Chương 35: Gặp nạn trên núi

Bầu trời trong xanh, vạn lý không mây, gió nhẹ thổi lá cây ào ào rung động, giống như đang hợp xướng thủ khúc vui vẻ, chim trong rừng cũng theo đó líu lo, mai hoa lộc rụng đầy mặt đất, nước bên dòng suối nhỏ chảy róc rách, thỏ rừng cảnh giác nhìn bốn phía, bỗng nhiên bị tiếng ngựa hí làm giật bắn, mau mau biến mất trong bụi cỏ.

Cách đó không xa, hai con tuấn mã lực lưỡng, một trắng một đen phóng như bay, bốn chân đạp trong nước làm ướt một thân tử y. Nàng nhảy xuống ngựa kéo cao ống quần, lộ nửa đoạn chân nhỏ trắng noãn như ngọc trên mặt nước, đồng thời xoắn tay áo, nâng tay hất nước vào người hắc mã, hắc mã cũng không cam lòng yếu thế, hí dài một tiếng. Nâng hai chân trước thật cao rồi hạ xuống, làm bọt nước tứ tán, nàng vui vẻ lau nước trên mặt, dương quang chiếu xuống. Một người, hai ngựa vui đùa ầm ĩ, tiếng cười sang sảng vang vọng khắp nơi.

Cách đó không xa, một vị bạch y tuyết trắng ngồi trên tảng đá, lẳng lặng quan sát, khoé miệng giương lên. Dáng vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, gió núi thổi qua, thôi tóc dài bay bay, tay áo phiêu phiêu, cả người giống hệt tiên tử.

Đột nhiên hắc mã đình chỉ, hất nhẹ ai đó, Diệp Phong không kịp phòng bị, ngưỡng mặt ngã vào suối, nàng đứng dậy rất nhanh, phun nước suối trong miệng ra, chỉ tay vào hắc mã quát lớn: "Tốt, mã huynh, ngươi dám! Xem ta thu thập ngươi như thế nào!"

Bất chấp cả người ướt sũng, chân ngọc điểm nhẹ, thi triển khinh công đuổi theo hắc mã, lúc sau vững vàng rơi xuống lưng ngựa: "Ha ha... Bị ta đuổi kịp a."

Nữ tử bạch y nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho bạch mã, cùng nhau đuổi theo một người một ngựa kia.

Đây không phải ai khác, chính là Diệp Phong và Lãnh Vô Sương ra phía sau núi du ngoạn. Từ khi giúp Kiếm Kỳ chữa trị thương đến nay, Diệp Phong chịu không được bầu không khí nặng nề trong Lãnh Nguyệt Cung, mỗi ngày đều quấn lấy Lãnh Vô Sương, đòi ra ngoài giải khuây, đã vậy còn có lý do vô cùng mỹ: Quan sát địa hình, làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngừa Ma Giáo tấn công lần nữa.

Nửa tháng qua, toàn bộ Hàn Thúy Phong đã được kiểm tra một lượt, nhưng Diệp Phong lại không cho được bất cứ ý kiến nào hữu dụng, mỗi lần Kiếm Kỳ hỏi, hôm nay có thu hoạch gì, nàng đều nói mai sẽ có thượng sách, nhưng hôm sau lại mất dạng khiến Kiếm Kỳ ôm một bụng tức giận.

Lãng Vô Sương biết tâm Diệp Phong thế nào, cũng lơ đểnh, ban ngay bồi nàng điên cuồng, buổi tối trở về cùng thuộc hạ thương nghị đối sách phòng bị.

Lúc nào cũng chỉ một mình Diệp Phong chơi đùa, Lãnh Vô Sương chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, rất ít vui đùa cùng nhau. Diệp Phong cũng không mong nhiều, chỉ cần nàng ở bên cạnh, đã thấy rất hài lòng. Hôm qua nghe Tiểu Ngọc nói phía sau Hàn Thúy Phong có thác nước rất đồ sộ, vì vậy quyết tâm tới xem, không quên lôi kéo Lãnh Vô Sương đi cùng.

Tuấn mã như bay, mặc dù là đường núi nhưng Trục Phong cùng Truy Nguyệt vẫn giống như đạp trên đất bằng, tốc độ không hề suy giảm. Chạy không bao lâu thì phía trước truyền đến tiếng vang ù ù.

"Sương nhi, mau! Phía trước chính là thác nước!" Diệp Phong cầm mã tiên chỉ thẳng, quay đầu nói với Lãnh Vô Sương.

Suối nước từ ba chỗ hội hợp, tiền phương mặt nước dần dần rộng hơn, giống như ngọc đái dài. Tiếng oanh minh càng lúc càng lớn, tiếp tục tiến tới, liền thấy ngọc đái cấp tốc hạ chuyển, tiêu thất dưới đoạn tình nhai.

Diệp Phong thu chật dây cương, dừng Trục Phong lại, nhảy xuống ngựa, sau đó đi qua đỡ Lãnh Vô Sương, cẩn thận hướng tới tảng đá cự thạch bên đoạn tình nhai.

"Phong nhi, cẩn thận!" Nhưng tiếng thác nước quá lớn, lấn át tất cả.

Diệp Phong nắm tay Lãnh Vô Sương, cảm nhận thật mềm mại, nhưng có chút lạnh lẽo, hiện tại là mùa hạ, thời tiết nóng bức, nắm tay Lãnh Vô Sương thoải mái không gì bằng.

Thân thể Lãnh Vô Sương cứng đờ, như có dòng điện xẹt qua, truyền khắp thân thể, nhưng vẫn mặc kệ để Diệp Phong nắm lấy, hai người cẩn thận bước qua cự thạch.

Nhìn xuống dưới, hơi nước lượn lờ, đoạn tình nhai sâu không thấy đáy, thác như ngân liên giắt giữa không trung, tiếng nước ầm ầm, giống như âm thanh của thiên quân vạn mã, làm người nghe đinh tai điếc óc.

Quả nhiên là: Vạn lý thủy hối nhất thủy đại, hoanh hoanh thanh văn mười dặm ngoại. Nham khẩu chật chội thế càng hung, tông cửa xông ra huyền Bạch Long.

Hàn ý từ chỗ sâu trong truyền thuyết truyền đến, Diệp Phong rùng mình một cái.

Lãnh Vô Sương vỗ nhẹ vai Diệp Phong, nàng chỉ vỗ nhẹ mà thôi, Diệp Phong dõi mắt nhìn lại,thấy xa xa ước chừng hai trượng, một đoá đang nở rộ.

Đi tới chỗ an toàn, Diệp Phong vỗ vỗ ngực, hỏi: "Sương nhi, đó là cái gì? Sao lại mọc ở đây?"

"Đó là cây cỏ không lo, sinh trưởng ở nơi ẩm ướt âm lãnh, nghĩ không ra ở đây sẽ có."

"Cây cỏ không lo, dùng làm gì?"

Lãnh Vô Sương thầm nghĩ, Diệp Phong trúng Huyền Băng chưởng hơn một năm, chắc độc đã khuếch tán, Kiếm Thi từng nói, nàng sống không quá hai năm, thời hạn càng ngày càng gần, mặc dù cây cỏ không lo không thể giải được độc này nhưng có thể hoãn thời gian phát độc, một gốc cây có thể kéo dài mệnh thọ một năm, nếu như tìm được Y thánh Tiêu Lưu Vân, thỉnh hắn xuất thủ tương trợ, thì độc của Huyền Băng chưởng sẽ được giải.

Bây giờ không tiện nói với nàng, Lãnh Vô Sương lên tiếng: "Dùng nó luyện chế một loại giải dược. Phong nhi chờ ta chốc lát, ta đi một chút sẽ trở lại."

"Không phải nàng đi hái nó chứ?" Diệp Phong ngăn cản: "Rất nguy hiểm."

"Ý ta đã quyết. Phong nhi không cần khuyên."

"Được được, ta không cản nàng." Thấy Lãnh Vô Sương kiên quyết, Diệp Phong thoả hiệp: "Thế nhưng phải tìm biện pháp an toàn, không thể cứ thế này mà đi được."

"Phong nhi có thượng sách gì?"

Diệp Phong không trả lời, cất bước qua chỗ Trục Phong, tháo cương ngựa. Lãnh Vô Sương liền hiểu, cũng tháo cương ngựa của Truy Nguyệt. Hai người bận rộn tay chân, đột nhiên Diệp Phong vỗ ót: "Có biện pháp! Sương nhi chờ ta."

Nói xong lắc mình chui vào rừng rậm, chốc lát cầm theo bạch lăng đi ra, độ dài cũng vừa vặn.

"Ở đâu có bạch lăng?" Lãnh Vô Sương nghi hoặc hỏi.

"Hắc hắc, cái này không thể nói." Khuôn mặt Diệp Phong ửng đỏ, nhỏ giọng đáp, không thể nói đây là đồ quấn ngực của nàng, quá thẹn thùng.

"Sương nhi, nàng giữ một đầu dây, ta sẽ xuống hái." Diệp Phong vừa nói vừa cột đầu bạch lăng vào hông: "Nếu ta có bất trắc gì, nàng lập tức buông tay ra, nhớ kỹ, nhất định phải buông ra."

Lãnh Vô Sương nhìn tử mâu của Diệp Phong, trong lòng khẽ run, vì sao người này luôn nghỉ cho nàng, rõ ràng đều là nữ tử, sao bản thân lại có cảm giâc kỳ quái này, cho dù đối mặt với người kia mấy chục năm, vẫn chưa bao giờ như thế. Cùng Diệp Phong một chỗ, có thể thả lỏng, sung sướиɠ, vốn dĩ cho rằng tâm đã mất đi cùng người kia, thế nhưng nàng xuất hiện, hình như mọi thứ đều sống lại, chỉ cần thấy nàng tươi cười,bản thân sẽ không tự chủ được nâng khoé miệng.

"Sương nhi, nghĩ cái gì? Nhớ lời ta nói chưa?" Diệp Phong quơ quơ tay trước mặt Lãnh Vô Sương, triệu hồn nàng từ cõi thần tiên trở lại.

"Không có gì." Nói xong cũng cột đầu còn lại vào hông: "Đi thôi."

"Nàng..."

"Ta sẽ không bỏ ngươi một mình." Lãnh Vô Sương không quay đầu, đi về phía đoạn tình nhai.

Diệp Phong âm thầm vui vẻ, chẳng lẽ... Lập tức không nói nữa, nghĩ: luyến tiếc hài tử thì được tính là gì, nhưng mạo hiểm thế này có thể thu hoạch được gì không, dù sao an toàn vẫn là trên hết.

Nhưng người ta hay nói, chuyện gì không muốn thì nó nhất định xảy ra, nếu nàng biết sắp phát sinh chuyện gì, không biết có còn dũng khí đưa ra quyết định này không?

Bởi vì nơi này âm u ẩm ướt, hơn nữa nhiều năm không ánh mặt trời, thạch bích trên đoạn tình nhai bám đầy rông rêu, không cách nào đứng vững, Diệp Phong sử dụng tay chân liên tục, ước chừng nửa nén nhang mới tiếp cận được cây cỏ không lo, vài lần thiếu chút nữa trượt chân nhưng nhờ Lãnh Vô Sương trợ giúp mới giữ vững thân thể. Lúc này khó khăn lắm hai chân nàng mới đứng được trên một phần thạch bích nhô ra, năm ngón tay trái bám trụ khe nham thạch, tay phải cố gắng hái cây cỏ không lo, tiếc rằng thiếu một chút. Diệp Phong cẩn thận thử nhích người qua phải một chút, mắt thấy tay sắp đυ.ng tới, ai ngờ lại trượt chân, cả người treo giữ không trung, toàn bộ sức nặng chỉ dựa vào tay trái chống đỡ.

"Phong nhi, cẩn thận!" Lãnh Vô Sương hoảng hốt, cố gắng kéo sợi dây bên hông lên.

Diệp Phong cố gắng mượn sức hướng lên, một lần nữa tìm được chỗ đặt chân, lao lực hết sức của chín trâu hai hổ mới hái được cây cỏ không lo.

"Ha ha... Hái được rồi! Sương nhi, ta hái được rồi!"

"Cẩn thận" Lãnh Vô Sương không kịp vui vẻ, một tiếng thét lớn, lại bị âm thanh thác nước nuốt chững.

Hoá ra Diệp Phong đắc ý nhất thời, quên tình cảnh hiện tại, phất tay về phía Lãnh Vô Sương, cả người liền rơi thẳng xuống dưới. Lãnh Vô Sương cảm thấy bên hông căng cứng, vội vàng vận công lực mới miễn cưỡng ổn định thân thể, đang định vận lực kéo Diệp Phong lên thì đột nhiên trượt chân, Lãnh Vô Sương không kịp phòng bị, cũng ngã vào vực sâu không đáy kia.

"A!" Lòng Diệp Phong lạnh lẽo, tử kiều kiều này, cho dù hai người rơi xuống đây không chết thì chạm vào các thạch bích nhô ra, ngũ tạng lục phủ cũng tang nát.

Lãnh Vô Sương cũng ý thức được nguy hiểm, tay phải vận kình lực nắm dây bên hông kéo Diệp Phong, tay trái mở rộng ôm nàng vào ngực, tay phải xuất ra chưởng lực đánh vào thạch bích, hai người mượn lực cứ thế bay xuống dưới, rơi vào thác nước trong suốt, nhưng quá mức lạnh lẽo, kí©h thí©ɧ làm Diệp Phong rùng mình, tay lập tức ôm chặt eo nhỏ nhắn kia. Bốn phía đều là nước, hô hấp khó khăn, ngực bị đè nén sắp nổ tung, đỉnh đầu truyền đến xung lượng thật lớn, một đoạn thạch bích rơi xuống nước tạo nên tiếng nổ lớn, hàn ý lạnh lùng thoáng chốc vây quanh, đâm thẳng tận xương, hai người cố gắng ngoi lên, bám vào một tảng đá.

Diệp Phong cảm thấy thân thể muốn nứt ra, toàn thân ướt đẫm, lại ở giữa hố sâu vạn trượng, nội lực khó chống lại hàn ý, lúc này độc của Hàn Băng chưởng đột ngột phát tác, nhìn cặp mắt tràn đầy lo lắng kia, nàng thầm nghĩ: "Nếu lần này không chết, làm nương tử của ta được không?" Nhưng ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng mất đi tri giác.

Lãnh Vô Sương một bên vuốt má người nọ, một bên quan sát xung quanh.

Hai mắt Diệp Phong nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc, môi thâm tím, bất tỉnh nhân sự. Dòng nước chảy xiết, căn bản không thể bơi vào bờ, Lãnh Vô Sương bất đắc dĩ, đành xuôi theo dòng nước, nỗ lực ôm Diệp Phong trong lòng, bảo đảm để nàng nổi trên mặt nước.

Canh ngay chỗ ngoặt, Lãnh Vô Sương cố kéo theo Diệp Phong bám trụ một hõm đá nhô ra, rồi cố gắng bơi vào bờ, bản thân đang ở trong tình trạng kiệt sức, nhưng không dám nghỉ ngơi, mau mau tìm chỗ khô ráo, đỡ Diệp Phong ngồi dậy, vận công giúp nàng bức độc.

Đại khái khoảng một canh giờ, Diệp Phong phun ra ngụm máu tươi, cả người xụi lơ trong lòng Lãnh Vô Sương, sắc mặt có chuyển biến tốt, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.

"Phong nhi, Phong nhi!" Lãnh Vô Sương không ngừng gọi tên người nọ, vẻ mặt lo lắng, tiếc rằng nàng giống như đang ngủ, không hề phản ứng. Lần này hàn độc phát tác không phải chuyện đùa, thế tới cực kỳ mãnh liệt, nếu uống thuốc trễ, sợ rằng tính mệnh chi ưu.

Lãnh Vô Sương muốn đi tìm thuốc nhưng sợ có mảnh thú thương tổn nàng, nếu không đi, nàng còn tỉnh lại được không?

Trầm tư chốc lát, chém nhiều cành cây đặt vây quanh Diệp Phong, mặc dù không có tác dụng, nhưng đi một lát chắc không có vấn đề gì, không thể làm gì khác, đành phải đi nhanh về nhanh, Lãnh Vô Sương không tiếp tục do dự, thi triển khinh công bay vào rừng.

Đáy vực suốt năm không có ánh sáng, đâu đâu cũng ẩm ướt, trong không khí tản ra mùi ẩm móc, xung quanh đều là những cây cổ thụ không biết tên dựng thẳng lên trời, cỏ dại mọc thành bụi, khí tức nguy hiểm khiến thần kinh Lãnh Vô Sương buộc chặt. Bất quá cũng có chỗ tốt, rất dễ tìm thảo dược, không tới một khắc đã có đủ những thứ cần thiết, nàng không dám ở lâu, Diệp Phong đang hôn mê, nếu như gặp nguy hiểm sẽ không có sức phản kháng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thời điểm về gần đến chỗ Diệp Phong, một trận âm thanh tất tất tác tác làm Lãnh Vô Sương phải dừng cước bộ, tìm kiếm hướng âm thanh truyền đến, khi nhìn rõ, nàng phải hấp một ngụm khí lạnh.

Cách Diệp Phong mấy trượng, có một con cự mãng đang bò rất nhanh, cả người nó đen thùi, ước chừng dài khoảng năm trượng, đầu mãnh giống như khối đá lớn, hai mắt màu xanh lục, thỉnh thoảng còn lè cái lưỡi, răng nanh chắc khoẻ cũng lộ ra ngoài. Nó bò qua chỗ nào thì cỏ ở đó khô vàng, hiển nhiên toàn thân đều là kịch độc. Đại mãng thấy Diệp Phong nằm trên đất, khẽ nâng đầu rắn, bò nhanh hơn.

Lãnh Vô Sương chưa bao giờ gặp quái vật lớn như vậy, nhất thời không biết làm sao, sững sờ tại chỗ, khi thấy cự mãng mở lớn miệng muốn nuốt chững Diệp Phong, nàng mới tỉnh giấc, vội vàng nhặt hòn đá lớn lên, vận thêm công lực ném vào đầu mãng, song song thi triển khinh công, ôm Diệp Phong chạy theo hướng ngược lại. Hắc mãng cũng không hàm hồ, lắc đầu tránh thoát hòn đá, nhìn bữa ăn ngon bị người khác ôm đi, cự mãng giận dữ, đưa đuôi quét ngang, cuồng phong lập tức kéo tới, lá rụng tứ tán, một gốc cây đại thụ ngã xuống, khó khăn lắm Lãnh Vô Sương mới tránh được, cự mãng thấy một kích không trúng, đầu ngẩng cao, đuôi cong lại, tăng tốc đuổi theo.

Lòng Lãnh Vô Sương kinh hãi, không ngờ súc sinh này lại có thể thần tốc như vậy.

Vừa trải qua một trận lăn lộn dưới nước, thân thể Lãnh Vô Sương mệt mỏi, lúc này lại mang theo một người, khinh công có hạn, thấy cự mãng càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục cả hai người sẽ trở thành thức ăn cho nó.

Lãnh Vô Sương đặt Diệp Phong xuống chỗ bằng phẳng, rút ra Ngân Nguyệt bên hông, đứng cách đó không xa, bạch y bay theo gió, giống như nữ thần, đợi cự mãng đến.

Cự mãng cũng không nóng lòng tiến công, uốn thân thể nhìn người trước mặt, nóng cũng giật mình vì một người nhỏ bé như vậy lại tản ra sát ý cường liệt.

Một người một rắn giằng co, thế nhưng cự mãng quá đói bụng, nên mất kiên nhẫn, nó mở miệng thật lớn, răng nanh lộ ra, muốn hướng tới chỗ Lãnh Vô Sương.

Lãnh Vô Sương thấy độc tính cự mãng quá mạnh mẽ, nàng không dám tiếp cận quá mức, đành dùng kiếm khí đả thương địch thủ.

Nàng cầm Ngân Nguyệt chuyển động xung quanh cự mãng, từng chiêu đều chém trúng nó, dù da nó dày tới đâu, cũng không tránh khỏi có thêm nhiều vết hằn, thậm chí còn có chỗ chảy máu, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.

Một người một rắn, từ sáng đến tối, đấu không biết bao nhiêu hiệp.

Lãnh Vô Sương âm thầm đề phòng độc trên người nó, thứ này chỉ cần dính một chút là chết không thể nghi ngờ.

Cự mãnh bắt đầu cảm thấy đau, nhưng vẫn không làm gì được, nhất thời cuồng nộ, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, đuôi thì quét ngang, toàn bộ chiến trường hỗn loạn, tiếng răng rắc vang lên từng đợt, cây cối bị bẻ gãy, không lâu sau thì chết héo, không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Dần dần Lãnh Vô Sương thấy không thể tiếp tục chống đỡ, đầu bắt đầu mê muội, mắt càng ngày càng nhìn không rõ.

Hoá ra cự mãng sinh hoạt ở đây sắp trăm năm, điều kiện môi trường sinh ra không ít kỳ hoa dị thảo, trong đó đại thể đều chứa đựng kịch độc, bởi vậy quanh thân cự mãng đều mang độc, dù nó không đυ.ng tới Lãnh Vô Sương nhưng không khí xung quanh bao hàm độc tố, theo đường hô hấp đi vào người nàng.

Cự mãng thấy tốc độ của Lãnh Vô Sương chậm lại, xuất thủ không còn mãnh liệt như trước, liền đưa đuôi quấn lấy nàng, giờ chỉ cần mở miệng thật lớn nuốt nàng vào bụng.

Lãnh Vô Sương gần như thấy được dịch thể trong miệng cự mãng, một trận tanh tưởi truyền đến, lập tức bất tỉnh nhân sự.