Chương 9: Ra ngoài

Ngày thứ hai, ánh dương phóng khoáng chiếu rọi khắp nơi, trong không khí ngập tràn hương vị mùa thu, Diệp Phong cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Diệp Phong thích mùa thu nhất, buổi tối thích hợp ra ngoài, nàng ở bên sông nhỏ tắm rửa, giặt giũ, bản thân không biết chải tóc kiểu cổ đại, đành tùy ý cột cao phía sau, ngược lại mang đến phong vị khác. Diệp Phong nhìn bản thân trong nước, thỏa mãn gật đầu, hiện tại tướng mạo không tồi, nếu như mặc lại trang phục nữ nhân, nhất định cũng là mỹ nữ, bất quá để tránh phiền phức không đáng có, nàng nghĩ nên mặc nam trang sẽ tiện hành tẩu giang hồ, hơn nữa nữ trang là mặc váy, nàng không thích a!

Diệp Phong phóng sinh toàn bộ những con vật mình nuôi, không biết lúc nào mới quay lại, có thể một tuần trăng, hay vĩnh viễn không trở về, sao nỡ để chúng chết đói! Cột chủy thủ vào đùi, lại kiểm tra lương khô và nước, bỏ ngân phiếu vào ngực, dùng cành khô, tảng đá ngăn cửa động, phòng ngừa thời điểm nàng không ở đây, dã thú đến tá túc.

Diệp Phong phóng lên ngựa, nhìn lại nơi bản thân lưu lại hai mươi ngày qua, chỗ này có ưu thương lẫn vui sướиɠ của nàng, cũng có cô độc cùng tịch mịch…

“Trục Phong, từ nay về sau bốn biển là nhà, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về chỗ này!”

“Giá!” Hai chân Diệp Phong kẹp bụng ngựa, Trục Phong tê một tiếng, một người một ngựa lao đi, kéo theo bụi bặm phía sau, chỉ còn lại gió núi gào thét như trước.

Diệp Phong cảm thấy thế giới này rất tốt nhưng vẫn có chút lo lắng, ở đây không có đường nhựa quen thuộc, chỉ có đường đất nhấp nhô không bằng phẳng; không ô tô, xe điện, chỉ có xe ngựa, nói chung, tất cả không quen thuộc, cảm giác xa lạ này làm nàng rất sợ hãi, không biết người cổ đại có dễ chung đυ.ng hay không? Sẽ không vừa nhìn thấy người không thuận mắt liền động thủ chứ? Nhưng công phu mèo quào nàng cũng không biết, Diệp Phong nghĩ bản thân ít nói là thượng sách, chờ thời điểm thích hợp mới lên tiếng.

Ở trong rừng cây nhiều ngày như vậy, chuyện Diệp Phong làm mỗi ngày là kỵ mã, nàng không phải nài ngựa xuất sắc, nhưng cũng thành công bồi dưỡng sự ăn ý với Trục Phong, hôm nay vẫn thông thạo như thường, nàng sờ bên nào, Trục Phong sẽ đi hướng đó, hơi kéo dây cương, hắc mã sẽ vững dừng lại, loại ăn ý thế này khiến Diệp an tâm không ít. Sức chân của Trục Phong quả nhiên bất đồng tiếng vọng, có thể đã lâu không bay chạy vui sướиɠ như thế, bốn vó sinh phong, tốc độ duy trì đều đều.

Trời sắp tối, rốt cuộc Diệp Phong thấy một trấn nhỏ, thực sự rất nhỏ, đi từ đầu này qua đầu kia chỉ khoảng hai mươi phút, nàng tìm đến tửu lâu duy nhất trong trấn ‘Tiếp khách bình dân’, ghi bằng chữ phồn thể, tuy thoạt nhìn rất khó nhưng không đến mức đọc không hiểu.

“Khách quan, mời vào trong!” Một tiểu tử vui vẻ nhiệt tình bước ra bắt chuyện.

“Chuẩn bị cho ngựa của tôi thức ăn tốt nhất, cho nó thêm một vò rượu ngon!” Diệp Phong giao ngựa cho tiểu nhị, lên tiếng phân phó.

“Ngựa của ngài uống rượu?” Tiểu nhị giật mình.

“Phải, không rượu không vui!” Trục Phong giống như nghe hiểu, ngẩng cao đầu, tê một tiếng.

“Được rồi! Lập tức có ngay!”

“Khách quan, ngài dùng bữa hay ở trọ?”

“Ở trọ! Ta cần gian phòng tốt nhất, chuẩn bị nước nóng, đem cơm vào phòng. Nếu không gọi, các ngươi đừng tới quấy rầy!”

“Được rồi, Khách quan, mời đi hướng này.” Tiểu nhị dẫn Diệp Phong lên lầu.

Diệp Phong vừa đi vừa đánh giá, lầu một hẳn là nhà ăn, một quầy hàng do lão chưởng quỹ trông coi, có khoảng 4,5 bàn ăn, bất quá lúc này không có khách.

“Tiểu nhị, đây là đâu?”

“Khách quan, ngài từ xa đến? Đây là Cổ Lâu Trấn, đi về hướng Đông ba trăm dặm chính là Thanh Xa Thành. Chỗ này là tửu quán duy nhất, bao ngài ở thoải mái.” Tiểu nhị luyên thuyên nhưng không quên công việc của mình.

“Thanh Xa Thành? Là một nơi rất lớn?”

“Đương nhiên, thế nhưng là Đại Thành thứ hai của Thiên Tuyết Quốc chúng ta!” Trên mặt tiểu nhị tràn đầy tự hào.

“Khách quan, đây là phòng của ngài. Những gì ngài cần, ta sẽ mang lên ngay.”

“Ân, đi thôi!”

Trong phòng bày biện đơn giản, một cái bàn vuông, xung quanh có vài món gia cụ, trong góc là cái giường đan, chăn gối cũng được sắp xếp chỉnh tề, thoạt nhìn sạch sẽ.

Diệp Phong ăn tối xong, lập tức tắm nước nóng, ở trên lưng ngựa xóc nảy một ngày, khớp xương toàn thân đau nhức, lúc này thật nhớ ô tô. Nhắm mắt nằm trên giường đờ ra, tựa hồ đã là thói quen, nếu Thanh Xa Thành là Đại Thành, vậy ngày mai đi nhìn một chút, Diệp Phong nghĩ nghĩ không biết ở đó có giống trong sách miêu tả hay không? Tửu quán, quán trà san sát, cửa hàng chen chúc hai bên đường cái, hẳn còn có kỹ viện? Chỗ này ở cổ đại là hợp pháp, sẽ không bị quan phủ bắt đi? Ba trăm dặm? Với tốc độ của Trục Phong, nửa ngày sẽ đến nơi, bây giờ phải hảo hảo ngủ một giấc!

Lãnh Nguyệt Cung

“Cầm nhi, người nọ không thấy.” Kiếm Thi nói nhỏ với Kiếm Cầm.

“Đi từ mấy hôm trước, chưa trở lại sao?” Kiếm Cầm cau mày hỏi.

“Không có dấu hiệu quay lại, xem ra không có dự định đó.”

“Vết thương hắn thế nào?”

“Một chưởng kia không ảnh hưởng lớn, nhưng độc trong người lại thâm sâu.”

“Đi nghị sự trước.”

Phòng nghị sự

“Cung chủ, Lăng minh chủ phái người tới thúc dục, các môn phái khác đều đã tới Lăng Gia Bảo, hắn muốn biết khi nào Cung chủ mới xuất phát.” Kiếm Họa hồi báo tin tức.

“Ngày mai, Kiếm Thi, Kiếm Kỳ, Kiếm Họa theo ta, Kiếm Cầm ở lại trong cung lưu thủ!”

“Dạ!” Bốn người cùng lên tiếng.

“Cung chủ, đại hội võ lâm lần này bất lợi với Lãnh Nguyệt Cung chúng ta, thỉnh Cung chủ cẩn thận.” Kiếm Cầm nhắc nhở.

“Hanh! Chỉ bằng bọn họ? Có thể động tới bản cung sao?” Bạch y lạnh lùng nói.

Đúng vậy, nếu như Cung chủ nguyện ý, vị trí minh chủ không tới phiên họ Lăng kia, có gì đáng lo lắng.

Hôm sau, Diệp Phong ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh, tiểu nhị đã tới vài lần, nhưng không có động tĩnh. Nhìn Diệp Phong ngáp dài, chầm chạp bước khỏi phòng, hắn vội vàng cầm đồ dùng cọ rửa chạy lên lầu.

“Khách quan, ngài tỉnh? Ngon giấc không?”

“Ân, tốt, đã lâu không ngủ thư thái như thế!”

“Ha ha, vậy là tốt rồi! Ngài rửa mặt trước, điểm tâm sẽ đưa lên sau.”

“Không cần, một hồi ta xuống dưới ăn.”

“Được rồi, ngài cần gì cứ gọi tại hạ.”

Ở cổ đại không đánh răng, chỉ súc miệng bằng nước, Diệp Phong chịu không nổi, đành tự chế bàn chãi đánh răng, nàng dùng bờm ngựa nấu trong nước, sau đó phơi dưới ánh mặt trời, số lần nấu không thể quá ít, thiếu sẽ quá nhuyễn, cũng không thể quá nhiều lần, bằng không sẽ cứng, thực nghiệm nhiều lần mới miễn cưỡng thành công.

Kem đánh răng chỉ dùng cánh hoa đạp nát, sau đó tìm Kiếm Thi chế ít dược Đông y, trộn thành hỗn hợp, vị đạo không tệ lắm, mùi hoa tươi mát hòa quyện với vị thuốc. Trước đó Diệp Phong đã cho Tiểu Ngọc dùng thử một thời gian, nha đầu kia rất thích, nói muốn tặng cho toàn bộ cung nhân, mỗi ngày một phần, kết quả, Lãnh Nguyệt Cung gặp phải tai ương, nhiều ngựa mất đi bờm… Sương nhi cũng dùng, tuy biểu tình nàng luôn nhàn nhạt nhưng Diệp Phong biết nàng rất thích… ‘Thế nào còn nghĩ đến nàng?’ Diệp Phong dùng sức lắc đầu, chuyên tâm rửa mặt.

Dưới lầu có vài người ngồi ăn, thoạt nhìn là dân bản địa, ăn mặc rất phổ thông.

“Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Điếm tiểu nhị thấy Diệp Phong xuống, lập tức vui vẻ tươi cười bắt chuyện.

“Một ít điểm tâm nhẹ, một chén cháo, hai cái bánh bao.” Diệp Phong tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

“Được rồi! Xin ngài chờ chốc lát.”

Lúc này có ba người tiến vào, một đại hán râu quai nón, cầm trong tay thanh đao, một người mặc trang phục thư sinh, tay cầm chiết phiến, người còn lại là nam tử buồn bã, trên trán có vết sẹo kéo từ trái sang phải, nhìn rất kinh khủng, tay cầm vũ khí giống cái xẻng. Thấy ánh mắt đại hán đảo tới, Diệp Phong làm như không việc gì đổi tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, ‘Đây là người giang hồ? Cảm giác làm người khác sợ hãi, nhưng thư sinh kia lớn lên hoàn hảo hơn.” Trong lòng thầm nghĩ.

“Tiểu nhị, đem cho đại gia năm cân thịt bò, ba mươi cái màn thầu, hai vò rượu ngon! Còn cái gì ngon cứ mang lên hết!” Thanh âm đại hán như hồng chung, to tiếng thét lớn.

“Được rồi! Thỉnh ba vị ngồi bên này, thức ăn sẽ có ngay!”

“Ăn nhiều như vậy? Không đến mức hào sảng như thế chứ?” Diệp Phong nhìn ba người ngồi xuống bên cạnh thầm nghĩ, lại nhìn thức ăn trên bàn mình, một dĩa đậu hũ, một chén cháo hoa, hai cái bánh bao, quả nhiên khó coi ‘Buổi sáng ăn nhẹ chút, có lợi cho sức khỏe’ Diệp Phong thoải mái mỉm cười.

“Đại ca, ngươi nói xem tại sao lần này Minh chủ vội vã mời mọi người tham gia đại hội võ lâm như thế?” Nam nhân buồn bã vừa ăn vừa hỏi.

“Giang hồ không yên tĩnh, sắp có gió tanh mưa máu. Lão nhị, ngươi nói xem.” Đại hán nhìn thư sinh nói.

“Đại ca, hẳn còn nhớ chuyện mấy tháng trước?” Thư sinh không nhanh không chậm nói.

“Đương nhiên nhớ kỹ, truyền khắp giang hồ, còn không phải chưa tìm được người sao?”

“Theo ta chính là việc này, ngươi nghĩ đi, có thể diệt tam đại môn phái trong một đêm, võ công lợi hại thế nào? Mặc dù những năm gần đây, ba phái bắt đầu xuống dốc, nhưng không phải một người có thể tùy tiện tiêu diệt!”

“Đúng! Đúng! Vậy cùng đại hội võ lâm có quan hệ gì?” Nam nhân buồn bã nghi hoặc.

“Lão tam, sao ngốc như vậy? Một người lợi hại như vậy trốn trong bóng tối, ngươi có thể ngủ ngon giấc sao?”

“Ý ngươi là, Lăng minh chủ muốn mượn lực lượng giang hồ truy sát người này?” Lão đại hỏi tiếp.

“Chắc không sai.” Thư sinh uống ngụm rượu chậm rãi nói thêm: “Đại ca, hiện tại phái nào mạnh nhất trong giang hồ?”

“Đương nhiên là Lãnh Nguyệt Cung!” Không đợi lão đại nói, lão tam đã lên tiếng ngắt lời.

“Lãnh Nguyệt Cung? Sương nhi!” Diệp Phong nghe đến đây, không khỏi dựng lỗ tai tỉ mỉ nghe, rất sợ bản thân bỏ sót điều gì.

“Ta hiểu được! Ý của ngươi là…”

“Đại ca! Uống rượu!” Không đợi đại hán nói xong, thư sinh vội vàng cắt ngang. Đại hán nhìn bốn phía, ngầm hiểu gật đầu, ai biết nơi này có người của Lãnh Nguyệt Cung hay không, phải cẩn thận.

“Ta còn chưa hiểu a!” Nhìn ba người trầm mặc, Diệp Phong phiền muộn nghĩ: “Sương nhi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Không khỏi lắc đầu cười khổ: “Thế nào vẫn không thể quên? Võ công nàng cao như vậy, lại có nhiều người bảo hộ, thế nào lại gặp nguy hiểm? Cho dù có, bản thân không có võ công, không thể giúp được gì.” Nhưng là người, ai cũng có lòng hiếu kỳ. Nhìn ba người tính tiền rời đi, Diệp Phong để lại bạc rồi đi theo.

Diệp Phong đánh giá thấp người giang hồ, ra khỏi thôn không bao lâu, ba người đã phát hiện có người theo dõi.

“Đại ca, có điểm tử!” Lão tam nhìn Diệp Phong đứng cách đó không xa, thấp giọng nói.

“Đã biết, hiện tại không nên manh động, vào cánh rừng phía trước.”

“A? Người đâu? Rõ rãng thấy bọn họ vào đây.” Diệp Phong nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng ai.

“Thùng thùng đông!” Ba bóng người từ trên trời giáng xuống, vây Diệp Phong ở giữa. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ Trục Phong chấn kinh, hít sâu một hơi kiềm chế tâm hoảng sợ, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Ngàn vạn lần không thể hoảng, trấn tĩnh!”

“Tiểu huynh đệ, một đường theo chúng ta làm gì?” Nhìn Diệp Phong không chút hoang mang, ba người không dám manh động.

“Vị đại ca này nói gì? Đại lộ hướng lên trời, ai cũng có thể đi. Như thế nào lại nói ta đi theo các ngươi?”

“Tại hạ ‘Độc đao hiệp’ Thiết Thắng, đây là nhị đệ Nhất Long ‘Ngọc phiến thư sinh’, tam đệ Giang Côn ‘Thâu thiên thử’, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”

Diệp Phong ôm quyền: “Thì ra là ba vị, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ chỉ là tiểu bối vô danh - Diệp Phong.”

“Chẳng biết Diệp huynh đệ một mình đi nơi nào?” Nhất Long hỏi.

“Nhàn tới vô sự, đi chung quanh một chút.” Diệp Phong nhàn nhạt trả lời, người này không dễ ứng phó.

“Diệp huynh đệ rất có nhã hứng, huynh đệ chúng ta đi Thanh Xa Thành, không biết Diệp huynh đệ nguyện ý kết bạn đồng hành không?”

“Không dám quấy rầy ba vị, Diệp Phong còn có việc, xin cáo từ trước, sau này gặp lại!” Nói xong, không đợi bọn họ trả lời, hai chân đạp bụng ngựa, rời khỏi.

“Đại ca, gϊếŧ hắn không?” Giang Côn nhìn bóng lưng Diệp Phong, tàn bạo nói.

“Người này lai lịch không rõ, chi bằng bớt một chuyện, làm việc quan trọng trước đi.” Nói xong huýt một tiếng, ba con ngựa chạy đến.

Diệp Phong xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vỗ vỗ ngực nghĩ thầm: “Nguy hiểm thật! Xem ra bản thân không có tố chất làm gián điệp, theo dõi không được a, may mắn biết bọn họ đi Thanh Xa Thành, nàng cũng đến đó! Giá!”

---------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xấu hổ, trung gian rơi xuống nhất chương, bổ thượng. Làm nghiêm phạt, ngày hôm nay đa viết nhất chương.