- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Sủng
- Giang Hồ Có Cơn Gió Nhỏ
- Chương 87: Trẻ sơ sinh
Giang Hồ Có Cơn Gió Nhỏ
Chương 87: Trẻ sơ sinh
Khi bà mụ ôm hài từ ra, mấy vị phụ thân đều toát mồ hôi hột
Kim Chỉ Đinh Lan nhìn Ôn Mê “ta chưa từng ôm qua, ôm như thế nào?”
Ôn Mê “ta chỉ chăm có một tháng, còn mãi nghĩ tới việc đặt tên, đã sớm quên ôm như thế nào”
Hai người cùng nhìn Vi Sinh Kỳ. Vi Sinh Kỳ “ta…lúc Tiểu Từ còn nhỏ đều là mẫu thân hắn ôm”
Vi Sinh Từ càng không cần phải nói, ngốc như một quả dưa, Vi Sinh Kỳ cũng không dám để hắn ôm. Cuối cùng, Mộ Lưu Tô thở dài, người giang hồ đúng là không đáng tin cậy. Hắn tiếp nhận đứa nhỏ từ tay bà mụ, vỗ về thật nhẹ, dáng vẻ rất lành nghề khiến mấy người kia bội phục không thôi.
Kim Chỉ Đinh Lan hỏi “trước kia ngươi ở nhà thường ôm đứa nhỏ sao?”
Mộ Lưu Tô hừ một tiếng. Hắn tuy nhật lý vạn ky, lại không phải dạng quân tử xa nhà bếp, sống bình thường cùng Thanh Tỏa, thỉnh thoảng sẽ xuống bếp làm vài món, cũng từng đổ nướ© ŧıểυ thay tã cho Mộ Tài Linh
Ôn Mê vương tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mơ hồ nhớ tới Lam Tiểu Sí khi vừa dược sinh ra. Khi đó hắn và Thanh Tỏa đều mừng rỡ như điên. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn tối lại
Vi Sinh Kỳ bất mãn nói “đừng chạm vào tôn tử ta” Cho đến lúc này mọi người mới nhớ ra, rốt cuộc là nam hài hay nữ oa?
Vi Sinh Kỳ muốn xốc tã lót lên nhìn nhưng nhìn một nắm nho nhỏ kia, hắ lại sợ làm đông lạnh đứa nhỏ
Bà mụ nói “chúc mừng…”Bà luôn không lên tiếng vì chưa từng thấy sinh đứa nhỏ lại có nhiều người chờ ở bên ngoài như vậy, còn là ai nấy đều đeo kiếm, khí độ bất phàm. Đây rốt cuộc là sao? Ai là phụ thân đứa nhỏ? Nàng nên chúc mừng ai?
Vi Sinh Kỳ không hài lòng, ngươi mau nói a.
Vẫn là Kim Chỉ Đinh Lan hảo tâm “chúng ta đều là ngoại tổ phụ của đứa nhỏ” Lại chỉ vào Từ thiếu gia, nói “đây là phụ thân đứa nhỏ”
Bà mụ rốt cuộc cũng tìm được chính chủ, vội đi đến cạnh Từ thiếu gia “chúc mừng thiếu gia, là một vị công tử”
Vi Sinh Từ nga một tiếng, có chút nôn nóng, hắn muốn đi vào nhìn Lam Tiểu Sí
Vi Sinh Kỳ nhận ra “có nương nàng, ngươi không cần đi vào thêm phiền” Quay đầu nói với bà mụ “làm tốt lắm, trọng thưởng”
Bà mụ tươi cười vui vẻ, đang muốn khách khí nói vài câu cát tường, lại thấy tùy tùng của Mộ Lưu Tô, Ôn Mê, Kim Chỉ Đinh Lan đều móc bạc bên ngoài ra, vì là trọng thưởng nên phân lượng không ít. Vi Sinh thế gia luôn không cần tùy tùng, Vi Sinh Kỳ mắt nhìn chằm chằm tôn tử, tùy tay đưa ngân phiếu cho bà mụ. Bà mụ nhìn một xấp ngân phiếu, mừng đến phát khóc, nửa đời sau của nàng khỏi phải lo rồi, vội vàng cảm tạ
Trước lúc rời đi, bà mụ dặn dò Bạch Ế “sau này phu nhân nhà ngươi sinh thai thứ hai, nhất định phải tìm ta nha” Thấp giọng nói tiếp “bạc chia cho ngươi một nửa”
Bạch Ế tức giận
Lát sau, Thanh Tỏa đi ra, nhìn thấy Vân Thải Chân và Mộc Băng Nghiên liền tiến lên thi lễ “đa tạ hai vị tiên sinh điều trị, thân thể Tiểu Sí tốt lắm, cũng không bị tội gì”
Vân Thải Chân khom người, nói “là trách nhiệm, không cần cảm tạ”
Mộc Băng Nghiên cũng khó được nói một câu “ta đã sớm coi nàng là đứa nhỏ nhà mình” Sau đó trừng mắt liếc Mộc Hương Y, đáng tiếc nhi tử của mình không chịu thua kém, nếu không hôm nay sinh ra là tôn tử nhà mình
Mộc Hương Y lười để tới ánh mắt bất thiện của phụ thân. Tiểu Sí Bàng đã sinh con, thật thần kỳ, tiểu cơm nắm vẫn ngủ gật chảy nước miếng trên lưng hắn, vậy mà giờ đã có đứa nhỏ của mình
Thanh Tỏa ôm hài tử, nói ‘đứa nhỏ còn nhỏ, vẫn nên ôm đến bên cạnh mẫu thân đi”
Mọi người không ý kiến. Vi Sinh Từ “ta có thể đi vào không?” Hắn chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa
Thanh Tỏa mỉm cười “vậy ngươi ôm đứa nhỏ đi vào đi”
Vi Sinh Từ nhìn thoáng qua đứa nhỏ , nhỏ như vậy, ôm thế nào đây?
Thanh Tỏa dạy hắn “cánh tay cong thế này, khuỷu tay nâng đỡ đầu đứa nhỏ. Đúng…cứ thế này…”Vi Sinh Từ cẩn thận ôm đứa nhỏ vào ngực, mỗi cơ bắp trên người đều căng chặt, khẩn trương lo láng
Vi Sinh Kỳ trừng mắt liếc hắn, nhi tử thật quá vô dụng, cũng may người ngốc có ngốc phúc, so với mình…Chợt nhớ tới Mộ Dung Tú, nếu nàng vẫn còn, cuộc sống sẽ trở nên hoàn mỹ rồi.
Đang lúc Vi Sinh Kỳ xuất thần, Thanh Tỏa hô nhỏ “cẩn thận, coi chừng kẹp cánh đứa nhỏ”
Vi Sinh Kỳ trừng to mắt, cái gì? Hắn tiến lên hai bước, đẩy tã lót ra, quả nhiên thấy hai dấu hồng hồng trên lưng đứa nhỏ. Hắn cả giận hỏi “sao có thể có cánh?”
Thanh Tỏa bị hắn làm cho sợ. Mộ Lưu Tô trả lời thay “mẫu thân của Tiểu Sí là Vũ nhân, đứa nhỏ có cánh thì có gì lạ”
Vi Sinh Kỳ nóng nảy “nhưng…cánh lớn lên thì hắn trở thành võ lâm cao thủ thế nào?” Hai cánh lớn như vậy, khi đánh nhau với người ta chẳng phải trở thành cái bia sống hay sao?
Thanh Tỏa chưa nói gì, đứa nhỏ lại oa một tiếng, khóc lớn
Vi Sinh Từ trừng mắt với phụ thân, nhìn đi, ngươi dọa nhi tử ta. A, nhi tử của ta? Đây là nhi tử của ta sao?
Vi Sinh Kỳ không vui “truyền nhân của Vi Sinh thế gia ta không thể có cánh”
Ôn Mê “ngay từ đầu ngươi đã biết thân thế của Tiêu Sí, nay nói vậy là có ý gì?” Người khiêm tốn cũng có lúc không vui.
Vi Sinh Kỳ “dù sao chính là không được. Có đôi cánh lớn như thế, sau này luyện công thế nào?”
Kim Chỉ Đinh Lan vẻ mặt đồng tình “ý ngươi là Vi Sinh thế gia ngươi không nhận đứa nhỏ này?”
Vi Sinh Kỳ sửng sốt, như thế cũng không được, tôn tử của Vi Sinh thế gia ta, sao ta có thể không nhận. Hắn trừng mắt nhìn Kim Chỉ Đinh Lan, đột nhiên có chút tuyệt vọng. Ôn Mê nhìn, cảm thấy bồn cười. Vi Sinh Từ không để ý tới bọn họ, cẩn thận ôm đứa nhỏ đi vào
Lam Tiểu Sí nằm trên giường, nhờ có Vân Thải Chân dốc lòng điều dưỡng, đứa nhỏ cũng không lớn, dù lúc sinh sản có chút thống khổ nhưng cũng không đến mức chết đi sống lại. Bây giờ sinh xong rồi, mọi người đều đi ra ngoài, nàng nằm trên giường, thay xiêm y sạch sẽ, trong phòng vẫn còn vương mùi máu. Nàng mở to mắt nhìn màn giường, nàng có đứa nhỏ, nàng đã làm mẹ, đã chuẩn bị tâm lý mấy tháng nhưng đến hôm nay, vẫn cảm thấy có chút lừa gạt
Vi Sinh Từ đi vào, Lam Tiểu Sí quay đầu, nhìn thấy, vô cùng sửng sốt. Vi Sinh Từ đi đến Cửu Vi sơn, bọn họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi. Hắn đi đến, đặt đứa nhỏ bên cạnh nàng. Lam Tiểu Sí hơi nhỏm người, ngắm nhìn hài tử
Vi Sinh Từ nói “ta…ta đã làm cha?”
Lam Tiểu Sí vừa bực mình vừa buồn cười “nếu không thì sao?”
“Không cần làm gì khác?”
Lam Tiểu Sí bật cười, thân thể đau đớn, đành phải nằm xuống. Vi Sinh Từ vội đắp chăn cho nàng. Lam Tiểu Sí nói “cha ngươi không thích đứa nhỏ có cánh, hừ, ta nghe được đó”
Vi Sinh Từ vội la lên “Không, hắn thích”
“Ngươi ôm đứa nhỏ ra ngoài, nói với hắn, trẻ sơ sinh Vũ nhân, cánh rất mềm, cắt rất dễ, cũng không chảy bao nhiêu máu”
Vi Sinh Từ phản đối “không” Không đổ máu cũng sẽ rất đau
Lam Tiểu Sí trừng hắn “đi ra ngoài nói đi”
Vi Sinh Từ bị nàng rống, do dự một chút vẫn kiên trì nói “không”
Lam Tiểu Sí phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa “ngươi không phải luôn nghe lời cha ngươi nhất sao? Hôm nay sao lại không có nguyên tắc như vậy?”
“Ta cảm thấy, Vũ nhân cũng tốt lắm” Lam Tiểu Sí mở to mắt tràn đầy nghiễn ngẫm, Vi Sinh Từ nói tiếp “ngươi là Vũ nhân, ngươi tốt cho nên Vũ nhân cũng tốt”
Đây là nhất định là lời tâm tình cẩu huyết nhất trên thế giới nhưng cũng động lòng người nhất. Lam Tiểu Sí im lặng, yêu ai yêu cả đường đi là thế này sao?
Vi Sinh Từ ngồi bên giường, cũng không hé răng
Hồi lâu, Lam Tiểu Sí nói “sao ngươi không nói lời nào?”
Vi Sinh Từ nhẹ giọng nói “để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi”
“Vậy ngươi đi ra ngoài đi, bên ngoài rất nhiều người, vừa rồi ngươi hung dữ như vậy, hiện tại để bọn họ mắng ngươi một chút, cũng làm dịu quan hệ” Miễn cho bọn họ luôn không đối đãi với ngươi như người thường
Vi Sinh Từ phản đối “không, ta ở đây bảo vệ ngươi” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm từ “các”
“Hôm nay ngươi thế nào mà một chút cũng không nghe lời ta nói? Ta nói một câu ngươi cãi một câu, trước kia không có như vậy nha”
“Ta…ta hiện đã làm cha, có thể có suy nghĩ của mình chứ”
Lam Tiểu Sí cười thành tiếng “được rồi. Ta ngủ một lát, ngươi mệt mỏi thì cứ đi ra ngoài”
Vi Sinh Từ nắm tay nàng, thấp giọng nói “sẽ không mệt” Lại duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hài tử. Nếu có thể cứ như vậy ở bên các ngươi, dù là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa cũng không thấy mệt
Bên ngoài, Vi Sinh Kỳ đã tiếp nhận được sự thật truyền nhân tiếp theo của Vi Sinh thế gia có cánh
Mộ Lưu Tô lạnh lùng nói “Vũ nhân có cánh, có thể cắt bỏ”
Vi Sinh Kỳ trừng mắt liếc hắn. Đột nhiên hiểu được, đúng, có thể cắt bỏ, liền gọi nhi tử “ôm đứa nhỏ ra đây”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, Vi Sinh Kỳ tức giận nhưng nghĩ tới con dâu vừa mới sinh xong, đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy
Đám người Ôn Mê biết tính hắn, cũng không để ý. Nhân sĩ giang hồ tuy bất mãn vì bị đối phương ép buộc mới đồng ý nhưng lúc này cũng nói lời chúc mừng. Ôn Mê chắp tay đáp lễ, tình huống thế này, đương nhiên không thể để mọi người cứ thế mà về
Cũng may Bạch Ế rất chu đáo “trong sảnh đã chuẩn bị cơm rượu, Vũ tộc có thêm ca nhi, vô cùng mừng rỡ, thỉnh chư vị cùng uống chén rượu nhạt”
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng không có cách nào, lưỡng lự một chút rồi cũng nhấc chân đi theo
Đám người Ôn Mê đi theo tiếp khách, Lạc Nhật thành đúng là chỗ của nàng rồi, ngay cả đứa nhỏ cũng sinh ở đây
Thanh Tỏa mang canh nóng đi vào phòng, nhìn thấy Vi Sinh Từ ngồi bên giường, thỉnh thoảng trêu đùa hài tử trong tã lót, Lam Tiểu Sí ngủ thật say. Một màn này thật đẹp cũng thật ấm áp. Nàng nhẹ nhàng đi vào, làm khẩu hình với Vi Sinh Từ, ý bảo nếu Lam Tiểu Sí tỉnh thì gọi nàng đến. Vi Sinh Từ gật đầu. Mà Lam Tiểu Sí luôn cảnh giác lại không tỉnh, đứa nhỏ ở bên cạnh nàng, cảm giác hương vị quen thuộc trên người mẫu thân làm hắn ngủ rất an ổn
Trong chính sảnh, chưởng môn các phái đang dùng tiệc đột nhiên ý thức được một chuyện, Lam Tiểu Sí đã sinh con, hẳn sẽ phải ở cữ một tháng, ra tháng còn phải chăm con, sau đó dạy hài tử đọc sách viết chữ…Ăn mặc đi lại của đứa nhỏ sao có thể thiếu mẫu thân. Điều này có phải nàng sẽ không làm Vũ tôn nữa? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng vội vã muốn Lam Phỉ trở về? Nghĩ đến đây, mọi người đều mặt ủ mày chau, sau đó vây quanh Ôn Mê chất vấn không ngừng. Ôn Mê bị bọn họ làm phiền đến đau đầu. Bạch Ế, Phượng Chứ nghe việc này cũng lần nữa thấy bất an. Mộ Lưu Tô lại trong lòng vui vẻ không thôi, đúng nha, hiện các thế lực giang hồ tuyệt đối sẽ không chấp nhận Lam Phỉ làm Vũ tôn lần nữa, nếu không Vũ tộc sẽ quay lại như trước kia. Lam Tiểu Sí dù sao cũng đã làm mẹ, sau này còn phải chăm đứa nhỏ, nói không chừng còn sinh thêm đứa nữa. Ngôi vị Vũ tôn sẽ rơi vào tay ai đây? Hắn không khỏi suy nghĩ nhiều hơn
Ôn Mê ra hiệu cho mọi người yên lặng “hôm nay Ôn mỗ vừa có ngoại tôn, có thể tạm thời không nhắc tới công sự được không? Chuyện của Vũ tộc phải thương lượng với Vũ tôn nhưng hôm nay nhắc tới cũng có chút không tiện. Ta chỉ có thể hứa với mọi người, Tiên Tâm các tuyệt không cho phép Lam Phỉ lại làm Vũ tôn”
Mọi người nghe vậy, cũng an tâm hơn
Mộ Lưu Tô “việc đã đến nước nay, e là ngươi phải sớm chuẩn bị chọn Vũ tôn tiếp theo”
Ôn Mê nhìn hắn “ta biết suy nghĩ của ngươi nhưng có thế hay không, ngươi đã quá rõ”
“Tài Linh tuy còn nhỏ nhưng ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ”
“Bệ hạ cũng dưới sự hỗ trợ hết sức của ngươi mà chút nữa khiến bảy mươi hai phái trên giang hồ bị tiêu diệt”
Mộ Lưu Tô trừng mắt với hắn, nhưng vì đuổi lý, đành nói “dù sao nếu Lam Tiểu Sí rời đi, ai làm Vũ tôn cũng chỉ là con rối của hắn mà thôi. Không đúng, cho dù là Lam Tiểu Sí cũng là con rối của hắn” Chẳng qua con rối này thường xuyên gây sự
Ôn Mê “dù thế nào, việc này vẫn phải thương lượng với Tiểu Sí”
Ôn Mê gật đầu “đương nhiên”
Kim Chỉ Đinh Lan cũng nghe được đối thoại của bọn họ, âm thầm thở dài, nữ nhân trời sin có một nhược điểm cực lớn, đó là thiên chức làm mẹ. Nếu phụ thân có thể cho đứa nhỏ vật chất và tín nhiệm, mẫu thân lại phải trả giá gần như là thời gian cả đời. Bao nhiêu nữ tử tài hoa tốt đẹp, vì làm mẹ mà từ nay về sau bỏ hết mọi thứ, chỉ chìm đắm trong những việc vụn vặt. Nếu Lam Tiểu Sí cũng vậy, đây thực sự là chuyện đáng buồn. Nếu thực sự như thế, sau này nàng chỉ thực sự là nghĩa nữ của hắn mà không phải là một đồng đội có thể kề vai sát cánh chiến đấu. Đến lúc đó, Kỳ tộc đành phải tạo lập một mạng lưới quan hệ mới, dù sao nếu Lam Phỉ lần nữa chấp chưởng Vũ tộc, Kỳ tộc cũng không thể giao du với hắn mà đắc tội cả giang hồ
Tiệc rượu tan, mỗi người ôm một tâm tư, Lam Tiểu Sí lại ngủ rất say. Khi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, nàng vậy mà đã ngủ từ trưa tới sáng hôm sau. Xoay người, phát hiện hài tử không ở bên cạnh, nàng cũng không giật mình, Vi Sinh Từ cũng không thấy, hẳn là hắn đã ôm hài tử ra ngoài. Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ
Vi Sinh Từ ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, Thanh Tỏa cười hỏi “sao vậy?”
Vi Sinh Từ nhíu mày “hắn tỉnh, khóc, ầm ỹ đến Tiểu Sí Bàng”
Thanh Tỏa vội ôm lấy hài tử “ngươi sợ hắn ầm ỹ đến Tiểu Sí lại không sợ hắn bị đói”
Vi Sinh Từ không hiểu lắm, mới ăn không được bao lâu mà
Thanh Tỏa gọi bà vυ" đến, lại thay tã đã dính đầy nướ© ŧıểυ cho đứa nhỏ. Vi Sinh Từ ở bên cạnh yên lặng nhìn
Thanh Tỏa làm xong, nhìn thấy ánh mắt hắn, cười nói “ngươi cũng cả ngày không ăn gì rồi, ta sai người làm chút gì cho ngươi ăn?”
Vi Sinh Từ “đợi Tiểu Sí Bàng tỉnh, cùng nhau ăn”
Thanh Tỏa bật cười “ngươi cũng nên hảo hảo chiếu cố bản thân, bằng không nàng sẽ vẫn lo lắng”
Vi Sinh Từ nhớ lại lời Lam Phỉ, liền nói “ta đi ăn gì đây” Chờ Thanh Tỏa gật đầu, hắn lại nói “cáo từ” rồi xoay người rời đi
Lam Tiểu Sí bị tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thức, mở mắt ra, thấy hài tử đang nằm trong nôi, Vi Sinh Từ đang cúi đầu…Nàng mở to mắt nhìn hồi lâu mới phát hiện Từ thiếu gia đang thay tã cho hắn, liền gọi “Tiểu Từ”
Vi Sinh Từ quay đầu, nhíu mày “đánh thức ngươi?” Ta đã đổi rất nhanh rồi, sao hắn còn khóc chứ?
Lam Tiểu Sí nhìn tã lót chỉnh tề trên người hài tử, cười thành tiếng, hỏi “ngươi…ngươi có thể làm cái này?”
“Nương ngươi thay cho hắn, ta học”
Lam Tiểu Sí ngủ một giấc ngon, người cũng có tinh thần hơn, giang hai tay với hắn “lại đây”
Vi Sinh Từ bế đứa nhỏ đi qua, Lam Tiểu Sí nói “ngốc tử, ta là nói ngươi lại đây”
Vi Sinh Từ đi qua, Lam Tiểu Sí rướn người ôm eo hắn. Vi Sinh Từ đứng yên không động, thời khắc như vậy, nếu có thể, hắn nguyện ý đứng yên thành đá. Lam Tiểu Sí cảm giác được hơi thở của hắn, ở chung lâu, trên người hắn cũng lây dính hương vị Thất huân hương, quen thuộc đến làm người ta an tâm. Nàng đột nhiên cảm thấy lúc trước muốn chia tay hắn là vô cùng ngu xuẩn. Cũng do nhất thời bị kinh hách, tâm thần liền rối loạn. Chia không được, người này, nàng yêu hắn chết mất
Thanh Tỏa mang canh cá đến, mở cửa ra, nhìn thấy hai người im lặng ôm nhau, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Thật ra đại đa số nữ nhân, sau khi có con, tình cảm dành cho trượng phu và những người khác liền giảm đi nhiều, nhiều người cho rằng đây là mẫu tính, nhưng có rất nhiều người cảm thấy nữ nhân như vậy không hề đáng yêu, thành thục nhưng cũng chậm rãi mất đi chính mình. Nhưng Lam Tiểu Sí hiện tại không có trước tiên ôm lấy hài tử, nàng lại dán mặt lên lưng Vi Sinh Từ, tóc dài rủ xuống, trên mặt không mang mặt nạ, vết bớt trên người rất rõ nhưng lúc này nàng lại rất xinh đẹp, phong tình vạn chủng không nói nên lời. Vi Sinh Từ đưa tay vuốt mặ nàng, hắn không thấy vết bớt này xấu xí, hắn chỉ biết cả đời này, hắn sẽ không bao giờ tìm được một người nào tốt đẹp giống như nàng
Không biết qua bao lâu, Lam Tiểu Sí đột nhiên ngẩng đầu, buông Vi Sinh Từ ra “để nương chê cười rồi”
Thanh Tỏa cảm động nói “sao lại chê cười chứ, nương thấy các ngươi như vậy, trong lòng còn ngọt hơn mật. Đến, uống canh cá đi” Nói xong quay đầu ôm lấy tiểu ngoại tôn trong nôi “bảo bối, để ngoại tổ mẫu nhìn xem ngươi có tè dầm không”
Vi Sinh Từ cầm lấy chén canh, đút cho Lam Tiểu Sí. Nàng đã khôi phục sức lực, lại giống như không có tay, tùy ý đểu hắn phục vụ, đút cho nàng từng muỗng. Canh cá hầm thật lâu, có màu trắng sữa, vào miệng tươi ngon thơm ngọt
Thanh Tỏa mở tã lót, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, cứ tưởng bà vυ" đến đổi, không ngờ Vi Sinh Từ lại nói “ta thay đó”
Than Tỏa giật mình “ngươi…ngươi thay?”
Vi Sinh Từ “không khó lắm, ta có thể học được”
Thanh Tỏa cười đến cong thắt lưng, thật muốn nhìn biểu tình của Vi Sinh Kỳ khi biết nhi tử của hắn học cái này
Lam Tiểu Sí uống xong chén canh cá, tinh thần sáng láng “đến, mang con khỉ xấu đến cho ta nhìn một chút đi”
Thanh Tỏa cầm lấy cái chén, đôi tiểu phu thê ở chung tốt như vậy, nàng cũng không nên ở đây làm phiền, liền đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại
Vi Sinh Từ ôm đứa nhỏ đến trước mặt Lam Tiểu Sí. Lam Tiểu Sí nhìn mặt hắn, lại sờ mặt mình, rồi nhìn mặt Vi Sinh Từ, hồi lâu hỏi “hắn…giống ai?”
Vi Sinh Từ cũng buồn bực, không giống ai cả, Vi Sinh thế gia và Ôn gia đều không ai xấu như vậy
Lam Tiểu Sí cười ha ha, dùng sức hôn lên mặt hài tử một cái, cảm thán “thật xấu nha”
Sau đó, Vũ tôn tuyên bố phải ở cữ, trong thời gian này không thể chịu gió nên không ra ngoài
Chưởng môn các đại môn phái đều nghị luận, nhìn đi, dự đoán đã thành sự thật. Lúc này có phải nên ngầm chiếm sản nghiệp của Vũ tộc? Tuy không thể mua bán Vũ nhân làm nô ɭệ huấn điểu nhưng hợp tác thì vẫn có thể nha, tìm mấy Vũ nhân đến giúp mình huấn điểu, vẫn có thể mở điểu tràng như trước. Lúc này Vũ tộc không có người quản lý, ngu sao không đυ.c nước béo cò.
Rất nhanh, bọn họ lại nhận được tin, Vũ tôn hạ lệnh cho các cấp quản lý của Vũ tộc đến Lạc Nhật thành nghị sự. Mọi người lại buồn bực, nàng đang ở cữ mà, hội nghị cái quái gì chứ?
Mộ Lưu Tô cũng kinh ngạc, tự mình đến dự thính. Lam Tiểu Sí ngồi trong phòng, phía trướ buông mành, những người khác thì ngồi bên ngoài, cùng nhau thương nghị
Bạch Ế nói “Vũ tôn, sổ sách mấy ngày nay giao cho ai?” Phu quân ngươi hình như không có khả năng xử lý ah
Lam Tiểu Sí “hiện ta không thể đọc chữ, Thải Chân thúc thúc nói trong tháng mà làm vậy thì không tốt cho mắt. Ngươi bảo Phượng Dao đến đây đọc cho ta nghe đi”
Trái tim vẫn luôn treo cao của Bạch Ế liền trở về chỗ cũ, hiện cả Vũ tộc luôn lo lắng, nếu thay đổi Vũ tôn, có phải tình thế cũng sẽ thay đổi. Hắn do dự, vẫn thử thăm dò “Vũ tôn vừa mới sinh không, có phải….” Mọi người đều muốn biết có phải sau này nàng sẽ mang đứa nhỏ hồi Cửu Vi sơn
Lam Tiểu Sí “có phải cái gì? Đặt sổ sách xuống, bảo Phượng Dao đến đọc cho ta nghe. Việc quản lý điểu tràng vẫn như cũ, nếu có người gây hấn, bảo Đại sư huynh ta và Vũ Đài xử lý. Ngươi truyền lời với bên ngoài, hiện ta đang trong tháng, không thể tự mình kiểm tra, nếu có người gây sự lại không nể mặt Đại sư huynh ta, ta chỉ có thể để phu quân của ta đi nói đạo lý với bọn họ”
Bạch Ế ưỡn ngực đáp rất vang dội “dạ”
Phượng Chứ nghe vậy, giống như được uống thuốc an thần, nhưng vẫn hỏi “Vũ tôn, nay các đại môn phái trên giang hồ đều đồng ý để…” Hắn không biết có nên gọi Lam Phỉ là tiền Vũ tôn hay không, nên nhất thời không biết xưng hô thế nào
Lam Tiểu Sí “cha ta? Hắn sẽ không trở về dễ dàng như vậy. Ngươi trước dẫn người đi mời một lần, sau đó lại bảo Bạch Ế dẫn người đi mời lần nữa. Ta nghĩ sau hai lần, ta cũng đã ra tháng”
Phượng Chứ hiểu rõ “thuộc hạ tuân mệnh” Nói xong quỳ xuống, hành đại lễ với nàng
Đứa nhỏ bên cạnh Lam Tiểu Sí phát ra tiếng ngâm nga mơ hồ, nàng liền ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng lay động “hiện ta không thể ra ngoài, chuyện bên ngoài cũng không thể nghe một phía từ các ngươi. Lần sau các ngươi đến, mang theo trợ thủ của mình. Đại huấn điểu tràng dẫn theo một tiểu nhị, ta muốn nghe những người khác nói thế nào”
Bạch Ế và Phượng Chứ nhìn nay, trong lòng trần ai lạc định, chỉ cần nàng còn nguyện ý nghiêm túc quản lý Vũ tộc, Vũ tộc liền an định
Vi Sinh Kỳ ở bên ngoài đi tới đi lui, mang theo đôi cánh, về sau sự linh hoạt của đứa nhỏ sẽ suy giảm nhiều. Tất nhiên cái mà hắn gọi là suy giảm nhiều, trong mắt người giang hồ không đáng kể chút nào, ngược lại mọi người còn cảm thấy, Vũ nhân biết bay là cỡ nào hoàn mỹ. Tuy nhiên đối với Vi Sinh thế gia luôn đặt mục tiêu truy tìm võ học ca nhất thì đôi cánh chim là sự rườm rà. Cho nên Vi Sinh Kỳ thấy bà vυ" cho đứa nhỏ uống sữa xong, liền nói “để ta ôm một cái”
Bà vυ" đang định đưa đứa nhỏ cho hắn, đột nhiên từ phía sau có một đôi tay ôm đứa nhỏ vào lòng bảo hộ
Vi Sinh Kỳ nhìn thấy, giận dữ hỏi “Vi Sinh Từ, ngươi muốn làm gì?”
Vi Sinh Từ vẻ mặt phòng bị “không được cắt cánh của hắn”
Vi Sinh Kỳ tức giận, bình thường sao không thấy ngươi thông minh như vậy?
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, ôm đứa nhỏ, không nói hai lời, cởi tã lót, thuần thục thay cho đứa nhỏ
Vi Sinh Kỳ trợn mắt há mồm, hồi lâu, một tiếng gầm vang lên khiến Lạc Nhật thành rung rung “ngươi đang làm cái gì?” Vi Sinh gia chủ võ công cái thế đưa tay ôm ngực, mặt đen như đít nồi, thở hổn hển như trâu. Ta muốn chết, ta sớm muộn gì cũng bị tiểu tử thối này chọc tức chết
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Sủng
- Giang Hồ Có Cơn Gió Nhỏ
- Chương 87: Trẻ sơ sinh