Giang Dạ Vũ và Sở Sở đều không biết rằng, số mệnh đã sắp đặt mọi thứ, để họ phải gặp nhau, vương vấn nhau trong tình thế đó.
Sở Sở cũng như vô số người khác được mẹ của Giang Dạ Vũ cứu sống, gia đình của cô cảm kích vô cùng, nhận mẹ Giang là mẹ đỡ đầu của cô, cứ mỗi dịp có thể, gia đình nhỏ nghèo khó của cô không ngại đường xa, không ngại trắc trở, cũng không ngại tốn kém ăn diện tươm tất một chút, đem món quà quê nhà họ quý nhất tới tặng cho mẹ Giang.
Giang Dạ Vũ lúc ấy tuổi nhỏ, vẫn rất rõ ràng sự chênh lệch của cả hai nhà, cách hành xử, nói năng, gia thế, quan niệm, tư tưởng…rất rất nhiều thứ cách biệt khiến anh cũng không thích Sở Sở và gia đình cô.
Nhưng hành động nhất thời của anh, một chút xót thương, một chút đau lòng, một chút thương cảm của anh, đã khiến cô ghi nhớ và khắc sâu trong lòng.