Chương 92: Quy Chân Ma Linh Quyết

Mục Thiên ra tay, Lục Quân tử trận.

Ma Nhân xuất thế, máu nhuộm Sơn Lâm

- o0o-

Ánh tịch dương dần dần khuất sau dãy núi.

Quảng Mục Thiên lần theo bản đồ, bước chân không ngừng, dần dần tiến sâu vào trong cánh rừng. Chợt hắn dừng lại, hai tai vểnh lên ngưng thần nghe ngóng, nhận thấy cách chỗ mình đứng không xa có tiếng nói chửi nhộn nhạo, ước chừng có gần ngàn người.

Nhưng đám người này nói năng lộn xộn, ngôn ngữ kỳ lạ, hắn không tài nào hiểu được. Hiển nhiên đám trước mặt này không phải Nhân loại, mà là Yêu Tộc.

Quảng Mục Thiên nín thở tiềm hành, luồn qua các cành cây có lá rậm rạp, cố gắng che khuất thân hình. Chẳng mấy chốc hắn đã lẻn qua đám Yêu Tộc kia vào giữa Trung quân.

Chỗ trung quân Yêu Tộc được bao khoả bởi những hàng lào làm bằng lá cây lớn, khuôn một vùng đất lập thành căn cứ địa, cao tầm mấy thước. Đứng ngoài nhìn không thấy được bên trong. Chòi gác cứ cách một đoạn lại đặt một cái. Xung quanh hàng rào khoảng tầm mười trượng thì chặt hết cây cối, đề phòng có người tiềm hành trên cây nhìn lén vào trong. Quả là cực kỳ cẩn trọng!

Quảng Mục Thiên liền tụt xuống gốc cây, cúi người nhặt vài hòn đá nhỏ. Thân hình hơi chùng xuống, tụ hết lực vào chân. Nghe "Phụt" một cái, thân hình bắn ra nhanh như chớp, chẳng khác gì khinh công "Thảo Thượng Phi". Hắn nhằm ngay một cái chòi gần nhất phóng tới. Đồng thời hai tay ném đá ra vun vυ"t.

Đám Yêu Tộc canh gác phía trên chỉ thấy một bóng sáng loé lên. Rồi Bụp Bụp Bụp liền mấy phát. Đầu bọn chúng đã bị mấy viên đá bắn vỡ toang. Thân hình ba gã canh gác còn chưa kịp ngã xuống thì Quảng Mục Thiên đã leo lên tới chòi gác rồi. Toàn bộ quá trình chỉ nghe vài tiếng "Bụp Bụp" tựa như tiếng gỗ chạm nhau nên không hề có kẻ phát giác.

Quảng Mục Thiên cẩn thận kéo ba cỗ thi thể vào một góc chòi rồi đưa mắt liếc nhìn xuống phía trong trại lá.

Chỉ thấy phía dưới nơi trung tâm trại lá bày bố bốn cái trướng bồng, xung quanh đèn đuốc cắm lên sáng trưng. Nhưng nổi bật nhất vẫn là chính giữa trung tâm, nơi đó đang có ba cái l*иg sắt lớn, đặt thành ba nơi khác nhau, khoảng cách cân xứng tạo thành thế chân vạc, phía trên được phủ vải đen che kín mít. Xung quanh nó đứng hai mươi bảy người áo bào đen. Cứ chín người tạo thành một tốp, mỗi một tốp đứng sau một cái l*иg. Bọn họ kẻ đứng tấn, người múa quyền, mỗi người mỗi tư thế khác nhau, không ai giống ai. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian, cả hai bảy người lại đồng loạt há miệng phun ra một giọt máu. Giọt máu này đỏ chót, phát ra ánh sáng le lói, trông chẳng khác gì lưu ly bảo thạch. Mỗi lần như thế, sắc mặt mỗi người đều tái đi một phần.

Quảng Mục Thiên trông thấy, giật mình cả kinh, lẩm bẩm:

"Quy Chân Ma Linh Quyết! Là Quy Chân Ma Linh Quyết!"

Chợt đâu đó nghe tiếng người quát lên:

"Tên chuột nhắt nào dám can đảm nhìn lén Tà Phái bọn ta!?"

Tiếng quát vừa dứt, kình phong đã bắn xéo tới.Quảng Mục Thiên xầm mặt lại, hắn không nghĩ rằng trong này có cao thủ luyện nhĩ thuật lợi hại như thế. Hắn đứng chỗ chòi gác xa nhất, chỉ lầm bầm một câu thôi mà có người vẫn nghe thấy được!

Đến lúc này có trốn cũng chẳng được, Quảng Mục Thiên hú lên một tiếng. Phóng người bay ra, trên không trung đánh luôn một chưởng nghênh địch.

Chỉ nghe nổ "Bùm" một tiếng dữ dội.

Quảng Mục Thiên chân vừa chạm đất, ngay lập lức có hai bóng đen ùa ra vây hắn vào giữa. Hắn đưa mắt ngó trước sau, chỉ thấy hai người này là hai gã người Lùn. Bọn chúng thân chỉ cao một thước, trùm áo che kín thân, mũi to mắt thô, hai tai nhọn hoắt. Quả nhiên là dị tộc trong dị tộc, huyết mạch lai giữa võ sĩ với Người Lùn!

Quảng Mục Thiên thầm nhủ:

"Tộc người Lùn nghe nói cũng thuộc một chi nhỏ của Linh tộc. Quả nhiên lỗ tai thính không tránh đi đâu được."

Trong lúc đó, một gã cất tiếng hỏi:

"Các hạ là môn đệ nhà ai? Sao tự tiện xông vào lãnh địa bọn ta? Chẳng lẽ không thấy ám hiệu Tà Phái dọc đường hay sao?"

Quảng Mục Thiên nghe vậy liền biết ngay hai kẻ này không biết hắn là ai. Đoạn hừ nhẹ một cái, nói:

"Hừ, Tà Phái bành trướng thật, cứ nơi nào có ám hiệu tức là lãnh địa của bọn ngươi, ta không được đến hay sao?"

Một gã khác quát:

"Chính thế!?"

Chữ "Chính" mới toát ra khỏi miệng, hai gã đã cùng xông tới động thủ.

Quảng Mục Thiên thấy dưới ánh đuốc có hai vệt sáng lấp loé. Liền biết ngay hai kẻ này dấu kỳ binh trong áo bào. Quả nhiên đúng thế, hai gã này vốn là huynh đệ song sinh, trong Tà Phái được mệnh danh là Song Tinh Thiên Nhĩ. Hai người chuyên giấu đao dưới áo bào, nhân lúc địch thủ không kịp phòng bị liền tấn công đột xuất. Tựa như lúc nãy, nếu là cao thủ bình thường sẽ tưởng rằng gã quát xong câu "Chính thế!?" Rồi mới xuất chiêu động thủ. Nhưng kỳ binh chính là khiến đối phương bất ngờ. Câu quát chưa xong thì đao đã chém tới người rồi!

Nhắc về trận chiến, chỉ thấy một gã trong đó thân pháp quái dị, đường đao chuyên đánh vào hạ bàn. Chính là ba mươi sáu chiêu Địa Đường Đao Pháp. Gã còn lại múa đao đánh vào giữa, đường đao lúc đi đâm xéo, lúc thì chém xiết cực kỳ độc địa, là mười hai chiêu Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Đao.

Quảng Mục Thiên xưa nay đối chiến toàn cao thủ một phương, nào thấy ai thi triển chiêu thức độc địa mà linh hoạt như thế. Nhất thời luống cuống không biết đối ứng ra sao. Bất quá hạ bàn hắn luyện tốt, né được mấy chiêu Tuyệt Tử Tuyệt Tôn đao. Đoạn xoay người phắt một cái, chân trái làm trụ, chân phải tung cước. Cước khí sắc như dao cạo bắn ra tua tủa. Là chiêu Ma Kiếm Chi Cước độc môn của Tà Phái.

Hai gã người lùn kia thấy cước khí bay tới thì cả kinh, cả hai vội huy đao vận khí chém ra đao khí ngăn đỡ.

Hai luồng khí sắc bén chạm nhau giữa không trung chỉ nghe "Lạch phạch" mấy cái rồi tiêu tán hết. Quảng Mục Thiên giật mình, thầm khen:

"Hảo kỹ xảo, có thể triệt tiêu của ta Cước Khí."

Tuy khen là vậy, nhưng hắn không hề có một tý chần chờ, vội áp sát hai gã. Hai gã kia thấy trước mặt có bóng đen sà tới như chim ưng bắt mồi, không kịp nghĩ ngợi nhiều đều sử hết bản lãnh ra nghênh đón. Nào ngờ Quảng Mục Thiên mới phóng tới được một nửa liền dừng lại, hai chân khẽ nhún liền nhảy qua đầu hai người. Trên không trung hắn xoay thân mình, tung luôn một cước vào cổ tay gã bên trái. Đồng thời bàn tay hoá chỉ điểm vào cổ tay gã bên phải.

Hai gã này vốn thân hình thấp bé, sử võ công đều thuộc Trung và Hạ Bàn nên đối chiến dưới đất rất có lợi. Tuy nhiên Quảng Mục Thiên lại tung mình lên không, lấy không chiến đối đầu địa chiến. Đấy là dùng cái có lợi của mình khắc chế cái bất lợi của địch rồi. Hai gã nào ngờ sự việc xảy ra như thế, quả nhiên không phòng bị được. Nghe leng keng mấy tiếng, hai thanh đao đều rơi xuống đất hết cả. Quảng Mục Thiên thừa thế tấn công, điểm luôn vào hai huyệt đạo trên lưng hai gã. Hai gã chỉ kịp "Ứ" lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.

Bấy giờ Quảng Mục Thiên mới cười hỏi:

"Thế nào!? Còn muốn đánh kỳ binh với ta sao?"

Một gã gào lên:

"Ngươi là kẻ nào? Tại sao có thể dùng võ công độc môn của Tà Phái?"

Quảng Mục Thiên không đáp mà đưa mắt nhìn hai mươi bảy gã áo đen vẫn đang mải mê múa võ kia. Dường như ở bên này có động tĩnh lớn như thế, bọn chúng vẫn mặc kệ không đếm xỉa tới, luật của Tà Phái xem chừng vẫn nghiêm khắc như ngày nào. Hắn bèn hỏi lại:

"Quy Chân Ma Linh Quyết... Tại sao các ngươi biết Quy Chân Ma Linh Quyết!?"

Hai gã người lùn nghe thấy liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ kinh sợ. Một gã hỏi:

"Ngươi... ngươi rút cục là ai? Làm sao, làm sao biết Quy Chân Ma Linh Quyết?"

Quảng Mục Thiên trầm giọng hỏi:

"Huyết như Lưu Ly, một giọt nhìn thì nhẹ tựa lông hồng mà nặng tới mấy cân. Một võ giả cả đời luyện võ, áp súc huyết khí cũng chỉ tích được chín giọt. Gọi là Tâm Huyết. Tâm Huyết càng nặng thì khí huyết càng vượng, nội công càng cao. Linh Quyết chính là Tâm Pháp nội công tự thân tu luyện Cửu Huyết. Các ngươi lại dùng nó truyền cho hai mươi bảy người kia, biến nội công tâm pháp thành truyền công tâm pháp. Dẫn người ép ra Tâm Huyết của mình truyền vào trong ba l*иg sắt kia. Không biết trong ba cái l*иg kia là ba người nào?"

Nghe hắn giải thích cặn kẽ như thế, hai gã người lùn đều kinh sợ không để đâu cho hết. Nên biết là, võ học muốn thành tựu càng cao thì khí công phải càng lớn. Mỗi môn mỗi phái đều tự riêng có cho mình nội công tâm pháp, luyện ra Cửu Huyết. Tà Phái cũng giống như vậy. Nhưng Quy Chân Ma Linh Quyết có thể dùng Tâm Huyết của chín người truyền vào một người khác. Cái giá phải trả cũng là mạng của chín người đó, Tâm Huyết cạn tức người vong. Đó cũng chính vì sao lại gọi là Quy Chân Ma Linh!

Đổi chín vị cao thủ khí công lấy một siêu cấp cao thủ. Tính lời cũng không lời.

Hơn nữa, Quy Chân Ma Linh Quyết là tâm pháp chỉ có cấp bậc giáo chủ, thái thượng trưởng lão mới có quyền tiếp xúc. Mấy tên này võ công bình bình, trưởng lão cũng chưa tới. Làm sao có thể thi triển Quy Chân Ma Linh Quyết là ai hướng dẫn bọn chúng?

Đột nhiên nghe hai gã người lùn cười ha hả, quát:

"Ngươi biết quá nhiều, nên chết!"

Quảng Mục Thiên hừ một cái, đang định mở miệng tra hỏi thì chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, gió từ phía sau ùa tới, tựa như kình phong vũ bão. Chỉ nghe cũng biết ngay là có kẻ ám toán mình phía sau lưng, hắn tuy đang đứng thế bất lợi nhưng phản ứng cũng thật lanh lẹ, nhanh như cắt quay người lại, một chưởng múa ra hộ vệ toàn thân, chưởng còn lại vung ra hút thanh một thanh khoái đao của gã người lùn kia về.

Vù một tiếng, quả nhiên có một bóng đen lớn nhảy tới trước mặt Quảng Mục Thiên tung liền một chưởng, kình phong rít lên veo véo. Phát chưởng này lúc mới phóng ra rất tầm thường nhưng tới nửa vời đột nhiên dao động một chút rồi lập tức một chưởng biến thành hai. Một chưởng đánh vào huyệt Cưu Vĩ nơi bụng, một chưởng còn lại thì đánh vào vai, thế công trở nên nhanh cực. Hóa ra, kẻ này giấu chưởng phải dưới chưởng trái, tưởng chừng như một tay nhưng lại xuất thủ hai tay cùng một lúc. Hơn thế nữa, hai chưởng một trước một sau kình phong tuôn ra cuộn vào như giông bão. Tạo nghệ chưởng pháp này quả nhiên lợi hại.

Quảng Mục Thiên buột miệng la:

"Gớm thật!"

Hắn đã biết chỉ chần chờ một giây là hai chưởng này sẽ đánh tới, khiến mình trọng thương.

Quảng Mục Thiên liền phản kích, đao trong tay gạt chưởng đánh vào vai, tay trái cũng lật ra đón một chưởng nơi bụng.

Uỳnh một cái! Song chưởng đυ.ng nhau. Quảng Mục Thiên chỉ cảm thấy tay trái đau nhói, tựa như có ngàn con kiến vừa bò vừa cắn, đau rát vô cùng. Nhưng chưa kịp định thần lại thì bóng đen kia không biết từ đâu mọc ra hai cánh tay khác, hóa thành hai cái ưng trảo chộp tới thật lẹ.

Quảng Mục Thiên cả kinh, tay phải thu đao, vung lên thành một vòng trước mặt ngăn chặn thế công. Quả nhiên song trảo của gã kia không dám đánh tới. Nhưng hắn thu đao như vậy thì ở vai lộ ra chỗ sơ hở. Một chưởng kia như du long luồn nước, đánh trúng bả vai khiến Quảng Mục Thiên bay ra phía sau.

Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thân hình hắn đã bay ngược về sau. Phía sau lại nghe tiếng kình phong kêu vun vυ"t cực kỳ sắc bén, hiển nhiên là cao thủ chỉ pháp hoặc kiếm pháp thi triển võ công. Quảng Mục Thiên ở trên không vận lực vào đao chém ngược về sau, lực phản hồi khiến thế bay chậm lại. Lúc đó hắn mới quay ra nhìn, thì thấy một con quái vật hình thù kinh dị, trên có ba đầu dưới có sáu tay đang vũ động võ thuật đánh tới.

Quảng Mục Thiên kinh sợ không để đâu cho hết. Bình sinh hắn chưa thấy điều gì kỳ dị như vậy nữa! Nhưng thời gian không cho phép hắn chần chừ. Chỉ thấy con quái vật kia chỉ vũ động bốn tay, hai tay thi triển một loại chỉ pháp, ngón út cùng áp út khép lại, đầu mũi tay kình khí l*иg lộn lên hóa thành kiếm khí dài chừng ba thước. Hai tay còn lại thì múa trảo, năm đầu ngón bao phủ kình lực, thật chẳng khác chi vuốt hổ, vuốt rồng.Thế công lợi hại như thế Quảng Mục Thiên không dám đón đỡ. Vội vung tay tung ra luôn một trăm chưởng. Chiêu này tên là Bách Thủ Chấn Càn Khôn, là thức thứ năm trong bộ Khinh Long chưởng. Nội lực hắn hùng hồn, chưởng kình đánh ra thành một trăm đạo chân khí. Bao phủ toàn bộ nơi yếu hại của địch thủ.

Nào ngờ, chân khí bắn ra, xuyên thủng một trăm lỗ trên người gã Ma Nhân đó. Nhưng gã lại chẳng hề hấn chi, Quảng Mục Thiên cả kinh, buột miệng quát:

"Tuyệt mạch khí cơ, trên đời này sao có thể tồn tại loại sinh vật như thế!"

Tuy sợ hãi là vậy, nhưng hắn kinh nghiệm bấy nhiêu năm tích lũy chiến đấu cũng chẳng phải để không. Quảng Mục Thiên vốn đang trên không trung, vội sử Thiên Cân Trụy, thân hình lập tức hạ xuống. Bàn chân vừa chạm đất, hắn song quyền nắm chặt thủ thế kín đáo, chân trái khẽ xoay, chân phải tiến bước. Chính là đang sử môn "Hắc Bộ Thất Tinh Quyền" của Tà Phái!

Môn quyền pháp này tuy là môn võ nhập môn. Nhưng võ lâm thường có câu rằng: "Phản phác quy chân". Cái bộ quyền pháp đơn giản nhất ấy, ở trong tay của Quảng Mục Thiên lại lộ ra hết tất cả những tinh hoa trong đó. Đây mới chân chính là Tông Sư võ thuật!

Quảng Mục Thiên hai chân đạp bộ pháp, sử dụng kết hợp cả "Chấn Bộ" lẫn "Khinh Bộ". Bước chân nhìn nặng nề tựa núi non, nhưng cũng phiêu phù tự mây trôi nước chảy. Mặt đất xung quanh hắn rung bần bật nhưng lại không nứt, ấy là do bị chân khí chấn thành bột mịn mất rồi. Chẳng qua khí công của Quảng Mục Thiên dồn xuống hai chân quá lớn, nâng đỡ cả kết cấu tầng đất.

Quảng Mục Thiên bước liền ba bước, nhìn thì ngắn nhưng lại bước thật xa. Khoảng cách Phần Hồn Ma Nhân ba đầu sáu tay kia cách hắn chừng mười bước. Vậy mà ngay bước thứ ba, Quảng Mục Thiên đã tiếp cận được đối phương rồi.

Hắc Bộ Thất Tinh Quyền, lấy quyền phong cuốn đối phương vào thế đánh của mình. Cứ tưởng tượng nắm đấm ta như một cái nam châm, còn quyền chưởng, cước, chỉ... Của đối phương cũng là một thỏi nam châm khác. Cùng chiều thì đẩy, ngược chiều thì hút. Quảng Mục Thiên tay trái ra quyền, tay phải thu về. Hai ngọn chỉ pháp của gã Ma Nhân bị quyền phong cuốn theo đâm chệch về một hướng, bắn trúng mặt đất, chỉ cách Quảng Mục Thiên chưa đầy hai thước.

Còn hai cái chưởng thủ phía còn lại thì bị quyền trái hắn hút về. Nghe "Bình Bình" hai tiếng, cả Quảng Mục Thiên cùng Ma Nhân đều bị hất ngược ra hai bên.

Chỉ thấy lúc này, hai cánh tay của Ma Nhân nát nhừ, lòi ra cả xương trắng. Hiển nhiên bị một quyền vừa rồi của Quảng Mục Thiên đánh nát!

Nói thì lâu chứ mọi việc diễn ra nhanh cực kỳ. Từ lúc Quảng Mục Thiên bị một gã Ma Nhân đánh lén, đến lúc đấm nát tay gã Ma Nhân ba đầu sáu tay kia cũng chỉ bằng thời gian hít ra thở vào một hơi. Nhưng cái hung hiểm trong đó thật ít ai mà hiểu được.

Lúc này Quảng Mục Thiên mới định thần nhìn kỹ lại hai gã Ma Nhân trước mặt. Cả hai gã cao chừng hai thước năm, quanh thân đầy vết khâu vá. Phía dưới sườn mọc thêm hai tay, chính là gã đầu tiên múa chưởng đánh hắn. Thảo nào Quảng Mục Thiên thấy tận bốn chưởng lận. Gã còn lại thì khỏi phải bàn, ba đầu sáu tay. Đích thị là một con quái vật!

Gã một đầu bốn tay, am hiểu chưởng, trảo song kỹ. Gã ba đầu sáu tay thì am hiểu bốn môn quyền, chưởng, chỉ, trảo, hơn nữa nó mới chỉ dùng bốn tay, hai tay còn lại vẫn chưa sử dụng.

Nên biết là, trong Võ Lâm hễ một người nào am hiểu một môn trong số đó, luyện đến mức thành thạo mới được xem như là Tông Sư. Cứ thử nhìn xem Đông Lai Thánh Thủ đó là biết. Gã luyện Trảo đến mức lô hỏa thuần thanh, nên mới được người ta gọi bằng cái biệt danh Thánh Thủ. Nhưng hai con Ma Nhân trước mặt này không chỉ am hiểu hai, ba môn võ thuật, mà còn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa cơ thể của bọn chúng là là "Tuyệt Mạch Khí Cơ", mọi chiêu tấn công vào huyệt đạo đều trở nên vô dụng.

Quảng Mục Thiên trong bụng cả sợ, thầm hỏi, trên đời này còn có một loại quái vật như vậy sao!?