Từ khi có Tuyệt Sát, Diệp Phong không còn lười biếng, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, tám chiêu Truy Hồn kiếm pháp luyện tới nhuần nhuyễn, nhưng chiêu thứ chín không cách nào xuất ra kiếm khí tận trời, chiêu thức rất thuần thuật nhưng kiếm ý lại không thể đạt được, Diệp Phong biết không thể cưỡng cầu, đành phải chấp nhận. Trải qua thời gian không ngừng luyện tập, Thiên Sơn kiếm pháp cũng có chút thành tựu, tinh túy trong đó cũng lãnh hội một... Hai... Nếu đem ra so sánh, nàng thích Truy Hồn kiếm pháp hơn, sát khí diệt thiên tuyệt địa, khí phách bễ nghễ thiên hạ, có loại duy ngã độc tôn.
Võ công tiến bộ từng ngày, Diệp Phong cũng cảm thấy cơ thể có biến hóa rõ rệt, mỗi lần luyện kiếm, sát ý trong l*иg ngực càng mạnh mẽ hơn, khó khống chế, loại khát vọng mùi máu tanh làm nàng hoảng sợ không thôi, vài lần thiếu chút nữa gϊếŧ chết hạ nhân hầu hạ bên cạnh, cho nên gần đây nàng chỉ luyện kiếm một mình, nàng rất sợ bản thân kìm chế không được. Nàng luôn cảm thấy thân thể có gì đó không thích hợp, Lôi Khiếu Thiên phân phó hạ nhân thời điểm ngao dược phải cho thêm thuốc bổ, dù vậy, thân thể nàng vẫn gầy gò, nàng không biết tột cùng vấn đề nằm ở đâu, thì đúng lúc này hàn độc trong cơ thể tái phát, nên nàng nghĩ đây chính là lý do.
Diệp Phong không hề có hứng thú với sinh ý của ngân hàng Lôi Khiếu, nên Lôi Khiếu Thiên không cưỡng cầu, cho phép nàng mỗi ngày chỉ cần nghe Lôi Tam giảng dạy hai canh giờ, mặc dù chỉ là hai canh giờ nhưng với Diệp Phong lại là một loại dày vò, mỗi lần đều nhõng nhẽo kiên quyết kéo Sở Yên cùng nghe. Chính vì vậy hai canh giờ này trở thành thời gian nghỉ ngơi của nàng, chỉ cần Lôi Tam bắt đầu bài giảng thì nàng bắt đầu tìm chu công đánh cờ, chu du liệt quốc, ngủ đến quên trời quên đất, nhưng Sở Yên hoàn toàn trái ngược, về khoảng này nàng có thiên phú trời cho, hiểu rõ tài sản của Lôi Chấn sơn trang còn hơn cả Diệp Phong, cửu nhi cửu chi, Diệp Phong nghĩ không cần tới thư phòng cũng không sao, dù gì đã có Sở Yên giúp đỡ, nàng tin Sở Yên còn hơn cả bản thân mình.
Hôm nay, Diệp Phong ngủ đến trưa mới tỉnh lại, thái dương đã ngã về Tây Sơn, tính toán canh giờ, chắc Lôi Tam giảng giải gần xong, rửa mặt đi tới Tuyết Viện là vừa, nhưng lại đυ.ng phải Mạc Ngữ đang rất vội vã.
"Tiểu Ngữ, làm sao vậy?"
"Diệp đại ca, trang chủ gọi ngươi tới tiền thính một chuyến!"
Trong lòng Diệp Phong cả kinh: Chẳng lẽ cha biết nàng không tới thư phòng?
Tuy Lôi Khiếu Thiên rất yêu thương Diệp Phong, để nàng tùy tâm tùy ý nhưng một khi nghiêm khắc cũng không phải chuyện đùa, nên ít nhiều Diệp Phong cũng có điểm kính nể, nếu hắn biết nàng lười biếng, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.
"Cha gọi ta làm gì?" Dù gì cũng phải biết rõ vấn đề mới tìm được đối sách.
"Không biết. Hắn chỉ nói sự tình khẩn cấp, muốn đại ca lập tức tới."
"Thiết đại ca đâu?"
"Đã đi!"
Xem ra không phải vì chuyện nàng không tới thư phòng, ba người Thiết Thắng cũng có mặt, xem ra phát sinh chuyện đại sự, vội vàng cầm lấy Tuyệt Sát: "Đi! Đi xem!"
Diệp Phong vừa vào phòng khách thì cảm thấy bầu không khí sai sai, rất áp lực, Lôi Khiếu Thiên ngồi vị trí chủ vị nhắm mắt trầm tư, Lôi Đại, Lôi Nhị, Lôi Tam ngồi bên phải, sắc mặt ngưng trọng, Thiết Thắng, Nhất Long, Giang Côn, Mạc Ngôn ngồi bên trái, thoạt nhìn rất tức giận, Diệp Phong thất kinh, xảy ra chuyện gì?
"Cha, thế nào?" Diệp Phong phất tay ngăn mọi người muốn đứng lên hàng lễ, bước nhanh tới chỗ Lôi Khiếu Thiên hỏi.
"Phong nhi, con tới rồi!" Lôi Khiếu Thiên chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi! Ai! Thám tử hồi báo, nội bộ Đường môn xảy ra náo động, Đường Tiềm huynh dẫn đầu đệ tử Đường môn chống lại Ma Giáo tấn công, bảy trưởng lão chết ba, mặc khác có hai người đầu quân Ma Giáo, bản thân Đường Tiềm cũng bị trọng thương, lần này Đường môn tổn thương nguyên khí, đối với toàn bộ giang hồ tổn thất không nhỏ."
"Ma Giáo quá càn rỡ, chúng ta phải giáo huấn bọn chúng!" Giang Côn quơ thiết sạn trong tay, phẫn nộ giận dữ.
"Giang tam ca nói rất đúng! Không thể mặc bọn người Ma Giáo làm xằng làm bậy!" Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ theo đó phụ họa.
"Hanh! Nếu Ma Giáo dễ đối phó như vậy, các phái đã sớm động thủ, sao còn chờ tới bây giờ?" Lôi Nhị hừ lạnh.
"Vậy cũng không thể ngồi chờ chết!" Thiết Thắng đáp lễ: "Lôi Chấn sơn trang nhân tài đông đúc, hẳn nên vì võ lâm ra một phần lực mới đúng."
"Lời này của Thiết đại hiệp không đúng rồi!" Lôi Tam chậm rãi nói: "Từ trước đến nay Lôi Chấn sơn trang không hỏi chuyện giang hồ, hơn nữa đối kháng với Ma Giáo không phải một ngày hai ngày, là cuộc chiến lâu dài, phí người, cố sức, tiền bạc tiêu hao không ít, sinh ý lỗ lả thế này, Lôi Chấn sơn trang không bao giờ làm!"
Nhất Long nhẹ giọng cười, phe phẩy ngọc phiến trong tay: "Hiện tại Ma Giáo đã diệt phái Thanh Vân, bắt cóc Lăng Tinh, Đường môn lại tan rã, không biết chừng mục tiêu kế tiếp là Lôi Chấn sơn trang. Nếu không diệt chi hoạn trong lòng, xin hỏi Lôi tam ca làm thế nào để kiếm thêm sinh ý đây?"
"Ha ha ha... Nhất nhị hiệp có điều không biết, thời thế càng loạn thì bạc của Lôi Chấn sơn trang càng nhiều! Sao lại không thể kiếm thêm sinh ý? Ngươi nói đúng không, Lôi Đại." Lôi Tam cười lớn, lập tức chuyển hướng qua Lôi Đại.
Lôi Đại lạnh lùng quét mắt liếc nhìn ba người Thiết Thắng: "Không làm!"
"Các ngươi sợ chết như thế?" Giang Côn đứng bật dậy, gầm lên một tiếng.
"Lão tam!" Nhất Long bận rộn kéo hắn ngồi xuống: "Không được vô lễ!"
"Nếu Giang tam hiệp không sợ chết, cần gì phải trốn tới Lôi Chấn sơn trang?" Sắc mặt Lôi nhị vi hàn, lạnh lùng nói.
"Ngươi!" Giang Côn nhất thời giận dữ, muốn huy động thiết sạn ra chiêu.
"Được rồi!" Lôi Khiếu Thiên hét lớn, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự.
Mọi người toàn bộ ngậm miệng, nhưng vẫn trợn mắt như cũ, trong lòng Diệp Phong hiểu, ba người Lôi Đại chưa từng đem bọn Thiết Thắng đặt vào mắt, chỉ nể mặt nàng nên biểu hiện khách khí, duy trì lễ phép nên có, không ngờ hôm nay nói ra những lời nhục mạ như vậy, nàng có chút không hài lòng, nhưng không phát tác, chỉ lạnh lùng nhìn mọi người, đợi Lôi Khiếu Thiên quyết định.
"Phong nhi, việc này con thấy thế nào?"
"Toàn bộ nghe theo ca!" Diệp Phong không chút sợ hãi, đáp lời. Gừng càng già càng cay, một câu hỏi nhẹ nhàng đã đẩy sự tình lên người nàng, nhưng thật quá coi thường nàng rồi.
Diệp Phong hiểu tính cách Lôi Khiếu Thiên vài phần, nếu không có lệnh của hắn, ba người Lôi Đại sẽ không làm càn như vậy, xem ra Lôi Khiếu Thiên không muốn dính vào vũng nước đυ.c trên giang hồ, lúc này nàng không tiện phật ý hắn.
"Được rồi! Lôi Chấn sơn trang sẽ không tham dự chuyện giang hồ! Nếu ai thấy không hợp ý, có thể rời đi bất cứ lúc nào, Lôi Chấn sơn trang tuyệt không ép buộc!" Nói xong vung ống tay áo rời đi, ba người Lôi Đại thi lễ với Diệp Phong, khinh miệt nhìn mấy người Thiết Thắng, rồi cất bước theo sau.
"Bà nội! Đi thì đi, lão tử còn sợ ngươi sao?" Giang Côn tức giận một chưởng lật úp trà cụ trên bàn, phẫn nộ không chỗ giải tỏa.
"Lão tam! Ngươi lại nói bậy! Chúng ta đầu quân dưới trướng Thiếu trang chủ, cùng với người khác có quan hệ gì đâu?" Thiết Thắng vội vàng quát lớn.
Diệp Phong nhẹ giọng cười: "Ha hả, không sao, với tính tình của tam ca, không chửi má nó mới là lạ!"
"Diệp đại ca, trang chủ có ý gì?"
"Nhất nhị ca, ngươi thấy thế nào?"
Nhất Long trầm tư nhân tiện nói: "Nếu ta đoán không sai, lời này Lôi trang chủ nói là muốn Thiếu trang chủ nghe."
"Không sao! Lão gia tử biết ta muốn đối kháng với Ma Giáo, nhưng không tiện từ chối thẳng mặt, mới mượn miệng ba người họ nói cho ta nghe."
"Lẽ nào Diệp đại ca thực sự mặc kệ sao?" Tiểu Ngữ vội la lên.
"Mặc kệ? Ha ha... Bây giờ còn tùy vào ta muốn thế nào sao? Ta đã nhiều lần phá hư chuyện của Ma Giáo, cho dù ta buông tay, chỉ sợ bọn họ không cho phép."
"Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Giang Côn vừa nghe Diệp Phong không buông tay, trong lòng vui vẻ.
"Làm sao bây giờ? Đi ăn thôi!" Diệp Phong nói xong, không quay đầu đi ra cửa.
Mọi người không ai hiểu gì, hai mặt nhìn nhau.
"Lo lắng làm gì? Thiếu trang chủ có lệnh: Ăn, đi thôi! Ha ha ha..." Nhất Long cười lớn, tiêu sái ra khỏi cửa, mấy người còn lại thì đầu đầy nước, không biết có cái gì đáng mà vui vẻ như thế.
Trời thu, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, bầu trời giống mảnh tơ lụa hắc sắc, sao sáng tinh tô khảm càng thêm chói mắt. Diệp Phong không hề buồn ngủ, một mình lẳng lặng ngồi trong viện đờ ra. Tự xem xét những chuyện xảy ra lúc sáng, dã tâm của Ma Tôn muốn thao túng toàn bộ võ lâm đã quá rõ ràng, hắn sẽ không thỏa mãn tình trạng hiện tại, mục tiêu kế tiếp không phải Lãnh Nguyệt Cung thì là Lôi Chấn sơn trang, bất luận chỗ nào, nàng cũng không thể bàng quan đứng nhìn, điểm này làm sao Lôi Khiếu Thiên không thấy? Thế nhưng sao hắn lại ngăn cản nàng? Nếu như không dựa vào thế lực các môn phái khác, căn bản Lôi Chấn sơn trang không phải đối thủ Ma Giáo, rốt cuộc có duyên cớ gì?
"Phong nhi, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Cha?" Diệp Phong cả kinh, thế nào lại không hề cảm giác có người đến gần? Là bản thân suy nghĩ nhập tâm hay võ công hắn rất cao? Ngoại trừ đại chiến ở phái Thanh Vân, Diệp Phong chưa từng thấy Lôi Khiếu Thiên biểu diễn võ công, nhưng từ nhịp thở và bước chân thì nội lực rất thâm hậu, còn công phu không biết ở mức độ nào.
"Phong nhi đang nghĩ chuyện ở tiền thính?"
"Không phải. Hài nhi không ngủ được nên ra ngoài này giải sầu."
"Ha hả, con không cần gạt cha, lão phu biết con đang suy nghĩ gì. Không phải lão phu không muốn chống lại Ma Giáo, có điều không muốn thay kẻ thù làm giá y mà thôi!"
"Kẻ thù? Hà cớ gì nói lời ấy?" Diệp Phong nghi hoặc nói.
"Phong nhi cho rằng các môn phái khác tại sao phải chống lại Ma Giáo?"
"Từ xưa chính tà như nước với lửa, bọn họ làm vậy vì muốn giữ gìn võ lâm chính nghĩa."
"Chính nghĩa? Ha ha ha..." Lôi Khiếu Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, trong thanh âm lộ rõ bi phẫn và khinh thường: "Phong nhi, con đi theo ta, cha có chuyện muốn nói với con, để con nhìn rõ... Những người tự xưng võ lâm chính đạo là như thế nào, ngụy quân tử ra sao!"
Hai người tới thư phòng, Lôi Khiếu Thiên nhẹ nhàng ấn nút nhỏ bên góc tường, giá sách phía sau bàn chậm rãi lệch về phía bên phải, lộ ra cánh cửa ngầm, trong lòng Diệp Phong cả kinh, bản thân ở thư phòng lâu như vậy, thế mà không phát hiện ở đây có mật thất. Thật không biết Lôi Khiếu Thiên còn dấu nàng bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ hắn luôn đề phòng nàng, không hoàn toàn tin tưởng? Diệp Phong lập tức phủ định, tình cảm hắn thể hiện là chân thật, phụ thân sủng ái nhi nữ không chút che giấu.
"Mật thất này, ngoài trừ ta không có người thứ hai biết, không phải cha cố ý gạt con, nhưng việc này trọng đại, hôm nay con đã trưởng thành, bản thân có thể phân biệt thị phi, một số việc cần phải biết rõ, tránh phạm phải sai lầm."
Bên trong mật thất chỉ có vài tia sáng, nhưng mơ hồ thấy rõ diện cục, đại khái là một phòng nhỏ, bàn thờ ở giữa thờ phụng bài vị, tam căn hương tản ra khói nhẹ lượn lờ, ngọn nến là nguồn sáng duy nhất, nhưng cũng là tia sáng yếu ớt, không cách nào nhìn rõ chữ trên bài vị, trước bày thờ có bày hai cái hương hồ để người quỳ lại.
Lôi Khiếu Thiên vung y phục, quỳ gối xuống một trong hai hương bồ, rồi chỉ vào một cái còn lại: "Phong nhi, quỳ xuống!"
Diệp Phong sửng sốt, không biết vì sao phải lạy một người nàng không biết, bất quá nếu Lôi Khiếu Thiên cũng quỳ, chứng tỏ thân phận người này không tầm thường, không chừng là tiền bối tổ tông Lôi gia, không tiếp tục do dự, thành thật quỳ xuống.
Diệp Phong theo Lôi Khiếu Thiên hướng bài vị cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó nghe Lôi Khiếu Thiên nói: "Thiếu chủ, phu nhân, Lôi Thiên không phụ nhờ vã, đem tiểu thư tới gặp hai người."
Tang thương nồng đậm, Diệp Phong càng thêm hồ đồ, không biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì, cũng không biết bài vị thiếu chủ cùng phu nhân là người ra sao, vì sao đột nhiên hắn gọi nàng là tiểu thư, một bụng nghi vấn lại không dám đặt câu hỏi, lẳng lặng chờ đợi Lôi Khiếu Thiên.
"Phong nhi, mấy ngày nữa con tròn mười sáu tuổi, có một số việc không thể tiếp tục gạt con."
Mười sau tuổi? Kiếp trước bản thân đã hai mươi hai tuổi, không ngờ sống lại tuổi còn trẻ như vậy, sinh nhật nàng là mười một tháng mười một, vừa đúng quang côn lễ trong truyền thuyết, vì thế bạn bè hay chọc ghẹo nhưng nàng cười cười đáp lời sau này nàng sẽ lấy ba người vợ, sau đó bốn người cùng đồng hành! Vậy mà đến nơi đây bản thân vẫn chưa thành niên, thế sự thật trêu người.
"Phong nhi, con biết người con vừa quỳ lạy là người phương nào không?"
"A?" Diệp Phong từ trong hồi ức tình lại: "Hài nhi không biết, thỉnh cha nói rõ."
"Ta không phải cha con, cha con là nam tử phong lưu tiêu sái nhất trên giang hồ, còn nương con là nữ nhân đẹp nhất." Lôi Khiếu Thiên nhìn bài vị, rơi vào hồi ức, nhẹ nhàng nói.
"Nga." Từ cử động của Lôi Khiếu Thiên, Diệp Phong đã đoán được vài phần.
Ngữ khí nhàn nhạt ngoài dự liệu của Lôi Khiếu Thiên, hắn nhìn Diệp Phong, giật mình: "Chẳng lẽ con biết?"
Lúc này Diệp Phong mới phát hiện phản ứng của nàng quá mức bình thản, người mà nàng gọi là cha mấy chục năm lại không phải thân sinh, làm gì có ai trấn định như vậy?
Tuy rằng nàng không phải chủ nhân thân thể này, nhưng dù sao cũng nên biểu thị một chút, vội vàng túm ống tay áo Lôi Khiếu Thiên giả vờ kinh ngạc: "Vậy cha và nương là ai? Cha, rốt cuộc sự tình là thế nào?"
Lôi Khiếu Thiên thỏa mãn gật đầu, vỗ vỗ tay Diệp Phong: "Phong nhi không nên gấp gáp, chậm rãi nghe ta nói."
Diệp Phong buông ống tay áo hắn, ở một bên chăm chú lắng nghe, khẳng định đây là một cố sự rất dài.
"Cha con tên là Đoan Mộc Kiền, nương là Nam Cung Diệp, bọn họ..."
"Gì?" Lần này Diệp Phong thật sự bị dọa, đứng bật dậy, run run chỉ bài vị: "Cha nói cha ta... Tên gì? Đoan Mộc Kiền?"
"Không sai! Đúng là Đoan Mộc Kiền!" Lôi Khiếu Thiên cũng đứng lên, nhìn Diệp Phong khẳng định.
"Là người luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma, gϊếŧ người thành tính, Đoan Mộc Kiền?"
"Làm càn!" Lôi Khiếu Thiên gầm lên, nâng tay tát Diệp Phong một cái, mặt nàng lập tức nóng bỏng.
Nước mắt không khống chế được chảy xuống, người cha này thật sự quá ngoan tâm, đánh nàng mạnh như thế.
Lôi Khiếu Thiên nhìn tay mình sửng sốt, hoảng loạn lau nước mắt cho Diệp Phong, thương tiếc nói: "Phong nhi, xin lỗi, cha làm con bị thương không? Chắc chắn người khác nói với con như thế, mặc kệ thế nào, là cha không tốt, cha không tốt... Phong nhi đừng khóc..."
Diệp Phong ủy khuất nói: "Ta cũng là nghe người khác nói, chẳng lẽ bên trong còn uẩn khúc gì?"
"Phong nhi tới đây, ngồi xuống, cha nói con nghe."
Lôi Khiếu Thiên kéo Diệp Phong, một già một trẻ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Lôi Khiếu Thiên thở dài một tiếng, mở máy hát:
"Vốn ta tên là Lôi Thiên, ta, Phong Ảnh, Kiếm Vũ và cha con cùng nhau lớn lên, là huynh đệ tốt sinh tử chi giao, lúc đó cha con tiếng tăm lừng lẫy Thiếu trang chủ của Đoan Mộc sơn trang, ta cùng hai người khác là tam đại hộ pháp của Đoan Mộc gia, nhân xưng 'Vũ Phong Lôi'. Thời điểm đó bốn người chúng ta còn trẻ hết sức lông bông, nhất tâm làm nên sự nghiệp trên giang hồ, đại trượng phu phải oanh oanh liệt liệt một phen, mới không uổng cuộc đời này. Bốn người chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, rất khoái hoạt! Phong Ảnh khinh công, Kiếm Vũ ám khí, Lôi Thiên chưởng pháp, cha con thì kiếm thuật, trên giang hồ không ai không biết. Một lần ngẫu nhiên, lúc truy sát một tên cường đạo, cứu được một tiểu cô nương, phụ mẫu nàng bị gϊếŧ hại, thiếu chủ thấy tiểu cô nương thông minh, liền dẫn về Đoan Mộc sơn trang, đặt tên cho nàng là Tuyết Sương, thường xuyên dạy nàng kiếm pháp, có ý định bồi dưỡng thành tài, hợp thành tứ đại hộ pháp của Đoan Mộc gia, nàng học hỏi rất nhanh, cái miệng nhỏ xinh biết lấy lòng, rất được mọi người yêu thích, hơn nữa cơ linh cổ quái, hầu như học hết tài nghệ của bốn chúng ta. Sau đó lại nghe kiếm thuật của Thiên Sơn lão nhân là thiên hạ đệ nhất, mà thiếu chủ là người si mê kiếm thuật, cố tình kết bạn, rời khỏi sơn trang đi Thiên Sơn, đi một cái là cả năm, lúc trở về, không chỉ võ công tiến bộ nhiều, mà còn có được thiên hạ đệ nhất kiếm, chính là Tuyệt Sát trong tay con, trừ hai điều này, cha con còn cưới được đồ đệ mà Thiên Sơn lão nhân yêu thương nhất Nam Cung Diệp làm vợ, chính là nương của con, thiếu phu nhân Đoan Mộc sơn trang. Vốn là chuyện vui nhưng Tuyết Sương sớm có tâm tư khác với cha con, trong ngày đại hôn bỏ nhà trốn đi, thiếu chủ phái toàn bộ lực lượng tìm kiếm khắp nơi, kính nhờ bằng hữu giang hồ trợ giúp một tay nhưng không hề có tung tích, một năm sau vẫn không có tin tức, sau này có con, thiếu chủ dần dần quên việc này, chúng ta đều hiểu Tuyết Sương chỉ là một hài tử, vẫn chưa biết tình yêu nam nữ, chỉ là tức giận không cam lòng vì món đồ yêu thích bị người khác đoạt đi, chắc qua một thời gian nữa sẽ trở về. Thiên Sơn lão nhân truyền cho thiếu chủ một bộ kiếm pháp - Ngọc Ma Kinh, bộ kiếm pháp này sát khí quá nặng, hơn nữa Tuyệt Sát thương chủ, không quá chín ngày thiếu chủ liền nhận ra có gì đó không thích hợp. Đại hội võ lâm gửi thϊếp mời, thiếu chủ muốn bộc lộ tài năng, tuy cảm thấy chân khí có dấu hiệu chảy ngược nhưng không ngừng lại, cho đến khi miệng phun máu tươi, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, dưới sự khuyên bảo của thiếu phu nhân mới quyết tâm buông bỏ luận võ lần này, an tâm dưỡng thương. Lăng Hải cũng có ý tranh đoạt chủ vị võ lâm minh chủ, nên coi thiếu chủ là đối thủ lớn, nhưng trước sau Lăng Hải vẫn không tin, không biết từ đâu hắn nhận được tin tức Thiếu chủ tẩu hỏa nhập ma nên mượn cơ hội này diệt trừ Đoan Mộc sơn trang, âm thầm sắp xếp, giá họa cho Thiếu chủ, khiến cả võ lâm căm phẫn, xúi giục lục đại môn phái chung tay đối phó Thiếu chủ. Chúng ta liều mạng chống lại, vẫn không thể thoát khỏi vận rủi, Thiếu chủ dẫn chúng ta mở đường máu, giao phu nhân và con cho ta, Phong Ảnh, Kiếm Vũ, nhờ ba người chúng ta chăm sóc bảo vệ, cứ như vậy trong một đêm Đoan Mộc sơn trang bị diệt môn. Thế nhưng lục đại môn phái phát thệ phải diệt cỏ tận gốc, chúng ta chia làm hai đường, Phong Ảnh dẫn Thiếu phu nhân, còn ta đem theo con, tự tìm đường sống, hẹn ba năm sau gặp lại ở Đoan Mộc sơn trang. Ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên không đi xa, sau khi thương thế lành hẳn, lén lút quay về Đoan Mộc sơn trang, chỗ nào cũng một mảnh hỗn độn, bọn họ không chỉ gϊếŧ sạch mọi người, mà còn dùng chí độc của Đường môn Lam Mị hủy thi diệt tích, ta chỉ từ những mảnh nhỏ y phục hoặc vật tùy thân đoán là người nào, lúc này phát hiện Thiếu chủ và Kiếm Vũ đã chết! Vì vậy quyết định mang theo con mai danh ẩn tích, một bên mời danh sư truyền võ công cho con, một bên hỏi thăm tung tích của Thiếu phu nhân. Lục đại môn phái không ngờ ta ở gần Đoan Mộc sơn trang nên mọi chú ý đều chuyển dời tới phương xa, Phong Ảnh và Thiếu phu nhân không may mắn như vậy, bị bọn họ cản đường, nên một đường trốn về hướng Tây, sau này nghe giang hồ đồn, hai người họ bị bọn chúng gϊếŧ chết ở Khiêu Nhai, ta bi thương cực kỳ, lén lút đến đó, xác thực phát hiện đồ dùng hàng ngày của hai người, thù hận càng tăng, ta ôm con, chỉ tay lên trời thề, thù này không báo quyết không làm người! Muốn thay con chuẩn bị một thế lực hùng mạnh, tương lai có thể báo thù. Trời không phụ người có lòng, bây giờ con đã lớn, võ công phi phàm, Lôi Chấn sơn trang tài lực hùng hậu, có thể trợ giúp con báo thù rửa hận! Vết sẹo bên vai phải con không phải vô tình bị thương mà do Phu nhân dùng trâm đâu vào, muốn để lại bằng chứng nhìn nhận trong tương lai, ta đặt tên con là Lôi Hận, chính là muốn con nhớ kỹ thâm thù đại hận này!"
Nhìn sát ý trong hai tròng mắt Lôi Khiếu Thiên, Diệp Phong không khỏi rùng mình, giang hồ báo thù thì quan hệ gì tới ta? Nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Cha, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, những người trước đó không chừng cũng chết rồi! Tìm ai báo thù đây? Hơn nữa oan oan tương báo bao giờ mới hết? Oan gia nên giải không nên kết, ta thấy... Hay là thôi đi."
"Vô liêm sỉ!" Lôi Khiếu Thiên giận dữ: "Ngươi là con của Thiếu chủ và Thiếu phu nhân lại nói những lời này? Rốt cuộc ngươi có đúng là tử tôn của Đoan Mộc gia hay không?"
Vốn dĩ là không phải a, đương nhiên lời này không thể nói ra, lúc này Lôi Khiêu Thiên đang bị thù hận che mờ lý trí, nếu nàng nói ra chắc chắn là tự sát, nhãn châu xoay động, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Cha, cha, không nên tức giận. Hài nhi sẽ nghe theo cha sắp xếp."
Ngữ khí Lôi Khiếu Thiên hòa hoãn nhưng không có chỗ để thương lượng: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thiếu chủ của Đoan Mộc sơn trang, ngươi phải gách vác trọng trách khôi phục uy danh cho Đoan Mộc gia, phải vì cha và nương ngươi báo thù rửa hận! Phong nhi, ngươi đã diệt phái Không Động, Hắc Hổ bang, Xích Môn, cũng đã báo thù được phân nửa, hôm nay Ma Giáo và người của chính đạo đánh nhau túi bụi, chúng ta im lặng quan sát chờ thời cơ, đợi hai bên lưỡng bai câu thương thì làm ngư ông đắc lợi, đến lúc đó toàn bộ giang hồ là của chúng ta! Ngươi sẽ là minh chủ võ lâm, hoàn thành tâm nguyện mà cha ngươi chưa thể thực hiện."
Võ lâm minh chủ thực sự hấp dẫn như vậy sao? Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lôi Khiếu Thiên, ngực Diệp Phong tràn ngập nghi hoặc, rốt cuộc hắn muốn giúp nàng báo thù hay muốn lợi dùng nàng giúp hắn đạt được chủ vị? Không ngờ người thường ngày luôn bày ra dáng vẻ vô tranh nhưng lại là người mưu cầu danh lợi.
Diệp Phong không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nên nói sang chuyện khác: "Đoan Mộc sơn trang xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ nào Tuyết Sương không biết?"
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu: "Sự tình hôm đó xảy ra đột ngột, cho dù nàng biết cũng không thể thay đổi được gì. Mấy năm nay ta luôn cho người tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng vẫn bật vô âm tín, hoặc nàng đã sớm không còn trên nhân thế."
"Cha! Ta giống ai? Giống nương... Hay... Giống cha ta?" Diệp Phong lôi kéo bả vai Lôi Khiếu Thiên, thanh âm rõ ràng run rẩy, mắt lộ ra một chút kinh hoảng.
"Ha hả..." Lôi Khiếu Thiên nhẹ giọng cười, vỗ vỗ vai Diệp Phong, hiền lành nói: "Nếu như không phải thân nữ nhi, thì chính là thiếu chủ khi còn trẻ."
"Ý ngươi nói... Ta giống cha ta?" Sắc mặt Diệp Phong trở nên trắng bệch, lẽ nào nam tử trong bức tranh ở thư phòng Lãnh Nguyệt Cung chính là Đoan Mộc Kiền? Thảo nào nàng thấy quen mặt như vậy, còn tưởng là bản thân, nhớ lại cái tên Lãnh Vô Sương từng nỉ non 'Kiền'... Đột nhiên hiểu rõ tất cả, Lãnh Vô Sương chính là Tuyết Sương, nam tử nàng thích lại là cha nàng! Càng buồn cười hơn, nàng lại yêu nữ tử thích cha nàng, thì ra nàng là thế thân của cha nàng, thật quá buồn cười...
"Ha ha ha ha..." Diệp Phong cười một trận, cười đến nước mắt chảy ròng, nàng cười đến cả người bất giác co rúm.
"Phong nhi... Phong nhi! Con làm sao?" Thấy nàng phát cuồng, Lôi Khiếu Thiên kinh hãi.
Diệp Phong cố gắng ngừng tiếng cười, lau nước mắt trên mặt, nói: "Cha, ta không sao, không có việc gì. Chỉ là nhất thời chưa tiếp thu được mà thôi, nhưng cha yên tâm, chuyện Ma Giáo, hài nhi sẽ không xen vào nữa! Ai sống ai chết không quan hệ với Diệp Phong!"
"Hảo hảo hảo... Chỉ cần con suy nghĩ thông suốt là tốt rồi." Lôi Khiếu Thiên vui mừng nói, đột nhiên biến sắc: "Ai?"
Trên nóc nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, làm như có người mới đi xa, Lôi Khiếu Thiên lắc mình rời khỏi phòng tối. Diệp Phong ổn định tâm tình lại, theo sát.
Trong viện ba người Lôi Đại đã dẫn theo hộ vệ tuần tra chung quanh, tróc nã tên đầu trộm đuôi cướp.
"Cha, có chuyện gì? Tìm được người chưa?"
"Vẫn chưa, có lẽ là tiểu mao tặc, sắc trời không còn sớm, Phong nhi nghỉ sớm đi."
Tiểu mao tặc? Tiểu mao tặc lại có năng lực thâm nhập canh phòng cẩn mật trong Lôi Chấn sơn trang? Còn có thể chạy trốn dễ dàng như vậy? Nhưng nếu Lôi Khiếu Thiên không muốn nhiều lời, Diệp Phong cũng lười hỏi, càng không có tâm tình truy vấn, lập tức xin cáo lui trở về phòng nghỉ ngơi.