục phối với quần bông nhỏ cùng màu trông rất quê mùa. Từ đầu tới chân được bao bọc kín mít không chừa một kẽ hở, dường như nàng hoàn toàn không biết đến khái niệm chú ý tiểu tiết của các nữ nhi trong giang hồ. Cúc trước ngực nàng rõ ràng không thể cột nhưng nàng cứ nhất quyết cột chặt vào. Cái quần đã nhỏ, nàng lại còn dùng một chiếc dây đai quần màu xanh lá mạ buộc chặt lại, khiến thân thể nàng bó thành từng đoạn. Tựa như bất cứ lúc nào các thớ thịt mỡ cũng có thể nhảy ra ngoài vì không chịu nổi sự gò bó. Hắn còn nhớ rõ, hai năm trước trông nàng còn khá thon thả, phục trang rất tinh tế.
Vậy mà bây giờ, hai bím tóc đuôi sam to như cái bánh quai chèo bện tròn dưới hai mang tai. Nàng vốn có một mái tóc suôn mềm nhưng hắn không hiểu nổi sao giờ chúng lại lởm chởm đến thế. Mà nàng thấy vậy lại chẳng buồn để tâm đến, mặc kệ cho nó tự nhiên tung bay, toát lên vẻ quê mùa