Chương 26: Một ngày qua nhanh

Mùa hè nóng bức khó chịu, mặt trời tận hết sức lực nướng chín mọi thứ, dường như lá cây cũng biết đổ mồ hôi, các loại động vật tranh nhau tìm chỗ mát lẩn trốn.

Ăn trưa xong, tất cả mọi người đều lười biếng ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, trời nóng thế này không thích hợp làm chuyện gì.

"Tiểu Ngôn, đối với cuộc thảo luận võ công hôm nay, có ý kiến gì?" Diệp Phong uống nước ô môi, nhàn nhạt hỏi.

"Đánh thêm một lần, nhất định hai đệ không thua hắn." Mạc Ngữ giành trả lời.

"Nói như vậy, hai ngươi thua không phục?" Diệp Phong nhướn mày.

"Đương nhiên không phục?"

"Nếu hắn dốc hết toàn lực, không tới mười chiêu đã có thể thắng hai ngươi. Thế còn gì không phục? Không chịu suy ngẫm bản thân thua chỗ nào, trái lại hô to gọi nhỏ như thế?"

"Diệp đại ca giao huấn rất đúng." Tiểu Ngôn trầm giọng đáp: "Hai đệ thiếu kinh nghiệm trong lúc giao đấu, hơn nữa nội lực không bằng Lôi đại ca nên thất bại thảm hại như thế."

"Nội lực đương nhiên rất quan trọng, kinh nghiệm cũng có thể tích lũy theo năm tháng, hai ngươi thua là do quá kinh địch! Trâu mới sinh nghé lại không sợ tinh thần hổ là quý nhưng không biết tự lượng sức chính là ngu xuẩn. Ta thấy võ công của Lôi Nhị không dưới Kiếm Vân Tử Lâm, kiếm pháp người này trầm ổn, công thủ có độ, không để đối thủ có cơ hội tấn công hay đánh lén. Còn hai người, ngay từ đầu ngôn ngữ cơ thể đã bày ra quá rõ ràng, nóng lòng triển khai sở học, không cần biết đối thủ thế nào, đã đem toàn bộ những gì bản thân có phơi bày. Nếu không phải hắn cố ý cho các ngươi biểu diễn thì kiếm của hai ngươi đã sớm bị đánh rớt, hà tất đành thêm mấy chục chiêu sau đó."

"Đúng! Kiếm của Tiểu Ngữ bị đánh bay chính là lúc chiêu cuối cùng của Nhật Nguyệt Kiếm Pháp đánh xong."

"Ý của Diệp đại ca là Lôi Nhị cố ý?"

"Ân, hai ngươi quá để ý cái trước mắt, binh pháp có câu: Tri kỷ tri bỉ thì bách chiến bách thắng. Khinh địch sẽ bị địch đưa vào chỗ chết, vĩnh viễn không được đánh giá thấp địch nhân của mình, nếu không, đến cuối cùng sợ bản thân chết thế nào cũng không biết." Diệp Phong đứng lên, thản nhiên nói.

"Diệp đại ca giáo huấn rất phải, Tiểu Ngôn/ Tiểu Ngữ sẽ ghi nhớ."

"Còn nữa, nội lực không phải một sớm một chiều mà gia tăng, băng dày ba thước, hai ngươi cần phải siên năng luyện tập, không được lười biếng. Mặt khác, kiếm pháp chưa đủ thành thạo, phối hợp không ăn ý, càng không thể đơn độc nghênh địch. Tuy Nhật Nguyệt Kiếm Pháp dựa trên tinh thần hai người hợp lực nhưng hai người phải củng cố thực lực bản thân, nếu một người xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người còn lại không đến mức thúc thủ vô sách, võ công suy giảm."

"Hai đệ đã hiểu." Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đồng thanh trả lời.

"Diệp lang, hiện giờ bọn họ vẫn là hài tử, từ từ sẽ minh bạch, lúc này yêu cầu như vậy có phải quá nghiêm khắc hay không?" Sở Yên nhìn hai người cúi đầu rời đi, nàng không đàng lòng, lên tiếng hỏi.

"Xác thực, hai người họ vẫn là hài tử." Diệp Phong thở dài, nhớ lại bản thân kiếp trước, thời điểm mười tuổi sợ rằng còn trốn trong lòng phụ mẫu làm nũng, nhưng bọn họ thì sớm nếm trải tình người ấm lạnh, nàng cũng không đành lòng: "Có một số việc biết sớm sẽ tốt hơn, tránh sau này chịu thương tổn, bọn họ không giống những hài tử khác, nếu một ngày ta chết đi, thì huynh đệ họ phải có năng lực bảo vệ bản thân."

Sở Yên cả kinh 'Ai ui' gai trên cánh hoa đâm thẳng vào ngón tay trắng noãn, một giọt máu chảy ra.

"Yên nhi, làm sao vậy? Sao ko cẩn thận, không có việc gì chứ?" Diệp Phong nắm tay Sở Yên, há miệng ngậm ngón tay bị thương của nàng.

Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, lòng Sở Yên run lên, tâm như có dòng điện xẹt qua khiến toàn thân tê dại, mặt nàng ửng đỏ, nhẹ nhàng rút tay lại, cúi đầu không nói gì.

"Ách..." Diệp Phong xấu hổ: "Như vậy sẽ không còn chảy máu... Ta... Ta cũng không phải không có ý gì."

"Ta biết." Nhìn gương mặt tuấn tú ửng đỏ, Sở Yên nhẹ giọng nói: "Diệp lang vừa nói là có ý gì."

"Ha ha, không có gì. Chỉ thuận miệng nói thôi, Yên nhi không cần để trong lòng."

"Diệp lang muốn về nhà?"

“Về nhà? Nếu có khả năng, Diệp Phong rất muốn quay về nhìn phụ mẫu một lần, bất quá sợ không thể. Yên nhi, đây là cái gì? Đẹp như thế!” Không muốn nhắc đến vấn đề trầm trọng, Diệp Phong lập tức cầm hà bao tử sắc lên, sau đó đổi chủ đề.

Sở Yên âm thầm thở dài, khúc mắc trong lòng người nọ chưa từng được mở, nếu hắn đã không muốn nhiều lời, tất nhiên nàng sẽ không hỏi nhiều, lên tiếng: “Là hà bao uyên ương.”

“Hà bao uyên ương? Thực sự rất đẹp, biết Yên nhi có kỹ thuật nhảy ưu mỹ, tinh thông âm luật, không ngờ nữ công cũng tinh xảo thế này.” Diệp Phong nhìn hà bao tấm tắc tán thưởng.

“Diệp lang khen trật rồi, Sở Yên chỉ là biết làm, cũng không hơn.”

“Không đúng, đây mà gọi chỉ là biết? Thế này phải gọi là nữ nhân tài ba a! Yên nhi, nàng còn có thể làm cái gì?” Diệp Phong nhìn thẳng vào nữ tử ôn nhu trước mặt, tràn ngập hiếu kỳ, nếu nàng đến hiện đại, e đã sớm trở thành nữ thần của tất cả mọi người.

“Diệp lang đừng chọc ghẹo ta, nhanh đi thư phòng.”

“Còn hà bao…” Diệp Phong yêu thích không buông tay, lại không thể trực tiếp mở miệng, nhưng trong mắt thể hiện rõ sự khát vọng.

“Làm xong ta có thể đưa cho Diệp lang không?”

“Tiểu thư…” Nhu nhi nhìn hà bao thấp giọng hô.

“Nhu nhi, vô phương.” Sở Yên nhìn Nhu Nhi cười rất nhỏ.

“Nói thế có thật không? Thực sự đưa cho ta?” Nghe được lời ấy, Diệp Phong rất vui vẻ.

“Ân.” Sở Yên nhẹ giọng đáp, ngươi cũng biết nữ tử tặng hà bao đại biểu cho cái gì? Vì sao lâu như vậy vẫn đối với Sở Yên như gần như xa? Ai! Nếu hắn thích thì dù ý tứ bất minh thì có làm sao?

“Lúc nào có thể hoàn thành?” Nhận được câu trả lời thuyết phục, hai mắt Diệp Phong lập tức phát sáng.

“Diệp lang muốn khi nào?”

“Ngày mai! Ngày mai thì sao?”

“Ngày mai? Nhưng cái hà bao này chỉ mới…” Sở Yên cảm thấy bất đắc dĩ, nữ hồng nào dễ dàng như vậy?

“Ngươi cho rằng thuê hoa là ăn cơm sao? Dễ dàng như vậy!” Nhu nhi tức giận nói.

“Ách… Ngày mai không được a?”

“Ba ngày, thế nào?” Nhìn biểu tình người nọ thất vọng, Sở Yên không đành lòng, xem ra hai ngày tới phải thức đêm.

“Ân! Ân! Yên nhi khổ cực, ha hả.” Diệp Phong vui vẻ hoa chân múa tay giống hệt hài tử được kẹo.

“Thiếu gia, tổng quản Lôi Tam thỉnh ngài đi thư phòng, học khinh thương chi đạo.” Tiểu Mơ bước vào cung kính nói.

“Ai... Học khinh thương chi đạo? Không bằng dành thời gian luyện võ, nhưng không thể không đi.” Diệp Phong kêu rên.

“Trang chủ có lệnh, thỉnh thiếu gia tới thư phòng đọc sách.” Tiểu Mơ không kiêu ngạo, không siểm nhịn nói.

“Diệp lang mau đi đi, đừng để Lôi tổng quản đợi lâu.” Sở Yên nhìn Diệp Phong phiền muộn, ôn nhu nói.

“Thế nhưng...” Vừa nghĩ đến chữ phồn thể, Diệp Phong lập tức thấy nhức đầu.

“Ngươi không đi đọc sách, chỉ sợ hà bao này vĩnh viễn không thể xong.” Nhu nhi đưa hà bao tới trước mặt Diệp Phong lung lay vài cái, vẻ mặt tiếc hận nói.

Đúng vậy, nếu cứ quấn lấy Sở Yên, nàng sẽ không có thời gian may hà bao, thế nhưng bản thân lại không muốn đọc sách, suy nghĩ một phen, vì hà bao, Diệp Phong quyết định đi thư phòng một chuyến, không phải chỉ đọc sách thôi sao? Cũng không phải chưa từng làm.

“Được rồi Yên nhi, ta đi trước, cơm tối sẽ trở về ăn.”

Bước vào thư phòng, liền thấy Lôi Tam đã chờ khá lâu.

“Thuộc hạ tham kiến thiếu gia!”

“Ân, miễn lễ đi.” Diệp Phong vung tay nói, bước qua bàn học, ngồi xuống.

Đại khái Lôi Tam hơn bốn mươi tuổi, người tròn tròn ục ịch làm hai mắt nhỏ đi nhưng đặc biệt thể hiện rõ sự tham lam ‘Thảo nào trẻ như vậy đã hói đầu, chắc đem toàn bộ suy nghĩ dồn vào việc kiếm tiền, thật to gan!’ Mặc dù trong lòng Diệp Phong nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài vẫn cười ha hả như trước: “Lôi tổng quản, đã lâu không gặp, ngồi đi.

“Thuộc hạ không dám.” Lôi Tam cung kính đáp, tiếp theo vỗ tay ba cái.

Ba hạ nhân đẩy cửa bước vào, trong tay mỗi người bưng một chồng sách, sau khi đặt xuống bàn, liền cúi đầu rời đi.

Lòng Diệp Phong lạnh đi, không phải đọc hết nhiêu đây chứ? Vừa định đặt câu hỏi thì người hầu ôm bàn tính xuất hiện, nàng hút ngụm lương khí, ở đây không có máy tính để tính toán, lẽ nào muốn mình dùng bàn tính kiểu xưa để tính toán?

Người hầu đặt bàn tính xuống bàn trong gần đó, rồi đứng khoanh tay.

“Làm cái gì?” Diệp Phong nhìn tư thế của bọn họ, nghi hoặc hỏi.

“Trang chủ phân phó, trước hết mời thiếu gia tìm hiểu gia sản của Lôi Khiếu sơn trang, sau đó sẽ học khinh thương chi đạo.” Lôi Tam giải thích.

“Chúng ta dùng nó để tính toán ngay bây giờ?” Diệp Phong chỉ vào bàn tính hỏi.

“Đúng vậy.” Lôi Tam cung kính đáp, thuận tiện cầm quyển sổ rất dày trên bàn lên, giương giọng nói: “Ở Thiên Tuyết Quốc có tổng cộng ba mươi bốn chỗ, ngân hàng ở Phong Di có bảy trăm mười ba vạn lượng, Phong Vũ có ba trăm năm mươi vạn lượng, Ngân Vũ có sáu trăm ba mươi vạn, Thanh Xa Thành có một nghìn hai trăm tám mươi vạn...”

Lôi Tam ở một bên liệt kê, ba người kia không ngừng đánh bàn tính, mỗi nơi một con số, tất cả đều khiến Diệp Phong hết hồn. Chỉ nghe âm thanh ‘Bùm bùm’ của bàn tính, ước chừng qua một canh giờ, mới có được con số cụ thể.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Diệp Phong kích động đứng dậy, nhìn ba người kia run run hỏi.

“Thưa thiếu gia, tổng cộng là mười vạn chính ngàn tám trăm năm mươi sáu vạn.” Ba người cùng trả lời.

Diệp Phong há miệng lớn, hít thật sâu, ổn định trái tim muốn nhảy khỏi l*иg ngực, mười vạn vạn lượng? Lần này giàu to... Tiền sinh có nằm mơ cũng muốn được trúng vé số, hơn nữa còn là giải lớn nhất, chờ đợi cơ hội phất lên trong một đêm, vậy mà ở thế giới này, có thêm một người phụ thân chưa nói, mà người này còn giàu có như vậy. Nhiều tiền thế này, nếu đem toàn bộ bày ra trước chắc hẳn phải từ đằng Đông sang đằng Tây, khung cảnh sẽ chói mắt như ánh mặt trời.

"Thiếu gia? Thiếu gia?" Lôi Tam thấy Diệp Phong không có động tĩnh gì, đành thấp giọng gọi.

"Sao? Chuyện gì?" Diệp Phong ổn định tâm tình một chút, giả vờ trấn tĩnh nói chứ ngực đã sớm nhạc khai liễu hoa.

"Mặt khác còn có..."

"Còn có???" Diệp Phong đứng bật dậy, giật mình hỏi.

Cử động của Diệp Phong càng làm Lôi Tam hoảng sợ, lăng lăng nhìn nàng: "Ân..."

"Hảo! Nói đi! Ta cũng muốn biết tổng cộng có bao nhiêu tiền."

"Mặt khác còn có tửu lâu hai mươi cái, mười tám cái thanh lâu, trang viên hai mươi lăm toạ, ruộng giường ba ngàn mẫu, trâu, bò, dê, ngựa ước chừng tám vạn con, người hầu, nha hoàn, hoả công có khoảng hai vạn tám ngàn..."

"Đừng nói với ta những thứ này... Đem toàn bộ đổi thành bạc, ta muốn biết tổng cộng có bao nhiêu?" Diệp Phong không nhịn được cắt lời Lôi Tam.

"Toàn bộ đổi thành bạc?!" Lần này đến phiên Lôi Tam hít ngụm lương khí.

"Đúng! Toàn bộ đổi thành bạc!" Diệp Phong đứng lên, thong thả đi qua đi lại: "Tửu lâu, thanh lâu, trang viên còn có trâu, bò, dê, ngựa, luôn cả hạ nhân đều đổi thành bạc!"

"Dạ! Thiếu gia!"

Nóng bức của mùa hè không có dấu hiệu giảm bớt, nội tâm Diệp Phong thì cuồn cuộn theo những con số không ngừng tăng trưởng. Sau ót Lôi Tam đổ đầy mồ hôi, nối thành từng giọt rơi xuống, cổ họng như bị lửa thêu, giọng nói khàn khàn, uống bao nhiêu nước cũng không thay đổi. Đánh bàn tính là ba người có khinh nghiệm phong phú, mười ngón tay như bay, ở trên bàn tính không ngừng cày cấy, mồ hôi ước đẫm sau lưng.

Sắc trời dần tối, công việc to lớn này mới kết thúc, Diệp Phong nhìn con số trước mặt, thầm nghĩ phải ngửa mặt lên trời cười to, không ngờ trong một đêm bản thân trở thành phú ông. Nhìn Lôi Tam gần như hư thoát, Diệp Phong cảm thấy áy náy, quả thật đã làm khó hắn: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, còn nữa, thưởng cho bọn họ."

"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui."

Diệp Phong cầm tờ giấy ghi con số kia, lập tức dùng khinh công bay đến Tuyết Uyển.

"Yên nhi! Yên nhi!" Mời vừa vào viện đã hô to.

"Diệp lang, làm sao vậy?" Sở Yên nghe tiếng gọi gấp gáp của Diệp Phong, lập tức ra khỏi phòng, thiếu chút nữa hai người đυ.ng nhau.

"Chuyện gì hài lòng như thế?" Nhu nhi nhìn vẻ mặt hưng phấn của Diệp Phong, tò mò hỏi.

"Đúng vậy, Diệp đại ca, sao lại vui như vậy?" Tiểu Ngữ mau mau góp vui.

"Mau đoán đi, ai đoán đúng bản thiếu gia sẽ thưởng lớn." Diệp Phong giấu tờ giấy sau lưng, cố ý thừa nước đυ.c thả câu.

"Trang chủ cho đại ca quyển bí kíp võ công?" Tiểu Ngữ nhìn nhìn phía sau lưng Diệp Phong nói.

"Sai!"

"Chắc chắn là bảo kiếm!" Tiểu Ngôn khẳng định nói.

"Sai, sai, không liên quan đến võ công, nghĩ tiếp!"

Nhìn tất cả mọi người bận rộn suy nghĩ, Diệp Phong sốt ruột: "Nghĩ không ra?"

"Ta biết." Đột nhiên Nhu nhi hô lớn.

"Cái gì?" Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Nhu nhi, vẻ mặt chờ mong.

"Ngươi vui vẻ như thế, khẳng định trang chủ làm mai cho ngươi."

"Ta còn tưởng cao kiến gì. Thật là! Diệp đại ca đã có Sở Yên tỷ tỷ, những nữ tử khác làm sao lọt vào mắt." Tiểu Ngữ chắc chắn nói.

"Tiểu tử thối, im ngay!" Diệp Phong đánh vào ót Tiểu Ngữ.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiểu Ngữ vừa xoa ót vừa thét lớn.

"Diệp đại ca, rốt cuộc là gì?" Tiểu Ngôn vội vàng ngăn cản hai người muốn ầm ĩ.

"Yên nhi! Nàng đoán cái gì?"

"Nếu như ta đoán không sai, hẳn có liên quan đến ngân lượng." Sở Yên nhàn nhạt nói.

"Không sai! Chúng ta có tiền." Diệp Phong vui vẻ.

"Nhiều ít?" Tiểu Ngữ đoạt tờ giấy trong tay Diệp Phong: "Sở Yên tỷ tỷ, tỷ xem nhiều hay ít?"

"Nhiều như vậy?" Sở Yên tiếp nhận, cũng giật mình.

"Không sai! Khả năng, sau này con số còn nhiều hơn thế này." Diệp Phong đắc ý: "Tất cả mau suy nghĩ xem muốn ăn gì, mặc gì, cứ để bản thiếu gia lo."

"Ta muốn thật nhiều đồ ăn ngon." Tiểu Ngữ giành nói đầu tiên.

"Không có tiền đồ, Nhu nhi, còn ngươi?"

"Ta muốn có nhiều vải vóc đẹp,may thật nhiều y phục, còn muốn son phấn tốt nhất." Nhu nhi vươn từng ngón tay, cẩn thận liệt kê.

"Thực sự là tiểu cô nương. Tiểu Ngôn thì sao?"

"Ta muốn một bảo kiếm!" Mạc Ngôn trầm tư chốc lát rồi lên tiếng.

"Hảo! Nhất định thoả mãn ngươi!"

"Ta cũng muốn có bảo kiếm!" Tiểu Ngữ không cam lòng, nói thêm.

"Ân, vốn Nhật Nguyệt Kiếm Pháp phải cần một đôi bảo kiếm. Hảo, Diệp đại ca đáp ứng các ngươi, nhất định tìm được đôi bảo kiếm thật tốt."

"Cảm tạ Diệp đại ca!" Tiểu Ngôn cảm kích, đối với một kiếm khách mà nói, bảo kiếm cũng quan trọng như sinh mệnh.

"Yên nhi, còn nàng? Muốn cái gì?" Diệp Phong nhìn Sở Yên nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.

"Yên nhi không sở cầu gì." Sở Yên cũng nhẹ nhàng đáp lại, nàng vẫn như trước tập trung thêu hà bao.

Không sở cầu gì? Nhìn thần tình Sở Yên cô đơn, lòng Diệp Phong đau xót, làm sao không hiểu lòng nàng suy nghĩ gì, có điều thứ nàng muốn, bản thân không thể đáp ứng. Nhiều tiền thì làm sao? Vẫn không thể mua được chân tình.

"Yên nhi yên tâm, nhất định ta sẽ nói chân tướng với nàng, đợi ba ngày nữa, sau khi nàng biết sự thật, mới quyết định có đưa hà bao cho ta hay không." Diệp Phong thầm nghĩ, cái gì nên nói thì phải nói, miễn cho vết thương càng sâu.

"Diệp đại ca, nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?" Tiểu Ngữ lôi kéo Diệp Phong đang đờ ra hỏi.

"Ách... Không có gì. Nghe nói Kính Hồ rất đẹp, là tiên cảnh nhân gian, ngày mai chúng ta cùng nhau đi du hồ, thế nào?"

"Được, được! Thuận tiện tìm phường làm kiếm nhìn xem có bảo kiếm nào vừa ý không." Tiểu Ngữ vừa nghe thì vui vẻ ra mặt.

"Ta cũng muốn mua vải vóc cùng son phấn!" Nhu nhi cũng vội lên tiếng, rất sợ nàng bị bỏ quên.

"Yên nhi thấy như thế nào?" Diệp Phong nhìn Sở Yên vẫn luôn bận rộn, nhẹ giọng hỏi.

"Nghe theo Diệp lang an bài." Thấy mọi người ai cũng hăng hái, Sở Yên không đành lòng làm mất hứng.

"Quyết định vậy đi. Tiểu Mơ, cha ta có trong phủ không?" Ra ngoài du ngoạn cũng nên trưng cầu ý kiến lão gia tử.

"Thưa thiếu gia, hôm qua trang chủ ra ngoài, vẫn chưa trở về."

"Vậy ngươi sắp xếp một chút, ngày mai đi Thanh Xa Thành. Thuận tiện báo với Lôi Nhị dẫn theo vài người, phòng ngừa việc ngoài ý muốn."

"Dạ, thiếu gia."

-----------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc đúng lúc gấp trở về.