Bầu trời đêm sáng sủa, mặt sắc như biển. Trung thu, một vòng Ngân Nguyệt treo cao, ánh trăng nhu tình như nước nhộn nhạo réo rắt, thản nhiên được vạn người ngưỡng mộ tôn sùng. Trăm ngàn ngôi sao nhấp nháy lòe lòe, mở rộng bốn phía, đúng thật thiên thượng nhân gian!
Gió nhẹ nhàng lất phất, thổi cây hòa sum xuê ở một gốc sân, phát ra thanh âm ‘Sàn sạt’, nội chính sảnh, ánh nến mập mờ, ẩn ẩn phiêu ra vài lời nói nhỏ nhẹ, nhưng rất nhanh biến mất, tựa hồ đang thương nghị gì đó.
Nhìn thật kỹ, một vị lão giả ước chừng hơn năm mươi, nét mặt suy tư, da ngăm đen, trên mặt đầy dấu vết phong sương, con ngươi tràn ngập hoang mang. Bên phải là thanh niên khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, quần áo lam sam, dáng người cao ráo, tuấn mỹ nhìn lão giả, muốn nói lại thôi.
Một thiếu niên tử y khác, tấn như đao tài, sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng đùa giỡn trà cụ trên bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra được cảm xúc chân thật.
Đây chính là ba người Phong Ảnh, Diệp Phong và Ngạo Thiên, sau khi từ biệt A Mục, mọi người ngày đêm lên đường, trở về trung nguyên. Suốt dọc đường, Diệp Phong không cố tình che dấu tung tích, cũng tưởng tượng đến các tình huống hội ngộ, hoặc nửa đường bị chặn lại, hoặc đánh lén ban đêm nhưng tiến vào Thiên Tuyết Quốc bảy tám ngày rồi mà vẫn gió êm sóng lặng, chẳng những đoàn người không gặp bất cứ chướng ngại gì, mà Lãnh Nguyệt Cung cùng phái Thiên Sơn truyền tin, Ma Giáo không có hành động gì, các phái lớn nhỏ tìm tới Lãnh Nguyệt Cung để nương tựa. Một hành động quá khác thường, làm lòng người càng bất an, Diệp Phong thấy chuyện quá kỳ quái.
Phong Ảnh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ trầm mặc: “Địch bất động, ta cũng bất động, hiện tại yên lặng xem xét tình hình, Phong nhi không cần lo lắng, tất cả cẩn thận là được.”
“Phong tiền bối nói đúng!” Ngạo Thiên tiếp lời: “Ma Tôn tự cao tự đại, không coi ai ra gì, hắn cảm thấy có đủ năng lực bắt hết tất cả các phái, muốn một trận định Càn Khôn.
Diệp Phong biết sự tình không đơn giản như vậy, nhưng không nghĩ ra Ma Tôn hành động thế nào, nên phải cẩn thận. Nghe hai người nói xong, Diệp Phong mỉm cường: “Ân, hy vọng là ta buồn lo vô cớ. Sáng sớm ngày mai, chúng ta chia nhau tiến hành, làm phiền Phong Thúc và đại ca hộ tống nương ta trở về Thiên Sơn, ta cùng các nàng đi Lãnh Nguyệt Cung, triệu tập võ lâm hào kiệt, cộng thương tru ma đại kế! Hôm nay vẫn giống như trước đây, thay phiên gác đêm, phòng ngừa…”
“Tranh…” Diệp Phong chưa nói hết lời, tiếng đàn dễ nghe vang lên, đánh gãy cuộc thương nghị của ba người.
Phong Ảnh vuốt râu cười nói: “Hôm nay là Trung thu, nhà nhà đoàn tụ, rõ ràng tiếng đàn này là cố ý triệu hồi! Phong nhi, nếu còn không đi, chỉ sợ có người thầm oán lão phu!”
“Đêm đẹp như thế, sao lại cô phụ? Nhị đệ không cần lo lắng, việc gác đêm nay, cứ giao cho ta.”
Diệp Phong nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nhìn thoáng qua hai người mỉm cười chọc ghẹo, nàng thấy rất bất đắc dĩ a, hình như chuyện trêu chọc nàng trở thành lạc thú của tất cả! Nhưng đã hứa ngắm trăng với các nàng, không thể thất tín, nên không tiếp tục khách khí, đứng lên đi ra cửa.
Phong Ảnh và Ngạo Thiên thương nghị thêm một lát thì tự trở về phòng nghỉ ngơi, còn Diệp Phong sau khi rời khỏi phòng, đón từng trận gió nhẹ thổi tới, cảm thấy cả người khoan khoái hơn, tựa hồ phiền não cũng bị đánh tan.
Hậu viện này vốn là chỗ nghỉ ngơi của chưởng quỹ tửu điếm, Diệp Phong thích nơi đây thanh nhã, không giống tiền sảnh ngư long hỗn tạp, huống hồ đoàn người phần đông là nữ tử, ai cũng tư sắc bất phàm, làm sao Diệp Phong yên tâm để các nàng ở ngoài kia, không phải tạo cơ hội để phàm phu tục tử soi mói? Nên dùng số tiền lớn bao hết hậu viện, thứ nhất để tiện sinh hoạt, thứ hai dễ bề phòng bị, hơn nữa, còn có cửa hông nối thẳng ra phố xá, không cần vòng qua tiền thính, đúng thật rất tiện.
Tiếng đàn truyền ra từ sườn viện phía Tây, mặc dù xung quanh không có kỳ hoa dị thảo gì, nhưng rất thanh tĩnh. Giữa sân, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, Nhu nhi, Tiểu Ngọc, Cát Nhã cùng Nghiêm Cánh đang ngồi trên chiếu vây quanh rượu ngon cùng đồ ăn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khe khẽ, rất thích ý! Ha Tu U La phải ở lại làm phụ tá cho A Mục hoàn thành nghiệp lớn, nếu không sẽ tăng thêm phần náo nhiệt.
Bàn tròn cách đó không xa được bày biện nhiều món điểm tâm nhỏ, đương nhiên không thiếu rượu ngon, bốn người ngồi đó, nghe đàn phẩm rượu. Nam Cung Diệp một thân tố y, hiển lộ phong tư yểu điệu, trải qua năm tháng rửa tội cùng thời gian lắng đọng, càng trở nên trầm ổn và bình tĩnh. Lúc này đang tập trung lắng nghe tiếng đàn du dương, thỉnh thoảng vuốt cằm mỉm cười, vẻ mặt tán thưởng. Một đường tới đây, Nam Cung Diệp và Sở Yên không giỏi cưỡi ngựa, nên ngồi trong xe, tính tình hai người khá giống nhau, nên ở chung cực kỳ hòa hợp, khúc ‘Tuần Nguyệt’ này Nam Cung Diệp chỉ tấu một lần, không ngờ Sở Yên có thể tấu lại một cách điêu luyện, khiến nàng thưởng thức không thôi.
Toa Y Na ngồi bên phải, vẫn là hồng y, hai tròng mắt khép hờ, mặt mày vui vẻ, theo tiết tấu nhẹ nhàng lắc đầu, trang sức trên đầu thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm, hiển nhiên đang cực kỳ say mê. Lãnh Vô Sương ngồi bên trái, tóc đen dài thùy tới thắt lưng nổi bật trên bạch y, mặc dù mặt không lộ biểu tình gì, nhưng mọi người cảm nhận được nàng không còn lạnh nhạt như trước. Hoàng sam khinh dương, mười ngón như phi, khóe miệng Sở Yên mỉm cười, hai tay chơi đùa trên vĩ cầm, một chuỗi âm phù giống như sinh mệnh tiểu tinh linh.
Ánh trăng dần dần dày, bao phủ khung cảnh, tăng thêm vài phần phong tình.
Hương rượu ngon theo gió đêm phiêu tán, ánh trăng say lòng người, tiếng đàn dễ nghe, trong mông lung mang bảy phần thật, trong chân thật lại có ba phần hư ảo. Diệp Phong ngây ngốc, linh hồn giãy khỏi trói buộc thân thể, hạnh phúc truyền tới từng góc nhỏ…
Qua hồi lâu, Diệp Phong bị tiếng cười làm bừng tỉnh, thì ra thủ khúc kết thúc nhưng mọi người thấy nàng vẫn đứng như pho tượng, không khỏi bật cười.
“Diệp đại ca, nếu ngươi không đến, ánh trăng tức giận trốn đi, đại ca nói xem chúng ta thưởng thức cái gì đây?”
“Ha ha ha…” Mạc Ngôn nói đùa, làm tất cả cùng nhau bật cười, hình như ngay cả ánh trăng cũng toát lên vui vẻ.
Diệp Phong vừa đi vừa nói: “Cái này ngươi sẽ không hiểu, tất nhiên ánh trăng say lòng người nhưng tiếng đàn lại càng tốt hơn! Đây gọi là ‘Này khúc chích ứng thiên thượng có, nhân giân được mấy lần nghe thấy’!”
“Ngắm trăng không bằng thưởng khúc, nhưng ngươi khắm người còn tập trung hơn ba phần! Khó trách lại si ngốc như vậy!”
“Ha ha ha…” Mạc Ngôn vừa dứt lời, đám người Nhu nhi cười nghiêng ngã, tam nữ cùng nhau đỏ mặt, ánh mắt vừa chạm vào nhau thì cuống quít né tránh. Thấy ba người xấu hổ, trong lòng Nam Cung Diệp đau xót, nên nâng chén rượu che đi ưu thương chợt lóe trong mắt.
Diệp Phong sớm quen với việc mọi người trêu chọc nàng, nên không để ý, cười hì hì tiêu sái đến bên cạnh bốn người, nói: “Yên nhi, đây là khúc gì? Hình như ta chưa từng nghe.”
Toa Y Na chăm rượu cho Sở Yên, tiếp lời: “Đương nhiên chưa từng nghe, chúng ta cũng mới được nghe lần đầu.”
“Nga? Khúc này mới sáng tác?” Diệp Phong bưng chén rượu trước mặt Lãnh Vô Sương uống cạn một hơi, cười nói: “Nguyện nghe tường tận!” Nói xong trừng mắt nhìn Lãnh Vô Sương, nhìn đến nàng bối rối cúi đầu.
Sở Yên cười nói: “Ta nào có tài phổ ra thủ khúc thanh nhã này, là Nương phổ, tên [ Tuyền Nguyệt ].”
Diệp Phong bĩu môi nói: “Nương quá bất công! Nương tinh thông cầm kỳ thư họa, khi nào truyền lại cho con ít chiêu? Nếu không, nữ nhi của Nương sẽ không bằng người a.”
Nam Cung Diệp bật cười; “Con nha! Yên nhi tinh thông âm luật, Sương nhi am hiểu thi họa, tài múa của Toa nhi siêu quần, nhiều sư phụ tốt như vậy mà không thỉnh giáo, quấy đến chỗ nương làm gì? Thật sự sống trong phúc mà không biết phúc.”
“Hắc hắc…” Diệp Phong vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, các nàng ai cũng có sở trường riêng, ta cũng không kém a! Ở phương diện vận động, nghệ thuật thâm hậu, các nàng phải gọi ta là sư phụ! Ha ha ha…”
Đây là lạc thú khuê phòng, các nàng không ngờ Diệp Phong đem ra nói trước mặt Nam Cung Diệp, đã vậy còn không chút cố kỵ, cả ba ngượng ngùng, mặt đỏ tới mang tai.
Lãnh Vô Sương bưng bầu rượu lên, cười duyên: “Phong nhi, mau nhuận nhuận cổ họng!”
“Tê…” Diệp Phong thấy bên hông đau xót, tươi cười cương trên mặt, nhìn nụ cười tràn ngập uy hϊếp của Lãnh Vô Sương, nhuyễn thanh: “Tốt lắm! Uống…”
Mặc dù Nam Cung Diệp có chút không hiểu ý tứ trong lời Diệp Phong, nhưng nhìn biểu tình trên mặt tam nữ, cũng đoán được bảy tám phần, biết đây là lời nói đùa giữa phu thê các nàng, cười đứng dậy: “Phong nhi, Nương mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước, các ngươi đừng uống quá nhiều!”
Diệp Phong biết Nam Cung Diệp để lại cơ hội cho bốn người ở bên nhau, nên không ngăn cản.
Diệp Phong vừa mới ngồi xuống, Sở Yên liền nâng chén đưa tới trước mặt, ôn nhu nói: “Lời vừa rồi ngươi nói cũng rất hay, không bằng uống chung rượu bái sư này của ta, như thế nào?”
“Ách… Cái đó… Yên nhi, nàng quá khách khí!” Diệp Phong biết mình lỡ miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, nuốt nuốt nước miếng nói: “Khi nãy ta nói đùa, chuyện bái sư, vạn lần không dám nhận! Rượu này… Hắc hắc, không uống cũng được, không uống cũng được!”
“Như thế nào?” Sở Yên dựng thẳng mày liễu: “Rượu của ta đưa, ngươi không chịu uống?”
“Uống! Uống!” Diệp Phong thầm nghĩ: Khó nhất là chịu ân mỹ nhân! Diệp Phong tiếp nhận chung rượu, ngửa đầu uống cạn: “Quả nhiên là rượu ngon! Ách… Toa nhi…”
Toa Y Na bày vẻ mặt vô tội nói: “Rượu của Sương nhi tỷ tỷ và Yên nhi tỷ tỷ, ngươi uống rồi, còn ta thì sao?”
Diệp Phong nhìn chén lớn trước mặt, cười khổ: “Nhưng… Có phải quá lớn rồi không?”
Nhìn Toa Y Na bất mãn chu miệng nhỏ nhắn lên, Diệp Phong bất đắc dĩ nuốt nửa câu còn lại, lại uống cạn.
Toa Y Na nhìn Lãnh Vô Sương và Sở Yên, khẽ cười, lại đẩy vò rượu qua trước mặt Diệp Phong: “Đây là do chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị, một giọt cũng không được để lại!”
Diệp Phong nín thở ngưng thần, đang chiến đấu hăng hái, nhìn vẻ mặt đắc ý của Toa Y Na, đã vậy nàng còn cười xấu xa, tâm tà nổi lên. Diệp Phong bưng vò rượu uống một ngụm, đứng lên bước qua ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn xuống đôi môi anh đào.
Chuyện đến quá đột ngột, Toa Y Na cả kinh, vẫn chưa kịp phản ứng thì luồng rượu nóng thuận theo yết hầu chảy xuống bụng, tựa hồ còn mang theo hương vị sạch sẽ quen thuộc.
Diệp Phong nghịch ngợm dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả cánh môi Toa Y Na một phen, sau khi rời khỏi, nhìn nàng vẫn còn kinh ngạc, cười xấu xa: “Toa nhi, rượu ngon không?” Sau đó, thân ảnh lập lòe đi xa.
“Ha ha…” Nhị nữ ngồi một bên, giật mình tỉnh lại từ trong hoảng sợ, nhất thời cười lớn.
“A…” Tiếng thét chói tai phá tan màn đêm yên tĩnh, Toa Y Na vừa thẹn vừa vội, một bên đuổi theo một bên hô: “Diệp Phong, tên hỗn đản! Mau đứng lại cho ta!”
“Ha ha… Toa nhi, rượu ngon nên ta chia sẻ với nàng, hẳn phải hảo hảo thưởng thức mới đúng!” Diệp Phong đang chạy trốn nhưng vẫn không quên trêu đùa.
Hai người, ngươi truy ta đuổi, làm tất cả cùng nhau bật cười, đám người Mạc Ngữ sợ thiên hạ không loạn, thỉnh thoảng còn hò hét trợ uy cho Toa Y Na, không khí vui vẻ vang vọng khắp hậu viện.
Gió đêm không cam lòng tịch mịch, nhẹ nhàng thổi tới, cùng hai người chơi trò truy đuổi.
Cười hồi lâu thấm mệt, Diệp Phong liên tục xin tha, lại tự phạt ba chén, Toa Y Na mới miễn cưỡng ngừng chiến.
“Hảo! Hảo!”
Đường phố không xa ẩn ẩn truyền đến từng trận âm thanh ủng hộ, lấn át luôn tiếng mọi người, nên tất cả nghiêng tai lắng nghe.
Thanh âm trầm trồ khen ngợi vang lên không ngừng, đám người Tiểu Ngọc chỉ là thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, giựt giây nói: “Chúng ta đi xem náo nhiệt thế nào?”
“Được! Được!” Cát Nhã lập tức phụ họa, từ khi tới Trung Nguyên đến nay, luôn bận rộn bôn ba, chưa từng thử trải nghiêm văn hóa ở đây, nhưng nghe nói Trung thu la ngày lễ quan trọng, rất náo nhiệt, sao nàng không kích động đây?
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Diệp Phong, Diệp Phong không nghĩ phức tạp, lại thấy mong chờ trong mắt tất cả, không đành lòng quét hưng trí của bọn họ, do dư một chút: “Không được chơi lâu, nhiều nhất một canh giờ phải trở về!”
“Biết!”
“Đã hiểu!”
Diệp Phong chưa kịp nói gì thêm thì mọi người lập tức giải tán, Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Gấp như vậy làm gì? Nhu nhi và Cát Nhã không biết võ công, trăm ngàn lần đừng gây ra náo loạn gì mới tốt.”
Toa Y Na nhìn sân trống trải, trong lòng hơi mất mát, tính cách nàng hiếu động, cơ hội khó có được, làm sao không muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt? Nhưng nàng biết giờ khắc này Diệp Phong xem an toàn của tất cả là quan trọng nhất, luôn nhọc lòng để tâm, với võ công của nàng ở Trung Nguyên muốn tự bảo vệ bản thân cũng khó, nên không thể gây thêm phiền phức cho Diệp Phong, đành cắn cắn môi, yên lặng quay lại bàn tròn.
Diệp Phong thấy biểu tình chờ mong cùng ẩn nhẫn của Toa Y Na thì đau lòng không thôi, bật thốt: “Toa nhi, hay chúng ta cùng nhau ra ngoài góp vui, được không?”
“Thật sự?” Toa Y Na kinh hỉ xoay người lại, nhưng sau đó lắc đầu: “Quên đi, chúng ta ở đây ngắm trăng đi.”
Lãnh Vô Sương liếc mắt nhìn Diệp Phong, hơi lo lắng: “Phong nhi…”
“Ha ha ha…” Diệp Phong cầm tay nàng, cười nói: “Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh! Nếu Ma Tôn muốn đối phó với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không ra cửa hắn sẽ không động thủ sao? So với việc cả ngày lo lắng đề phòng thì thản nhiên chống đỡ vẫn tốt hơn. Huống chi đây là đêm Trung thu đầu tiên của chúng ta, sao có thể mất hứng vì những chuyện đó?”
Sở Yên nắm tay Toa Y Na: “Toa nhi muội muội chưa từng trải nghiệm Trung thu ở nơi này, tò mò cũng là chuyện thường tình, hay chúng ta ra ngoài chơi một canh giờ, như thế nào?”
Lãnh Vô Sương nghe vậy, không nói gì nữa, khẽ gật đầu.
“A… Ta biết Sương nhi tỷ tỷ là tốt nhất!” Toa Y Na lập tức cao hứng: “Chỉ có một canh giờ, mau đi thôi.”
Lãnh Vô Sương nhìn Diệp Phong mỉm cười: “Ta bảo vệ Yên nhi, còn nàng? Giao cho ngươi!” Nói xong kéo tay Sở Yên nghênh ngang rời đi.
Diệp Phong nghe vậy hối hận không thôi, ra cửa, Toa Y Na chính là một con ngựa hoang không thể nào kiểm soát được, cái này phải kích khởi toàn bộ tinh thần đi ứng phó, cũng may chỉ có một canh giờ.
Nếu Diệp Phong biết trước tương lai, đừng nói một canh giờ, một phút cũng không cho phép các nàng ra ngoài!