Chương 105: Hợp tác

Ngày kế, mặt trời mọc ở hướng Đông, cả Lãnh Nguyệt Cung dường như thức tỉnh, nghênh đón khách khắp nơi tề tụ. Phòng nghị sự đông đúc, hôm nay các phái tụ họp bàn bạc đại kế tru ma.

Hàng ghế chia đều hai bên, ngồi ở vị trí thứ hai bên trái là vị lão giả ước chừng sáu mươi, mặc trường bào màu xám, mặt gầy, nhưng rất có tinh thần, không ngừng vuốt ve chòm râu hoa râm, nhắm mắt suy tư, dường như ồn ào xung quanh không liên quan tới hắn, Chưởng môn phái Thanh Vân ‘Kiếm vân tử’ Lâm Khắc, nét mặt tang thương cùng ẩn nhẫn.

Vị trí thứ ba là đại hán thân hình vạm vỡ, sắc mặt ngăm đen, nùng tu mũi ưng, đang không ngừng tranh luận với trung niên lam sam bên cạnh, giọng nói như chuông đồng, khí thế áp người. Mà người trung niên kia là trái ngược, nho nhã khôn khéo, hai mắt lơ đãng xẹt qua vị trí chủ tọa, cuối cùng là Dạ Ổ Hà phường chủ của ‘Dạ kiếm phường’, hơi bất mãn về cuộc tranh luận của hai người, nhưng không tiện phát tác, tức giận ngồi đó, rầu rĩ không lên tiếng.

Vị trí thứ hai bên phải là Môn chủ Đường Môn ‘Ngàn độc thủ’ Đường Tiềm, Đường môn nội loạn, tổn thương nguyên khí, trong chốc lát hủy hoại căn cơ hơn mười năm, bản thân hắn cũng bị trọng thương, mới khỏi cách đây không lâu, cả người dường như già đi mấy tuổi. Hắn ngồi đó phẩm trà, vẻ mặt bình tĩnh, ngoảnh mặt làm ngơ với những gì đang diễn ra.

Những người còn lại là nhân tài mới xuất hiện, thỉnh thoảng lên tiếng nói ra các nhìn của bản thân, người người nóng lòng muốn thử.

Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung bưng tra rót nước, tận hết trách nhiệm, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, hiển nhiên tất cả đã trải qua huấn lệnh nghiêm tắc.

“Khi nào Lãnh cung chủ mới đến? Ta chờ đã lâu!” Đại hán ồm ồm hỏi.

“Đúng lúc, Cung chủ sẽ xuất hiện, thỉnh Lê đường chủ chờ một lát.”

“Lê đường chủ, các phái chưa tề tựu đông đủ, tất nhiên Lãnh cung chủ chưa hiện thân, lão huynh không nên quá sốt ruột.” Trung niên áo lam ở bên cạnh cười trêu chọc.

“Lão Đông, không phải ngươi không biết, ta là người thô lỗ, trong lòng gấp đến hoảng.”

“Đông các chủ kiến thức rộng rãi, theo ý kiến của ngươi, chủ tọa này nên thuộc về ai?” Một thanh niên da rám nắng chỉ chủ thủ tọa trống rỗng, hỏi.

“Còn phải hỏi, tất nhiên là Ngạo Thiên chưởng môn của phái Thiên Sơn! Nghe nói Ngạo chưởng môn dẫn dắt môn hạ tinh anh tới đây, vị trí đó ngoại trừ hắn thì còn ai thích hợp hơn?”

Người mặc áo xanh ngồi ở vị trí cuối cùng tự tin đáp.

“Còn vị trí kế bên?”

Ba người đem ánh mắt đồng thời chuyển lên người Đông các chủ, chờ hắn cho câu trả lời thuyết phục, hắn chậm rãi uống ngụm trà, nhàn nhã nói: “Tất nhiên là…”

“Chưởng môn phái Thiên Sơn - Ngạo Thiên đến!”

Không đợi hắn nói xong, một thanh âm thông báo vang lên, thanh niên cầm kiếm bước vào, mày rậm mắt to, mũi anh tuấn, trong mắt lộ tinh quang. Mặc dù tư lịch của Ngạo Thiên không sâu, danh khí trên giang hồ cũng không quá nhiều nhưng căn cơ phái Thiên Sơn vững chắc hùng hậu, trong chốn giang hồ, ngoại trừ Lãnh Nguyệt Cung thì phái Thiên Sơn đứng thứ hai, tự nhiên mọi người không dám khinh thường, đều đứng dậy chào đón. Chào hỏi một lượt thì tự mình ngồi xuống, Ngạo Thiên đi thẳng ngồi vào vị trí của mình.

“Tử y tu la Diệp Phong đến!”

Thanh âm rơi xuống, trong phòng một mảnh yên lặng, sắc mặt mọi người khác biệt, kinh ngạc, khinh thường, cũng có người chờ mong, lạnh nhạt, nhưng tất cả cùng nhau đưa mắt nhìn ra cửa.

Sáng sớm Bạch Mai, Tiêu Lưu Vân và Ngạo Thiên đã tới, Diệp Phong vui sướиɠ không thôi, nhất là thương thế của Sương nhi có hi vọng khỏi hẳn, thứ hai rốt cuộc cũng có thể mở hội nghị võ lâm, thế là vội vàng tiến đến nghênh đón. Sở Yên đem tình hình của Lãnh Vô Sương báo với Tiêu Lưu Vân, Tiêu Lưu Vân biết nếu chân khí tích tụ trong cơ thể lâu, rất bất lợi với võ công, nên không nghỉ ngơi, cùng Bạch Mai tiến hành trị thương cho nàng, đem những việc còn lại giao cho Ngạo Thiên.

Diệp Phong vẫn một thân tử y, tuấn mi hơi triển, tinh thần coi như cũng phấn chấn, vội vàng quét mắt nhìn một vòng, đem thấn sắc của mọi người thu hết vào mắt, cũng không muốn để ý.

“Ha ha ha… Diệp thiếu hiệp, ba năm không gặp, ngươi thật sự làm lão phu lo lắng!” Dạ Ổ Hà ôm quyền, cười sang sảng nói.

Diệp Phong cũng cúi người đáp lễ: “Vãn bối bất tài, làm tiền bối vướng bận, thật sự quá hổ thẹn! Chi ân tặng kiếm, Diệp Phong vẫn không quên!”

“Diệp thiếu hiệp nói quá lời, bảo kiếm tặng anh hùng, trừ ác dương thiện, Tuyệt Sát rất xứng với thiếu hiệp!”

“Hai chữ ‘Anh hùng’, vãn bối không dám nhận, tiền bối quá khen.”

Những người có mặt trong phòng, đại đa số Diệp Phong không quen, đối với Lâm Khắc và Đường Tiềm chỉ là chắp tay vì lễ, cũng không muốn lôi kéo tình cảm, còn phần Ngạo Thiên thì lướt qua luôn, không cần phải khách sáo.

Mọi người ngồi vào chỗ, Kiếm Cầm, Kiếm Kì, Kiếm Thi nối đuôi đi vào, chia ra đứng hai bên vị trí chủ tọa, Kiếm Cầm ôm quyền nói: “Các vị, thương thế Cung chủ chưa lành, không thể đích thân tới, ta tạm thời thay Cung chủ tổ chức minh hội lần này, còn thỉnh Ngạo chưởng môn chủ trì.”

Dứt lời, phía dưới lập tức nhỏ giọng nghị luận: ‘Chuyện quan trọng như thế, Cung chủ không thể đích thân tới, có phải không tốt hay không?’, ‘Trẻ tuổi như thế, sao phục chúng?’, ‘Phái Thiên Sơn nổi danh từ lâu, theo lý nên thế’, ‘Thiên Sơn lão nhân là ngôi sao sáng của võ lâm, Ngạo chưởng môn chủ trì đại cục, ta không có ý kiến’ Lâm Khắc cất cao giọng, ngụ ý sở phục là phái Thiên Sơn không phải Ngạo Thiên, lời vừa dứt liền thành công áp tất cả.

Ngạo Thiên cũng không từ chối, đứng dậy nói: “Ma Giáo hoành hành, giang hồ không yên. Hôm nay các phái tề tụ tại Lãnh Nguyệt Cung, lấy việc trừ ma làm nhiệm vụ của mình, mang lại thái bình cho võ lâm!”

“Diệt trừ ma giáo, các phái nghĩa bất dung từ, tất nhiên đồng tâm hiệp lực!” Thiến niên hắc y cao giọng nói: “Bất quá, tử y tu la ngồi đó, không biết đại biểu cho môn phái nào?”

Lưỡng đạo hàn quang phóng tới làm Diệp Phong ngẩn ra không biết bản thân có thù oán gì với thiếu niên này mà hắn vừa mở lời liền làm khó nàng, nhưng nàng đạm nhiên cười nói: “Trừ ác phù chính, mỗi người đều có trách nhiệm, chỉ cần trong lòng mang chính nghĩa, cần gì phải đại biểu cho phái nào?”

“Chính nghĩa? Hừ! Tử y tu la gϊếŧ người vô số lại dám vọng ngôn như vậy? Thật sự quá buồn cười!”

Thần sắc Diệp Phong khẽ biến, nhưng vì đại cục, cố gắng ngăn chặn tức giận, không trả lời.

Ngạo Thiên vội nói: “Hôm nay cùng nhau bàn bạc đại kế tru ma, mọi người cùng chung một mối thù, vạn nhất đừng tổn thương hòa khí.”

“Ngạo chưởng môn!” Đại hán Lê đường chủ đứng dậy: “Chuyện xưa có thể dứt bỏ, nhưng nếu có người cấu kết Ma Giáo, bán đứng đồng đạo, phải làm thế nào?”

“Lời của Lê đường chủ có ý gì?” Rốt cuộc Dạ Ổ Hà nhẫn nại không được, bác bỏ: “Những người có mặt ở đây ai không phải đương nhân trong chốn võ lâm, sao lại làm việc xấu xa?”

“Tất nhiên Dạ phường chủ sẽ không!” Thanh niên tông y đứng dậy nói: “Diệp Phong từng là Thiếu trang chủ của Lôi Chấn sơn trang, Ma Tôn Lôi Thiên có ân dưỡng dục, có giống với chúng ta hay không? Vẫn chưa biết được!”

“Vị huynh đài này lo lắng nhiều rồi!” Diệp Phong không hờn giận nói: “Mặc dù Lôi Thiên có ân dưỡng dục nhưng hắn cũng là cừu nhân gϊếŧ phụ thân ta, nay còn bắt cóc Nương và người yêu của ta, sao Diệp Phong không phân biệt trắng đen, trợ giúp ngược lại?”

“Nhiêu đây chỉ sợ không đủ phục chúng.” Trung niên lam sam cười yếu ớt phản bác: “Tử y tu la chí tình chí nghĩa, trong giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu? Năm đó, Sở Yên cô nương bị bắt, ngươi tru sát Ngô Kiếm tiền bối, sau đó một mình dấn thân vào Huyết Kiền đường, đảm phách như thế, e không ai sánh bằng.”

“Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.” Diệp Phong chưa trả lời, Đường Tiềm mở miệng: “Nói vậy Diệp thiếu hiệp có thể phân rõ nặng nhẹ?”

“Có hay không sao biết được?” Đông các chủ nói tiếp: “Ngô Kiếm tiền bối chết oan chết uổn, ngươi hay ta tính là gì? Dạ phường chủ có ân tặng kiếm, Ngạo chưởng môn là đại ca kết nghĩa, quan hệ giữa nàng và Lãnh cung chủ không cạn, tất nhiên không đáng ngại, nếu bị tru gϊếŧ, không phải là hạng vô danh như chúng ta sao?”

“Ngươi…” Dạ Ổ Hà tức giận, sắc mặt xanh tím, muốn quát lớn nhưng không có lời nào phản bác.

“Chư vị! Lãnh cung chủ cùng Ngạo chưởng môn sẽ cho mọi người một công đạo, lúc này nên lấy đại cục làm trọng, không thể để nội chiến xảy ra!” Trong đám người, Lâm Khắc có niên kỷ lớn nhất, tất nhiên lời nói rất có phân lượng, nghe hắn nói xong, tất cả đều ngồi vào chỗ của mình, mặc dù trong lòng vẫn không phục.

Cuối cùng Diệp Phong cũng hiểu được, những người này cố ý bài trừ nàng ra ngoài, bi ai dâng lên, bọn họ luôn miệng muốn hợp lực đối địch, nhưng cuối cùng không phải vì thù riêng khó quên? Kết minh thế này sao có thể đảm đương trọng trách? Nàng phất tay áo nói: “Không đủ cùng mưu!”

Ngạo Thiên suy tư một lát, trầm giọng nói: “Chư vị đề cử Lãnh cung chủ làm Minh chủ, Ngạo Thiên quản lý sự vụ, tất nhiên tín nhiệm chúng ta. Ngày xưa nhị đệ trúng huyết chú, bị người khống chế, những chuyện nàng làm không phải ý nàng muốn. Hôm nay thành tâm hiến kế, lại bị tất cả nghi ngờ? Nhưng nếu mọi người thật sự không thể tin nàng, hiện tại có thể rời đi! Phái Thiên Sơn cùng Lãnh Nguyệt Cung vẫn dốc hết toàn lực, vì võ lâm trừ hại, tuyệt đối không liên lụy chư vị, như thế nào?”

Lời nói có tình có lý, bên trong nhu mềm là cứng rắn, sở dĩ các môn phái tìm Lãnh Nguyệt Cung nương tựa, bởi vì bị Ma Giáo đuổi gϊếŧ, trên giang hồ không nơi yên ổn, nếu rời khỏi Lãnh Nguyệt Cung, chẳng khác nào tự tìm đường chết, sao bọn họ không biết lợi hại trong đó?

Lâm Khắc mang ý cười: “Ngạo chưởng môn nói quá lời, diệt trừ Ma Giáo là trách nhiệm chung, như thế nào không để ý được đây?”

“Lâm chưởng môn nói rất đúng!”

“Đã có Ngạo chưởng môn cùng Lãnh cung chủ làm bảo đảm, ta không còn gì để nói!”

Thấy tất cả thay đổi thái độ, tâm Diệp Phong nảy sinh ác niệm, nhưng không thể rời đi, đành nhắm mắt yên lặng lắng nghe, không cần phải nhiều lời.

Ngạo Thiên mỉm cười: “Nếu mọi người không dị nghị, vậy đại kế tru ma…”

‘Tranh…’ Tiếng đàn mạnh mẽ đánh gãy lời Ngạo Thiên, mọi người biến sắc, kinh ngạc nhìn lẫn nhau.

“Là Cầm Ma!” Kiếm Cầm nắm chặt trường kiếm trong tay, phân phó nói: “Kiếm Kì, đi xem chuyện gì, Kiếm Thị chuẩn bị nghênh địch!”

Mọi người nắm chặt vũ khí, rời khỏi phòng nghị sự, đi theo tiếng đàn. Diệp Phong âm thầm suy nghĩ, lần này mọi người tập hợp, chắc chắn Lôi Thiên cũng nắm được tin tức, trước đó hắn không muốn cùng các phái xung đột cùng lúc, nhưng bây giờ lại phái Cầm Ma đến khıêυ khí©h, mục đích thật sự là gì? Không kịp suy tính, nắm chặt Tuyệt Sát rời khỏi đại sảnh.

Lãnh Nguyệt Cung nằm giữa sườn núi Hàn Thúy Phong, địa thế hiểm trở, thanh lưu phi bộc tùy ý có thể thấy được, tiếng đàn truyền đến từ bên trái cửa cung, một đạo ngân bộc cao hơn mười thước, bên cạnh là hồ sâu năm sáu thước, tảng đá nho nhỏ như ẩn như hiện trong nước, dưới ánh mắt trời phát ra ánh sáng lạnh.

Cầm Ma mặc hắc y ngồi trên một phiến đá lớn, dường như không có việc gì nhàn nhã tấu khúc, làm như không nhìn thấy đệ tử Lãnh Nguyệt Cung đang giương cung bạt kiếm. Mọi người thấy Kiếm Cầm đến, đều lui về sau, dường ra một đường cái.

Ngạo Thiên thấy chỉ có mình nàng, trong lòng nghi hoặc, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ôm quyền nói: “Cầm Ma tới chơi hay vì chuyện gì?”

“Ngạo chưởng môn, cần gì nói lời vô nghĩa với nàng ta, gϊếŧ trước nói sau!” Lê đường chủ huy đại đao bất mãn nói lớn.

Tiếng đàn im bật, Cầm Ma cười lạnh: “Dựa vào ngươi? Không biết tự lượng sức!”

“Ngươi…” Mặt Lê đường chủ tối đi, nhưng hắn tự biết không phải đối thủ của Cầm Ma, nên không dám tiến lên.

Cầm Ma sắc lạnh quét mắt nhìn mọi người, ôm cầm đứng dậy: “Ta tới tìm Diệp Phong, những người khác không phận sự thì cút đi!”

Dứt lời, không khác gì quả bom dội vào tất cả, tín nhiệm vừa dựng lên ầm ầm sụp đỗ, bao nhiêu ánh mắt phức tạp chuyển lên người Diệp Phong, tức giận, oán hận, hoài nghi, trong khoảnh khắc nàng trở thành tâm điểm chú ý.

Diệp Phong lạnh giọng cười: “Tìm Diệp Phong là vì chuyện gì?”

“Việc này quan hệ trọng đại, không thể để ngoại nhân biết được!”

Ngạo Thiên biết không phải đại sự gì, chẳng qua là kế ly gián, vội nói: “Nhị đệ…”

“Đại ca không cần lo lắng, ta có chừng mực!” Nàng không để ý, thả người nhảy lên tảng đá.

Thu dương vô lực, chiếu rọi ra từng bóng cây, gió lạnh phất qua khe núi, phát ra từng trận thanh âm rất nhỏ, nhánh cây che phủ, cùng tiếng nước ào ào.

Hơn mười người tề tụ, nhưng không có thanh âm gì, tất cả mọi người đều tập trung lên tảng đá, chăm chú nhất cử nhất động của thân ảnh lưỡng đạo, thỉnh thoảng thì thầm gì đó. Tuy nín thở ngưng thần lắng nghe nhưng lọt vào tai chỉ có tiếng nước. Lại nhìn đến thần sắc hai người, từ đối địch biến thành dịu, từ dịu chuyển qua tranh luận, cuối cùng hình như đạt thành thỏa thuận gì đó, cả người đều rất thoải mái.

“Không biết Cầm Ma còn điều kiện gì?”

Thanh âm Diệp Phong mơ hồ không rõ nhưng đám người Đường Tiềm nội lực không cạn, đại khái cũng nghe được một hai, ánh mắt biến thành sắc bén.

Cầm Ma xoay người thấy tất cả như lâm đại dịch, ái muội cười nói: “Nếu ngươi cam đoan ta an toàn rời đi, nếu không, tất cả chỉ là nói suông.”

Diệp Phong mỉm cường, xoay người nhảy xuống, cất cao giọng: “Cầm Ma tới không có ý xấu, mọi người không cần lo lắng.”

“Hừ! Yêu nữ làm nhiều việc ác, thì có chuyện tốt sao? Không biết nàng và ngươi thương thảo gì để ngươi phải lên tiếng thay nàng?”

“Đúng vậy! Các ngươi nói gì?”

“Ít nói nhảm! Gϊếŧ yêu nữ trước rồi nói sau!”

“Diệp Phong, lần này ngươi còn dám nói không liên kết Ma Giáo không?”

Ồn ào huyên náo làm Diệp Phong nhíu mi, lạnh lùng nói: “Nếu Diệp Phong muốn cấu kết Ma Giáo, thế nào lại quang minh chính đại như thế?”

“Nhưng không biết Diệp thiếu hiệp cùng Cầm Ma bàn luận vấn đề gì? Xin thỉnh nói rõ, để giải tỏa nghi hoặc trong lòng tất cả.” Hai tay Đông các chủ ôm ngực, trong mắt hiện lên tia âm ngoan.

“Đúng! Nói đi!”

“Nói mau! Nếu không đừng mơ tưởng rời khỏi đây!”

“Ha ha ha…” Đối mặt với dồn ép, Diệp Phong ngửa mặt lên trời cười to, lãnh đạm nói: “Không thể phụng cáo!”

“Rõ ràng thông đồng với Ma Giáo, gϊếŧ các nàng!”

“Đúng! Gϊếŧ yêu nữ!”

Binh khí leng keng rời khỏi vỏ, dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang, đám người tức giận, tiếng tru gϊếŧ không dứt bên tai, thoáng chốc không khí khẩn trương hơn, tranh đấu hết sức căng thẳng.

Diệp Phong cũng không hàm hồ, nàng rút Tuyệt Sát đặt ngang ngực, tử mâu đằng đằng sát khí: “Ai dám tiến lên, đừng trách Diệp Phong không khách khí!”

Đám người sôi trào tức thì yên lặng, võ công tử y tu la không ai không biết, tràn cảnh ở Lôi Chấn sơn trang vẫn còn làm mọi người sợ hãi, đó là khí phách diệt sạch thiên địa, làm người khác tuyệt vọng hít thở không thông. Ba năm trước nàng gϊếŧ Ngô Kiếm nổi danh giang hồ, ngay cả Tam Ác tội ác chồng chất cũng không phải đối thủ của nàng, làm gì có ai dám tiến lên.

Chân khí lưu động, tử y phất phới trong gió, nhân tĩnh như thái sơn, không chút lay động, sát khí ngưng tụ vô hình, tuyệt sát ẩn ẩn thấp minh, tùy thời chuẩn bị chém gϊếŧ, hàn quang bắn ra bốn phía. Mạc Ngôn Mạc Ngữ cầm Xích Long Thanh Hổ bảo hộ hai bên, căm túc nhìn tất cả. Không khí đọng lại, không tiến tới cũng không lui bước.

Ngạo Thiên đoán không ra hai người nói cái gì lại làm Diệp Phong cam nguyện công khai đối địch với võ lâm, nhưng hắn tin nàng có lý do, nên cất bước đi vào giữa hai bên, trầm giọng nói: “Chư vị, sư tình chưa làm rõ, cần gì phải đao kiếm tương đối? Thế không phải thuận theo tâm ý của Ma Tôn hay sao? Chúng ta tụ tập tại đây vì diệt trừ Ma Giáo, Cầm Ma chỉ là nhất giới nữ lưu, nếu hiện tại cùng nhau chém gϊếŧ thống khoái, e thắng cũng không hay, thẹn với chữ hiệp nghĩa!”

Đám người lập tức buông lỏng, tất cả dời tầm mắt lên người Lâm Khắc, hắn khẽ vuốt chòm râu, hoàn thanh nói: “Ngạo chưởng môn nói chí lý, Cầm Ma có thể rời đi, nhưng Diệp Phong phải lưu lại!”

Những người này miệng đầy nhân nghĩa, nhưng gặp đối thủ không thể chiến thắng lập tức làm trái lương tâm khuất phục? Cầm Ma khinh thường cười lạnh hai tiếng, nhảy xuống tảng đá, nhìn Diệp Phong liếc mắt một cái, mỉm cười: “Ta sẽ đem thành ý của ngươi giao cho Ma Tôn, cũng chờ tin tốt của ngươi!” Xem như không ai có mặt, nói xong thì thong dong rời đi.

Mọi người quay lại phòng nghị sự, không khí càng căng thẳng hơn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phong, chờ nàng lên tiếng giải thích.

“Việc này quan hệ trọng đại, không thể để nhiều người biết.” Diệp Phong ngừng lại, chờ mọi người bình ổn mới nói tiếp: “Nếu chư vị không tin Diệp Phong, có thể đề cử một người, cùng ta và Ngạo đại ca vào thư phòng thương lượng.”

“Lâm chưởng môn quyền cao đức trọng, ta tiến cứ Lâm chưởng môn!” Lê đường chủ không nói hai lời, dẫn đầu lên tiếng.

“Đường môn chủ cùng Diệp Phong không có ân oán, tại hạ đề cử Đường môn chủ!” Thanh niên tông y lên tiếng, ngụ ý Diệp Phong từng hóa giải nguy nan cho phái Thanh Vân không thể hoàn toàn tín nhiệm.

“Một khi đã thế, vậy mời Đường môn chủ cùng Lâm chưởng môn đồng thời đến thư phòng nghị sự.” Thanh âm thản nhiên từ phía sau vang lên.

“Lãnh cung chủ!”

Dù Lãnh Vô Sương chưa từng ra mặt, nhưng từng thời khắc vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài, nàng biết mọi người không tin Diệp Phong, nhưng Lãnh Nguyệt Cung còn có thực lực của phái Thiên Sơn hẳn ngăn chặn được, nhưng nàng không ngờ Cầm Ma xuất hiện, nghe Diệp Phong gặp khó khăn, không để ý Tiêu Lưu Vân dặn dò, chống thân thể suy yếu ra mặt hòa giải.

Lãnh Vô Sương đột ngột xuất hiện, làm Diệp Phong vừa mừng vừa sợ, nhiều hơn là đau lòng, chín ngày hai người không gặp, nàng gầy rất nhiều, bạch y lay động, thân thể suy yếu, nếu không phải Kiếm Thi đỡ, tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, gương mặt tái nhợt, tiều tùy mười phần. Mỉm cười nhưng lại đẩy người xa ngàn dặm, thanh âm lạnh nhạt, khó nén suy yếu cùng mệt mỏi. Con ngươi trong suốt mất đi thần thái ngày xưa, khôi phục hờ hững trước đó, nàng lo lắng cho ta nên không để ý thương thế trên người sao? Áy náy cùng tưởng niệm, muốn đào rỗng trái tim nàng, Diệp Phong thì thào: “Sương nhi…”

Ánh mắt Lãnh Vô Sương thoáng dừng trên người nàng, sau đó dời đi, tựa hồ không nghe gì, nhẹ giọng: “Thân thể ta chưa khỏi hẳn, không thể chủ trì đại cục, thỉnh chư vị đồng lòng đối địch, đừng tổn thương hòa khí. Lãnh Nguyệt Cung cũng không phụ nhờ vả, cho mọi người câu trả lời thuyết phục.”

“Thương thế của Lãnh cung chủ quan trọng hơn, Lâm Khắc quyết lấy đại cục làm trọng, tuyệt không hai lời!”

“Đúng! Lãnh cung chủ ra mặt, tự nhiên ta tâm phục khẩu phục!”

“Ta tin Lãnh Nguyệt Cung! Cũng tin Lãnh cung chủ!”

Lãnh Vô Sương nghe vậy, khẽ gật đầu, suy yếu nói: “Kiếm Cầm, dẫn mọi người tới thư phòng!”

Trước khi rời đi, Diệp Phong lưu luyến nhìn giai nhân bạch y gần trong gang tấc, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Lãnh Vô Sương mới đưa mắt nhìn bóng dáng tử y, trong mắt dâng lên sương mù, tưởng niệm đúng là sâu đậm như thế. Trong bụng truyền đến đau nhức, rốt cuộc không thể kiên trì được nữa, tê liệt ngã vào lòng Kiếm Thi.

Trọng binh tập hợp ngoài thư phòng, trong vòng ba trượng, không ai được tới gần. Bên trong một mảnh im lặng, Ngạo Thiên, Lâm Khắc, Đường Tiềm, Kiếm Cầm, bốn người chia nhau ngồi hai bên, Diệp Phong khẽ thở dài, lúc này mới thuật lại lời của Cầm Ma.

-------

“Ma Tôn lại muốn giở trò cũ? Kế ly gián không thể dùng mãi, Cầm Ma nên suy nghĩ tường tận hơn.” Diệp Phong lười dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cầm Ma không trả lời ngay, thử nói: “Diệp Phong, Ma Tôn có chi ân dưỡng dục, ngươi thật không nhớ tình cũ?”

“Dưỡng dục chi ân? Hừ!” Vẻ mặt Diệp Phong thê thảm: “Cầm Ma, ngươi cũng từng ỏ Lôi Chấn sơn trang, Thiếu trang chủ như ta gặp những chuyện gì, hẳn ngươi biết rõ hơn bất cứ ai, dưỡng dục như vậy còn muốn Diệp Phong mang ơn?”

Cầm Ma nhớ tới tiểu viện kia, còn thanh âm phẫn nộ rít gào lúc nửa đêm, lòng không khỏi căng cứng, Huyết Chú phát tác thống khổ không chịu nổi, tiếng kêu thê thảm khiến người nghe biến sắc. Nàng nói tiếp: “Chỉ cần ngươi không đối địch với Ma Tôn, gϊếŧ đám người Lâm Khắc cùng Đường Tiềm, thì Đoan Mộc phu nhân cùng Toa Y Na sẽ bình yên vô sự, hơn nữa tất cả tài phú của Lôi Chấn sơn trang đều thuộc về ngươi, thấy thế nào?”

“Võ lâm minh chủ, Diệp Phong không đặt trong mắt, tài phú là vật ngoài thân, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta. Nhất định ta sẽ cứu Nương và Toa nhi, về phần Ma Tôn, hắn phải chết!”

“Hảo! Tử y tu la không vì danh lợi bán đứng lương tâm, quả thật chí tình chí nghĩa! Linh nhi đắc tội!” Cầm Ma sửa lại thái độ, thành khẩn nói.

Diệp Phong ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”

Cầm Ma thuật lại thù gϊếŧ cha, thẳng thắn: “Linh nhi bị cừu nhân che hai mắt, luôn coi lệnh tôn Đoan Mộc Kiền là kẻ thù, thật sự hổ thẹn! Đúng như lời ngươi nói, lần này ta tới là muốn ly gián mọi người, nhưng Linh nhi lại có thành ý muốn hợp tác, nguyện làm nội ứng, cộng đồng tru ma!”

Biến cố bất ngờ làm Diệp Phong bất ngờ, khó trách khi ở Lôi Chấn sơn trang luôn có đôi mắt trong bóng tối nhìn nàng chằm chằm, thì ra nàng muốn báo thù gϊếŧ cha, nhưng Diệp Phong vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm, trầm giọng: “Sao ta có thể tin ngươi?”

Cầm Ma cười nhẹ: “Đây là vị trí của Ma Điện, đủ thành ý chưa?”

Diệp Phong cả kinh, tra lâu như vậy vẫn không chút tin tức, nếu lời Cầm Ma nói là thật, thì các nàng như hổ mọc thêm cánh, cứu người càng dễ dàng hơn. Suy tư một phen, hỏi: “Ngươi có điều kiện gì?”

“Ta chỉ có một yêu cầu!” Cầm Ma hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta phải tự tay gϊếŧ chết Lôi Thiên!”

Sớm muộn gì Lôi Thiên cũng phải chết, ai gϊếŧ đối với Diệp Phong mà nói không quan trọng, sảng khoái đáp ứng: “Hảo! Bất quá ta còn một chuyện…”

“Ta sẽ chiếu cố lệnh đường cùng Toa Y Na cô nương, các nàng không có nguy hiểm.”

“Xin đa tạ! Nhưng Diệp Phong vẫn còn một thân nhân.”

“Ai?” Cầm Ma nhướng mày, không kiên nhẫn nói.

“Bạch Nhứ!” Diệp Phong trầm giọng: “Bằng hữu nhờ vả, Diệp Phong không dám chậm trễ.”

Cầm Ma sửng sốt, ánh mắt từ phức tạp chuyển thành khó hiểu, cuối cùng là khâm phục, thở dài: “Diệp Phong, ngươi quả thật rất phi thường! Chỉ tiếc chúng ta thủy hỏa bất dung, không thể làm bằng hữu với ngươi, thật sự là chuyện tiếc nuối nhất!”

Diệp Phong nhẹ nhàng cười, trừng mắt nói: “Ngươi và ta đã là bằng hữu, không phải sao?”

“Ha ha… Hảo! Nếu đây là bằng hữu nhờ vả, nhất định Linh nhi sẽ dốc hết toàn lực ổn thỏa, bảo hộ ba người an toàn!” Cầm Ma bỏ xuống gánh nặng, thoải mái vô cùng.

Diệp Phong nói xong, móc ra một khối ti bạch, trên mặt vẫn còn nét mực, quả thật vừa vẽ không lâu, mọi người cùng nhau xem xét thật kỹ.

Đường Tiềm và Lâm Khắc cả kinh, đồng loạt lên tiếng: “Là Đoan Mộc sơn trang!”

Đoan Mộc sơn trang rất có uy danh trên giang hồ, khi còn trẻ Đường Tiềm có ghé thăm, trong lòng vẫn còn ấn tượng, Lâm Khắc thì từng tham gia trận gϊếŧ chóc mười tám năm trước, càng không thể nhìn lầm.

Diệp Phong không khỏi thầm mắng tâm lý Lôi Thiên vặn vẹo, ngay cả chọn ổ cũng biếи ŧɦái như vậy, nhưng cũng thấy hắn quá đáng thương, Đoan Mộc Kiền chính là bóng ma trong lòng hắn, chỉ sợ đời này không thể dứt ra.

Nay chân tướng rõ ràng, những chuyện năm đó đều do một tay Lôi Thiên bày ra, Lâm Khắc thẹn trong lòng, lên tiếng hỏi: “Diệp thiếu hiệp, trong này có gian trá hay không? Nếu Ma Tôn lấy lui làm tiến, dụ dỗ chúng ta tiến vào cứu người, sau đó một lưới bắt hết…”