Chương 33: Trở lại Lãnh Nguyệt Cung ( Hạ )

Ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất, màn đêm rất nhanh phủ xuống, toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung chìm trong bóng tối. Đội thị vệ trong cung không dám thả lỏng cảnh giới, nhưng mọi chuyện vẫn chống đối như trước, một thân ảnh hắc sắc thừa dịp bóng đêm yểm hộ, nhẹ nhàng lướt trên mái nhà.

Ánh nến lập lòe trong thư phòng, hai người đang đánh cờ, quân hắc bạch khó hòa giải. Diệp Phong cầm con cờ đen trong tay, đang đau khổ suy tư, còn Lãnh Vô Sương thì trái lại, rất nhàn nhã, hơn nữa còn tinh tế thưởng thức trà nóng, tựa hồ mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.

Diệp Phong rất phiền muộn, hai người chơi ba ván, nàng thua hai hòa một, không biết Lãnh Vô Sương quá thông minh hay nàng ngu ngốc đây. Mắt nhìn ván cờ trước mặt, chuẩn bị thất bại thảm hại, nàng biết không còn cơ hội vãn hồi.

“Phong nhi, nếu như ngươi không ra tay, ta sẽ không tiếp tục khách khí.” Lãnh Vô Sương nhìn Diệp Phong do dự không hạ cờ, nhẹ giọng.

“Khó mà làm được!” Diệp Phong lập tức phản đối: “Chuyện nhỏ này không nhọc Sương nhi động thủ!”

Lời còn chưa dứt, quân cờ đen tuột khỏi tay nhưng không phải đặt xuống bàn cờ mà bay thẳng lên nóc nhà! Một tiếng kêu rên vang lên, thì ra tên đầu trộm đuôi cướp bị bắn trúng. Hắc y nhân thấy hành tung bị bại lộ, lập tức muốn thi triển khinh công rời đi, lúc này mới phát hiện bản thân đã bị bao vây, Kiếm Cầm, Kiếm Thi, Kiếm Kỳ, Tiểu Ngọc, còn mang theo vài đệ tử khác chia theo nhiều phương hướng, phòng ngừa hắc y nhân chạy trốn.

“Bằng hữu, chờ chực đã lâu!” Âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

Hắc y nhân vội vàng xoay người: “Ngươi là… Tử y tu la?”

“Không sai, tại hạ Diệp Phong! Nói vậy các hạ chính là Ma thâu Hồ Cơ?”

“Sao ngươi biết?” Hắc y nhân hoảng loạn, thanh âm khẽ run.

“Đưa đây!” Không đợi Diệp Phong trả lời, Lãnh Vô Sương lạnh lùng lên tiếng.

“Thập… Cái gì?” Hồ Cơ bất giác sờ bên hông.

“Các hạ là người thông minh, chẳng lẽ còn muốn chúng ta tự mình động thủ sao?”

“Ta không biết ngươi nói cái gì?” Tay phải giương lên, bột phấn màu trắng bay tứ tán.

“Cẩn thận!” Diệp Phong quát nhẹ, mọi người thấy thân hình Hồ Cơ khẽ động, đều biết nguy hiểm, tự động tui về sau, không ai trúng độc. Hồ Cơ cũng bị Diệp Phong điểm trúng huyệt đạo, xụi lơ trên mặt đất.

Diệp Phong chầm chậm đi tới trước, nửa ngồi xổm trước mặt Hồ Cơ, tháo xuống khăn che mặt, nữ nhân ước chừng ba mươi tuổi, cũng có vài phần tư sắc, chỉ là biểu tình thể hiện rõ tuyệt vọng.

“Sớm biết hôm nay, hà tất thay Ma Giáo bán mạng?” Nói xong từ bên hông lấy ra tờ giấy, tiện tay giương lên, giao cho Lãnh Vô Sương. Còn chưa kịp quay qua, cảm thấy một đạo lãnh khí kéo tới trước mặt, khoảng cách quá gần không kịp né tránh, Diệp Phong không thể làm gì khác đành hơi nghiêng đầu, hiểm hiểm né qua.

“Phong nhi, ngươi không sao chứ?” Lãnh Vô Sương bất chấp tấm địa đồ kia, chỉ nhìn Diệp Phong thân thiết hỏi.

“Ta không sao!” Diệp Phong vừa nói vừa nâng cầm Hồ Cơ lên, lạnh lùng: “Không biết trong miệng ngươi còn có thứ gì?”

Hồ Cơ bị đau, rên lên, hai mắt gắt gao nhìn Diệp Phong chằm chằm, nếu nhãn thần có thể gϊếŧ người, chắc thân thể nàng bị thủng vài lỗ.

“Ta định tha cho ngươi một mạng.” Diệp Phong thấy hai mắt nàng hiện lên tia sinh cơ, lại nói: “Thế nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý, nếu trả ngươi trở về, ta nghĩ biểu tình của Ma Tôn sẽ phong phú hơn.”

Nghe lời ấy, mặt Hồ Cơ tái nhợt, xám như trò tàn. Lãnh Vô Sương nhíu mày, nhưng không phản đối, nhìn Kiếm Cầm gật đầu, tất cả đều nối đuôi rời đi.

Trở lại thư phòng, Diệp Phong tâm phiền ý loạn, một Hắc Phách chưa xong, vừa nãy thiếu chút nữa động thủ vặn gãy cổ Hồ Cơ, loại xung động này quá mức cường liệt, bản thân bị sao thế này? Đột nhiên thô bạo như vậy? Từ sau chuyện ở phái Thanh Vân, bản thân luôn có du͙© vọиɠ gϊếŧ người, loại du͙© vọиɠ này làm Diệp Phong sợ không ngớt.

“Phong nhi, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Vô Sương nhìn bóng lưng người nọ, ôn nhu hỏi, lệ khí trên mặt nàng quá rõ ràng, miệng tươi cười nhưng lại tàn khốc, vô cùng xa lạ.

“Ta không sao. Sương nhi, lần này Ma Giáo hành động như thế, ngươi thấy thế nào?” Diệp Phong hít sâu một hơi, đè nén phiền muộn trong lòng.

“Rõ ràng Ma Giáo không muốn tiêu diệt Lãnh Nguyệt Cung, chỉ là dò đường, thứ hai xem thực lực của Lãnh Nguyệt Cung, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Nếu chỉ hai mục đích đó, căn bản không cần gióng trống khua chiêng như vậy, ta nghĩ phải có mục đích khác, thế nhưng cuối cùng vì cái gì ta cũng không đoán được."

“Nếu Ma Tôn phái Hồ Cơ đến đây, khó bảo toàn không có những người khác, Sương nhi, Lãnh Nguyệt Cung cần tăng cường phòng vệ mới được! Nàng…” Xem xét kỹ bản đồ địa hình, cùng Lãnh Vô Sương thương lượng đối sách.

Vấn đề phòng hộ Diệp Phong đưa vào không ít tri thức hiện đại, làm Lãnh Vô Sương mở rộng nhãn giới, vốn dĩ nàng là người thông minh, nên có nhiều chuyện Diệp Phong chỉ cần nói ra một điểm, nàng liền sáng tỏ. Hai người chậm rãi nói, cho đến đêm khuya, Tiểu Ngọc đến thêm trà vài lần, nhìn hai người hăng hái nồng hậu nên không dám quấy rối, yên lặng lui ra.

“Địa thế Hàn Thúy Phong hiểm trợ, chúng ta phải tận dụng thật tốt, tạo thêm nhiều lá chắn!” Diệp Phong thong thả đi qua đi lại, chắp tay trầm tư.

“Chúng ta đã bắt được vài vấn đề then chốt, ngày mai sẽ tìm Kiếm Cầm an bài.”

“Rất tốt! Như vậy Lãnh Nguyệt Cung sẽ được bình an.”

“Phong nhi, sắc trời không còn sớm, ta đã phái người thu dọn Trúc Viên, để Tiểu Ngọc dẫn ngươi đi nghỉ ngơi.”

“Ngươi vừa nói như thế, ta liền cảm thấy mệt mỏi muốn chết! Phải đi ngủ mới được, Sương nhi ngủ ngon!” Diệp Phong duỗi người, theo Tiểu Ngọc rời đi.

Bôn ba lao lực rất nhiều ngày, vội vã tắm rửa, rất nhanh tiến vào mộng, rời khỏi một năm, nhưng lại giống như hôm qua, Diệp Phong ngủ rất an tâm.

Hôm sau, Diệp Phong bị tiếng ầm ĩ đánh thức, lập tức xoay người ngồi dậy, không kịp mặc áo khoác, chân trần chạy ra ngoài, ngăn cản một đệ tử của Lãnh Nguyệt Cung: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ma Giáo đột kích, Cung chủ ra lệnh tất cả tập trung ở phòng khách.”

Diệp Phong sửng sốt, sao hành động nhanh như vậy? Không kịp suy nghĩ gì, nhanh chóng vào phòng mặc lại quần áo, sau đó chạy ra triều phòng nghị sự.

Lúc này người của Lãnh Nguyệt Cung có mặt đầy đủ, mỗi người đều cầm binh khí, sắc mặt trầm trọng. Diệp Phong bước nhanh vào phòng, Lãnh Vô Sương đang điều hành nhân thủ: “Kiếm Cầm, Tiểu Ngọc, hai ngươi dẫn theo ba mươi đệ tử ra sau núi yểm hộ, phòng ngừa Ma Giáo tấn công từ sau sơn! Kiếm Kỳ, Kiếm Thi dẫn những người còn lại theo ta nghênh địch!”

“Dạ! Cung chủ!” Mấy người đồng thanh đáp.

“Sương nhi, phát sinh chuyện gì?”

“Phong nhi, ngươi tới đúng lúc. Huyết Sát đã dẫn viện binh tới, đang đánh ngoài cửa, sợ rằng đệ tử thủ vệ không kiên trì được bao lâu.”

“Thế nào lại nhanh như vậy? Sương nhi, e trong đó có gì gian trá, phải đề phòng a!”

Mày Lãnh Vô Sương nhíu chặt, trầm tư trong chốc lát: “Vậy làm phiền Phong nhi lưu thủ trong cung, đề ngừa vạn nhất.”

“Thiết sam chưởng Hắc Phách mới bị gϊếŧ đêm qua, tin tưởng người Ma Giáo vẫn chưa phát hiện, một mình Ngọc nhi ra sau núi, Kiếm Cầm am hiểu địa hình trong Cung nên ở lại, ta cùng Sương nhi ra ngoài nghênh địch, thế nào?” Diệp Phong sao yên tâm để Lãnh Vô Sương một mình đi vào nguy hiểm? Mặc dù có hoàn hồn đan hộ thể, nhưng công lực của nàng chỉ mới khôi phục bảy phần, lúc này chỉ miễn cưỡng đối cứng với Huyết Sát, Kiếm Kỳ và Kiếm Thi thì dưới cơ Huyết Sát, mặc dù bản thân chưa chắc địch lại nhưng có thể tùy cơ ứng biến.

“Như vậy cũng tốt! Tất cả chia nhau hành động, có việc khẩn cấp thì dùng tín hiệu liên lạc!”

“Dạ!” Mọi người lập tức tản đi.

Diệp Phong và Lãnh Vô Sương cùng mọi người ra ngoài cửa cung, thấy đệ tử Ma Giáo đang giằng co với đệ tử Lãnh Nguyệt Cung, hai bên không ai nhường ai, thủ vệ thấy Lãnh Vô Sương đến, lập tức tránh ra.

“Lãnh cung chủ, chúng ta lại gặp mặt!” Huyết Sát ngạo khí: “Không ngờ Tử y tu la, không, phải nói là Thiếu trang chủ mới đúng, nghĩ không ra ngươi cũng ở chỗ này!”

“Đúng vậy! Ta không ngờ gặp lại ngươi nhanh như vậy!” Diệp Phong trả lời có lệ, cấp tốc quét mắt nhìn về phía đối phương, thấy hai người đứng phía sau Huyết Sát, nhất cao nhất ải, người cao bạch diện, huyệt Thái Dương nổi lên, mắt lộ tinh quang, tay cầm bút quán quan, chắc chắn là Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ. Người còn lại tướng mạo cực kỳ xấu, cầm trong tay thanh thiết phủ, nhìn thế nào cũng làm người khác khó chịu.

“Ha ha…” Khóe miệng Huyết Sát co rúm, cười nhạt.

“Ha ha ha ha…” Diệp Phong không cam lòng tỏ ra yếu kém, cười càn rõ còn hơn hắn.

“Không biết thương thế Cầm ma thế nào?”

“Không nhọc lòng các hạ quan tâm, công phu phái Tuyết Sơn chỉ là mèo quào, hoàn toàn không thể thương tổn đến Cầm ma, chưa đến mười ngày đã khỏi hẳn!”

Xác định được Cầm ma không tới, trong lòng Diệp Phong nhẹ nhàng hơn, nếu không sợ Lãnh Nguyệt Cung không trụ được, lập tức nói: “Lễ vật tối qua, không biết Ma Tôn có hài lòng không?”

“Hanh! Hồ Cơ thành sự thì ít thất bại có thừa, Ma Tôn sao để vào mắt? Ở đây ngoài trừ các hạ, e không ai có thể làm Ma Tôn chú ý.”

“Đó là tất nhiên!” Huyết Sát kiêu ngạo.

Sắc mặt Tiếu Chớ và Dạ Ưng khẽ biến, lại không dám phát tác, nhưng biến hóa nhỏ này vẫn bị Diệp Phong bắt được, nhàn nhã đi tới bên người Tiếu Chớ, ôm quyền nói: “Xin hỏi các hạ là Quỷ kiến sầu Tiếu Chớ, Tiếu tiền bối?”

Tiếu Chớ thấy Diệp Phong cung kính với mình, lập tức cao ngạo mười phần, ngẩng đầu nói: “Không sai, đúng là Tiểu Mỗ!”

Diệp Phong cũng không lưu ý, tiếp tục: “Đại danh tiền bối vang xa, đôi bút phán quan xuất thần nhập hóa, nhận thức huyệt chi chuẩn, thật khiến người kính phục! Chỉ đáng tiếc…”

Vốn Tiếu Chớ rất tự phụ với tuyệt kỹ của bản thân, nghe Diệp Phong đề cao trước mặt mọi người, trong lòng âm thầm vui vẻ, cảm thấy đắc ý, nhưng nghe hai chữ đáng tiếc, lập tức lên tiếng: “Đáng tiếc cái gì?”

“Tiền bối một thân bản lĩnh, nhưng chỉ có thể đứng sau một tên hậu bối tiểu tốt, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”

“Ngươi…” Tiếu Chớ đã đem lòng bất mãn đối với Huyết Sát, Diệp Phong nói thế, sắc mặt càng tối hơn, nhưng vẫn đè nén.

Diệp Phong không để ý hắn tức giận, ngược lại bước qua chỗ Dạ Ưng, tinh tế quan sát. Dạ Ưng bị nàng nhìn như vậy, cả người không được tự nhiên, nắm chặt thiết thủ trong tay, thét to: “Nhìn cái gì?”

“Ngươi chính là hái hoa tặc Dạ Ưng?”

“Không sai! Đúng là bổn đại gia!”

“Ha ha ha….” Diệp Phong ngửa đầu cười to, đây rõ ràng là đang chê cười.

“Ngươi… Ngươi cười cái gì?”

“Sương nhi, ha ha ha… Nàng nghe được không? Ha ha ha… Hắn chính là hái hoa tặc!” Diệp Phong ôm bụng cười liên tục.

“Phong nhi!” Không biết trong hồ lô Diệp Phong chứa thứ gì nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, Lãnh Vô Sương không dám manh động.

Diệp Phong cố nén ý cười: “Ta cứ nghĩ Hoa vô lưu Dạ Ưng phải là một người dễ nhìn phong lưu lỗi lạc, không nghĩ các hạ lại có dáng vẻ này! Tấm tắc… Lớn lên xấu xí không phải cái tội, nhưng đi khắp nơi dọa người chính là cái sai! Xấu thì xấu, vậy mà đi làm hái hoa tặc, thực sự không thể tha thứ!”

“Ha ha ha…” Người của Ma Giáo không ai đem người này để vào mắt, có điều Ma Tôn nhìn trúng hắn có vài phần khí lực, mới giữa hắn bên cạnh, ngoài mặt ai cũng tôn kính nhưng sau lưng luôn khinh bỉ thái độ làm người của hắn, bây giờ nghe lời Diệp Phong, tất cả đều nhịn không được, cười lớn. Mặc dù đệ tử Lãnh Nguyệt Cung đều là nữ tử nhưng cũng bị lời ấy chọc cười, che miệng khúc khích.

Dạ Ưng luôn để ý dung mạo bản thân, Diệp Phong lại nói trúng chỗ yếu, huống hồ hiện tại còn có rất nhiều mỹ nữ, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Hôm nay gia gia cho ngươi cười đủ!”

Diệp Phong cũng không hàm hồ, nghiêng người né tránh: “Ta hận nhất là hái hoa tặc, hôm nay rơi vào tay ta, ta cho người thành thái giám!”

Hai người vừa động thủ, tràng diện lập tức nóng lên, Lãnh Vô Sương cũng không nhiều lời, cùng Huyết Sát giao chiến. Kiếm Thi, Kiếm Kỳ hợp lực cầm chân Tiếu Chớ, đệ tử hai bên lao vào hỗn chiến.

Lãnh Vô Sương từng giao thủ với Huyết Sát, có chút am hiểu chiêu thức đối phương, mặc dù công lực chưa khôi phục hoàn toàn nhưng trong hai trăm chiêu vẫn vô sự. Công phu bút phán quan của Tiếu Chớ đúng thật không thể khinh thường, đối đầu với hai người mà không hề rơi vào thế hạ phong, luôn tìm cơ hội xuất ra thủ pháp điểm nguyệt, thiếu chút nữa Kiếm Thi bị trúng chiêu mấy lần, may nhờ Kiếm Kỳ giải cứu đúng lúc.

Dạ Ưng bị lời của Diệp Phong kích động, trong lòng tức giận vô cùng, thanh thiết phủ luôn xé gió, Diệp Phong chưa bao giờ giao thủ cùng loại vũ khí này, nhất thời không biết làm sao ứng đối. Thiết phủ trầm trọng, kiếm pháp linh động, hai người qua lại một loạt, thực lực ngang nhau. Nhưng chung quy Dạ Ưng cũng đã lăn lộn giang hồ mấy chục năm, kinh nghiệm phong phú, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, khi công khi thủ, muốn tìm kẽ hở tấn công.

Một chiêu đao phách hoa sơn, trứ sấm chi thế, Diệp Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác giơ kiếm đón nhận, thiết phủ là do Dạ ưng tỉ mỉ chế tạo, dễ dàng chém nát tảng đá trăm cân, huống chi trường kiếm bình thường. ‘Răng rắc’ một tiếng, trường kiếm gãy làm hai, Diệp Phong mơ hồ cảm thấy tay tê dại, trong lòng thất kinh, thể lực người này quá mạnh.

Dạ Ưng lại giơ binh khí quét ngang, lúc này Diệp Phong đã mất binh khí, tiện tay bắt một tên đệ tử Ma Giáo che chắn, người nọ rên một tiếng, bị chém làm hai đoạn, thoáng chốc nội tạng trào ra. Mùi máu tanh xông vào mũi, kí©h thí©ɧ thần kinh Diệp Phong, sát ý sôi trào, không thể ngăn chặn sát ý tràn ngập toàn thân, xuất hiện cảm giác muốn gϊếŧ chóc, cầm trường kiếm trong tay người chết, quát lớn, xuất Truy Hồn Kiếm Pháp, chiêu chiêu khiến kẻ địch bỏ mạng.

Dạ Ưng bị sát ý trên người Diệp Phong làm hoảng sợ, tựa hồ toàn bộ chiến trường cũng cảm nhận được, khóe miệng Huyết Sát hiện lên nụ cười nhạt, loan đao vũ đắc phi khoái, Huyền Băng chưởng quanh quẩn muốn hại Lãnh Vô Sương.

Lãnh Vô Sương không biết Diệp Phong xảy ra chuyện gì, tiếc rằng bản thân đang bị Huyết Sát dính chặt, không thể qua cứu giúp, vài lần xém bị loan đao của Huyết Sát làm bị thương, đành kiềm nén tập trung tinh thần, chuyên tâm đối địch.

Lại nghe Diệp Phong hét lớn một tiếng: “Buông tay!”

Thiết phủ trong không trung giống như bị người kéo đi, bay khỏi tay Dạ Ưng, khóe miệng hắn chảy máu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là khủng hoảng, ngã xuống đất không dậy nổi, chậm rãi lui về sau, nhìn Diệp Phong từng bước ép sát.

“Ta đã nói sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng vì phòng ngừa ngươi tiếp tục làm hại người khác, hôm nay ta sẽ phế ngươi!” Khóe miệng nàng câu lên, nhưng nụ cười mang đậm sự tàn nhẫn, giống như tu la dưới địa ngục.

Mặt Dạ Ưng xám như tro tàn, lời của Diệp Phong khiến hắn chảy mồ hôi lạnh, mở miệng muốn kêu cứu nhưng biến thành tiếng thét thảm thiết, cổ tay bị bẻ gãy, võ công hoàn toàn bị phế, Diệp Phong nâng kiếm, không chút lưu tình hạ xuống giữa hai chân Dạ Ưng, hắn không kịp kêu rên đã ngất đi, như vậy hắn chân chính trở thành thái giám.

Lúc này có hai đệ tử ma giáo cầm đao kiếm trong tay, một trước một sau đánh tới chỗ Diệp Phong, chỉ thấy nàng nhướn mi, cười như không cười, hai chân trụ vững, né đao phía sau, tay trái bắt tay tên cầm đao, tay phải xuất chưởng, đánh thẳng vào ngực hắn, lại một tiếng rắc, chắc là xương sườn đứt đôi, xụi lơ trên mặt đất. Sau đó xoay người, bay lên, nhắm ngay huyệt tử tên cầm kiếm ấn xuống, hắn phun ngụm máu tươi, ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Đơn giản một chiêu gϊếŧ chết hai người, sát ý trên Diệp Phong nồng đậm, ra tay không chút lưu tình, nàng đi tới chỗ nào, đệ tử ma giáo không chết cũng tàn phế, tử mâu lạnh lùng, hàn quang bắn bốn phía, mặc dù Ma Giáo không sợ chết nhưng lúc này ai ai cũng ngửi được mùi vị tử vong.

Hai người Kiếm Thi, Kiếm Kỳ cùng Tiếu Chớ đánh nhau kịch liệt, bút quán quan vốn được làm bằng sắt, ngòi bút sắc bén không gì sánh được, nếu bị điểm trúng huyệt đạo, chân khí chạy loạn toàn kinh mạch, không phải chuyện đùa. Tay phải Kiếm Kỳ cầm kiếm, ra chiêu Mai ảnh, trong hư có thực, trong thực có hư, làm kẻ địch hoa mắt, nhưng Tiếu Chớ không phải kẻ đầu đường xó chợ, mở rộng bút phán quán, đem chiêu này hóa thành vô hình. Không đợi Kiếm Kỳ thu kiếm, Tiếu Chớ ra chiêu tiên nhân chỉ lộ, đưa bút phán quan đánh vào tử huyệt nàng, lòng Kiếm Kỳ cả kinh, mau mau cản trở, nhưng thì ra Tiếu Chớ ra hư chiêu, hắn muốn đánh vào huyệt Thiên Trung, lúc này Kiếm Kỳ muốn tránh cũng không thể tránh, bất đắc dĩ điểm nhẹ mũi chân, cấp tốc lui về phía sau, khó khăn né qua, lập tức bị đệ tử Ma Giáo vây quanh. Tiếu Chớ cũng không truy đuổi, lắc mình tập trung vào Kiếm Thi. Mặc dù Kiếm Thi luôn tập võ cùng ba người, nhưng toàn bộ tinh lực đều đặt vào việc nghiên cứu y thuật nên võ công không bằng, qua lại hơn năm mươi chiêu, một mình không phải đối thủ của Tiếu Chớ. Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, Tiếu Chớ ra chiêu mò trăng đáy nước, bút phán quan chỉ thẳng huyệt thi thiên của Kiếm Thi, hơn nữa lúc này có thêm đệ tử Ma Giáo nhân cơ hội đánh lén từ phía sau nàng. Kiếm Thi đã mất đi năng lực, thật sâu liếc nhìn người nọ, hai hàng lệ theo đó chảy xuống, nhắm mắt chờ chết.

“Thi nhi, cẩn thận!” Kiếm Kỳ gấp gấp hô lên, trường kiếm tuột khỏi tay, bắn ra quân cờ đáp úp tên đệ tử Ma Giáo, song song ngồi dậy, bay qua chắn trước người Kiếm Thi.

“Kiếm Kỳ!” Kiếm Thi thét một tiếng kinh hãi, ôm Kiếm Kỳ vào ngực, nhìn mặt nàng tái nhợt, máu tràn khỏi khóe miệng, lệ chảy thành dòng: “Sao ngươi lại ngốc như vậy? Vì sao ngốc như vậy?”

Kiếm Kỳ suy yếu cười cười, khó khăn giơ tay thay Kiếm Thi lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Thi nhi đừng khóc, ta nói rồi… Kiếm Kỳ không hối hận!” Nếu như được vì ngươi mà chết, hơn nữa được chết trong lòng ngươi, thì chết có làm sao?

“Kiếm Kỳ! Ngươi mau tỉnh! Tỉnh tỉnh a!” Kiếm Thi dùng sức lay thiên hạ trong lòng, lệ rơi đầy mặt, nhưng hai mắt người nọ vẫn đóng chặt, không hề đáp lại bất cứ lời nào: “Ngươi không nên làm ta sợ, tỉnh lại đi! Ta đáp ứng với ngươi! Cái gì ta cũng đồng ý! Van cầu ngươi mau mau tỉnh lại!”

Lãnh Vô Sương nghe tiếng hô, trong lòng cả kinh, lập tức nhìn qua. Thế nhưng cao thủ đang so chiêu, làm sao có thời gian chần chừ? Ngay thời điểm nàng mất tập trung, Huyết Sát đã phi thân lên, loan đao quét ngang, xẹt qua vai phải Lãnh Vô Sương, máu lập tức thấm đỏ bạch y, phá lệ chói mắt. Lãnh Vô Sương không dám tiếp tục lơ là, mau mau điều chỉnh tinh thần đối địch.

“Chết tiệt!” Diệp Phong gầm lên, Truy Hồn Kiếm Pháp quét ngang kèm theo sát khi nồng đậm, mặc khác lên tiếng: “Sương nhi chớ vội!”

Lập tức đá đơn đao trên mặt đất bay thẳng vào ngực một gã có ý đồ đánh lén Kiếm Thi, hắn bay ra hai trượng mới ngã xuống đất. Tiếp theo nhắm tới Tiếu Chớ, hắn phải lắc mình né tránh, không thể tiếp tục tấn công.

Trục bánh xe thay đổi, Diệp Phong phi thân tới: “Đừng khóc! Mau đưa nàng đi chữa thương, hiện tại chỉ có ngươi mới cứu nàng được!” Nói xong, xuất hồn phi phách tán, mục mất hồn tiêu, lòng sây hồn mê, ba chiêu liên tiếp đâm thẳng Tiếu Chớ, khiến hắn không ngừng lui về sau.

Như người ngủ mê bừng tĩnh, Kiếm Thi vội vàng lau nước mắt, điểm các đại huyệt trên người Kiếm Kỳ, cùng đệ tử Lãnh Nguyệt Cung mở đường máu, chạy về cung.

Lúc này Diệp Phong gϊếŧ người đỏ cả mắt, tử mâu mơ hồ nóng bừng, cả người bị sát khí bao trùm, Truy Hồn Kiếm Pháp như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, chiêu chiêu đều đưa kẻ địch vào chỗ chết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, mặc dù Tiếu Chớ lăn lộn giang hồ nhiều năm, cũng chưa bao giờ thấy tràng diện trước mắt. Thân tử y cứ như chỗ không người, rõ ràng là một trường kiếm bình thường nhưng nằm trong tay người này lại lợi hại không gì sánh được, ai ai cũng mau lui về sau không thì mất tay mất chân, hoặc nằm im bất động, sĩ khí suy giảm.

Huyết Sát thấy tình thế bất lợi, ra chiêu bức lui Lãnh Vô Sương, nhảy ra khỏi vòng chiến: “Lãnh cung chủ, Lôi thiếu trang chủ, hôm nay dừng ở đây, sau này chúng ta còn gặp lại! Lui! Ha ha…”

Vốn người Ma Giáo vô tâm ham chiến, lúc này như được đại xá, đều chạy trối chết, Tiếu Chớ được những người khác yểm hộ mới miễn cưỡng thoát thân.

“Phong nhi! Cứu người quan trọng hơn!” Lãnh Vô Sương ngăn cản Diệp Phong đang muốn truy sát.

Sát khí trên người Diệp Phong lan tỏa, xoay mũi kiếm chỉ vào Lãnh Vô Sương, khó khăn lắm mới dừng lại, thần sắc mê man nhìn người trước mặt: “Sương nhi?”

“Phốc!” Lời còn chưa dứt liền phun ra ngụm máu tươi, dường như đóa hoa nở trên bạch y.

“Phong nhi!” Lãnh Vô Sương sợ hãi, mau chống đỡ người nọ đang dần ngã xuống, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng không bị thương sao lại thổ huyết?

Diệp Phong mờ mịt nhìn người chết xung quanh, thì thào nói: “Những người này là ta gϊếŧ? Ta gϊếŧ nhiều người như vậy?” Nói xong ném lợi kiếm trong tay xuống đất, cảm thấy tay mình nóng như bị lửa thiêu.

“Phong nhi, ngươi không sao chứ?” Thấy Diệp Phong hoảng sợ, Lãnh Vô Sương đau lòng, cuộc diện máu tanh thế này, bao lâu rồi nàng chưa gặp qua?

“Sương nhi, ngươi bị thương? Có nghiêm trọng không?” Thấy vai Lãnh Vô Sương đỏ tươi, Diệp Phong thân thiết hỏi.

“Không có gì, bị thương ngoài da.” Lãnh Vô Sương nhẹ nhàng vì Diệp Phong lau máu ở khóe miệng, ôn nhu đáp.

“Vậy cũng không được, mau đi băng bó. Ta…”

“Cung chủ! Cung chủ!” Một cung nhân cắt đứt hai người.

“Chuyện gì?”

“Bút phán quan của Tiếu Chớ có độc, Kiếm Kỳ…”

“Cái gì?” Lãnh Vô Sương biến sắc: “Thi nhi không có cách sao?”

“Mai đi xem!” Diệp Phong lo lắng.