Chương 5: Cứu người
Trên chiếc bàn gỗ trong đám đông, một tên nam nhân tai to mặt lớn đang chễm chệ ngồi uống trà, chân của hắn đặt lên tấm lưng gầy yếu của một tên nam nhân khác. Lúc này đây, tên nam nhân to béo kia không ngừng mở miệng quát mắng, tiếng chửi thô tục khiến cả đám đông đang vây quanh trở nên hưng phấn, hắn chửi càng thô tục, đám đông cười càng ầm ĩ.
” Haiz, thật đáng thương.” Trần Miểu Miểu cảm thán.
Giang Hồ nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái.
Đối diện với ánh mắt “ Thấy đáng thương thì sao ngươi không đi cứu hắn ta? “ của Giang Hồ, Trần Miểu Miểu lúng túng ho khan một tiếng, nhỏ giọng phân trần: “ Sư phụ, người không hiểu rồi a, thường thường lúc này đây sẽ xuất hiện một hiệp nữ không biết từ đâu chui ra, nàng ta sẽ đem tên mập mạp chết bầm kia đánh cho hoa rơi nước chảy, sau đó quang minh chính đại là một màn người đẹp cứu mĩ nam “
” Lại nói nếu nam nhân được cứu thực sự đẹp đến thế, vậy khẳng định hiệp nữ kia sẽ mang hắn về hậu cung riêng của nàng ta mà chăm sóc, nhưng nếu như nam nhân kia tướng mạo khó coi một chút, chẳng phải sẽ thêm một kẻ ăn bám hay sao? Người xem, gặp phải tình huống ấy, con chẳng phải sẽ mọc thêm một cái đuôi sao a ~? Mấu chốt là, dù cho hắn có thật sự đẹp như thế, tuổi của con và hắn cũng không tương xứng nha, vậy nên nếu con cứu hắn, không phải là đáng tiếc hay sao ~?
Giang Hồ im lặng thu hồi tầm mắt: “ Bình thường nên ít xem mấy câu chuyện ngốc, đối với não ảnh hưởng không tốt “
Trần Miểu Miểu: “...”
....
Bị Giang Hồ đả kích một phen,Trần Miểu Miểu quay đầu nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy cảnh tượng lúc trước bỗng nhiên biến hóa khôn lường.
Nam nhân tai to mặt lớn cởi giày, đặt cả bàn chân to dày lên đầu của nam tử nhỏ gầy. Bởi vì quá nhiều người, âm thanh nhốn nháo vọng lại không ít, bởi vậy Trần Miểu Miểu hoàn toàn không nghe được tên to béo kia nói gì, nhưng nhìn động tác của hắn có thể đoán ra, hắn là đang muốn nam tử gầy kia liếʍ chân cho mình.
Nam nhân gầy gò vươn bàn tay bẩn thỉu ra, nhẹ nhàng hất bàn chân của tên béo phệ, điều này khiến tên béo vô cùng tức giận, bàn tay to vươn ra kéo tóc nam nhân gầy gò đoan kéo cả thân người đứng lên.
” Hắn...” Nửa khuôn mặt của nam tử gầy gò kia lướt qua đáy mắt khiến Trần Miểu Miểu kinh ngạc không thôi.
Nam tử gầy gò này cùng với nam tử xuất hiện trên bức tranh trong phòng của hoàng hậu thực sự là giống nhau như đúc.
Lại nói đến chuyện bức tranh, âu cũng là sự việc đã qua rồi.
Khi đó nàng chỉ tầm ba tuổi rưỡi, ngày thứ hai sau khi bước qua năm mới liền cùng cha nương vào cung thỉnh an hoàng hậu ( ghi chú của tác giả: lúc đó hoàng hậu vẫn còn khỏe mạnh). Mọi người cũng biết, câu chuyện của người trong cung nói tới nói lui cũng chỉ là những câu chuyện kể mãi không hết, nội dung lại cực kì nhàm chán, bởi vậy nàng liên nhân lúc mọi người không chú ý, len lén chạy ra ngoài chơi.
Thế nhưng hoàng cung quá rộng lớn, nang chỉ không lưu tâm một chút liền bị lạc đường, đi mãi đi mãi cũng không biết là đã đi tới chỗ nào, cuối cùng chỉ thấy trước mắt hiện ra một cung điện hoang vu vắng vẻ.
” A? Trong hoàng cung cũng có chỗ như thế này sao a ~? Chẳng lẽ đây là lãnh cung? “ Ôm một bụng đầy tò mò, Trần Miểu Miểu nhịn không được muốn vào trong khám phá một chút.
Ho khan vài cái, nơi này... thế nào lại nhiều bụi như vậy a? Hắt xì... hắt xì... Đẩy cửa bước vào, Trần Miểu Miểu đã bị một màn bụi mở vũ hội tập kích, nàng vội vàng lấy tay che miệng tránh cho bụi bay vào mũi.
Trận bụi nhanh chóng qua đi, cả căn phòng rốt cuộc mới lấy lại được chút vẻ trầm buồn ban đầu,Trần Miểu Miểu cẩn trọng đi về phía trước.
Lọt vào tầm mắt nàng, căn phòng chứa cơ man đều là tranh. Tranh sơn thủy, tranh mĩ nhân, tranh đấu điểu... Đủ loại kiểu dáng, tất thảy đều sinh động tới mức làm người ta kinh ngạc.
” Người này... sao lại vẽ nhiều tranh như vậy a ~? Chỉ là vẽ đẹp như thế, rồi lại để nơi nhiều bụi như thế này? “ Trần Miểu Miểu không hiểu nghĩ ngợi, tâm tình cũng càng lúc trở nên buồn chán, dù sao đây cũng không phải là lãnh cũng, các bức tranh này chẳng làm nàng thấy hứng thú nổi.
Đang lúc Trần Miểu Miểu đoan rời đi, một con chuột xuất hiện trước mặt nàng.
Trong hoàng cung cũng có chuột ư? Thực sự là ngạc nhiên nha, bất quá nơi đây dường như đã rất lâu rồi không có người đến lau dọn, chuột tới đây làm ổ cũng là lẽ đương nhiên. Nghĩ vậy, Trần Miểu Miểu làm bộ hiểu biết gật gật đầu, xoay thân hình mũm mĩm định hướng cửa mà đi ra. Đúng lúc này nàng mới nhận thấy, con chuột kia, miệng là đang ngậm một cái gì đó.
Một bức họa.
Bức họa qua thời gian đã trở nên ố vàng, trên mặt giấy thi thoảng lại xuất hiện một vài cái lỗ nhỏ rách nát, thế nhưng tuyệt nhiên không làm mất đi vẻ đẹp kinh diễm vốn có của nó. Trong tranh hiện lên một nam tử cao gầy, tóc đen suôn mượt bị buộc thành một búi chỉnh tề giấu trong chiếc mũ lông trên đầu, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, trường bào đen thêu chỉ vàng chói mắt kết hợp với áo choàng lông chồn trắng nhạt khiến đôi tay thon dài đang giương cung cũng vì thế mà trở nên thâp phần phong lưu. Quả nhiên là long chương phượng tư *, khiến người người xem qua một lần cũng khó có thể quên được.
* Long chương phượng tư: nguyên tác 龙章凤姿, đại khái là để cảm thán về vẻ đẹp nghiêng thùng nghiêng xô của anh này =.=, thứ lỗi tác giả còn nhiều yếu kém T___T
...................... Tôi là đường phần cách kết thúc hồi ức.....................
Nhìn lại khuôn mặt của nam tử trước mặt, Trần Miểu Miểu tuy bên ngoài vẫn ngoan cố biểu hiện chút thản nhiên cùng ngạo nghễ, nhưng thực ra nội tâm nàng đang không ngừng gào thét, nàng là đang do dự a ~, nên hay không đi cứu tên nam nhân kia?
” Sư phụ, người nhìn tên kia đáng thương như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau đi cứu hắn, được không? “ Nói cho cùng vẫn chỉ là một hài tử năm tuổi, Trần Miểu Miểu không đành lòng nhìn nam nhân kia bị người khác lăng nhục.
Giang Hồ nhíu mày: “ Hiệp nữ mà lúc nãy ngươi nói vẫn còn chưa biết có xuất hiện hay không, ngươi cùng hắn luận về tuổi tác chính là không tương xứng “
Trần Miểu Miểu: “...”
” Ô sư phụ a ~, cứu một mạng người còn quý hơn xây bảy tòa tháp, làm sao có thể vì mối quan hệ đầy đau khổ này mà từ bỏ việc cứu một mạng người được a ~? “
Mặc cho Trần Miểu Miểu không ngừng khua môi múa mép, Giang Hồ chỉ ngồi im không đáp lại.
” Được thôi, sư phụ không đi, ta đi! “
Dứt lời, Trần Miểu Miểu quay thân đi xuống, chờ tới khi gần đến chỗ đám đông kia, mắt thấy Giang Hồ vẫn không mảy may có ý định giúp đỡ, nàng liền so vai thở hắt ra một hơi, quyết định một mình xông pha “ trận mạc “.
Vất vả xông được vào đến bên trong, Trần Miểu Miểu ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay cảnh tượng tên béo chết bầm kia đang đưa chân đặt lên mặt nam tử gầy gò, một cỗ tức giận đột nhiên trào lên trong lòng, lập tức đi qua vỗ một cái “ba “ vào tay tên béo kia.
” Tên mập mạp chết bầm kia, ngươi đang làm cái quái gì vậy? “ Trần Miểu Miểu rít lên qua hàm răng nghiến chặt.
Tên nam nhân béo không ngờ có người cả gan dám đánh lén mình liền tức giận đến run người, cúi đầu nhìn xuống, thì ra chỉ là một tiểu oa nhi miệng còn hơi sữa.
” Đây rốt cuộc là nha hoàn của nhà nào? Lại dám tới đây làm hỏng chuyện tốt của lão gia ta đây, thật là muốn đâm đầu vào chỗ chết mà. “
” Ngươi nói cái gì? “ Trần Miểu Miểu lông mày thiếu nước muốn dựng ngược lên: “ Tên béo chết bầm nhà ngươi , mắng ai là muốn đâm đầu vào chỗ chết? Ngươi đây chính là đang khi nam bá nữ *, cái thứ trời chu đất diệt này, hôm nay ta phải thay trời hành đạo! “
* khi nam bá nữ: bắt nạy ức hϊếp kẻ yếu, người hiền lành.
Vắt óc lôi hết những câu thành ngữ học được trong mấy năm qua ra mắng người khác, Trần Miểu Miểu thực sự là đắc ý nha ~
” Hừm! “ Nam nhân béo phệ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt kì quái hết trắng lại đen nói rằng: “ Tên này là do lão gia ta dùng tiền mua về, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó, ngươi quản được sao, lúc còn kịp thì mau bảo cha mẹ ngươi mang ngươi cút khỏi chỗ này, bằng không đừng trách lão gia ta độc ác “
” Ngươi dùng tiền mua? “ Trần Miểu Miểu há miệng kinh ngạc, không đúng, nhìn vào bức họa, người kia chắc chắn là con cháu quý tộc, hơn nữa lại mặc mãng bào *, chỉ có đệ tử của hoàng thất mới có được đặc quyền đó, nói cách khác người trong tranh là thái tử không sai. Thế nhưng người này lại bị tên béo kia mua về, lẽ nào là nàng nhận lầm người?
* mãng bào: đúng cái màu đen
Trần Miểu Miểu do dự hồi lâu, vừa nghĩ vừa nhìn về phía tên nam nhân gầy gò tóc tai bù xù kia
Trần Miểu Miểu do dự hồi lâu, vừa nghĩ vừa nhìn về phía tên nam nhân gầy gò tóc tai bù xù kia. Hắn lúc này đang ngồi dưới nền đất, đầu cúi thấp, không thấy rõ biểu cảm, thế nhưng trên người lại toát ra khí chất ít ai sánh bằng, khiến cho Trần Miểu Miểu không thể không tin nam nhân kia chính là người trong bức họa.
” Được, ngươi dùng bao nhiêu tiền mua hắn ta, bản tiểu thư dùng bằng ấy tiền mua lại là được “ Trần Miểu Miểu hét lớn.
” Hửm? Ngươi mua về? “ Nam nhân to béo cười nhạt “ Cũng được, hai vạn lượng vàng, không bớt một xu, thế nào, ngươi mua nổi không? “
” Ngươi...” Trần Miểu Miểu tức giận nói, đây là thiên hoàng lão tử * chắc, thế nào lại muốn nhiều tiền như vậy a ~, tên béo vô lại này.
* thiên hoàng lão tử: ông trời.
Đương lúc Trần Miểu Miểu còn đang hồ đồ suy nghĩ, Giang Hồ từ trên lầu hai đã động thân bay xuống, nhẹ nhàng tiếp tới chỗ Miểu Miểu đang đứng.
” Năm mươi lượng, để hắn ta lại. “ Giang Hồ hờ hững nói.
Tên nam nhân béo vốn đang chờ Trần Miểu Miểu quay đầu bỏ đi để mở miệng buông vài câu trào phúng thì bỗng nhiên từ trên lầu hai, một bóng dáng trắng tao nhã phi xuống khiến hắn ta kinh ngạc không nói được lời nào. Hắn trước giờ vẫn tưởng tên nam nhân mình mua về kia đã là thuộc hàng tuyệt sắc rồi, thật không ngờ còn có người đẹp hơn. Giữa hai hàng chân mày điểm một dấu chu sa nhỏ, tóc đen thẳng mượt buông thõng bên vai, thật sự giống như thần tiên hạ phàm vậy. Người này, hắn ta chính là nhìn trúng rồi.
” Ha, tiểu đệ đệ đây nói gì vậy a, bất quá nếu tiểu cô nương đây muốn có nam nhân này của ta, thực chất cũng không phải là không có cách, lão gia ta một xu cũng không lấy, chỉ có điều, cũng phải có thứ gì cao giá một chút mang ra đổi chứ nhỉ? “ Tên nam nhân béo cười bỉ ổi, đôi mắt dâʍ ɭσạи dán chặt lên người Giang Hồ.
Đám quần chúng xung quanh đầu tiên là bị nhan sắc tuyệt diễm như thần tiên hạn phàm của Giang Hồ làm cho ngẩn ngơ, sau đó nghe ra được ý tứ trắng trợn đến buồn nôn của tên nam nhân béo kia, tất thảy đều ném về phía hắn ta cái nhìn ruồng bỏ cùng khinh bỉ.
Đối mặt với sự ồn ào của đám người đang vây quanh cùng ánh mắt ghê tởm của tên nam nhân béo trước mặt, Giang Hồ vẫn trưng ra bộ mặt lanh lùng: “ Năm mươi lượng, để hắn ta lại “
” Tiểu mĩ nhân, lão gia ta nói rồi, tiền không thu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta đảm bảo sau này ngươi ăn ngon mặc đẹp, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế nào? “ Tên nam nhân béo không hề ngại ngùng, lên tiếng thu hút sự chú ý của Giang Hồ.
Trần Miểu Miểu đứng bên canh nhìn tên cẩu nam nhân không ngừng trêu đùa Giang Hồ, ánh mắt đã muốn phun lửa, gương mặt vì tức giận trở nên đỏ bừng, đoan mở miệng sỉ nhục tên béo một phen, lại bắt gặp một tia lạnh lùng lướt qua đáy mắt của sư phụ nàng.