Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giang Hồ Kiếp

Chương 110: Tru ma

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh trăng khuynh sái, gió đêm than nhẹ, dòng suối trong suốt chậm rãi chảy xuôi, bầu trời đầy sao lòe lòe, trông rất đẹp mắt.

Bên bờ đống lửa trại thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang bùm bùm, trên đống lửa có con thỏ đang được nướng, khô vàng trơn mềm, mùi thơm làm tham trung trong bụng rục rịch, phải nuốt nước miếng.

Ngạo Thiên đem thỏ chín đặt trên giá gỗ, dùng kiếm xẻ đùi sau, đưa cho Cầm Ma: “Nhân lúc còn nóng ăn chút đi.”

Hai người lần theo tung tích Ma Tôn, chạy khỏi Lãnh Nguyệt Cung hơn trăm lý, Lôi Thiên mất máu quá nhiều, té xỉu trong rừng cây, lúc này mới bắt được hắn. Cầm Ma không chịu giao hắn ra, cũng không đồng ý theo Ngạo Thiên trở lại Lãnh Nguyệt Cung.

Ngạo Thiên sợ Lôi Thiên đào thoát, lưu lại hậu hoạn, cũng sợ một mình Cầm Ma không an toàn, nên ở lại.

Một ngày không ăn gì, bụng Cầm Ma kêu réo, hé miệng cắn một tiếng, nào ngờ ‘Ai u’ một tiếng.

“Ha ha ha… Sao ngươi không cẩn thận?”

Mặt Cầm Ma ửng đỏ, quát: “Ai cần ngươi lo!”

Ngạo Thiên cũng không để ý, thản nhiên nở nụ cười.

“Ngươi không về đi, theo ta làm gì?”

“Ngày nào Ma Tôn chưa chết, ngày đó ta không thể trở về.”

“Như thế nào? Sợ ta thả hắn?” Cầm Ma lạnh lùng châm chọc.

Ngạo Thiên lắc đầu, cười nói: “Không phải ngươi muốn thả hắn, theo ta thấy, ngươi muốn từ từ tra tấn hắn đến chết mới đúng!”

Cầm Ma nghe vậy, trong mắt hiện lên hận ý: “Hắn gϊếŧ phụ mẫu ta, gϊếŧ hết thôn dân, để hắn chết dễ dàng không phải tiện nghi cho hắn sao?”

“Ai…” Ngạo Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Tra tấn hắn còn không phải tự tra tấn chính mình sao? Ta nghĩ phụ mẫu ngươi không muốn nhìn thấy ngươi sống trong thù hận, nhất định bọn họ hy vọng ngươi có cuộc sống khoái hoạt!”

“Ta sống hai mươi năm, chính vì bào thù.”

Ngạo Thiên không đáp lại, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao: “Nhị đệ từng nói, ngươi chết sẽ biến thành sao trên trời, nhìn người bọn họ yêu thương, nếu sống hạnh phúc, hào quang sẽ bắn bốn phía, còn sống không được vui, sao sẽ ảm đạm không ánh sáng. Linh nhi cô nương, thệ giả đã hĩ, sinh giả làm sinh.”

“Dong dài!” Cầm Ma hừ lạnh, đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng dáng hơi lảo đảo, khóe miệng Ngạo Thiên hiện lên nụ cười yếu ớt, hắn biết mặc dù ngoài miệng nàng không thừa nhận nhưng vẫn để trong lòng chút ít. Đúng lúc này, một viên lưu tinh xẹt qua Thiên Không, kéo theo một cái đuôi thật dài. Ngạo Thiên giật mình: Người chết biến thành sao, không biết sao chết đi sẽ biến thành cái gì?

Sơn động sâu kín âm lãnh ẩm ướt, trên thạch bích treo mấy cây đuốc đang hừng hực thiêu đốt. Trong động nồng đầm mùi máu hỗn loạn hơi thở hư thối, làm người buồn nôn, ngay ở giữa là một mảnh thâm thủy đàm, nội đàm dựng thẳng hai cột đá, nhìn thật kỹ một người nửa thân dưới chìm trong nước, hai cánh tay bị xích sắt trói vào cột đá, trên người loang lổ vết máu, vết roi, nhiều chỗ bắt đầu hư thối, cũng có nơi đổ đầy kim sang dược, đúng thật thương tích đầy mình! Tóc tai bù xù, cúi đầu vô lực, không biết sống hay chết.

“Tranh…” Tiếng đàn bén nhọn vang lên, bỗng nhiên người nọ ngửa đầu, sắc mặt trắng bệch, chòm râu hoa râm, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cơ hồ ninh thành một đoàn, mặt vặn vẹo vì thống khổ, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Tiếng đàn bao hàm nội lực, quấy nhiễu ngũ tạng lục phủ, dương như bị đoản đao cắt từng nhát, nhè nhẹ từng đợt từng đợt kéo dài đến mỗi góc trong cơ thể, máu huyết bắt đầu sôi trào, muốn bạo mạch, phun trào ra ngoài. Trái tim kịch liệt nhảy lên, như trăm ngàn con kiến cắn phệ, đau không chịu nổi, nghĩ phá tan trói buộc, tự mình chấm dứt tra tấn này.

Đàm thủy bị giảo tới đυ.c ngầu, cổ tay huyết nhục mơ hồ, lộ ra bạch cốt, tựa hồ huyết cũng đã khô, không còn chảy nữa.

“A…” Tiếng hét khàn khàn quanh quẩn sơn động, hắn như dã thú bị nhốt, không thể giãy dụa, bất lực chấp nhận trừng phạt.

Tiếng đàn cấp tốc vυ"t cao, rốt cuộc người nọ cũng không thể nhẫn nại, máu tươi tuôn khỏi miệng, lại cúi đầu, không hơi thở.

“Phốc…”

Máu tươi phun ra nhiễm đỏ đàn cổ, Cầm Ma nằm trên cầm gian nan thở dốc, bị Lôi Thiên đánh một chưởng, nội thương chưa khỏi hẳn, nhiều lần dùng cầm, đả thương hắn cũng đang tự đả thương bản thân.

“Tội tình gì?”

Nghe động tĩnh, Ngạo Thiên đi vào, đem viên thuốc nhỏ nhét vào miệng nàng, không để ý nàng giãy dụa, khoanh chân vì nàng chữa thương.

Qua hồi lâu, huyết khí bốc lên trong cơ thể mới bị ngăn chặn, Cầm Ma thở một hơi, run rẩy đứng lên, cầm roi đến bên thủy đàm, không ngừng ra sức đánh về phía Lôi Thiên.

“Ba…”

Tiếng vang thanh thúy, Lôi Thiên kêu rên, nhưng không ngẩng đầu, hắn gần như không còn khí lực phản kháng, đành phải chấp nhận roi quật. Trường tiên như xà, đánh vào ngực, mặt, lưng, vết thương mới đè lên thương cũ, giăng kín khắp nơi, hết sức khủng bố.

Cầm Ma đánh mệt, nàng thở phì phò, căm hận hét lên: “Lôi Thiên, ngươi còn lời gì muốn nói?”

Lôi Thiên gian nan ngẩng đầu, thổi tóc che trước mặt, bày ra nụ cười miệt thị, khàn khàn nói: “Hôm nay rơi vào tay tiện nhân như ngươi, lão phu không lời nào để nói, một cái mạng này đổi hơn trăm người, lão phu vẫn có lời! Vẫn có lời! Ha ha…”

‘Ba’ Nhất tiên đánh vào mặt hắn, cơ hồ cuốn đi nửa bên mặt, làm hắn đau đớn run rẩy, nhưng vẫn cười nói: “Lão phu hận bản thân, lúc trước không nên mềm lòng nhất thời, thu lưu con tiện nhân nhà ngươi, để bây giờ bị ngươi cắn ngược lại.”

‘Ba…’ Thêm một nhất tiên, lần này chính xác đánh vào miệng Lôi Thiên, máu tươi phun tứ phía, răng nanh lộ ra, hệt lệ quỷ dưới địa ngục.9

Cầm Ma đặt roi xuống, ngồi xuống tảng đá đối diện, thản nhiên nói: “Lôi Thiên, trên thế giới này ngươi là người đáng thương nhất, càng đáng thương chính là ngươi không biết bản thân đáng thương.”

“Ngươi nói bậy!” Lôi Thiên không để ý đau đớn, khàn khàn phản bác, thanh âm có chút khó nghe.

Cầm Ma cười khanh khách: “Ngươi thu dưỡng Diệp Phong, định huấn luyện nàng trở thành công cụ gϊếŧ người, báo thù Đoan Mộc Kiền, kết quả thì sao? Ngươi bị nàng đả thương, rơi vào kết cục sống không bằng chết!”

“Tiên nhân, các ngươi đều là tiện nhân!”

“Sau lại thu dưỡng ta, dạy ta luyện cầm, dùng để khống chế Diệp Phong, dạy ta võ công, giúp ngươi gϊếŧ người, cuối cùng thế nào? Không phải ngươi sẽ chết trong tay ta? Ngươi nói ngươi không đáng thương sao?”

Lôi Thiên phun ra mấy ngụm huyết khí thô, con ngươi bắn hàn quang, cơ hồ muốn cắn nuốt Cầm Ma.

Cầm Ma không nhìn ánh mắt hắn, tự cố mục đích bản thân: “Ngươi muốn trở thành võ lâm minh chủ, muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Đoan Mộc Liền, ngươi chiếm được gì đây? Nga, đúng rồi, nói ngươi nghe một tin tốt, Diệp Phong được đề cử làm võ lâm minh chủ, ngươi nói xem rất đáng mừng phải không?”

“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy! Võ lâm minh chủ là của ta! Ta mới là võ lâm minh chủ! Ha ha ha…”

Cầm Ma bĩu môi nói: “Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết. Nhưng Diệp Phong từ chối, ngươi biết không? Nàng từ chối! Khanh khách lạc… Thứ ngươi xem như bảo bối, liều cả đời vẫn không có được, nhưng người ta liếc mắt một cái cũng không muốn! Ngươi thấy bản thân không đáng thương sao?”

“Ngươi im miệng! Ta gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ tất cả các ngươi.”

“Ngươi kém hơn Đoạn Mộc Kiền, cũng thua luôn Diệp Phong! Căn bản xách giày cho phụ tử họ cũng không xứng!”

“Ngươi nói bậy! Đoan Mộc Kiền là tiểu nhân ti bỉ, Diệp Phong là nghiệp chủng! Làm sao có thể so với ta? Không bao giờ so được với ta!”

“Ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi có được nữ nhân kia, nhưng vĩnh viễn không chiếm được lòng nàng, tình yêu của nàng chỉ dành cho một người. Kỳ thật ngươi không phải yêu, mà ngươi không cam lòng, căn bản ngươi không biết yêu là gì, cũng không xứng để yêu và được yêu!”

Lôi Thiên hoàn toàn hỏng mất, điên cuồng quát lớn: “Không! Không phải như thế! Nàng yêu ta! Người nàng yêu là ta! Là ta! Ha ha ha…”

Cầm Ma nhìn người dưỡng dục mình mười mấy năm, từng được nàng cho rằng là anh hùng mà sùng bái, đột nhiên cảm thấy đau xót, không biết vì nàng hay vì hắn.

Thương xót nhìn hắn lần cuối cùng, Cầm Ma chậm rãi rời khỏi sơn động, ngửa đầu nhìn trời, nơi đó đẹp đến mức không nhiễm hạt bụi, như tơ lụa bóng loáng, thật muốn đưa tay chạm đến, một viên bảo thạch lóe sáng được khảm trong đó, không ngừng nháy nháy mắt. Trong trăm ngàn ngôi sao, nhất định có hai ngôi thuộc về phụ mẫu nàng. Cha, Nương, rốt cuộc nữ nhi cũng có thể báo thù, các ngươi yên nghỉ.

Cầm Ma vẫn nhìn bầu trời đêm, thản nhiên nói với Ngạo Thiên: “Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa!”

Ngạo Thiên yên lặng gật đầu, rút kiếm đi vào sơn động, gϊếŧ tên ma đầu tội ác chồng chất, ném vào rừng rậm hoang vu, để mặc dã thú cắn xé, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn.

Bêu đầu một thế hệ làm toàn bộ võ lâm không yên ổn, thi thể phân làm hai, trọn đời không thể siêu sinh!

Thời điểm Ngạo Thiên quay lại, Cầm Ma nằm trên mặt đất ngủ say, hô hấp vững vàng, mày giãn ra, đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua nàng ngủ thản nhiên như vậy, không bị ác mộng dây dưa, không có gϊếŧ chóc quấy nhiễu, trong mộng một mảnh trong vắt.

Ngạo Thiên nhẹ nhàng thở dài, bỏ thêm củi vào đống lửa, cởi ngoại bào, nhẹ nhàng phủ lên người nàng, nói cho cùng, nàng cũng chỉ là nữ tử, cần được chiếu cố, cần được yêu thương.

-----------

Sương mù ban đêm, gió nhẹ phẩy.

Sau khi tắm rửa Diệp Phong thấy cả người sảng khoái, được Sở Yên chăm sóc chu đáo, thân thể gần như khôi phục, lững thững đi tới phòng Toa Y Na.

Cát Nhã cầm đèn bước ra, bị Diệp Phong làm hoảng sợ, oán trách nói: “Ngươi đi đường sao không có thanh âm, muốn hù chết người?”

“Hắc hắc… Ta không cố ý. Toa nhi ngủ rồi?”

Thấy bộ dáng dáo dác của Diệp Phong, Cát Nhã vừa tức vừa buồn cười, đóng cửa lại, thở dài: “Tiểu thư đi bồi Phu Nhân, ngươi a, tự mình về ngủ đi!”

“Lại qua chỗ Nương?” Diệp Phong ăn vị: “Nhiều ngày như vậy, vẫn không chịu ở bên cạnh ta.”

Cát Nhã muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, chỉ chỉ phòng Lãnh Vô Sương: “Ngươi nên giải quyết phiền toái trước đi.” Nói xong xoay người rời đi.

Bên trong chúc quang lay động, bạch y độc tọa, tay cầm quyển bạc thư, xem đến xuất thần, khi thì nhíu mi suy tư, khi thì lộ ra vui sướиɠ, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều làm người động tâm.

“Sương nhi?”

Thanh âm chợt vang lên, quấy nhiễu giai nhân, sắc mặt hơi lộ ra hờn giận, lại bị kinh ngạc thay thế, khó hiểu nói: “Ngươi… Ngươi làm cái gì?”

Chỉ thấy Diệp Phong đã bỏ ngoại bào, trên người mặc trung y trắng, ban đêm trời lạnh, nên có chút lạnh rung, bên hông còn buộc cây ti mang, mà lưng dường như có gì đó.

Diệp Phong không trả lời, hai gối quỳ xuống đất, trịnh trọng nói: “Sương nhi, ta đến chịu đòn nhận tội, xin nàng tha thứ cho ta.”

Lãnh Vô Sương nhìn nàng, dở khóc dở cười, tiếp nhận trúc tiêu, nghiền ngẫm nói: “Nếu là chịu đòn nhận tội, tại sao lại là tiêu?”

“Ách… Ta không tìm được củi gỗ.”

“Trước khi tới thỉnh tội, không phải nên chuẩn bị trước hay sao?”

Diệp Phong mau chóng đứng lên, lấy lòng nói: “Sương nhi… có thành ý không phải được rồi? Hắc hắc, làm gì, tích cực như vậy? Nàng đành lòng?”

Lãnh Vô Sương trả trúc tiêu lại, xoay mặt qua chỗ khác, cả giận: “Rõ ràng ngươi không có thành ý!”

“Nàng không thấy bộ dáng ta thế này… Là có thành ý thỉnh tội sao?” Diệp Phong lôi kéo góc áo nàng, thẹn thùng nói: “Vạn nhất bị người khác bắt gặp, ảnh hưởng không tốt.”

Lãnh Vô Sương cầm sách lên, tiếp tục nghiên cứu, không thèm liếc mắt nhìn Diệp Phong một cái, mặc nàng không ngừng tìm đề tài, trực tiếp xem nàng như trong suốt.

Cuối cùng Diệp Phong bất đắc dĩ, đáng thương hề hề nói: “Sương nhi, ta lạnh, chỉ cần nàng tha thứ cho ta, trừ bỏ… Chịu đòn nhận tội, nàng kêu ta làm gì đều được!”

“Thật sự ta bảo làm gì cũng được?”

Rốt cuộc y nhân cũng chịu mở ngọc khẩu, liền có hy vọng thắng lợi, Diệp Phong lập tức gật đầu: “Ân! Gì đều được!”

Trong mắt Lãnh Vô Sương hiện lên tia giảo hoạt, nói sớm thì tốt hơn rồi, chỉ chỉ bên cạnh giường: “Đừng để cảm lạnh.”

Diệp Phong mừng rỡ, bày ra tư thế thắng lợi, nhanh chóng chui vào ô chăn, trong đầu hiện lên hình ảnh hương diễm.

Nến tắt, bên trong một mảnh hôn ám, chỉ có ánh sáng của trăng len lỏi vào phòng.

Tú trướng khinh thùy, áo ngủ bằng gấm trơn tuột, Diệp Phong xoay người, ôm giai nhân vào ngực, ma trảo hướng vào trung y.

“Không được nhúc nhích!”

“Ách… Sương nhi, rất lạnh, chúng ta vận động để ấm áp một chút!”

“Ngươi nói ta muốn ngươi làm gì cũng được! Nhưng nếu giữa chừng chơi xấu, thì sau này không được vào phòng ta!”

“Vậy được rồi, ta chỉ ôm nàng, chắc được chứ? Ách… Sương nhi, nàng… Nàng muốn làm gì?”

“Hư…”

“Ngô… Ngô, Sương nhi… Ta không muốn ở dưới… Ta…”

“Không cho nói chuyện! Phong nhi, đêm đẹp không thể bỏ qua…”

Bên trong nội trướng truyền ra thanh âm tất tất tác tác rất nhỏ, thỉnh thoảng có vài tiếng kháng nghị, bất quá đều bị ‘Không được’ đè xuống, một lúc sau vang lên tiếng rêи ɾỉ, ừ nga nga không dứt bên tai…

Ánh trăng như nước, nhộn nhạo, màn gấm lay động, giường gỗ phát ra thanh âm keng két, y nhân than nhẹ….

Trong một phòng khác, cũng là hai người cùng nằm trên giường, nhìn nhau vô miên.

“Toa nhi, con nên đi bồi Phong nhi, các ngươi đã lâu không gặp, Nương không có việc gì.”

“Không! Nương , Toa nhi có rất nhiều cơ hội bồi nàng, bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh Nương.” Càng nói, thanh âm càng nghẹn ngào.

“Hài tử ngốc, các ngươi sống hạnh phúc, mới là chuyện Nương muốn nhìn thấy nhất.”

“Ân, Toa nhi hiểu!”

Nam Cung Diệp nhẹ thở dài, nói nhỏ: “Toa nhi, con là thiên chi kiều tử trên Thảo Nguyên, có thể phóng ngựa rong ruổi, có thể dẫn dắt bộ tộc xông pha thiên hạ, có thể làm một nữ anh hùng, bây giờ lại tư thủ bên cạnh Phong nhi, nàng không thể cho con hôn nhân bình thường, thậm chí phải chia sẻ với người khác, Toa nhi, con hối hận không?”

“Không! Nương! Không!” Toa Y Na nức nở: “Toa nhi không bao giờ hối hận, Toa nhi không cần làm thiên chi kiều tử, hay nữ anh hùng, toa nhi chỉ muốn ở bên cạnh a Phong! Toa nhi thật tâm yêu a Phong, cho dù nàng là nam hay nữ, là bần là phú, vĩnh viễn Toa nhi cũng không hối! Sương nhi tỷ tỷ và Yên nhi tỷ tỷ, cũng dùng cả sinh mệnh yêu a Phong, cũng là bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh, Toa nhi yêu quý các nàng, nguyện ý cùng các nàng chăm sóc a Phong, sinh tử không rời!”

“Nha đầu ngốc!” Nam Cung Diệp lau lệ nơi khóe mắt, trìu mến nói: “Các ngươi đều phải sống thật tốt, không được nói đến từ ‘Chết’, nhìn các ngươi yêu nhau như vậy, Nương rất vui lòng.”

“Nương…” Toa Y Na nghe vậy nhào vào lòng Nam Cung Diệp khóc lớn, nói: “Nếu Nương xảy ra chuyện gì không hay, Toa nhi làm sao bây giờ? Nương là vì Toa nhi…”

Nam Cung Diệp nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, ôn nhu: “Nương sợ con vẫn lẩn quẩn trong lòng, mới nói với con. Mỗi người mẫu thân đều hy vọng đứa nhỏ của mình hạnh phúc, Nương làm như vậy, là vì cuộc sống của các ngươi sau này. Mười tám năm qua, không phải biết Phong nhi còn trên nhân gian, thì thời điểm đó Nương đã đi theo Kiền ca ca, hiện tại Phong nhi trưởng thành, cũng có hạnh phục của riêng mình, Nương có thể an tâm đi gặp Kiền ca ca.”

“Nương… Đừng a… Ô ô… Nương!”

“Kiền ca ca cô đơn mười tám năm, Nương không muốn tiếp tục mặc kệ hắn, Nương muốn đi gặp hắn, không bao giờ tách ra.”

“Nương…” Toa Y Na khóc không thành tiếng.

Nam Cung Diệp vỗ vỗ lưng nàng, bình tĩnh nói: “Toa nhi, con không cần gánh nặng gì, để Nương an tâm rời đi, được không?”

Mấy ngày kế tiếp, Lãnh Vô Sương, Sở Yên, Toa Y Na thay phiên làm bạn bên cạnh Nam Cung Diệp, khi thì đánh cờ tiêu khiển, khi thì đánh đàn phổ nhạc, hoặc múa bút vẽ tranh, ngày ngày khoái hoạt phong phú.

Còn Diệp Phong thì nhàn đến nhàm chán, lại tìm không thấy bóng dáng ai, liền biết các nàng tới tiểu viện Nam Cung Diệp, gần đây bị tam nữ bỏ mặt nghiêm trọng, Diệp Phong loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, tựa hồ đang chuẩn bị rời khỏi nàng, nhưng khi nhìn bốn người vui cười thì loại cảm giác này tiêu thất không còn bóng dáng.

Diệp Phong mới đi tới ngoài cửa, nghe bên trong truyền ra lời nói nhỏ nhẹ, nên dừng chân lắng nghe.

“Chỉ biết Nương tinh thông cầm kỳ thư họa, không ngờ nữ hồng cũng tinh xảo như vậy.” Thanh âm mềm nhẹ nhẵn mịn, đúng là Yên nhi.

Nam Cung Diệp cười: “Hồi lâu không làm, cũng hơi lóng ngóng.”

“Nương, người xem này… Có phải thế này hay không?” Lạnh nhạt xa cách, chắc là Sương nhi.

“Ân. Thế này là tốt rồi.”

“Nương, Nương nói xem nếu a Phong mặc vào, bộ dáng sẽ thế nào?”

“Sao? Nôn nóng muốn nhìn như vậy?”

“Nương… Nương lại chọc ghẹo Toa nhi!”

Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn tiểu nha đầu xấu hổ mặt mày đỏ bừng, Diệp Phong nhấc chân bước vào: “Muốn ta mặc cái gì?”

Nam Cung Diệp bật cười: “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện! Đến đây, Phong nhi, Nương làm cho con bộ quần áo, thử xem có vừa người không?”

“Nương, con thấy Nương làm mấy ngày rồi, về sau từ từ thôi, đừng để mệt nhọc.”

Tam nữ nhìn nhau, sắc mặt ảm đạm, Toa Y Na vội nói: “Ai nha, cái này không giống, trước đây Nương may đều là nam trang, nhưng đây là nữ trang!”

Sở Yên cũng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chưa thấy ngươi mặc nữ trang!”

“Phong nhi, mau tới thử, đừng cô phụ tấm lòng của Nương.”

Mặt Diệp Phong ửng đỏ, không được tự nhiên nói: “Mặc nam trang không tốt sao? Cần gì phải mặc nữ trang a?”

Nam Cung Diệp giữ chặt tay nàng nói: “Một nữ hài tử, lúc nào cũng mặc nam trang còn ra thể thổng gì? Mau vào thử, để Nương nhìn xem.”

Nhu nhi, Cát Nhã, Tiểu Ngọc ở một bên cũng ồn ào theo, một bên tiến lên, giúp nàng thoát y.

“Yêu, nhiều người như vậy, xem ra chúng ta đến đúng thời điểm, vừa vặn xem náo nhiệt.”

Lúc đang tranh chấp, Bạch Mai cùng Tiêu Lưu Vân nắm tay đi vào, mọi người thấy thế thuật lại chuyện Diệp Phong đổi nữ trang. Tiêu Lưu Vân che miệng cười lớn: “Lát nữa đừng dọa ta sợ a!”

“Ngươi… Các ngươi…” Diệp Phong tự biết hôm nay khó thoát một kiếp, đơn giản để các người ở trên người mình bận rộn, dù sao cũng là nữ tử, mặc nữ trang thì mặc nữ trang, có điều mặc nam trang nhiều năm, đột nhiên đổi, vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Bạch Mai, Tiêu Lưu Vân, Nam Cung Diệp tĩnh tọa mỉm cười, nhìn các nàng bất diệc nhạc hồ, Diệp Phong cũng không nỡ làm các nàng mất hứng, nhận mệnh ngồi xuống ghế, không nhúc nhích. Nhu nhi cầm lược gỗ, đưa ngọc trâm, Sở Yên thuần thục tháo tử quan xuống, chải tóc dài của nàng, vãn vân kế, thuận lưu hải; Tiểu Ngọc cầm bút mi, một tay thì bưng son phấn, tùy thời đợi Lãnh Vô Sương sai bảo; Cát Nhã ở một bên chuẩn bị đồ mới, sẵn sàng đợi mệnh, Toa Y Na không biết trang điểm, nên cầm gương cho Diệp Phong nhìn bản thân thay đổi thế nào.

Ngày mùa thu, dương quang ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ xâm nhập vào bên trong, ôn nhu chiếu lên người chúng nữ, càng nhuộm đẫm tươi cươi trên mặt, tiếng vui vĩnh viễn dừng tại thời khắc này, in sâu trong lòng Nam Cung Diệp.

“Tốt lắm!”

Theo tiếng thở nhẹ của Sở Yên, mọi người giương mắt nhìn lên, thoáng chốc tất cả đều ngừng hô hấp.

Nàng mặc quần áo màu tím tha yên lung trăm thủy váy, thắt lưng thúc tinh tú cây lan tử la khoan biên bạch, bên ngoài khoát nhất kiện trong suốt ti chất tử sa, trên mặt trang bị lưu tô quyên hoa, hiện rõ dáng người cao gầy, tóc trán tùy ý phiêu tán, mái tóc đen càn được vãn lên bằng ngọc trâm, nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang thanh thúy, vành tai đem chũi ngọc trụy màu tím đạm. Đại mi điểm nhẹ, thản nhiên ẩn tình, bạc thần bất nhiễm, anh đào dụ hoạc, da thịt non mềm, hai má ửng hồng. Nhất là hai tử mâu giống hệt bảo thạch, trong suốt, ánh mắt mang theo ba phần ngượng ngùng, mi nhiên thiên thành, câu nhân hồn phách. Cả người tản ra mùi hương phong lan ngọt ngào, thanh tú không mất đi quyến rũ. ( Đoạn này quá điên đầu, mọi người thông cảm bỏ qua nha…)

Giống như tiên, nhưng so với tiên yêu mỵ hơn vài phần; Giống như yêu, lại thanh thuần hơn yêu mấy phần; Giống như hồ, lại thanh lịch nhiều hơn.

Diệp Phong nhìn mọi người chỉ lo đánh giá mình nhưng không ai nói chuyện, nàng hơi ngượng ngùng, cũng có chút thất bại, bĩu môi nói: “Xem được không? Nên có ý kiến a!”

Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt, nhưng lại ấp úng không ai dám đánh giá, ngay cả Lãnh Vô Sương, Sở Yên, Toa Y Na cũng không ngờ Diệp Phong mặc nữ trang lại kinh diễm đến mức này, đột nhiên thấy hối hận khi bắt nàng thay quần áo, muốn nàng lập tức đổi lại nam trang, miễn đi ra ngoài câu dẫn người.

Diệp Phong quét mắt nhìn một vòng, vẫn không ai lên tiếng, tự cầm gương lên xem, quan sát chốc lát, mới cảm khái: “Đây… Quả thực là yêu nghiệt!”

“Ha ha ha…” Mọi người nghe nàng tự đánh giá mình như thế, cùng nhau bật cười, bất quá nàng hình dung quá chính xác!

Đang vui cười, chợt nghe Mạc Ngữ Mạc Ngôn hô lướn: “Ngạo đại ca trở về!”

Diệp Phong cũng muốn biết Lôi Thiên thế nào, nghe vậy mau chóng ra cửa chào đón, mọi người theo sát phía sau.

“Đại ca, thế nào? Bắt được người không?”

Ngạo Thiên phong trần mệt mỏi, nhìn thấy một đoàn oanh oanh yến yến từ trong phòng đi ra, đột nhiên có vị nữ tử lôi kéo quần áo mình, không ngừng hỏi han, nhất thời mặt đỏ tai hồng, lắp bắp: “Cô nương… Cô nương… Thỉnh… Thỉnh buông tay.”

Thế này Diệp Phong mới nhớ nàng đang mặc nữ trang, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Ngạo Thiên, nhất thời mừng rỡ không thôi.

“Diệp đại ca?” Mạc Ngôn thử lên tiếng gọi.

Mạc Ngữ lôi kéo quần áo Diệp Phong, nhìn trái nhìn phải, sờ tới sờ lui, thở dài: “Chậc chậc, thật sự nữ tử mười tám khác biệt, ta đều nhận thức không được!”

“Ha ha ha…” Tiếng vui cười truyền khắp nội viện.

Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Ngạo Thiện mới đem đầu đuôi thuật lại, tất nhiên chuyện Cầm Ma ngược đãi Lôi Thiên, lược bớt không đề cập đến.

Toa Y Na đối với Cầm Ma có chút hảo cảm, liền mở lời: “Ngạo đại ca, hiện tại Linh nhi cô nương ở đâu? Ngươi tính an bài cho nàng như nào?”

“Chuyện này…” Ngạo Thiên nhăn nhó, nhìn Bạch Mai liếc mắt một cái mới nói: “Nàng đi theo Ma Tôn nhiều năm, kết thù không ít, hiện tại cơ khổ một mình, lại bị thương, ta nghĩ…”

Diệp Phong lập tức nhìn ra manh mối, không đợi Ngạo Thiên nói xong, mau mau tiếp lời: “Đúng vây! Một nữ hài tử, phiêu bạc trên giang hồ, thật không dễ dàng! Trước tiên cứ để nàng ở Lãnh Nguyệt Cung dưỡng thương, tiếp theo đi con đường nào thì để nàng tự quyết định, mọi người thấy sao?” Nói xong, trừng mắt nhìn Ngạo Thiên, hắn sợ tới mức quay đầu nhìn chỗ khác, không dám liếc mắt nhìn gương mặt mị hoặc kia thêm lần nào.

Mọi người hận Lôi Thiên, Cầm Ma chỉ bị hắn lợi dụng, nên tất cả nhất trí lựa chọn bao dung, nghe vậy, gật đầu đồng ý.

Mọi người đã xong, lúc này Nam Cung Diệp mới lên tiếng: “Nay mọi chuyện kết thúc, ta còn một tâm nguyện chưa hoàn thành.”

Mọi người không biết chuyện gì, chăm chú lắng nghe, Nam Cung Diệp nói tiếp: “Thì việc hôn nhân của Phong nhi.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức nổ tung, đây chính là đại hỷ sự, không nói đến nữ tử thành hôn, mà đội hình đương sự cũng đủ làm người ta than khóc, một là Tử y tu la người người nghe danh khϊếp sợ, một là đệ tử độc truyền của thần y Tiêu Lưu Vân, giang hồ đệ nhất mỹ nhân - Sở Yên, một là thiên tiên được võ lâm tung hô, Cung chủ Lãnh Nguyệt Cung - Lãnh Vô Sương, người còn lại mặc dù không có danh khí trên giang hồ nhưng có toàn bộ Đại Mạc làm hậu thuẫn, mỹ nữ đệ nhất Thảo Nguyên - Toa Y Na. Bốn người thành hôn, tuyệt đối là đại sự đứng đầu năm nay, so với chuyện Ma Tôn bị gϊếŧ còn hấp dẫn hơn.

Đương nhiên, mặt mày bốn đương sự đang đỏ bừng, Diệp Phong ho khan hai tiếng, thanh thanh nói: “Nương, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng, chuyện thành nhân, ta thấy hay là miễn đi.”

“Không được! Không được!” Nam Cung Diệp chưa kịp lên tiếng, mọi người lập tức quả quyết phản bác.

Nam Cung Diệp kéo tay Diệp Phong: “Nương biết con không thích ồn ào, chúng ta không mời người khác, chỉ có một trong nhà, con thấy được không? Đây là tâm nguyện cuối cùng của Nương, Phong nhi, không được từ chối.”

Diệp Phong nghe được câu ‘Tâm nguyện cuối cùng’ trong lòng động đậy, không thoải mái, nhưng vẫn gật gật đầu: “Phong nhi nghe Nương an bài.”

Mọi người tụ lại thương nghị một trận, định ra ba ngày sau bốn người thành thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »