- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Kiếm Hiệp
- Giang Hồ Kiếp
- Chương 18: Luyện võ ( thượng )
Giang Hồ Kiếp
Chương 18: Luyện võ ( thượng )
Để tránh gặp phiền phức nên mọi người chọn đi vòng qua thị trấn nhỏ hẻo lánh, mặc dù như vậy nhưng tướng mạo hai người bất phàm khiến mọi người nghị luận không ngớt. Nam tử anh tuấn tiêu sái, nữ tử mỹ mạo vô song, hai người như thần tiên hạ phàm, ngồi chung trên hắc mã quả thật xứng lứa vừa đôi.
Mỗi lần thấy ai nhìn chằm chằm, Sở Yên đều cảm thấy khó chịu, Diệp Phong thì hận không thể đem người trong lòng dấu đi, Sở Yên nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Diệp Phong chỉ mỉm cười nhưng ngực lại nhạc khai liễu hoa.
“Yên nhi, ngươi mặc cái này vào đi.” Diệp Phong thực sự chịu không nổi ánh mắt những người đó, cởϊ áσ choàng đưa cho Sở Yên.
“Không a! Ta muốn ngắm phong cảnh!”
“Phong cảnh có gì đẹp? Ta giảng cho ngươi nghe, mặc vào đi.” Ngắm phong cảnh? Thị trấn nhỏ này có gì để ngắm? Thật không biết ngươi muốn ngắm phong cảnh hay để người khác nhìn ngươi, Diệp Phong rất phiền muộn.
Nhìn người nọ nhíu chặt hai hàng lông mày, Sở Yên nghịch ngợm nói: “Vậy ngươi nêu ra một lý do thuyết phục được ta, ta lập tức mặc vào!”
Diệp Phong tức, mặc đỏ bừng: “Ta không muốn người khác nhìn ngươi!” Nói xong lập tức nhét áo choàng vào tay Sở Yên.
“Tiểu thư, người đừng chọc Diệp công tử thêm nữa, ta cũng thấy tiểu thư mặc vào sẽ tốt hơn, bằng không có người lập tức nổi điên, ha ha…” Phía sau truyền đến tiếng cười trêu ghẹo của Nhu nhi.
“Ai? Ai nổi điên?” Hắc Quái vội vàng chen vào góp vui.
“Cái này, sợ tiền bối phải đi hỏi đồ đệ bảo bối của tiền bối! Ha ha!”
“Sư phụ! Bên kia mát mẻ, chúng ta qua đó đi!”
“Hắc lão quái, không thấy Diệp đại ca đỏ mặt sao? Nếu tiền bối hỏi không chừng đại cả đem bàn chãi đánh răng của người giấu đi!” Mạc Ngữ cũng tham gia cuộc vui.
“Tiểu Ngữ, tên tiểu tử này, ngươi ngứa da?” Nói xong còn vỗ hắn một cái.
“Ai u! Sở Yên tỷ tỷ mau quản Diệp đại ca, có người ỷ lớn ăn hϊếp nhỏ a!”
Ở đây không riêng Diệp Phong, Sở Yên cũng đỏ mặt tía tai, mọi người vui cười thành một đoàn, chỉ có Bạch Quái nhăn mặt chăm chú quan sát, phải tìm thời gian thích hợp nói chuyện riêng với Diệp Phong.
Trải qua mấy ngày bôn ba, rốt cuộc đoàn người cũng đến dưới chân Thúy Trúc Phong. Từ dưới nhìn lên, toàn bộ ngọn núi đều được mây bao phủ, đá thạch lởm chởm: "Chúng ta tới rồi, chỗ này linh khí sung túc, rất thích hợp để tập võ cùng tịnh dưỡng thân thể, đồng thời tu tâm, mọi người sẽ ở lại đây, không có gì cố gắng đừng hạ sơn, tránh mang đến phiền phức. Đã hiểu hết chưa?” Bạch Quái nhìn một vòng nghiêm túc nói.
“Dạ! Sư phụ!”
“Dạ! Tiền bối!”
Mấy người trăm miệng một lời đáp.
“Lão bà, không phải trước đây không có việc gì ta sẽ hạ sơn du ngoạn sao? Ta sẽ không để ai phát hiện.” Hắc Quái vừa nghe không được hạ sơn, vẻ mặt đau khổ xin xỏ.
“Có thể…”
“Lão bà, ngươi thật tốt! Ha ha ha…” Hắc Quái đắc ý.
“Xuống rồi thì đừng trở lại!” Bạch Quái lạnh lùng.
“Ách… Không hạ sơn thì không hạ sơn, có gì đặc biệt!”
“Ha ha ha…” Diệp Phong nhìn dáng vẻ Hắc Quái, ôm bụng cười lớn, sư phụ bảo bối này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Bạch sư phụ.
“Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý! Chờ ngươi cưới thê tử, lập tức có người trị ngươi!” Hắc Quái liếc mắt nhìn Sở Yên.
“Ta sẽ không giống ngươi! Không tiền đồ!”
“Thế nào mới tính là có tiền đồ?” Sở Yên quay đầu nhìn Diệp Phong, cười tủm tỉm hỏi.
“Thôi… Chúng ta lên núi! Lên núi!” Khổng phu tử nói rất đúng, không nên đắc tội tiểu nhân và nữ tử.
“Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi còn không bằng ta! Còn chưa chính thức cưới gả đã bị bắt gắt gao!” Hắc Quái vui vẻ vỗ tay.
Diệp Phong rất phiền muộn, Yên nhi cũng không cho mình mặt mũi a.
Mọi người vừa nói vừa cười, đi tới sơn động Diệp Phong dưỡng thương lúc trước.
“Sư phụ, chúng ta nhiều người thế này, chỉ một cái sơn động phải làm sao?”
“Yên nhi, Nhu nhi cùng ta ở trong sơn động, những người còn lại cứ tùy tiện.” Nói xong, dẫn hai chủ tờ đi vào.
“A…” Diệp Phong quá là mất mặt rồi, quay đầu nhìn ba người khác, vẻ mặt Hắc Quái không ý kiến, hắn có nội công hộ thể, tất nhiên ban đêm không sợ gió núi lạnh thấu xương, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ cũng bày dáng vẻ tội nghiệp nhìn nàng, xét cho cùng không thể hai người cùng nàng ngủ trên đất. Xem ra trọng trách tìm nơi nghỉ ngơi phải do nàng đảm trách, hoàn hảo nơi đây là Thúy Trúc Phong, xung quanh đâu đâu cũng có trúc, không phải lo vấn đề nguyên liệu, thế nhưng nàng không phải dân kiến trúc, nhưng cũng có thể đem ý nghĩ vẽ ra, sau đó y theo đó mà thực hiện.
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, hai ngươi đi chặt trúc, chúng ta cần phải làm chỗ trú.”
Ở đây không có người chuyên nghiệp, không có kết hợp vôi và cát, chỉ dựa vào trúc chống đỡ, độ lớn của gốc cùng độ mạnh yếu cần phải nắm thật tốt, bằng không dễ dàng sập đổ. Diệp Phong thực sự bội phục các bằng hữu công nông dân, kiến trúc sư có thể hoàn thành các nhà cao tầng.
Lần này nội lực của Hắc Quái giúp đỡ rất lớn, Diệp Phong làm ký hiệu trên trúc, hắn dùng kiếm chém vài lượt, động tác nhanh gọn, vết cắt chỉnh tề không gì sánh được, làm Diệp Phong mở rộng nhãn giới, càng hạ quyết định phải học võ công thật tốt.
Dù kiếp trước hay kiếp này Diệp Phong cũng chưa từng làm việc gì nặng, hơn nữa thân thể vốn suy yếu bất kham, đây có thể nói là khảo nghiệm đối với nàng, mỗi ngày đều mệt đến đầu đầy mồ hôi, buổi tối ngã lưng liền ngủ say. Sở Yên thấy vậy, đau lòng không ngớt nhưng Bạch Quái lại không cho người khác hổ trợ, nói thân thể hắn phải cường tráng hơn, nếu không không cách nào tập võ, nhân cơ hội này, rèn luyện một phen.
Mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng sau hai mươi ngày, rốt cuộc chỗ trú ẩn hai tầng cũng được hoàn thành. Ban đầu chỉ định làm một tầng nhưng Diệp Phong vốn là nữ nhi, không tiện cùng Mạc Ngôn, Mạc Ngữ nằm chung một chỗ, đành cắn răng làm thêm tầng thứ hai, bản thân ở riêng một tầng, mọi thứ cũng tiện lợi hơn nhiều.
Nhìn tác phẩm xuất sắc trước mắt, Diệp Phong cảm thấy thành tụ vô cùng, nếu sau này khốn khổ hơn vẫn có thể thiết kế phòng cho người khác, xem ra nàng cũng có khiếu làm kiến trúc sư a!
“Phong nhi, nhìn rất đẹp mắt!” Bạch Quái nhìn Diệp Phong tán thưởng.
“Tạ ơn sư phụ khích lệ! Ta cũng thấy không tệ.”
“Ân, bắt đầu từ đêm nay, các ngươi vào sơn động ở đi, ba người chúng ta ở nơi này.”
“A? Sao? Sư phụ… Ta…” Diệp Phong nghe lời ấy, vẻ mặt đau khổ.
“Thế nào? Ngươi nhẫn tâm để vi sư cùng Yên nhi ở trong sơn động chịu lạnh hay sao? Chỗ này vừa nhìn đã thấy ấm áp, tin chắc Yên nhi rất thích.” Bạch Quái nhìn chỗ trú, thản nhiên nói. Biểu tình trên mặt thì cường đạo, ta không tin nhắc tới Yên nhi, ngươi không nhượng bộ!
“Vậy… Vậy được rồi.” Diệp Phong lưu luyến nhìn nhà trúc mình tân tân khổ khổ tạo thành, không thể không làm thế, một là sư phụ, một là nữ tử đẹp, bản thân hi sinh một chút cũng không sao, ai biểu nàng không có sức chống lại mỹ nữ.
Vì vậy, Diệp Phong, Hắc Quái, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, bốn người ở trong động, để tránh ba người kia quấy rối, trong động Diệp Phong làm cái mành ngăn lại, bản thân ở bên trong, để ba người ở phía ngoài, không được nàng cho phép, không ai được bước qua mành, bằng không phạt ba ngày không được ăn thịt quay.
Tuy ba người không vui nhưng nghĩ tới ba ngày không được thưởng thức tay nghề của Diệp Phong đã cảm thấy sầu não hơn.
“Phong nhi, bắt đầu từ hôm nay, vi sư sẽ truyền thụ võ học bản môn cho ngươi. Trước đây vốn dĩ ngươi cũng là người luyện võ, chỉ là thụ thương bị người cắt đứt gân mạch, nhưng ngươi cũng từng dùng rất nhiều linh đan diệu dược, bởi vậy năng lực chữa trị rất mạnh, hiện tại cơ bản đã khôi phục. Huyền Băng chưởng thất truyền nhiều năm, không ngờ lại xuất hiện trên giang hồ, chưởng lực này chí âm hung ác vô cùng, còn có kịch độc, Phong nhi trúng chưởng này, thiếu chút nữa vỡ tâm mạch. Tuy linh đan hổ trợ cho người luyện võ rất nhiều, nhưng không chăm chỉ khổ luyện, khó đạt được cảnh giới nhất định, còn độc tố trong ngươi ngươi, vi sư cũng sẽ tận lực nghĩ biện pháp loại trừ. Bây giờ, hai chúng ta sẽ thay ngươi đả thông kinh mạch toàn thân, việc sau đó phải nhờ vào bản thân ngươi, khi luyện võ cần tránh thấp thỏm nôn nóng, Phong nhi cần ghi nhớ kỹ!”
“Phong nhi cẩn tuân sư phụ giáo huấn!” Vừa nghe có thể luyện võ, Diệp Phong hưng phấn không thôi.
“Yên nhi, Nhu nhi, Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ, ba chúng ta cần phải bế quan ba ngày, trong vòng ba ngày này ngoại trừ Yên nhi đưa cơm, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, bằng không hậu quá khó lường, các ngươi nhớ kỹ chưa?” Bạch Quái xoay người nói với bốn người.
“Dạ, tiền bối!” Nhìn biểu tình Bạch Quái nghiêm túc, bốn người đều biết việc này trọng đại, trịnh trọng đáp ứng.
“Lão bà, cần bế quan lâu như vậy sao? Lúc trước ta chỉ cần một ngày một đêm, ta thấy tiểu tư này tư chất không sai, là nhân tài luyện võ, không cần lâu thế.” Muốn Hắc Quái an an ổn ổn ở trong động ba ngày, không bằng gϊếŧ hắn.
“Nếu ngươi muốn sau này không được ăn thịt quay, chúng ta có thể rút gắn kết thúc trong một ngày.” Bạch Quái lạnh lùng.
Diệp Phong nghe vậy hút một ngụm lương khí, nếu sư phụ bảo bối không chuyên tâm, e mạng nhỏ nàng không còn, nhanh chóng lên tiếng lấy lòng: “Sư phụ, chờ bế quan kết thúc, ta làm thịt cho sư phụ ăn ba ngày liên tiếp, xem như bồi thường, thế nào?”
“Thực sự?” Hai mắt Hắc Quái tỏa sáng.
“Ân, không lừa ngươi!”
“Hảo! Ngoéo tay! Ai gạt người thì là rùa bát đản!”
Nhìn hắn vươn ngón tay nhỏ bé, Diệp Phong không biết nói gì, đành vươn tay đáp ứng.
Ba người khoanh chân ngồi trên phiến đá, Hắc Bạch nhị quái một trước một sau, Diệp Phong giáp ở giữa, hai ngươi vươn tay đặt trước ngực và sau lưng nàng.
“Phong nhi, hấp khi ngưng thần, loại trừ tạp niệm!”
Diệp Phong nghe theo, lập tức cảm nhận một cổ nhiệt khí truyền từ ngực và phía sau, giống như sâu bò trên người, ngứa, nàng nhịn không được muốn chống lại dị vật xâm lấn.
“Tiểu tử thối, không được phản kháng! Chúng ta đang dùng chân khí đả thông kinh mạch, chú ý phương hướng chân khí, thử dẫn dắt nó!”
Diệp Phong lập tức thả lỏng thân thể, dụng tâm để ý cổ nhiệt lưu đi qua từng địa phương.
Một người bao gồm mười hai kinh lạc, kỳ kinh bát mạch. Mười hai khinh lạc là đảm kinh, can kinh, phế kinh, đại tràng khinh, dạ dày kinh, tỳ kinh, ruột non kinh, bàng quang kinh, thận kinh, màng tim, tam tiêu kinh. Mặc khách, còn có nhân mạch, đốc mạch, trùng mạch, mang mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, âm khiêu mạch, dương khiêu mạch, mà kỳ khinh bát mạch lại bất đồng với mười hai kinh lạc, bình thường không tham dự nhân thể vận chuyển phủ khí, chủ yếu gách vách và bổ khuyết. Những… Kinh mạch này ở trong cơ thể mỗi người đều là tương thông, bình thường là đường hẹp quanh co, khi đả thông, thì nó được mở rộng mấy lần thậm chí mấy chục lần, khiến khí tức quanh thân dường như hồng thủy.
Hắc Bạch nhị quái vừa đả thông kinh mạch toàn thân cho Diệp Phong, vừa dẫn đạo giúp nàng, thẳng đến khi nàng hoàn toàn nắm giữ phương pháp mới buông lỏng hai tay.
Sở Yên lặng lẽ đem cơm nước đặt một bên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người nọ ửng đỏ, tử mâu khẽ nhắm, giống như đang ngủ say. Hắc Bạch nhị quái ở bên cạnh túc trực, lúc này là thời điểm then chốt, chỉ cần vô ý một chút, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng sẽ nguy hiểm tính mạng.
Đại khái qua hai ngày, bản thân đã có thể tự mình dẫn đạo chân khí, vận hành thông thuận, nàng cảm thấy cả người thư sướиɠ không gì sánh được, tinh thần lên cao, thân thể thì nhẹ hơn rất nhiều.
“A~~~~” Một tiếng hét lớn vang vọng, màng nhĩ Sở Yên chấn động, sắc mặt trắng bệch, gần như muốn ngất đi. Bạch Quái vội vàng dùng nội công giúp nàng giữa hậu tâm, cổ chân khí truyền vào người, lúc này nàng mới khôi phục bình thường.
“Sư phụ, sư phụ! Hiện tại ta thế nào?” Diệp Phong khẩn cấp hỏi.
“Mỗi người chúng ta truyền cho ngươi mười năm công lực, kinh mạch ngươi so với người khác thô hơn, có thể nhờ tác dụng của linh đan diệu dược, nên mới hấp thụ được nhiều như vậy, nếu là người khác có thể đã sớm bị kịch mạch bạo liệt mà chết! Nên cảm thấy đủ đi!” Hắc Quái trừng hắn.
“Diệp Phong đa ta nhị vị sư phụ!” Hai mươi năm công lực a, mình phải phấn đấu nhiều hơn.
“Phong nhi, tuy hiện tại nội lực của ngươi rất mạnh, nhưng không phải do tu luyện mà có, cho nên cần gia tăng luyện tập. Hơn nữa ngươi vẫn chưa thể tùy ý khống chế chính mình, ngày thường nghìn vạn lần cần phải chú ý.”
“Dạ! Sư phụ! Phong nhi nhớ kỹ! Yên nhi, chờ ta học xong võ công, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhất định không để ngươi bị khi dễ!” Diệp Phong như hài tử nhận được giấy khen, khẩn cấp hướng tới người quan trọng khoe khoan.
Mặc Sở Yên ửng đỏ, len lén nhìn nhị quái, thấy hai người vẫn chưa chú ý, mới thở dài một hơi: “Ân, hai ngày không ăn gì, đói bụng phải không? Cơm mới chuẩn xong, thừa dịp còn nóng mau ăn.”
“Hai ngày? Hóa ra tập trung luyện tập mà quên ăn.”
“Phong nhi, ăn cơm xong lêи đỉиɦ núi tìm ta, vi sư có chuyện cần nói.” Bạch Quái trầm giọng.
“Dạ, sư phụ!”
Dĩ nhiên Thúy Trúc Phong thì trúc là chính, nhưng ngoài ra còn có tứ quý tường thanh tùng bách, cao vυ"t lên tận mây. Diệp Phong đi lêи đỉиɦ núi thưởng thức phong cảnh ven đường, nàng không có chút cảm giác mệt mỏi, cách đỉnh núi không xa, phát hiện một mảnh ôn tuyền, điều này làm nàng mừng rõ không ngớt, không cần lo lắng vấn đề tắm giặt. Đại khái khoảng nửa ngày, đi tới đỉnh núi, đến vị trí bằng phẳng, quan sát toàn cảnh.
Từ đây nhìn xuống, ánh nắng chiều chiếu rọi, toàn bộ ngọn núi có vẻ hùng tráng tang thương, như một lão nhân kinh phong, lẳng lặng sừng sững một phương. Diệp Phong người đang ở đỉnh núi, một cổ hào khí bao trùm, đem tất cả dẫm nát dưới chân, thiên địa lúc này chỉ có mình nàng độc tôn!
“A~~~~” Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, đem tất cả dung nhập vào.
“A~~~~” Xa xa truyền đến tiếng vọng quanh quẩn.
“Phong nhi, cảnh vật thế nào?” Bạch Quái từ sau đi tới.
“Thực sự quá tuyệt!”
“Không sai, sau này ngày ngày phải ở đây chăm chỉ luyện tập.”
“Dạ! Sư phụ!” Diệp Phong cảm kích, không ngờ sư phụ nghĩ chu đáo như thế, chỗ này linh khí dồi dào, rất thích hợp cho nàng.
“Phong nhi, muốn học võ công gì?”
“Ta muốn học khinh công, ám khí, kiếm pháp, chưởng phong, quyền… Nói chung, muốn học tất cả!”
“Ha ha, theo ngươi nói, mỗi thứ có thể học tốt sao? Phong nhi quá tham.”
“Hắc hắc, sư phụ giáo huấn không sai. Vậy… Phong nhi muốn học khinh công trước!” Diệp Phong gãi gãi ót xấu hổ nói.
“Vì sao?”
“Đánh không lại có thể chạy!” Diệp Phong không chút suy nghĩ, thuận miệng đáp.
Bạch Quái chán nản: “Đồ đệ Hắc Bạch nhị quái có tiền đồ như thế?”
“Sư phụ, đừng giận, ta học kiếm pháp trước.”
“Khinh công cùng ám khí là do Hắc sư phụ dạy ngươi, vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi kiếm pháp cùng nội công tâm pháp.”
“Dạ! Sư phụ.”
“Kiếm pháp của bản môn là ‘Truy Hồn Kiếm Pháp’, kiếm chiêu ngắn gọn nhưng mỗi chiêu đều đưa địch vào chỗ chết, bản thân kiếm chính là hung khí, ta từng thấy sát khí trên mặt ngươi, vốn dĩ không muốn truyền dạy kiếm pháp nhưng ngươi đã muốn học, vi sư sẽ thỏa lòng mong muốn, chỉ là Phong nhi cần phải nhớ kỹ: trượng nghĩa đi đầu, cứu người như cứu hỏa, chớ gϊếŧ người vô tội, đả thương tính mệnh!”
“Đồ nhi nhớ kỹ! Chắc chắn sẽ đem võ học bản môn phát dương quan đại, không phụ hai vị sư phụ!”
“Không, vi sư nhận ngươi làm đồ đệ, không phải muốn ngươi phát triễn võ học bản môn, thứ nhất là được người nhờ vã, thứ hai vi sư không muốn ngươi rơi vào tà đạo, trở thành tai họa giang hồ.”
“Tai họa giang hồ? Sao sư phụ nói lời này?” Diệp Phong nghi hoặc.
“Phong nhi, vi sư biết thái độ làm người của ngươi trung hậu nhưng người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Phong nhi, ngươi là nữ nhi?”
“Thế nào… Người biết?” Diệp Phong thất kinh, bản thân không nói với ai.
“Phong nhi đừng sợ, kinh mạch nam nữ khác biệt, lúc giúp ngươi đả thông, vi sư đã biết.”
“Xin lỗi, sư phụ, Phong nhi không phải muốn giấu diếm, chỉ là…”
“Vi sư hiểu, thù hận giang hồ không bao giờ chấm dứt.” Trên mặt Bạch Quái mang theo cô đơn: “Thân phận của ngươi, Yên nhi biết không?”
“Phong nhi chưa từng đề cập.”
“Vậy ngươi đối với nàng là thế nào?” Thần sắc Bạch Quái trở nên sắc bén.
“Phong nhi… Phong nhi…” Diệp Phong lúng túng, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Không dối gạt sư phụ, Diệp Phong thích nữ tử!”
“Làm càn! Thiên địa, âm dương kết hợp, mới là chính đạo. Sao ngươi có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?” Bạch Quái gầm lên.
“Chính đạo? Như thế nào là chính đạo? Chẳng phải sư phụ không màng thế tục nên được xưng là ‘Quái’, lẽ nào chỉ là ngoại nhân đồn đãi?” Nhìn Bạch Quái tức giận, Diệp Phong thấy lòng chua xót, chính đạo là thâm căn cố đế.
“Nghiệt đồ, câm miệng! Âm dương giao hợp mới có vạn vật thế gian, từ xưa đến nay nam hôn nữ giá, tại sao ngươi lại có ý niệm vi phạm thế tục?”
“Ý niệm ý tục đối với Diệp Phong chẳng là gì, nếu sư phụ thấy đồ nhi làm ngài mất mặt, đồ nhi chỉ có thể xin lỗi, Diệp Phong trải qua lưỡng thế, tiền kiếp đã là như vậy, đồ nhi cho rằng nữ tử chi luyến không gì không thích hợp!” Diệp Phong quật cường đáp lời.
“Ngươi cũng biết con đường này gian khổ? Nữ tử chi luyến không phải ai cũng có thể tiếp nhận! Không nói người khác đối đãi thế nào, nhưng người có thể cùng ngươi phá tan thế tục, làm bạn suốt đời thật sự đã rất khó tìm.” Thần sắc Bạch Quái hòa hoãn, ngưng trọng nói.
“Phong nhi biết, nhưng Phong nhi tin rằng mình sẽ tìm được!”
“Vi sư có thể nhìn ra cảm tình giữa ngươi và Yên nhi. Phong nhi, ngươi có từng nghĩ, một ngày nào đó Yên nhi biết được thân phận nữ nhi của ngươi, nàng sẽ như thế nào không?”
“Phong nhi không biết làm sao nói với nàng, cho nên vẫn che dấu.”
“Việc này không gấp được. Bây giờ không phải thời điểm đàm luận tư tình nhi nữ, then chốt là ngươi phải tập trung luyện công, mới có thể bảo hộ người trong lòng. Yên nhi là hài tử tốt, sư phụ cũng rất thích, sau này có trắc trở gì, cứ nói cùng sư phụ.”
“Sư phụ!” Được trưởng bối lý giải, làm Diệp Phong khóc không thành tiếng, nhớ nhung cùng ủy khuất đều hóa thành nước mắt nóng hổi chảy xuống.
“Sư phụ, Phong nhi biết nên làm thế nào, chỉ cần nàng hạnh phúc, Phong nhi nguyện ý… Ở bên cạnh lặng lẽ thủ trứ.”
“Đứa ngốc này, vi sư không phải muốn ngươi buông tay, truy cầu mới không tiếc nuối. Chỉ là bây giờ không thích hợp để nàng biết thân phận của ngươi, vi sư sẽ thay ngươi bảo mật nhưng ngươi cần duy trì khoảng cách nhất định, chữ tình là thứ đả thương người sâu sắc nhất.”
“Phong nhi đã biết.”
“Ân, sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống dưới thôi, sáng sớm ngày mai ngươi phải học khinh công và ám khí, chiều và tối luyện kiếm. Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, giờ mẹo bắt đầu!”
“Dạ! Phong nhi ghi nhớ.”
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Kiếm Hiệp
- Giang Hồ Kiếp
- Chương 18: Luyện võ ( thượng )