“Môn chủ! Môn chủ!” Chưa thấy người nhưng tiếng Dịch Thanh đã truyền tới.
Tử Thủy vội vàng lau nước mắt trên mặt, đạm thanh nói: “Chuyện gì?”
Dịch Thanh nhìn thoáng qua Toa Y Na đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cầm Ma đến đòi người!”
Thần sắc Tử Thủy vừa động, vội la lên: “Đến bao nhiêu người? Có thấy Nhứ nhi không?”
Sắc mặt Dịch Thanh âm trầm, lắc lắc đầu: “Hơn ba mươi người, không có nàng.”
“Quả nhiên như ta sở liệu!” Tử Thủy lạnh lùng, con ngươi hiện lên sát ý: “Thanh nhi, phân phó xuống, chuẩn bị nghênh địch.”
“Dạ!” Dịch Thanh vội vàng rời đi, đêm nay liên quan đến sinh tử tồn vong của Tử Vũ Môn, nàng không dám hờn hợt.
“Tử tỷ tỷ, ta cũng đi!” Tay Toa Y Na cầm loan đao, nóng lòng muốn thử.
“Ha ha, hơn ba mươi người mà nghĩ diệt Tử Vũ Môn, đúng thật quá cuồng vọng! Toa nhi, ngươi an tâm chờ ở đây.”
Thời gian Toa Y Na tập võ quá ngắn, tự biết sẽ trở thành gánh nặng, gật đầu: “Cẩn thận một chút!”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, mông lung như sa, che phủ bóng cây giống như quỷ quái giương nanh múa vuốt.
Hơn ba mươi hắc y nhân nghiêm nghị đứng trong sân, hệt như sứ giả địa ngục, chuẩn bị thu nhặt mạng người, hàn đao phát sáng, Cầm Ma cười lạnh, vẻ mặt hờ hững. Đệ tử Tử Vũ Môn cầm lợi khí trong tay, bao quanh tất cả, không khí giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Lòng Tử Thủy căng thẳng không kém, tựa hồ cảm thấy có gì đó bất thường, mặt hắc y nhân sắc lạnh như băng nhưng không chút cảm giác sinh khí, dưới ánh trăng càng quỷ dị hơn, sát khí tản ra càng khiến người tuyệt vọng, một dự cảm bất an dần dần xuất hiện.
“Tử Thủy, ngươi vi phạm giáo quy, phải chịu tội gì đây?” Tử Thủy chưa kịp cân nhắc tỉ mỉ, Cầm Ma lạnh giọng quát.
Tử Thủy bỏ qua tạp niệm, nắm chặt vũ khí, đạm thanh nói: “Ma Tôn đã nói, lấy người đổi người! Không nhìn thấy Nhứ nhi, sao ta có thể giao người?”
“Ha ha ha…” Cầm Ma cười lớn: “Ngươi có tư cách gì đàm luận điều kiện với Ma Tôn? Ta khuyên ngươi mau giao người ra đây, nếu không qua đêm nay, trên giang hồ không còn Tử Vũ Môn!”
“Khanh khách lạc…” Thần sắc Tử Thủy thê thảm, trong âm thanh mang theo tuyệt vọng, sâu kín nói: “Ngươi cần gì phải khinh người như thế? Cho dù ta giao ngươi hay không, Ma Tôn cũng không bỏ qua cho ta, đúng chứ? Ta không bao giờ gặp lại Nhứ nhi nữa.”
Nhìn hai hàng lệ trên mặt Tử Thủy, Cầm Ma cười mỉa mai: “Dưới Hoàng tuyền, tất nhiên có thể gặp!” Bóng đen chợt lóe, Cầm Ma bay vọt lên mái nhà, ngồi khoanh chân, đàn cổ đặt trên chân, lãnh đạm: “Tiếu Chớ, gϊếŧ!”
“Tranh…” Tiếng đàn chợt khởi, sát khí tăng mạnh, thân ảnh hắn y nhân chớp động, kêu hệt quái thú nhằm thẳng tới đối thủ.
“Gϊếŧ!” Tử Thủy hét lớn một lớn, tay áo dài quét ngang, đánh úp mặt Tiếu Chớ, hắn ngửa đầu thoát ra sau, bút phán quan huy động như gió gắt gao cuốn lấy tay áo dài, gầm lên, điểm mũi chân, quay người tấn công, nhất chiêu ‘Tiên nhân chỉ lộ’, đánh thẳng huyệt Thiên Trung của Tử Thủy.
Tử Thủy sớm phòng bị, giơ vũ khí tạo một đường cong, binh khí chạm vào nhau, hỏa hoa phụt ra, hai người tới tới lui lui, đánh túi bụi.
Nhất thời khắp sân viện hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đàn, phá tan không khí yên tĩnh. Máu tươi văng khắp nơi, tiểu viện ấm áp biến thành tư la đồ tràng, chỉ còn lại gϊếŧ chóc điên cuồng, kêu gào thê lương, ánh trăng ảm đạm không ánh sáng.
Ma Tôn sớm mang ý sát tâm, phái các sát thủ võ công cao cường, hơn nữa còn có tiếng đàn của Cầm Ma quấy nhiễu thần trí, đệ tử Tử Vũ Môn làm sao là đối thủ? Không đến nửa canh giờ, thi thể nằm đầy đất, máu tụ thành từng vũng, xung quanh không chút độ ấm.
Đột nhiên tiếng đàn cao vυ"t, thế công tăng mạnh, vốn dĩ võ công của Tử Thủy trên Tiếu Chớ nhưng phải chống lại tiếng đàn, nội lực dần dần chống đỡ không nổi, xuất thủ không còn linh động, Tiếu Chờ thì ngược lại càng đánh càng hăng, đôi bút phán quan xuất thần nhập hóa, thủ pháp điểm huyệt xảo trá tai quái, làm người khó lòng phòng bị. Mắt thấy thuộc hạ thương vong thảm trọng, liền biết hôm nay Tử Vũ Môn sẽ diệt vọng, tâm huyết mười mấy năm sắp như nước chảy về biển Đông, con ngươi dâng lên sương mù, còn bóng dáng bạch y kia, có lẽ kiếp này vô duyên tiến kiến.
Nhất thời tâm nhất hoành, tấn công mấy chiêu, quát: “Thanh nhi, lập tức dẫn người rời đi!”
Cả người Dịch Thanh đầy máu, không biết của nàng hay người khác, nghiêng người né đao phong, trường kiếm đưa tới đâm thẳng vào ngực hắc y nhân, la lớn: “Thuộc hạ ngăn bọn họ, Môn Chủ đi trước.
Tiếu Chờ cười lạnh: “Không ai thoát được, đừng mơ tưởng!”
‘Tranh…’ Tiếng đàn rít lên, giống như lợi khí đánh úp tới, thế công kích làm người ta ứng phó không nổi. Tử Thủy miễn cưỡng ngăn chặn huyết khí bốc lên trong cơ thể, quát: “Đi mau!”
“Phốc…” Nội lực Dịch Thanh cạn, miệng phun máu tươi, lộ ra vẻ sầu thảm: “Thuộc hạ có chết cũng không rời khỏi Môn Chủ!”
Nói xong giãy dụa huy kiếm đánh tới chỗ Tiếu Chớ, Tiếu Chớ cười lạnh: “Ta liền thành toàn cho ngươi!” Bút phán quan vén một vòng cung, ngăn trường kiếm, thân hình khẽ nhúc nhích, rất nhanh xuất chưởng, Dịch Thanh tránh không kịp, bị đánh trúng hậu tâm, lảo đảo lui về sau hai bước, hắc y nhân ở phía sau đánh tới, trường đao đâm thẳng vào ngực, máu tươi chảy dài, nàng dùng hết sức lực cuối cùng quét ngang trường kiếm, đầu tên kia lập tức bay ra.
“Thanh nhi!” Nhìn Dịch Thanh ầm ầm ngã xuống, Tử Thủy đau đớn thét lên, hảo tỷ muội luôn kề cận trong nháy mắt không còn, nhất thời nước mắt nổi lên bốn phía, thế phòng bị hơi chừng lại.
Tiếu Chớ nhân cơ hội tấn công, bút phán quan như tên, trái phải phất tới, ‘Ầm’ một tiếng vũ khí rơi khỏi tay Tử Thủy, vừa định giơ chưởng phòng ngự thì tiếng đàn vυ"t cao, chân khí vừa tụ lại lập tức tan rã, trong mắt Tiếu Chớ hiện lên sát ý, tay phải ra chưởng đánh vào đan điền Tử Thủy.
Thoáng chốc, tiếng đàn đình chỉ, Tử Thủy văng ra xa, máu tươi tràn khỏi miệng.
“Tử tỷ tỷ!”
Toa Y Na đợi lâu, không còn kiên nhẫn, từ viện sau chạy tới, không ngờ thấy một màn như vậy, lập tức thét lớn, kịp thời đón Tử Thủy ôm vào lòng.
“Tử tỷ tỷ, ngươi thế nào?”
Nghe tiếng gọi lo lắng của Toa Y Na cùng với ánh mắt thân thiết, con ngươi Tử Thủy hiện lên áy náy: Xin lỗi, Tử yêu quái! Xin lỗi, Nhứ nhi! Chung quy ta vẫn phụ lòng hai người!
“Tử tỷ tỷ! Tử tỷ tỷ!” Thấy Tử Thủy không còn đáp lại, Toa Y Na hung hăng nói: “Ta gϊếŧ ngươi!” Nàng nhảy lên, huy đao tới chỗ Tiếu Chớ.
Một bóng đen trên nóc nhà nhảy xuống, điểm nhẹ sau cổ Toa Y Na, nàng chỉ kịp rên nhẹ, sau đó cả người mềm nhũn, mất đi tri giác. Cầm Ma cười lạnh: “Thật không biết tự lượng sức mình! Dẫn đi!”
Hơn mười bóng đen nhỏ giọng ứng tiếng, sau đó biến mất trong bóng đêm, để lại hơn trăm cổ thi thể, phân tán khắp tiểu viện. Máu vẫn còn chảy ồ ồ, nhưng không còn độ ấm.
Sương mù dày đặc, đêm thu vĩnh viễn trong trẻo và lạnh lùng.
‘Chi nha’, cửa phòng được mở ra, hai tiểu nha hoàn mười mấy tuổi bưng phần cơm chiều chưa được động đến rời khỏi phòng, nhìn thấy hắc y nhân tiến tới, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo cuống quít phục tùng cúi đầu, không yên nói: “Nô tỳ tham kiến Ma Tôn!”
“Ân.” Lôi Thiên thản nhiên lên tiếng, nhíu mày nói: “Phu Nhân không chịu ăn cơm sao?”
Hai người nhẹ nhàng lắc đầu: “Phu Nhân đang khóc, không chịu dùng cơm.”
Chúc quang lay động, mông lung, trên tủ gỗ thượng hạng, một khối linh bài lẳng lặng dựng đứng ở giữa, sáu chữ lớn ‘Đoan Mộc Kiền chi linh vị’, hai bên ngọn nến phập phồng, hương khói lượn lờ, Nam Cung Diệp vẫn một thân tố y, nàng ngồi nơi đó, ánh mắt vô cự, nét mặt bi thương.
“Phu Nhân…”
Đột nhiên thanh âm hơi mơ hồ vang lên, làm thân thể Nam Cung Diệp khẽ run, đứng bật dậy, chỉ vào cửa phòng, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”
Lôi Thiên không vì thế mà tức giận, đi thẳng tới trước tủ, cầm ba nén hương, bái lạy trước linh vị, vừa định cắm vào ly hương thì Nam Cung Diệp tay mắt lanh lẹ, hung hăng bước tới đánh rớt, căm hận nói: “Kiền ca ca không cần ngươi bái lạy!”
Con ngươi Lôi Thiên hiện lên đau đớn, yên lặng thở dài một hơi, nhưng mang theo vô tận cô đơn cùng mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống, đơn giản nói: “Người đã chết, sao nàng phải khổ vậy chứ?”
Nam Cung Diệp giống như không nghe, tầm mắt vẫn dừng trên linh bài, dường như đang nhìn dung nhan tuấn dật của người nọ, trong mắt tràn đầy nhớ nhung cùng tình yêu sâu đậm.
Ánh mắt ôn nhu xen lẫn quyến luyến, giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trái tim Lôi Thiên, khi nào nàng mới nhìn ta như vậy? Hắn chết nhiều năm rồi, tại sao ngay cả một cái liếc mắt nàng cũng không nguyện ý cho ta?
“Phu Nhân!” Lôi Thiên tiến tới, lôi kéo tay nàng: “Là ta chăm sóc nàng không tốt sao?” Thanh âm hơi run run.
“Ba!” Cái tát thanh thúy vang lên, trong không gian trống trải, lẳng lặng quanh quẩn. Lôi Thiên không tránh né, nhíu mày nhẹ cũng không có, hắn vẫn cố chấp nhìn chằm chằm giai nhân quấy nhiễu tâm hắn mỗi đêm.
“Tại sao? Tại sao ngươi hãm hại Kiền ca ca? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”
Nước mắt thống khổ, phẫn nộ chất vấn, ánh mắt tràn ngập hận ý, bao phủ Lôi Thiên, xung quanh hắn dần dần không còn độ ấm, con ngươi khôi phục cuồng nhiệt cùng huyết tinh, cười lạnh nói: “Tại sao? Vì hắn dám cưới nàng! Vốn dĩ nàng là của ta! Là của ta! Hắn… Nên chết đi!”
Nam Cung Diệp ngẩn ra, nước mắt thuận thế chảy xuống, run rẩy nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, người ta yêu là Kiền ca ca! Không phải ngươi!”
“Không!” Lôi Thiên lớn tiếng phản bác: “Không phải như thế! Chỉ cần hắn chết, nàng sẽ yêu ta! Cho nên hắn phải chết!”
Nam Cung Diệp nhìn Lôi Thiên điên cuồng, nói từng chữ: “Vô luận Kiền ca ca sống hay chết, ta chỉ yêu mình hắn! Đối với ngươi, là hận!”
‘Ba!’
“A!” Nam Cung Diệp đau đớn hô lên một tiếng, lảo đảo té úp lên bàn.
“Phu nhân! Phu nhân! Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lôi Thiên bối rối nâng nàng dậy.
“Cút ngay!” Nam Cung Diệp chán ghét giãy khỏi tay hắn, gương mặt trắng nõn in rõ năm dấu tay, khóe miệng còn có vết máu, lãnh đạm: “Lôi Thiên, ngươi là người đáng thương nhất, căn bản ngươi không xứng được yêu!”
“Ha ha ha…” Lôi Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm thê lương lạnh như băng: “Ngươi biết vì sao đột nhiên Đoan Mộc Kiền bị tẩu hỏa nhập ma? Sao lại gϊếŧ hết các thôn nhân hay không?”
Cả người Nam Cung Diệp chấn động: “Là… Là ngươi!”
“Không sai! Ha ha ha…” Lôi Thiên đắc ý nói: “Nếu hắn không chết, ta không thể nào có được nàng. Sắp đến đại hội võ lâm, tuyển chọn võ lâm minh chủ, ta liền giựt giây để hắn tu luyện Ngọc Ma Kinh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, muốn luyện thành là chuyện không thể nào, gấp gáp sẽ tẩu hỏa nhập ma, luyện không thành chắc chắn phải chết trong tay Lăng Hải. Vốn là thiên y vô phùng mượn đao gϊếŧ người, nhưng nàng lại ở giữa làm hỏng kế hoạch của ta, khuyên hắn từ bỏ trận đấu, không ngờ hắn lại đồng ý! Ta làm sao can tâm? Nên thừa dịp hắn luyện công lẻn vào mật thất, quả nhiên là trời có mắt, thời điểm mấu chốt bị ta quấy nhiễu, huyết khí nghịch chuyển, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn vẫn giữ được một chút thanh tỉnh, sợ gây đại họa, rời khỏi Đoan Mộc sơn trang trong đêm, ta liền tương kế tựu kế, dụ Phong Ảnh cùng Kiếm Vũ đi cứu thiếu chủ, còn ta ở lại phá hủy tất cả cơ quan.”
“Đêm đó ngươi lẻn vào phòng ta là muốn đưa ta đi?” Tựa hồ Nam Cung Diệp nghĩ cái gì đó, tiếp lời.
“Không sai! Ta định mang theo nàng cao chạy xa bay, ai ngờ nàng đối với Đoan Mộc Kiền nhớ mãi không quên, căn bản không tin lời ta nói.”
“Tiếp theo thế nào?”
“Vì muốn hoàn toàn tiêu hủy Đoan Mộc sơn trang, biến Đoan Mộc Kiền trở thành kẻ thù của võ lâm, ta thừa dịp đêm tối cải trang thành hắn, gϊếŧ sạch các thôn dân! Máu… Máu… Khắp nơi đều là máu!” Lôi Thiên giống như nổi điên, cuồng tiếu nói: “Nàng biết không? Tất cả đều là máu tươi! Ha ha ha… Ta gϊếŧ hết, nam nhân, nữ nhân, lão nhân, trẻ nhỏ… Ha ha ha… Gϊếŧ!”
Điên cuồng kêu gào, con ngươi đỏ ngầu, thần sắc biếи ŧɦái, làm Nam Cung Diệp ớn lạnh, hắn điên rồi!
“Ba…” Trong viện truyền đến tiếng vang nhỏ, đánh gãy sự điên cuồng của Lôi Thiên.
“Ai? Ai ở ngoài?”
“Nghĩa phụ, ta đem người ở Tử Vũ Môn trở về! Đã giải xuống thủy lao, chờ nghĩa phụ xử lý! Sự tình còn lại cũng được xử lý thỏa đáng.” Thanh âm Cầm Ma ngoài cửa truyền đến.
Lôi Thiên khôi phục thanh tỉnh, thoáng dừng một chút, thản nhiên nói: “Dẫn tới đây gặp ta!” Tiếng bước chân đi xa, tựa hồ có chút lảo đảo.
“Ngươi muốn làm gì?” Nam Cung Diệp thấy Lôi Thiên từng bước áp tới, run rẩy hỏi.
“Ta từng thề, phải lấy tất cả những thứ thuộc về Đoan Mộc Kiền, kể cả những thứ hắn không chiếm được! Chủ vị võ lâm minh chủ đã là vật trong tay ta! Còn nàng…” Khóe miệng Lôi Thiên hiện lên nụ cười yếu ớt, trong mắt hưng phấn tràn đầy, du͙© vọиɠ toát ra nồng đậm, làm như dã thú sắp bắp được con mồi: “Còn nàng… Ta cũng muốn!”
“Ngươi đừng nằm mơ!” Lòng Nam Cung Diệp lạnh lẽo, rút ngọc trâm trên đầu, đặt ở cổ, kiên quyết nói: “Nếu ngươi tới gần, ta chết cho ngươi xem!”
Kiên định trong mắt làm Lôi Thiên ngẩn ra, hắn biết Nam Cung Diệp nói được sẽ làm được, tự tin nói: “Nàng sẽ không chết!”
“Hừ! Không tin thì cứ thử xem!” Nam Cung Diệp hừ lạnh, đâm ngọc trâm vào, tựa hồ có máu chảy ra.
Lôi Thiên nghiền ngẫm: “Hảo! Thế chúng ta thử xem, đưa người vào!” Vứt dứt lời, cửa phòng được mở ra, Cầm Ma dẫn đầu xuất hiện, bốn đại hán mặc hắc y áp giải thân ảnh hồng y theo phía sau.
“Toa nhi…” Thoáng chốc, cả người Nam Cung Diệp ngẩn ra, tay nắm ngọc trâm run lên, cắn răng phun ra hai chữ: “Bỉ ổi!”
“Ha ha ha…” Lôi Thiên sảng khoái cười nói: “Bỉ ổn thì thế nào?”
“Ngô ngô ngô…” Toa Y Na thấy Nam Cung Diệp, vừa mừng vừa sợ, tiếc rằng hai tay bị trói, môi cũng bị phong bế, căn bản không thể phát ra âm thanh.
Tâm Nam Cung Diệp rơi vào hầm băng, nàng biết bản thân sắp đối diện với chuyện gì, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn sao?”
“Ta cho nàng hai lựa chọn: Thứ nhất, trở thành nữ nhân của ta! Như vậy tất cả đều bình an vô sự. Thứ hai…” Lôi Thiên dừng một chút, nhẹ nhàng nâng cằm Toa Y Na, cười gian: “Nếu nàng cố gắng tìm cái chết, ta sẽ đem đệ nhất mỹ nữ Thảo Nguyên thưởng cho thuộc hạ, để nàng nếm thử nam nữ hoai ái chân chính là thế nào, không cần tiếp tục giả phượng hư hoàng! Ha ha ha… Diệp Phong trọng tình như thế, không sau này gặp lại sẽ có biểu tình gì đây?”
Toa Y Na nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên chiến trường thâm hãm trong lòng địch, đối mặt với cái chết, nàng không sợ ; Bên cạnh Nạp Tùng Hà đối mặt với Diệp Phong điên cuồng, nàng vẫn không sợ; Ở Tử Vũ Môn, mất đi tin tức của người yêu, nàng vẫn bình thản… Nhưng lúc này đây, nàng thật sự sợ, con ngươi bị khủng hoảng che lắp.
Toa Y Na biết Nam Cung Diệp ở vậy mười tám năm, thủ thân như ngọc, vì trong lòng vẫn yêu Đoan Mộc Kiền, tình yêu này xâm nhập huyết mạch, không cho bất cứ kẻ nào giẫm lên, huống chi là Lôi Thiên, hắn tước đoạt hạnh phúc cả đời Nam Cung Diệp, người mà nàng hận thấu xương. Nhưng nghĩ đến bản thân bị nam nhân nhục nhã, chà đạp… Trong lòng không rét mà run, kết cục như vậy nàng làm thế nào chấp nhận đây? Thà rằng thống khoái nhận cái chết, cũng không nguyện ý bị vũ nhục! Nước mắt, yên lặng chảy xuống, mang theo khổ sở không kể siết…
‘Ba’ Ngọc trâm rơi xuống đất, gãy làm đôi, tâm cũng theo đó đứt đoạn, rốt cuộc không thể khôi phục xán lạn vốn có. Sắc mặt Nam Cung Diệp lụi bại, ánh mắt dại ra, lòng nàng héo rũ, không có nước mắt, không có đau, cũng không còn hận, vì linh hồn đã chết, chỉ còn lại thể xác trống rỗng hờ hững.
Toa Y Na đau xót, giãy dụa muốn tiến lên trước, tiếc rằng bị hai người ấn lại, căn bản không thể nhúc nhích, nàng bất lực dùng sức lắc đầu, ý muốn ngăn cản. Nương, nếu ngươi như thế, Toa nhi phải làm sao? Nếu a Phong biết được, sẽ thống khổ và tự trách dày vò. Nương, Nương, đừng! Không cần!
Trong lòng hò hét nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể cúi đầu nức nở, nức nở trong vô lực.
“Toa nhi, đừng nói với Phong nhi!” Nam Cung Diệp đờ đẫn phân phó lại, nàng xoay người đi vào phòng trong, cước bộ suy yếu, giống như tùy thời liền tê liệt ngã xuống.
“Ha ha ha…” Lôi Thiên vui vẻ, tiếng cười phá lệ chói tai, hắn khoát tay áo: “Linh nhi, dẫn người đi, ngươi cũng lui xuống.”
Cầm Ma cung kinh rời đi, thời điểm xoay người đóng cửa lại, nàng nhìn bóng dáng quen thuộc kia, toát ra sát khí không dễ nhận biết, thì ra tất cả đều do ngươi!
Ánh mắt xuyên thấu qua khe hở tú trướng, xuyên luôn qua bức rèm che, nhìn linh bài vẫn lặng yên như trước. Tuấn nhan rõ ràng như thế, thanh âm ôn nhuận quanh quẩn bên tai, cuộc đời này vô duyên gặp lại! Vốn tưởng tâm như cũ, thân như cũ, khi mệnh phó hoàng tuyền sẽ cùng ngươi tiếp tục tiền duyên, thực hiện lời thề bên nhau bạc đầu…
Nhưng nay… Thân thể phải hầu hạ dưới thân người khác, Kiền ca ca, Diệp nhi không thể gặp lại ngươi…
Gió lạnh nổi lên, chúc quang mất đi, bên trong một mảnh hắc ám, chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm trọng, cùng tiếng khóc không dễ nghe thấy… Tương tư như cũ, rốt cuộc không thể quay lại…
----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Một chương ngược tiểu Sương Sương, tiếp theo ngược Tiểu Phong Phong, chương này Nam Cung Diệp vì tiểu Phong, ủy thân cho cừu nhân… Ta lo lắng chương tiếp theo ngược ai, vù vù…