Chương 11: Sở Yên

Rèm sân khấu từ từ kéo lên, một nữ tử bắt chéo hai chân quay lưng về phía mọi người, một thân lụa mỏng màu vàng nhạt phủ lên thân thể thướt tha, trường tay áo bên phải khoát lên vai trái, tay trái rủ xuống, trường áo vừa chấm đất. Tiếng đàn tỳ bà du dương dễ nghe vang lên, thân thể người nọ phiêu theo nhạc, khi thì xoay tròn, khi nhẹ nhàng đảo đầu, tay áo mềm mại theo động tác của nàng giống như du long bay lượn, lúc giao nhau cùng một chỗ, có lúc lại tách rời, kỹ thuật điêu luyện, quả thật hấp dẫn sự chú ý của mỗi người có mặt.

Quả là danh bất hư truyền! Diệp Phong âm thầm tán thưởng, tinh tế đánh giá nữ nhân trên đài, lụa mỏng che mặt, mày liễu như yên, thậm chí có thể nhìn thấy lông mi nàng thật dài, hai mắt như phát sáng hiện ra yêu mị khó có cưỡng, không hề có cảm giác dung tục không sạch sẽ mà ngược lại là trong trẻo thấy đáy, nhưng mang theo ưu thương nhàn nhạt. Diệp Phong chấn động bởi kỹ thuật nhảy của nàng, đương nhiên cũng bị đôi mắt kia hấp dẫn, rất muốn tìm hiểu cố sự đằng sau nỗi buồn kia.

Khúc nhạc kết thúc, nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong đó.

“Hay!” Diệp Phong hét lớn một tiếng. Tất cả như tỉnh dậy từ trong mộng, theo sau là âm thanh vỗ tay nhiệt liệt. Khi Sở Yên ngẩng đầu nhẹ đảo mắt nhìn Diệp Phong một cái, rồi hành lễ rời đi.

“Nữ nhân có tài như vậy, phải lưu lại nơi phong hoa tuyết nguyệt, thực sự đáng tiếc!” Nhìn bóng lưng người nọ, Diệp Phong thở dài.

Vừa định ra về, đúng lúc tú bà bước lên đài, lớn tiếng: “Các vị đại gia, hôm nay Sở Yên cô nương muốn lấy trăng làm chủ đề, thi thơ của ai được Sở Yên cô nương nhìn trúng, sẽ cùng nàng ngắm trăng thưởng rượu, xin đại gia viết thơ trên giấy.”

“Trăng?” Mắt Diệp Phong sáng ngời, bỗng nhiên nghĩ đến << Trăng sáng có bao lâu >> của Tô Thức:

( Chỗ này mình để nguyên bản quốc tế nha…)

Trăng sáng có bao lâu? Nâng cốc vấn thanh thiên

Chẳng bầu trời cung nay tịch ra sao niên?

Ta dục thuận gió trở lại e sợ cho quỳnh lâu điện ngọc

Chỗ cao không thắng hàn khởi mua may thanh ảnh hà tự tại nhân gian?

Chuyển chu các thấp khỉ hộ chiếu vô miên

Bất ứng với có hận chuyện gì trường hướng biệt thì viên?

Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, việc này cổ nan toàn bộ.

Chỉ mong nhân lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên…

Tiếp nhận giấy bút: “Xin lỗi, Tô gia gia, xin phép mượn thơ người dùng tạm.”

Nhìn ai nấy đều vùi đầu khổ sở, Diệp Phong cười thầm một trận, xem ra mình có ưu thế.

Đại khái khoảng nửa canh giờ, tú bà đánh mông lên sân khấu lần nữa, tất cả mọi người ngóng dài cổ đợi kết quả, lúc này tú bà vui vẻ nói: “Hôm nay người may mắn cùng Sở Yên ngắm trăng chính là - Diệp Phong, Diệp công tử!”

Bên dưới đồng loạt ồ lên, có tiếng mắng chửi, có người hâm mộ, có người không phục mà nhiều nhất là đố kỵ. Diệp Phong nghe kết quả cũng không cảm thấy quá bất ngờ, đây là thơ của Tô gia gia a, trước những ánh mắt ao ước, bất mãn, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi theo tiểu nha hoàn dẫn đường, trước khi đi còn nhìn thoáng qua ‘Tứ đại cóc’, thấy biểu tình phẫn nộ ghen ghét của bọn họ, không biết tại sao lại cảm thấy vui sướиɠ.

Tiểu nha hoàn dẫn Diệp Phong tới trước cửa một gian phòng thì dừng lại: “Thỉnh công tử vào trong, Sở Yên cô nương đang chờ công tử.”

“Ngươi không vào?”

“Nô tỳ ở bên ngoài hầu hạ.” Nghe Diệp Phong đặt câu hỏi, tiểu nha hoàn cười đáp lời.

Diệp Phong đỏ mặt, đúng vậy, tình huống này, thế nào mà nàng có thể đi vào: “Ha hả, hảo, ta tự mình là được.” Nàng xấu hổ cười cười, vuốt quần áo một lượt, rồi đẩy cửa bước vào.

Lúc này Sở Yên đã cởi bỏ vũ y, thay quần áo thường ngày, vẫn là màu vàng nhàn nhạt, đồng thời vải mỏng che mặt cũng không còn, quả nhiên là mỹ nữ tuyệt sắc, có thơ làm chứng:

“Phương Bắc có giai nhân, tái cố khuynh nhân quốc

Trữ chẳng khuynh thành cùng khuynh quốc?

Giai nhân nan tái đắc.”

Thấy Diệp Phong, Sở Yên lập tức đứng lên, cúi người thi lễ: “Sở Yên gặp qua Diệp công tử.”

“Sở cô nương không cần đa lễ, mời ngồi.” Diệp Phong ôm quyền đáp lại, nói xong tự nhiên ngồi xuống đối diện.

Tuy Diệp Phong thích nữ tử, nhưng đơn độc cùng người xa lạ ở cùng một chỗ cũng rất khẩn trương, không biết nên nói cái gì, huống chi trước mặt lại là mỹ nữ đa tài đa nghệ, bầu không khí có chút nặng nề, Diệp Phong tự rót chung rượu, chậm rãi uống.

“Công tử…”

“Cô nương…”

Diệp Phong không nghĩ tới, đây là câu đầu tiên hai người nói chuyện, đột nhiên nhiệt độ không khí tăng cao.

“Mời cô nương nói.”

Sắc mặt Sở Yên cũng ửng đỏ, mở miệng: “Thơ của công tử thực sự quá hay, đem tới cảm giác mới mẻ cho Sở Yên.”

“Ách…” Mặt Diệp Phong càng đỏ hơn, chung quy không thể nói rõ nguồn gốc: “Cô nương quá khen, vũ khúc của nàng mới thực sự làm Diệp Phong mở rộng nhãn giới!”

“Công tử quá khen, mở rộng nhãn giới… Tiểu nữ không dám nhận.” Sở Yên buồn bã nói.

Nhìn biểu tình Sở Yên yếu ớt, Diệp Phong đau lòng, nàng có gì không hài lòng? Cũng đúng ở chỗ này làm sao vui sướиɠ cho được!

“Chỉ là công tử hành thơ, có vài chỗ Sở Yên không hiểu, mong công tử chỉ giáo, chẳng biết có được không?”

Chữ Diệp Phong viết toàn bộ là chữ giản thể, khó trách nàng không hiểu: “Không dám, không dám.”

“Nhu nhi, đem thơ của Diệp Phong công tử tới.” Sở Yên hơi nâng giọng nói với tiểu nha hoàn ngoài cửa.

“Dạ, tiểu thư.”

Khi bài thơ được đưa tới, Diệp Phong không khỏi thả lỏng, vì nàng rất thích thơ cổ, nghiên cứu cũng không ít, lập tức đứng lên giải thích, thời gian tham thảo, hai người phát hiện phương diện thơ văn, cả hai có nhiều lý giải giống nhau, đâu đó như gặp được tri âm, bầu không khí từ từ hòa hợp hơn.

“Không biết vì sao công tử viết như vậy?”

“Cô nương gọi Diệp Phong là được.” Diệp Phong nghe hai chữ công tử liền thấy không được tự nhiên, lập tức đưa ra đề nghị.

“Vậy Diệp Phong có thể gọi thẳng Sở Yên hay không?”

“Thế này rất tốt!” Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

“Sở Yên vừa hỏi, ngươi còn chưa trả lời.”

“Nga! Đó là ký tự của gia hương, chữ ở đây ta không biết nhiều, không thể làm gì khác hơn đành dùng ký tự gia hương thay thế.”

“Thì ra là vậy! Chữ Diệp Phong viết có vài phần tương tự ở đây, bất quá giản lượt hơn.”

“Đó đã được đơn giản hóa!”

“Ân?”

“Nguy rồi! Lỡ miệng!” Diệp Phong giật mình, vội nói: “Nếu Sở Yên có hứng thú, có thời gian ta sẽ giải thích nhiều hơn.”

“Tốt!” Sở Yên hưng phấn đồng ý, nhưng một giây sau hai mắt lại tối sầm: “Đáng tiếc, Sở Yên thân bất vô kỷ, sợ rằng không có cơ hội.”

Thấy biểu tình nàng thay đổi, Diệp Phong chua xót: 'Đến đây sẽ phải tốn nhiều bạc, bản thân ta lại chưa nghĩ ra cách kiếm thêm tiền, khẳng định không thể thường xuyên lui tới. Chắc nàng cũng mười sáu mười bảy tuổi, chỉ là một hài tử, sao lại ở đây chịu khuất nhục?'

“Ngươi vừa nói đây là ký tự gia hương, không biết gia hương là nơi nào?” Sở Yên biết mình nói sai, mau chóng đổi chủ đề khác.

“Nhà của ta?” Diệp Phong sửng sốt: “Ta không phải người quốc gia này, gia hương của ta gọi là Trung Quốc, nằm ở Đông Phương rất xa.”

“Nga, nơi đó người nào cũng giống ngươi, con ngươi tử sắc sao?”

“Cũng không phải, ha ha, ta tương đối đặc thù.” Diệp Phong xấu hổ sờ sờ mũi, ai biết được thân thể này lại có con ngươi tử sắc a.

“Thế chừng nào ngươi về nhà?”

“Về nhà? Ta trở về không được, vĩnh viễn không thể.” Diệp Phong thấp giọng, quay về nhà sao? Hiện đại? Người cũng chết rồi, sợ rằng thi thể đã hóa thành tro, thế nào có thể trở lại? Quay về Lãnh Nguyệt Cung? Vốn tưởng nơi đó là nhà, kết quả bị người đuổi đi, hóa ra bản thân không có nhà để về.

“Xin lỗi!” Thấy thần tình Diệp Phong bi thương, Sở Yên vội lên tiếng.

“Không có việc gì. Còn Sở Yên thì sao? Không có người nhà?”

“Khi ta còn nhỏ, bị cừu gia truy sát, phụ mẫu qua đời, ta được nha hoàn bảo hộ trốn thoát, thế nhưng sau này nàng bệnh mà chết. Lúc ta sắp chết đói là mụ mụ cứu ta, cho nên ta lưu lại nơi này.”

“Xem ra, chúng ta như nhau, không ai lo lắng, là người không ai cần.” Bỗng nhiên Diệp Phong cảm thấy hai người rất thân thiết, ưu tư tương đồng. Nàng rất muốn hát tửu, muốn uống thật say, sau mới thoát khỏi đau khổ vô tận: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai, vừa gặp như đã quen thân. Tới… Cạn ly!”

“Nơi đây không nên ở lâu, ngươi nên có dự định cho bản thân, rời khỏi mới thỏa đáng.” Thực sự Diệp Phong không muốn thấy nàng rơi vào con đường không lối thoát, lên tiếng khuyên nhủ.

“Làm sao Sở Yên không muốn thoát khỏi đây, nhưng ta chỉ mà một nữ tử bình thường, thế nào lại có khả năng đó?”

“Có thể tìm người tốt gả cho hắn.”

“Người tốt? Ngươi xem bên ngoài có ai là người tốt? Bọn họ chỉ xem là Sở Yên như đồ chơi mà thôi.”

Diệp Phong không ngăn được buồn bã, đúng vậy… Quả thật những người đó đều là người ác tâm.

“Bất quá Diệp Phong không giống bọn họ.”

“Sao?”

“Trước đây Sở Yên từng bồi người hát tửu, bọn họ… Chỉ có một mình Diệp Phong tôn trọng Sở Yên.”

Ngực Diệp Phong chấn động, bản thân cho rằng tôn trọng người khác là chuyện đương nhiên, nhưng đối với người trước mặt lại là hi vọng xa vời, tâm Diệp Phong đau đớn, rất đau, thương cảm cho nàng, cũng thương cảm cho bản thân.

“Chẳng biết để chuộc được ngươi, cần bao nhiêu bạc?”

Sở Yên sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ: “Ta không có ý này, ngươi hiểu lầm.”

“Ta biết, ta xem ngươi là bằng hữu, khi bằng hữu gặp nạn, Diệp Phong sẽ không bỏ mặc ngồi xem.” Diệp Phong nhìn Sở Yên chân thành nói.

Thoáng chốc Sở Yên ngấn lệ: “Có lời này của người, Sở Yên đã cảm thấy thỏa mãn! Mụ mụ sẽ không để ta đi!”

“Van cầu công tử cứu tiểu thư nhà ta, mỗi tối nàng đều phải rửa mặt bằng nước mắt!” Đột nhiên Nhu nhi quỳ gối bên cạnh Diệp Phong, nức nở lên tiếng.

“Nhu nhi! Đừng như vậy!”

“Tiểu thư! Lẽ nào người còn muốn ở lại đây sao? Còn hai tháng nữa là sinh thần mười bảy của tiểu thư rồi!”

Nghe lời này, sắc mặt Sở Yên trắng bệch: “Đây là số mệnh của ta! Nhu nhi không nên…”

“Nhu nhi, đứng lên. Ngươi nói cho ta biết, cần bao nhiêu bạc?”

“Tiểu thư là cái cây hái ra tiền của Y Tuyết Viện, không có một vạn lượng, e là họ không dễ dàng buông tha.”

“Một vạn lượng?” Diệp Phong hấp một ngụm lương khí.

Sở Yên nhìn biểu tình của Diệp Phong, biết nàng không có nhiều ngân lượng đến vậy, cười khổ: “Ngươi không cần để trong lòng, Sở Yên nhận mệnh.”

“Đừng! Ta không cho ngươi nói như vậy! Ta sẽ giúp ngươi, vì vậy đừng bỏ cuộc, hiểu không?” Diệp Phong nghiêm túc nắm tay nàng, kiên quyết nói.

Sở Yên giật mình: “Ngươi làm ta đau!”

“Xin lỗi, ta đã vô lễ.” Diệp Phong vội vàng thả tay: “Ngươi biết không? Ta bị người nhà đuổi đi, là bọn họ không cần ta. Thế nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ tự mình bỏ cuộc, ta cần phải sống thật tốt, thật tốt, sống cho họ thấy!” Những lời này Diệp Phong nói cho Sở Yên nghe, đồng thời tự nói với bản thân.

“Ngươi tin tưởng ta, ta sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định đừng chán nản, biết không? Hãy yêu quý bản thân.”

“Ân!” Không biết thế nào mà Sở Yên tin tưởng cặp tử mâu như vậy, gật đầu: “Ta đợi ngươi!”

“Cảm tạ công tử! Cảm tạ công tử!” Nhu nhi dừng sức cúi lạy.

“Nhu nhi, đứng lên. Nhớ kỹ, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, bằng không ta và tiểu thư nhà ngươi sẽ gặp nguy hiểm, biết không?”

“Ân! Nhu nhi hiểu.” Nhu nhi trịnh trọng gật đầu.

“Diệp công tử, thời gian không còn sớm, Sở Yên cô nương cần được nghỉ ngơi.” Âm thanh tú bà từ bên ngoài vọng vào.

Diệp Phong điều chỉnh tâm tình: “Đã biết, mụ mụ, ta ra ngay.” Lúc này mới quay đầu nhìn Sở Yên nhỏ giọng: “ Ta ở Vân Nguyệt Khách, có chuyện gì để Nhu nhi tới đó tìm ta!”

“Ân.”

“Ta đi.” Hai người nhìn nhau thật sâu, Diệp Phong xoay người rời đi.