Chương 7: Ngoài ý muốn

Diệp Phong lại tiếp tục chuỗi ngày dưỡng thương, bất quá lần này nàng đã quen thuộc hơn, thuốc Đông Y cũng không đắng chát như trước. Từ sau sự kiện thuần mã, thái độ cung nhân Lãnh Nguyệt thay đổi rất lớn, trước đây đại gia đều cho rằng nàng là khách của Cung chủ, đối với nàng tất cung tất kính, hiện tại lại xem nàng như người trong cung, không còn cảm giác xa cách, làm Diệp Phong cảm thấy bản thân như đang ở nhà, một loại kiên định không chỉ có được ngựa tốt mà còn thắng cả nhân tâm, mặc dù thương thế không nhẹ nhưng đáng!

Tiểu Ngọc đã cùng Kiếm Kỳ ra cung, nhưng Diệp Phong không thấy buồn chán, mỗi ngày đều ở trong sân, chỉ huy hạ nhân chăm sóc Trục Phong.

“Trục Phong, ngươi xem, ta cho bọn họ chuẩn bị khay cơm này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Diệp Phong lại chỉ vào bồn tắm lớn được dựng bằng đá phiến thạch: “Bên này ăn, bên này tắm rửa, quá chu đáo rồi! Phía dưới có đào một cái động, muốn thay nước chỉ cần kéo chỗ này, nắp hầm sẽ mở ra, như vậy dễ dàng tẩy rửa.” Nghiễm nhiên Diệp Phong đối xử với Trục Phong như người, tuy nó không trả lời nhưng nàng biết nó hiểu hết lời nàng nói.

Một người một ngựa, một ngồi, một đứng, thỉnh thoảng người nọ cùng hắc mã nói chuyện, như đang thương lượng vấn đề gì đó, mà hắc mã chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi khi sẽ gật gật đầu đáp lại.

Thời gian đầu hạ nhân còn cảm thấy kỳ quái, bất quá nhìn nhiều lại không thể trách, vì trong mắt bọn họ, con ngựa này còn quý giá hơn mệnh một số người, cho nên được đối đãi như vậy cũng không gì hém lạ.

Lãnh Vô Sương sợ Diệp Phong buồn chán, thỉnh thoảng ghé thăm, nhưng lúc nào nàng cũng bận rộn, khí thế ngất trời, căn bản không có thời gian bắt chuyện, Lãnh Vô Sương rất phiền muộn, lẽ nào bản thân không bằng một con ngựa? Bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, thế nào lại tính toán với một con ngựa? Lãnh Vô Sương phân phó hạ nhân, cứ dựa theo ý Diệp Phong mà làm, tùy ý nàng muốn gì cũng được.

Thân thể Diệp Phong dần dần khôi phục, chỉ còn chút suy yếu. Rốt cuộc chuồng ngựa cũng được hoàn thành đúng ý nàng, nhìn một vòng thấy thỏa mãn không thôi: “Mã huynh, đây là nhà mới của ngươi, thích không? Ha hả…” Diệp Phong nhìn dáng vẻ Trục Phong vui vẻ, lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

“Thanh nhi, mang rượu tới, ta muốn cùng Mã huynh uống một chén.” Thanh nhi là tiểu nha hoàn được Lãnh Vô Sương phái đến hầu hạ nàng.

“Diệp công tử, thương thế ngươi chưa khỏi hoàn toàn, không thể uống rượu.”

“Không sao, uống một chút, đi đi.”

Diệp Phong xé rách miếng dán bình rượu, mùi hương say lòng xông vào mũi: “Tới, Mã huynh, ngươi dùng đại đàn, ta dùng chén.”

Trục Phong cúi đầu vào vò rượu, liếʍ một hơi rồi ngước đầu lên trời, tựa hồ chưa đủ, dùng miệng cắn y phục Diệp Phong kéo kéo, xem ra tửu lượng hắc mã không tầm thường.

“Ta nói Mã huynh, rượu này ngươi chỉ có thể uống một chút, ngươi không biết phẩm rượu thế nào, say nhưng không được say khướt a! Thanh nhi, thấy thêm một vò tới.”

Đêm đó, người uống một vò, ngựa uống một vò, kết quả Trục Phong say ba ngày! Diệp Phong phát thệ từ nay không bao giờ… dung túng con hắc mã này!

Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung chìm đắm không không khí Trung thu, nơi nơi đèn l*иg đỏ thắm, khiến Diệp Phong cũng bị lay nhiễm. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, tất cả mọi người đều thích lễ tết a.

“Diệp công tử, ngày mai Ngọc nhi tỷ sẽ trở về!”

“Thực sự? Quá tốt! Tiểu nha đầu không lương tâm, tiêu sái bên ngoài lâu như vậy. Không biết có mua lễ vật cho ta không?”

“Xì, thế nào mà Diệp công tử lại giống tiểu hài tử, luôn nghĩ đến lễ vật?”

“Đương nhiên, nhận được quà là chuyện làm người ta hài lòng nhất!”

“Thanh nhi, giúp ta đến rừng trúc, chặt một cây Trúc Tử.”

“Chặt Trúc Tử làm gì?”

“Đi nhanh, về sẽ nói với ngươi.”

Diệp Phong dùng thời gian một canh giờ hoàn thành cây tiêu Trúc Tử, tuy âm sắc không phải đệ nhất nhưng xem như chấp nhận được. Lâu như vậy không thổi, e tài năng cũng hoang phế, mấy ngày nay phải luyện tập một phen, đợi đến Trung thu, góp vui cho mọi người.

“Công tử, tối nay muốn dùng cánh hoa gì tắm rửa?”

Ở đây không có xà phòng thơm, mà mọi người cũng không ai tắm rửa thường xuyên, Diệp Phong cảm thấy cả người thối không chịu được, nên dùng cánh hoa ác mùi, thời điểm mục dục là lúc nàng cảm thấy thích ý nhất, cũng dễ ngủ quên nhất, bất quá không cần lo lắng bản thân ngủ quên, vì luôn có người ở bên ngoài canh chừng, phòng ngừa nước lạnh, người nào đó lại ngủ say. Tuy nhiều lúc Diệp Phong thích bản thân tự mình động thủ nhưng được người hầu hạ cũng rất hưởng thụ.

“Dùng cánh hoa hôm qua đi, rất nhẹ, ta thích.”

Tẩy đi thân thể mệt nhọc, Diệp Phong thoải mái nằm trong ổ chăn mềm mại, Tiểu Ngọc rời khỏi đã nửa tháng đi? Rất nhớ nha đầu ngốc nghếch này, ai da không biết Sương nhi ngủ chưa? Vừa nghĩ đến người nọ, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Diệp Phong muốn được nhìn thấy nàng ngay lập tức. Nghĩ thế nào liền làm như vậy, Diệp Phong mau mau xoay người rời giường, nhìn Thanh nhi ở gian ngoài tiến vào mộng đẹp, nàng khinh thủ khinh cước, nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.

“Hiện tại Sương nhi ở đâu nhỉ? Tới thư phòng xem thử.” Diệp Phong vừa nghĩ vừa đi, dọc qua hành lang cùng hoa viên, thấy thư phòng tối đen, xem ra Sương nhi đã trở về phòng. Diệp Phong xoay người đi về hướng phòng ngủ của Lãnh Vô Sương, nàng đã từng đến đó một lần, bên trong được bố trí thanh nhã, tản ra khí tức ấm áp, còn có mùi hương hoa quế giống trên người nàng, khiến Diệp Phong mê luyến không ngớt. Thế nhưng nàng chỉ mới đến một lần, Kiếm Cầm đã phân phó hạ nhân, không cho nàng tiếp cận, chính vì thế mỗi lần nàng tới gần đều bị cản trở, lần này chỉ thử vận may mà thôi!

Dựa vào bóng đêm yểm hộ, Diệp Phong lặng lẽ trốn phía sau cây đại thụ, xem trộm ngoài cửa không có người gác, ‘Trời ban cơ hội tốt a! Không ai ngờ ta sẽ tới, thật sự quá tốt!’. Diệp Phong khắc chế tâm tình kích động, nhìn bốn phía một lượt, không phát hiện bất luận kẻ nào, cảm giác bản thân giống kẻ trộm, quá kí©h thí©ɧ, tưởng tượng dáng vẻ Lãnh Vô Sương giật mình, Diệp Phong càng phấn chấn hơn.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngọn nến tản ra hào quang nhẹ nhàng, khí tức quen thuộc đập vào mặt, Diệp Phong hít một hơi thật sâu, thời điểm xoay người đóng cửa, động tác nhẹ nhàng vô cùng, chầm chậm tiến sâu vào trong. Chăn trên giường vẫn còn chỉnh tề, cả gian phòng không có ai, Diệp Phong thất vọng, hóa ra Sương nhi không ở đây. Vừa định xoay người rời khỏi, dư quang phát hiện cái bàn bên phải giường bị ai đó chuyển qua một bên, đây là vị trí mật đạo, hơn nữa mơ hồ có tiếng nước chảy truyền ra!

Mật thất? Tâm Diệp Phong kinh hoàng, trong đó có gì? Vàng bạc châu báu? Võ công bí tịch? Nàng không ức chế được tâm tình tò mò, nhấc chân đi vào.

Tình cảnh trước mắt lại khiến Diệp Phong cả đời cũng không quên được!

Hơi nước trong mật thất lượn lờ, có cái hồ rất lớn ở vị trí trung tâm, bốn góc đều có vòi hình rồng bám trụ, nước phun ra không ngừng, còn có cả nhiệt khí, lúc này bên trong ao xuất hiện bóng người mảnh khảnh, tóc dài đen mượt phô trên mặt nước, như tơ lụa đen bóng, nửa người trong ao nước trong suốt, cánh hoa đủ mọi màu sắc phiêu tán xung quanh, eo thon thoắt ẩn thoắt hiện, làng nước cũng không thể che chắn hai chân thon dài, người nọ nâng một tay trắng noãn lên, một tay không ngừng phẩy nước.

Diệp Phong thấy miệng khô lưỡi đắng, khó thở, hai mắt nhìn chằm chằm mỹ sắc hương diễm phía trước, ngay cả nháy mắt cũng không luyến tiếc. Giống như cảm nhận có người tiếp cận, thiên hạ trong nước hạ giọng: “Thi nhi, đặt y phục bên cạnh ao đi.” Âm thanh mang theo mị hoặc câu hồn ai đó.

Diệp Phong không biết người nọ nói gì, chỉ ‘Ân’ theo bản năng. Thiên hạ trong nước nghe ngữ khí sai sai, lập tức xoay người, cánh hoa chuyển động theo làn nước, lẳng lặng vây lấy toàn thân. Mặt trắng nõn không còn cao ngạo thường ngày, xương quai xanh đẹp mê người, hai ngực như ẩn như hiện, nụ hồng phấn bị cánh hoa che lấp làm người nhìn mơ màng vô hạn, tiểu phúc bằng phẳng, hắc sắc thần bí phía dưới… Đại não Diệp Phong như muốn nổ tung, một cổ nhiệt lưu từ dưới xông lêи đỉиɦ đầu, có thứ gì đó nóng hầm hập chảy ra…

“A!” Thiên hạ trong nước chịu đả kích lớn, hai tay vội vàng ôm thân mình, mặt ửng hồng, nhìn biểu tình ai đó si ngốc, Lãnh Vô Sương nổi giận, một chưởng đánh tên ngốc kia bay ra ngoài.

Đau nhức kịch liệt giúp Diệp Phong khôi phục ý thức, cuống quít từ mặt đất bò lên, vừa định vịn cửa bước vào thì đυ.ng phải ai đó, lập tức: “Xin lỗi! Xin lỗi!” Không kịp thấy người mình đυ.ng là ai, nàng chỉ như kẻ trộm bị phát hiện, thân thể và tâm đều cuồn cuộn, hoảng loạn chạy đi.

Kiếm Thị bị Diệp Phong đυ.ng phải, sửng sốt, nhưng sau đó sắc mặt lại trở nên xấu xí cực kỳ, vội vàng tiến vào mật thất.

“Cung chủ… Cung chủ không sao chứ?”

Lúc này Lãnh Vô Sương đã mặc quần áo chỉnh tề, thấy Kiếm Thị thì giống như không có việc gì, nhàn nhạt nói: “Thi nhi, ngươi đi xem hắn thế nào? Ta vừa đánh hắn một chưởng, sáu phần lực.”

Kiếm Thi hút ngụm khí lạnh, xoay người rời đi, ‘Sáu phần lực? Đừng nói hắn không có võ công, cho dù là nàng cũng sẽ bị thương nặng, lần này tiểu tử kia gặp đại họa rồi!’ Kiếm Thị vừa nghĩ vừa dùng khinh công đi tìm Diệp Phong.

Diệp Phong giống như tẩu hỏa nhập ma, tâm tình tán loạn, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy. Bỗng nhiên, thấy phía trước có nước, không chút suy nghĩ… Nhảy vào, nước suối lạnh lẽo khiến Diệp Phong dần dần khôi phục lý trí, lúc này mới cảm thấy ngực đau đớn gần như bị xé rách, hô hấp cũng khó khăn.

Nhất định nàng rất tức giận đi? Bằng không sẽ không xuất thủ nặng tay như thế, nàng muốn đánh chết mình sao? Nghĩ tới đây, Diệp Phong không khỏi rùng mình, băng lãnh bốn phía càng làm hàn ý mở rộng vô hạn, nàng như lọt vào hầm băng, lần này không ai mang đến ấm áp, chắc chắn Sương nhi hận nàngđến chết. Vô hạn tuyệt vọng xông thẳng lên, lẳng lặng nằm trong con suối nhỏ, nhìn bầu trời đầy sao, không trung trên cao lộ ra vòng trăng tròn, không có Sương nhi thì Trung thu còn ý nghĩa gì? Vốn định cùng nàng hợp tấu, xem ra không được như mong muốn, ngủ một giấc đi, có thể sau khi tỉnh lại phát hiện đây chỉ là mộng, Diệp Phong uể oải nhắm hai mắt.

“Cung chủ, tìm khắp Lãnh Nguyệt Cung, không thấy Diệp công tử.” Kiếm Thi lo lắng bẩm báo.

“Cái gì?” Lãnh Vô Sương nhíu chặt lông mày, đã qua một canh giờ, một chưởng đó nếu không được trị liệu, sợ rằng… Nàng không dám nghĩ thêm.

“Trục Phong còn trong sân không?”

“Vẫn còn.”

“Tìm! Lập tức điều phối toàn bộ cung nhân đi tìm, quật ba thước đất cũng không phải tìm cho ra.”

“Dạ!” Kiếm Thi lĩnh mệnh rời khỏi.

“Ngươi có thể đi đâu? Thế nào lại tùy hứng như thế? Ta bị ngươi nhìn thấy hết, sao lại không tức giận?” Lãnh Vô Sương nhớ lại tình cảnh lúc nãy, thẹn muốn chui xuống đất, ngoại trừ bốn thuộc hạ thân tín, chưa bao giờ có ai tiếp cận lúc nàng đang tắm rửa, huống chi hắn là nam tử? Tuy chỉ mới mười mấy tuổi nhưng cũng là nam tử a! Nhưng một chưởng đó đánh ra không chút lưu tình, thương thế hắn mới khỏi, làm sao chống lại được? Nghĩ vậy, Lãnh Vô Sương không thể tiếp tục ngồi đợi, phủ thêm áo khoác, đích thân đi tìm.

Toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, hơn ba trăm người, còn có Cung chủ đều cầm theo đuốc tìm người khắp nơi, tên ai đó không ngừng được vang lên. Đông Phương dần dần trắng bệch, tìm kiếm khắp nơi nhưng người nọ không có tin tức gì. Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, tâm Lãnh Vô Sương cũng theo đó chìm xuống đáy cốc, tuyệt vọng lẩn quẩn trong đầu, loại đau đớn mất đi lại xuất hiện lần nữa, mà lần này còn mãnh liệt hơn, bởi vì… Do chính nàng làm hắn bị thương. Hối hận, đau đớn xé rách linh hồn, giống như Diệp Phong lặng lẽ rời đi, tâm nàng cũng biến mất theo.

“Cung chủ, Cung chủ, ngài không có việc gì chứ?” Nhìn sắc mặt Lãnh Vô Sương trắng bệch, Kiếm Cầm lo lắng hỏi.

“Ta không sao. Phong nhi… Phong nhi… Hắn không có việc gì, đúng không?”

“Sẽ không có việc gì.” Kiếm Cầm lập tức đáp lời.

“Trong nước có người.”

Lãnh Vô Sương nghe thấy, nhanh chóng đẩy Kiếm Cầm đang đỡ mình, nhìn mấy người đang vây quanh con suối nhỏ, lúc này, Diệp Phong cũng được hạ nhân vớt lên. Sắc mặt không còn chút máu, môi tím bầm, da thịt gần như bị phù thũng, thân thể lạnh lẽo giống như người chết.

Lãnh Vô Sương mau mau ôm lấy, cảm nhận người trong lòng không còn độ ấm, thoáng chốc lệ tràn ra, bốn phía truyền đến âm thanh nức nở, không khí bi thương ngập lòng mỗi người.

“Cung chủ, tim vẫn còn đập!” Kiếm Thi ức chế cảm xúc mừng như điên thông báo.

“Mau! Trở về phòng.”

“Chuẩn bị nước nóng! Khăn!”

“Dạ!”

“Dựa theo đây đi nấu thuốc!

Nhìn mọi thứ được chuẩn bị tốt, Kiếm Thi nói với mọi người: “Các ngươi đi ra ngoài, ta phải trị thương cho hắn.”

“Ta cũng lưu lại.”

“Thế nhưng Cung chủ, cần phải cởϊ qυầи áo.” Kiếm Thị nhìn nàng khó xử nói.

“Cứu người quan trọng hơn, ta tới.”

Nhẹ nhàng cởi nội y ra, Lãnh Vô Sương chấn kinh, áσ ɭóŧ màu lam? Hóa ra người này giống nàng, tuy bộ ngực chưa phát dục hết nhưng rõ ràng là nữ nhân. Khϊếp sợ chưa bao giờ có, nàng lẳng lặng đứng ở đó, ngơ nhác nhìn người trên giường.

“Cung chủ? Thuộc hạ giúp người! A…” Thấy cảnh trước mắt, Kiếm Thi không khỏi thét lên một tiếng.

Lãnh Vô Sương giống như tỉnh lại từ trong mơ, vội vã nhìn thoáng qua Kiếm Thi: “Ngươi chuẩn bị đi, ta tự mình làm là được.”

Nhìn thân thể người nọ gầy yếu, vết xanh tím trên lương khiến lòng nàng như bị ai đó siết chặt, đây là dấu vết của Huyền Băng chưởng? Còn vết đỏ tươi trước ngực là do nàng ban tặng. Thân thể yếu đuối như thế, sao phải chịu dằn vặt như vậy? Hiện tại tim đập yếu ớt, hô hấp ít tồn tại, lệ nối đuôi chảy xuống, rơi trên mặt Diệp Phong.

Ánh mắt Lãnh Vô Sương bị miếng ngọc bội trước ngực hấp dẫn, khối ngọc này thế nào…

“Cung chủ, dược đã được chuẩn bị xong.”

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng ôm người nọ đặt vào thùng nước nóng.

“Cần ta làm gì?”

“Cung chủ, ngài nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho thuộc hạ.”

Lãnh Vô Sương không tiếp tục kiên trì, nàng biết không thể cản trở Kiếm Thi, lẳng lặng ngồi bên giường, khí lực cả người gần như bị rút sạch.

Kiếm Thi dùng châm chính xác hạ xuống các huyệt đạo quan trọng, bảo vệ tâm mạch, cho dược vào dũng lý, trong phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y, Kiếm Thi mặt đối mặt với người bên trong.

“Cung chủ, thuộc hạ cần dùng chân khí bức hàn khí khỏi cơ thể hắn, thỉnh ngài chủ ý nước trong dũng lý, không được quá nóng hay quá lạnh, qua một khắc lại thêm dược vào, đồng thời không thể để người khác quấy rầy, xin phiền Cung chủ.”

“Ân, yên tâm!”

Lãnh Vô Sương không nhớ rõ qua bao lâu, liên tục thay nước bên trong dũng lý, hai người kia vẫn duy trì tư thế ban đầu, hai tay Kiếm Thi đặt trước ngực Diệp Phong đỉnh đầu cả hai bốc lên làn bạch khí nhè nhẹ, hiện tại Lãnh Vô Sương biết đang bước vào thời điểm mấu chốt, tâm cũng căng thẳng theo. Lại qua thật lâu, ‘Vèo’ một tiếng, Diệp Phong phun ra ngụm máu tươi, Kiếm Thi thở dài một hơi: “Cung chủ, không sao nữa.” Sau đó hôn mê bất tỉnh.

Lãnh Vô Sương nhìn Kiếm Thi dụng công quá độ, lòng dâng lên cảm kích: “Người đâu, đưa Kiếm Thi về phòng nghỉ ngơi.”

Nàng ôm Diệp Phong ra khỏi dũng lý, nhẹ nhàng thay nàng lau khô người, sau đó mặc lại quần áo, thê thϊếp đắp chăn cẩn thận.

“Cung chủ, đã hai ngày ngài không chợp mắt, ngài mau nghỉ ngơi, chỗ này có Ngọc nhi.” Tiểu Ngọc trở về, biết được tin tức cũng ở ngoài phòng ngây người, sao Cung chủ lại ra tay nặng như thế? Nhưng khi thấy nàng không rời nửa bước, chiếu cố Diệp Phong, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một thì hôn mê bất tỉnh, một thì tiều tụy bất kham, ai cũng quá đáng thương.

“Không việc gì, ngươi lui xuống đi.”

Nhìn Cung chủ không ngẩng đầu lên, Tiểu Ngọc yên lặng thở dài, lặng lẽ rời đi.

“Cầm tỷ tỷ, Cung chủ không chịu nghỉ ngơi.” Tiểu Ngọc mang theo nức nở.

“Điều này sao có thể? Thân thể Cung chủ quan trọng hơn, ta đi gọi!” Kiếm Cầm sốt ruột nói.

“Chậm đã, hiện tại không thể.” Kiếm Kỳ vội ngăn cản.

“Thế làm sao bây giờ?”

Kiếm Cầm nhìn Kiếm Kỳ, cùng nhau gật đầu, Kiếm Kỳ nói: “Dùng sức mạnh.”

“Dùng sức mạnh?” Kiếm Họa và Tiểu Ngọc đồng loạt lên tiếng.

“Đúng, chỉ có thể như vậy, thừa dịp nàng không chú ý điểm huyệt hôn mê.”

Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người nọ, lúc này hắn không còn ưu thương thật sâu, mà ngủ giống một đứa trẻ, mày kiếm nhập tấn, tử mâu đóng chặt, lông mi dài hơi cuồn cuộn, mũi cao, môi mơ hồ phiếm trứ đạm tử sắc. Cầm ngọc bội trong tay, tỉ mỉ xem xét, sau đó từ trong ngực lấy ra một ngọc bội tương tự, Kỳ Lân phối Phượng Hoàng, vừa đúng một đôi!

Lãnh Vô Sương nhìn ngọc bội suy nghĩ xuất thần, đây là vật tùy thân của nàng, khi mười sáu tuổi, người kia giao cho nàng, nói thay nàng bảo quản, còn có một phong thơ viết số mệnh nàng ‘Vốn là hữu duyên nhân, nhưng phi hữu tình lang’.

Cứ nghĩ người ở chung mười sáu năm là người hữu duyên nhưng không ngờ hắn cưới nữ tử khác làm thê tử, bản thân một mạch ly khai, nàng cũng đã nghĩ từ nay về sau sẽ phải cơ khổ suốt đời, vì sao người này lại có khối ngọc một đôi với ngọc của nàng? Chẳng lẽ người hữu duyên không phải người nọ mà là người trước mặt? Thế nhưng thoạt nhìn hắn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mà nàng hơn hắn phải mười tuổi, đã vậy hắn còn giống nàng, đồng dạng là nữ nhân, sao có thể phối thành nhân duyên? Hay khối ngọc không phải của hắn mà của ai khác? Tất cả phải chờ hắn tỉnh lại mới hỏi rõ được.

Nhìn khuôn mặt người nọ ngủ say, mệt mỏi kéo đến, Lãnh Vô Sương ở bên giường tiến vào mộng đẹp.

“Hình như Cung chủ ngủ rồi?” Tiểu Ngọc thấp giọng nói.

“Hảo, ta đi điểm huyệt, các ngươi chuẩn bị đông tây.”

Người luyện võ, mặc dù đã ngủ nhưng các giác quan vẫn hoạt động. Cảm nhận có người đánh lén, Lãnh Vô Sương giơ tay muốn động thủ, khi thấy người đến là Kiếm Cầm, vội vàng thu chưởng, trong nháy mắt đối mặt, Kiếm Cầm nhân cơ hội điểm huyệt nàng: “Cầm nhi, ngươi…”

“Thuộc hạ muốn tốt cho Cung chủ, xin mạo phạm, thỉnh Cung chủ thứ tội!”

Lãnh Vô Sương không biết vì sao lại như vậy, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Kiếm Cầm vội vàng tiến lên, đỡ lấy: “Mau, đưa Cung chủ đi nghỉ ngơi. Ngọc nhi, muội ở đây chiếu cố Diệp công tử, Họa, ngươi qua kia chăm sóc Thi, ta sẽ chiếu cố Cung chủ.” Kiếm Cầm phân phó.