Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giang Hồ Kiếp

Chương 11: Kiếm tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rời khỏi Y Tuyết Viện thì trời đã khuya, trên đường cái chỉ có mấy người uống say, loạng choạng bước đi. Tâm tình Diệp Phong nặng nề vô cùng, vốn đi tìm mới mẻ, không ngờ kết quả thế này.

Trở về tửu lâu, Diệp Phong kiểm tra ngân phiếu, chỉ còn tám ngàn lượng, còn thiếu hai ngàn. Một vạn chỉ là con số đại khái, cần phải chuẩn bị nhiều hơn để phòng tình huống bất ngờ, Nhu nhi là nha hoàn trung thành hộ chủ, cũng muốn cứu tiểu thư khỏi hố lửa, nhưng điểm quan trọng là sau khi cứu các nàng làm gì bây giờ? Không thể để các nàng theo mình chịu khổ, nếu đường cùng chắc phải trở về hang động sinh sống một thời gian.

Từ mai phải đổi qua phòng nhân mã, rẻ hơn một chút, Diệp Phong không khỏi hối hận, bản thân đã tiêu xài quá hào phóng, nhưng hối hận cũng đã trễ, hiện tại phải nắm bắt thời gian kiếm tiền, chỉ có hai tháng mà thôi. Nghĩ đến tìm việc, Diệp Phong lại phát sầu, bản thân có thể làm gì đây? Thể lực chắc không được, còn tài nghệ? Ngoài trừ vẽ tranh, thì là y thuật, mà y thuật cũng thôi đi, vì sợ với y thuật chưa đủ sẽ làm người sống trị thành người chết a. Còn lại chỉ có vẻ tranh, trước khi Diệp Phong theo đuổi vì đam mê, chưa từng nghĩ làm nghệ nhân đầu đường, dụng cụ cần là kẹp bảng vẽ, một cái bàn, ghế, ngồi bên đường vẽ tranh phác họa, mỗi bức năm mươi, không để hai tháng chắc cũng gom đủ. Bất quá xem đây là công việc tích lũy kinh nghiệm, liền làm nghệ nhân đầu đường thôi.

Ngày thứ hai, Diệp Phong rời giường từ rất sớm, dặn dò tiểu nhị đổi sang phòng nhân mã, sự nhiệt tình của người nọ lập tức biến mất không thấy tăm hơi, lời nói lạnh nhạt tất cả đều là châm chọc: “Đúng thật có tiền là đại gia! Hiện đại hay cổ đại cũng như nhau! Mắt cẩu nhìn người chỉ có thế!” Diệp Phong bất đắc dĩ.

Đẳng cấp phòng nhân mã đúng thật thấp hơn, nhưng coi như cũng sạch sẽ, như vậy là đủ rồi.

Diệp Phong đổi quần áo, nhìn y phục có vẻ nghèo túng, tóc tùy ý cột cao sau đầu, mang theo giấy mực, xuất phát.

Địa điểm nàng chọn là ngã tư đường cái, người qua lại đông đúc, cách Y Tuyết Viện khá xa, nàng không muốn Sở Yên nhìn thấy bản thân ra ngoài bày hàng vỉa hè, tuy khả năng này tương đối thấp, nhưng Diệp Phong lo xa, muốn bảo đảm an toàn.

Hiện thực so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều, Diệp Phong ngồi đến giờ ngọ, đừng nói là người vẽ tranh, ngay cả hỏi cũng chẳng ai hỏi, không chỉ cảm thấy nhụt chí mà từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bao tử bắt đầu kháng nghị, nàng đi qua quán mì gần đó: “Đại thúc, cho bát mì.”

“Được rồi.”

Lúc này tương đối vắng khách, đại thúc vừa nấu mì vừa hỏi: “Công tử, ta thấy ngươi ngồi đó lâu rồi, ngươi làm gì?”

“Ta thay người vẽ tranh!”

“Ai nha! Thì ra là người đọc sách? Có phải không ai hỏi?”

“Ách.. Đúng vậy a.”

“Ta nói công tử a, ngươi như vậy cũng không được gì. Ngươi xem ngươi ngồi nửa ngày, không nói một tiếng, ta đây cũng không biết ngươi làm gì, người khác thế nào biết được?”

Diệp Phong không khỏi sửng sốt, đúng vậy, bản thân cứ ngồi như khúc gỗ, làm sao có khách?

“Hẳn ngươi phải hô lên! Ta biết ngươi là người đọc sách, da mặt mỏng, nhưng phải biết rằng, tự bản thân kiếm tiền không có gì phải mất mặt, vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu!”

“Đa tạ đại thúc chỉ dạy!” Diệp Phong cúi chào thật sâu.

“Ha ha, không có việc gì, trước hết bữa nay ta mời, chờ ngươi có sinh ý… Hãy tới đây ăn bữa no nê.”

Nhìn lão nhân chất phác, Diệp Phong cảm động: “Đa tạ đại thúc!”

“Vẽ y như thật! Vẽ y như thật!” Cổ vũ bản thân xong, Diệp Phong hô lớn.

“Cái này được rồi.” Lão nhân nhìn Diệp Phong vui vẻ: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Tranh đẹp! Họa sĩ thiên tài đây!”

Cứ như vậy, một già một trẻ, ở ngã tư đường, ngươi một tiếng, ta một tiếng, hân hoan kêu gọi.

Khi có khách tới quán ăn mì, lão nhân sẽ đề cử Diệp Phong, dưới sự giúp đỡ của lão nhân và cố gắng không ngừng, rốt cuộc buổi chiều cũng có sinh ý, tuy chỉ mười hai lượng, nhưng đủ khiến Diệp Phong vui mừng không ngớt.

Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống: “Đại thúc, cảm tạ ngài! Ta cáo từ, ngày mai gặp lại.”

“Công tử đi thong thả.”

Khổ cực một ngày, Diệp Phong tắm rửa, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Cứ như vậy, mỗi ngày Diệp Phong đi sớm về muộn, không câu nệ nhân vật cần vẽ, chỉ cần có sinh ý nàng sẽ tiếp nhận, giá bốn năm lượng không hơn, nàng còn nhận vẽ phong cảnh, đề thơ, bận rộn hơn mười ngày, đại khái được khoảng một ngàn lượng. Diệp Phong nhìn bạc trắng bóng, vui vẻ không ngớt, cứ tiếp tục thế này, rất nhanh có thể kiếm đủ.

Hôm nay, Diệp Phong vẫn ghé quán mì thường hay lui tới: “Sớm, đại thúc!”

“Vẫn bát mì như cũ?”

“Ân.”

Ngày hôm nay khách nhân không ít, Diệp Phong bận rộn vùi đầu vẽ tranh.

“Vẽ cho đại gia một bức, đẹp mắt sẽ có thưởng, còn như không đẹp, ta đập nát quầy hàng của ngươi.”

“Mời ngồi!” Diệp Phong không ngẩng đầu lên tiếng.

“Công tử nhà ta nói chuyện với ngươi! Ngẩng đầu chó ngươi lên.”

Diệp Phong hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Mời ngồi!”

“Ây ui! Ta tưởng là ai? Đây không phải Diệp công tử sao? Thế nào? Cùng Sở Yên ăn bữa cơm, bản thân trở nên bần cùng mức này?”

Diệp Phong không khỏi sửng sốt, Trung Mạnh mập mạp và Điền Khám trong ‘Tứ đại cóc’?

“Ha ha…” Bọn họ cười to.

“Nếu công tử tới vẽ tranh, Diệp Phong hoanh nghênh, bằng không đừng làm lỡ việc của ta.” Nói xong nàng cúi đầu tiếp tục.

“Lớn mật! Cẩn thận mạng chó của ngươi!” Một tên hạ nhân hung hăng, nắm áo Diệp Phong, tàn bạo nói.

Diệp Phong lạnh lùng nhìn hắn: “Buông tay!”

“Có gì hảo hảo nói chuyện, hảo hảo nói, không nên động thủ.” Đại thúc thấy tình hình bên này không ổn, mau mau chạy đến khuyên nhủ.

“Cút! Không muốn chết thì đừng xen vào.” Một tên đẩy người ra, chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, đại thúc ngã nhào vào mớ dụng cụ của Diệp Phong.

“Đại thúc, ngài không sao chứ?” Diệp Phong vội vàng đỡ người.

“Ta không sao, không có việc gì, công tử mau chạy đi, bọn họ không thể đυ.ng vào.”

“Mạnh đinh, không nên thô lỗ như thế! Diệp công tử là thư sinh, ngươi thế này làm hắn sợ vỡ mật mất thối.” Điền Khám bất âm bất dương nói.

“Ha ha ha ha!” Bọn họ đồng loạt cười lớn.

“Các ngươi muốn gì?” Diệp Phong tức giận.

“Mặc kệ cái gì, ngươi vẽ cho ta một bức tranh, không phải ngươi là họa sĩ sao? Mau hoàn thành cho bổn đại gia!”

Diệp Phong đè ép phẫn nộ, cầm bút, tay nàng thoăn thoắt, nhìn cũng không nhìn người nọ, tập trung vào nét vẽ.

“Ngươi dám trêu đùa bổn đại gia!” Mạnh mập mạp nhận bức tranh, tức giận đến khàn giọng.

Diệp Phong nhìn hắn, cười nói: “Vị đại gia này, ngươi trong mắt ta chính là con cóc không hơn không kém!”

“Khốn kiếp!” Mạnh mập mạp xé nát bức tranh, vung tay lên, năm sáu tên gia đinh lập tức bao vây Diệp Phong, nàng biết bọn họ cố ý đến tìm nàng gây chuyện, mặc dù bản thân không làm gì đυ.ng chạm, biết không tránh được, không bằng trêu đùa một chút. Bất quá xả giận xong, nhìn những… Người hung thần ác sát trước mặt, trong lòng Diệp Phong hơi nhút nhát: “Xong, lần này thực sự thảm rồi!”

Thấy một người vung quyền tới trước mặt, Diệp Phong quay đầu đi, tránh thoát một kiếp.

“Thình thịch!”… Nhưng một quyền khác đánh vào bụng.

“Phốc!” Diệp Phong phun ngụm máu tươi, thân thể này cũng quá kém, một quyền đã chịu đựng không nổi, Diệp Phong không khỏi tự giễu bản thân, cả người ngã xuống.

“Ngươi mau van cầu ta, van cầu ta tha cho ngươi! Ta sẽ suy nghĩ lại!” Mạnh mập mạp nhìn Diệp Phong ngả xuống, dữ tợn cười nói.

“Phi!” Nước bọt xen lẫn máu tươi dính lên áo người nọ.

“Đánh! Dùng sức đánh cho ta!” Mạnh mập mạp tức giận, điên cuồng hét lên.

Mặc cho quyền cước như hạt mưa đánh vào người, nhưng Diệp Phong vẫn kiên trì không hé răng, không biết bị đánh bao lâu, mông lung cảm nhận có bàn chân to sắp đạp xuống mặt, nàng nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ thuận theo đó rơi khỏi mí mắt, kết thúc đi, tất cả đều kết thúc! Lúc này chỉ tiếc nuối vì lời hứa với Sở Yên chưa thể thực hiện.

Nhưng không có đau đớn như trong dự liệu, ‘A! A! Đông! Đông!” Diệp Phong chỉ nghe vài âm thanh thảm thiết vang lên, sau đó lại có tiếng gầm lớn: “Cút!”

Diệp Phong chậm rãi mở hai mắt, nhìn người cứu mình: “Cảm tạ!” Sau đó ngất đi.

Y Tuyết Viện

“Tiểu thư, nên ăn.” Nhu nhi nhìn Sở Yên đờ ra, từ sau đêm đó, tiểu thư càng ít nở nụ cười hơn, bình thường luôn ngồi đó ngẩn người, người nọ cũng thực là, đã nửa tháng, một chút tin tức cũng không có.

“Đem xuống đi, ta không đói.” Sở Yên không nhúc nhích, nhàn nhạt nói.

“Tiểu thư, đã một ngày một đêm chưa ăn gì, dùng một chút đi. Bằng không Diệp công tử tới, thân thể tiểu thư suy yếu phải làm sao bây giờ?”

Sở Yên nghe thế, thở dài, yếu ớt: “Ta không sao.”

“Nếu không ta đi Vân Nguyệt Khách, hay là… Hay là hắn xảy ra chuyện gì?”

“Gặp chuyện không may?” Sở Yên sửng sốt: “Đúng! Hắn một người thân cũng không có, sinh bệnh không ai chiếu cố. Nhu nhi, hiện tại ngươi đi tìm hắn! Mau đi!”

“Tiểu thư, người xem hiện tại đã trễ thế này, khẳng định Diệp công tử đã nghỉ ngơi, sáng mai Nhu nhi đi, thế nào?”

“Nga! Được rồi, mai đi sớm một chút.”

“Đã biết! Vừa nói đến hắn, tiểu thư lập tức có tinh thần ngay!”

“Nhu nhi.” Trên mặt Sở Yên xuất hiện rặng mây đỏ, e thẹn nói.

“Hảo! Hảo! Không nói hắn! Tiểu thư mau ăn một chút, ta sợ tiểu thư gầy đi, Diệp công tử không tha cho ta!”

“Ta không biết hắn có…”

“Hiện tại không phải, sau này rất khó nói!”

“Như nhi, không nên, chúng ta chỉ mới gặp một lần mà thôi…”

“Được rồi! Ăn, ăn.”

Nhìn sắc mặt Sở Yên ảm đạm, Nhu nhi biết nàng lo lắng điều gì.

Thời điểm Diệp Phong tỉnh lại, thấy một nam tử xa lạ ngồi bên cạnh, nàng vội vàng đứng dậy, nhưng đau đớn trên người khiến nàng phải nắm xuống lần nữa.

“Ngài tỉnh? Vết thương trên người còn chưa khỏi, không nên lộn xộn.”

“Đa tạ đại hiệp cứu mạng, suốt đời Diệp Phong khó quên, xin hỏi đại hiệp xưng hô thế nào?”

“Ngài… Ngài không nhận ra ta?” Người nọ nhìn Diệp Phong, giật mình hỏi.

Diệp Phong tỉ mỉ quan sát hắn, lắc đầu, người nàng nhận thức không nhiều, người này nàng chưa từng gặp qua.

“Ta là Lôi Nhị.”

“Đa tạ Lôi đại hiệp!”

“Đừng! Ngài không nên cảm tạ ta!” Lôi Nhị sợ hãi nói.

“Ngươi đã cứu ta, ta nên đáp tạ.” Tuy Diệp Phong thấy hành vi hắn kỳ quái, nhưng vẫn lễ phép đáp.

“Ngài… Thế nào ngài không dùng võ công?”

“Võ công? Ta không biết a!”

“Ngài không biết? Thế nào lại vậy?”

“Nếu ta biết, sao lại bị đánh thảm đến mức này.” Nhìn biểu tình Lôi Nhị giật mình, Diệp Phong cười khổ.

“Vì sao công tử đắc tội những người đó?”

“Ai! Việc này nói ra rất dài. Nếu Lôi đại hiệp đã cứu ta, Diệp Phong cũng không giấu diếm.”

Vân Nguyệt Khách

“Cô nương, ngươi tìm ai?” Điếm tiểu nhị nhìn Nhu nhi tới lui ngoài cửa, bèn lên tiếng hỏi.

“Tiểu nhị ca, chỗ các ngươi có người tên Diệp Phong không?”

“Có thì có, thế nhưng vài ngày hắn không trở về, tiền trọ ta còn không biết tìm ai lấy!” Tiểu nhị lắc đầu bỏ đi.

“Vài ngày không về?” Sở Yên nghe tin tức này, dường như ngũ lôi oanh đỉnh.

“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?”

“Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn nói ta không được từ bỏ! Vì sao cho ta mong muốn rồi làm ta thất vọng?” Sở Yên rơi lệ đầy mặt, thất thanh nói.

“Tiểu thư, đừng nóng vội, tiểu nhị chỉ nói vài ngày không trở về, hành lý Diệp công tử vẫn còn! Hay đến lúc hắn có việc gì gấp! Hắn sẽ không bỏ lại tiểu thư! Tuyệt đối không!”

“Đúng! Nhu nhi, ngươi mau đi hỏi thăm, xem có phải hắn xảy ra chuyện gì không?”

“Tiểu nãi nãi của ta ơi, đã hơn nửa tháng ngươi không khiêu vũ, nếu tiếp tục như vậy, đám công tử ngoài kia sẽ phá nát chỗ này. Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì? Từ ngày gặp Diệp công tử kia một lần, liền thay đổi. Ngươi nói ngươi khó chịu, mụ mụ ta thuận theo để ngươi nghỉ ngơi, nhưng không thể kéo dài!”

“Thỉnh mụ mụ cho ta nghỉ ngơi thêm vài ngày!”

“Sở Yên, ta không muốn dùng từ tục tĩu để nói, thế nhưng ngươi là do ta cưu mang, dùng bạc để ngươi nổi danh, ngươi đừng quên.”

“Mụ mụ có ơn với ta, Sở Yên vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”

“Cái này hảo! Sở Yên, ta khuyên ngươi một câu, trên đời không có nam nhân nào tốt! Tất cả lời ngon tiếng ngọt đều là gạt người, ở địa phương chúng ta, cho dù được ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không đối đãi đàng hoàng giống nữ nhân bình thường, ngươi tốt nhất nên tận dụng thời cơ. Còn nửa tháng chính là ngày đại hỉ của ngươi, mụ mụ sẽ cho phép ngươi nghỉ ngơi đến lúc đó.”

“Không phải còn hơn một tháng sao? Thế nào lại…” Sở Yên sốt ruột.

“Ai nha, nửa tháng hay hơn một tháng không phải cũng như nhau? Chuyện gì đến sớm muộn cũng đến, cứ quyết định như vậy, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ta đi, phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

Nhìn tú bà biến mất sau cánh cửa, ngực Sở Yên tràn đầy băng lãnh và tuyệt vọng, sớm một tháng nhưng người nọ lại không có tin tức, lẽ nào bản thân phải nhận mệnh?

“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng dọa ta!” Nhu nhi thấy Sở Yên choáng váng lung lay, gấp gáp hô lên.

“Nhu nhi, ta không sao. Ngươi đem cái này giao cho Diệp công tử, nói với hắn, Sở Yên cảm tạ, mong hắn bảo trọng.”

“Tiểu thư, nói không chừng Diệp công tử có cách?”

“Đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh.”

“Nói như vậy, công tử không còn nhớ chuyện trước đây?” Lôi Nhị vẫn nhiều nghi vấn.

“Không nhớ, chỉ nghe người cứu ta nói ta từ trên cao ngã xuống vực thẳm, đầu bị chấn thương.”

“Công tử cần bao nhiêu tiền?”

“Cụ thể ta cũng không biết, không biết tú bà kia có bày công phu sư tử ngoạm hay không? Ta chỉ còn hơn một tháng, khẳng định không đủ.”

“Công tử chớ vội, ta nghĩ có thể giúp công tử.”

“Như vậy sao được, ngươi đã cứu ta một mạng, ta vô pháp báo đáp, thế nào còn lấy tiền của ngươi?”

“Công tử nói quá lời, ta sẽ cho người đem hành lý công tử tới, Vân Nguyệt Khách là nơi ngư long hỗn tạp, không nên ở lại. Công tử an tâm ở đây dưỡng thương, chỗ này rất an toàn.”

“Không được, lòng tốt của Lôi đại hiệp ta xin nhận, nếu như ta đổi chỗ ở, sợ Sở Yên cô nương không tìm được. Phiền Lôi đại hiệp đưa ta trở về.”

“Như vậy cũng được, thỉnh công tử chờ.”

Vân Nguyệt Khách

“Cô nương, sao ngươi lại tới nữa rồi? Ta đã nói, Diệp công tử không về đây.”

“Làm phiền tiểu nhị ca giúp ta giao cái này cho hắn, van cầu ngươi!”

Diệp Phong ngồi kiệu quay lại, vừa vặn thấy một màn như vậy, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ có biến cố gì? Lập tức nói: “Nhu nhi, sao ngươi ở chỗ này?”

Nhu nhi thấy Diệp Phong như bắt được cọng rơm cứu mạng, khóc lớn: “Diệp công tử, tiểu thư… Tiểu thư nàng…”

“Đến phòng ta rồi nói.”

“Tiểu nhị, đem hành lý Diệp công tử đến phòng chữ thiên!” Lôi Nhị nói xong, đưa ra một thỏi vàng.

“Dạ! Khách quan chờ!” Tiểu nhị không khỏi táp lưỡi thầm nghĩ, người này làm sao vậy? Đầu tiên là tự phòng rồi chuyển qua nhân mã, lần này đổi qua chữ thiên, thật kỳ quái! Nhưng phải làm theo a, thoạt nhìn đại hán kia rất hung.

“Để Lôi đại hiệp tiêu pha! Diệp Phong lần thứ hai tạ ơn.”

“Diệp công tử không cần khách khí, ta đã cùng chưởng quỷ nói chuyện, Diệp công tử có gì cứ phân phó, không cần lo lắng chuyện tiền nong. Tại hạ còn có việc trong người, xin cáo từ trước.”

“Chậm đã!”

“Công tử còn gì phân phó?”

“Làm sao ta tìm được Lôi đại hiệp? Đợi đến lúc tổn thương bình phục, Diệp Phong sẽ tới cửa bái phỏng!”

“Công tử cầm cái này đến ngân hàng tư nhân thành Đông, tự nhiên có người tiếp đãi công tử.” Nói xong giao cho Diệp Phong miếng thiết lệnh bài.

“Tại hạ đã hiểu!”

“Cáo từ!”

Nhìn Lôi Nhị rời đi, Diệp Phong vội vàng đóng cửa lại: “Nhu nhi, tiểu thư nhà ngươi làm sao?”

“Tiểu thư dặn ta giao cái này cho ngươi, tiểu thư còn nói…”

Diệp Phong mở ra nhìn, là thi thơ nàng viết, trong lòng dâng lên ý niệm không lành: “Còn nói gì?”

“Tiểu thư nói, nàng cảm tạ công tử, mong công tử bảo trọng.”

“Vì sao? Không phải đã nói đừng từ bỏ sao? Ta sẽ nghĩ ra biện pháp gom đủ tiền!”

“Tiểu thư không còn thời gian, mụ mụ nói nửa tháng sau tiểu thư phải tiếp khác.” Nhu nhi khóc nói.

“Cái gì? Sao lại nhanh như vậy?”

“Không biết, mụ mụ nói đã quyết định, tiểu thư không còn cách nào phải nhận mệnh.”

“Nhu nhi, Nhu nhi, ngươi nghe ta nói! Chúng ta còn thời gian! Tiểu thư nhà ngươi cũng còn thời gian! Ngươi nói với nàng, chờ ta! Nhất định ta sẽ cứu nàng, ta sẽ không để nàng chịu tủi nhục! Bảo nàng tận lực kéo dài thời giạn, nghìn vạn lần đừng bỏ cuộc!”

“Ân, ta sẽ trở về nói với tiểu thư. Công tử, nhất định phải cứu tiểu thư! Bằng không, tiểu thư sẽ chết!”

“Ta sẽ làm như vậy! Chờ một chút, ta viết phong thư, ngươi đưa cho nàng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »