Chương 10: Tiếng kêu lúc nửa đêm
Lại nói Trần Miểu Miểu cùng
Giang
Hồ rời thành đến nay, quyết định chọn Lạc Hà thành làm địa điểm dừng chân tiếp theo, truyền thuyết kể rằng, mỗi khi Lạc Hà thành bước vào thời khắc hoàng hôn, bầu trời ráng chiều sẽ xuất hiện những hiện tượng kì quái. Có đôi khi là tư thế
một
thiếu nữ đang nhảy múa để đón gió, có lúc lại là hình ảnh của đôi phu phụ còn trẻ tuổi đang ôm hài tử mỉm cười, thỉnh thoảng là hình bóng của nam tử nhà nghèo đang ngồi trước bàn dài đọc sách.
Kì diệu nhất chính là những tầng ánh sáng hoàng hôn ở Lạc Hà thành này biết chuyển động.
Tiếu nữ nhảy múa đón gió, nhảy chưa xong thì mây chưa tan, sách đọc chưa xong thì mây còn đọng, cảnh tượng kì diệu như thế, quả thực là đáng để tận mắt chiêm ngưỡng.
Đi liền
một
mạch mười ngày liền, Trần Miểu Miểu suýt
chút
nữa đã bị đống lương thực khô làm
cho
chết héo, rốt cuộc cũng bước chân lên được mặt đất phía bên ngoài cửa thành.
Trời đã có
chút
tối, vừa vặn thời gian bỏ ra đi tới Lạc Hà Thành. Trần Miểu Miểu vừa ngẩng đầu lên
nhìn
, đã bị dọa
cho
dựng thót.
" Sư phụ, đó là cái gì a~?" Trần Miểu Miểu chỉ vào ánh sáng mờ trên bầu trời nói.
Giang
Hồ nhíu mày không đáp. Người chăn ngựa lúc này lại đột nhiên lên tiếng: " Tiểu thư, người xem có giống như hiện trường
một
vụ gϊếŧ người không a?"
Từ xa trông lại, ánh nắng ban chiều đỏ như lửa chỉ còn lại vơi nửa,
nhìn
kĩ
một
chút
sẽ thấy hình hài
một
nam tử buộc tóc thẳng đứng, phía trước là
một
nữ tử tóc dài gài trâm không biết là đang ngồi hay quỳ ở phía dưới nam nhân kia, trên miệng tựa như còn có hai dúm đỏ rực đang văng ra tung tóe.
Nhìn
từ phía bên này, trông có
chút
giống, nhưng cũng không thể khẳng định chắc chắn. Chưa lâu sau, hình ảnh kia lại biến sang
một
dạng hình thù khác.
Nữ nhân ủ rũ cúi đầu, thân thể cũng ngả dần về phía sau
cho
đến khi tan biến, còn nam nhân kia cúi đầu mở hai mắt
nhìn
xung quanh
một
chút
, sau đó cũng chậm dãi biến mất.
Trần Miểu Miểu cảm thấy kì quái: " Thế
nào
lại là nữ nhân kia biến mất trước a ~?"
Người chăn ngựa cũng không giải thích được: " Nô cũng chỉ mới nghe thấy hiện tượng này ở Hà Thành luôn cùng nhau biến mất, mà nữ nhân kia lại biến mất trước, chẳng nhẽ đúng là muốn biểu thị
một
màn gϊếŧ người sao?"
Trần Miểu Miểu gật đầu nói: " Thoạt
nhìn
thì đúng là như vậy, ai da, A Ngưu nha, liên tưởng thực sự không tồi."
Được Trần Miểu Miểu cười híp mắt khích lệ, khuôn mặt đen nhẻm của tên chăn ngựa xuất hiện
một
tầng hồng nhạt, anh
ta
ngại ngùng vò đầu nói: " Tiểu thư quá khen rồi. Chỉ có điều do nô xem bản thoại * có nhiều thứ giống như vậy, hiện trường này, bản thân cũng đã từng nghĩ qua rồi."
* bản thoại:
một
hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.
Nhìn
thấy ánh trời chiều đang dần ló ra, tâm tình của Trần Miểu Miểu tốt lên nhiều, cùng
Giang
Hồ tìm
một
khách điếm không lớn nhưng khá sạch sẽ, chuẩn bị hưởng thụ
chút
đồ ăn ngon.
" Tiểu nhị." Trần Miểu Miểu hưng phấn hô to.
Sau nhiều ngày liền chỉ có lương khô cầm cự, rốt cuộc cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.
Lúc này thời gian đã chuyển muộn, khách ngồi bên trong không nhiều, quán xá nhàn rỗi, bởi vậy tiểu nhị vừa nghe thấy tiếng la liền lập tức chạy ra. Sau khi
nhìn
thấy ba người thì sửng sốt
một
hồi.
Trần Miểu Miểu lớn lên xinh đẹp, khi cười để lộ ra hai chiếc răng hổ con con, đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng non, làm người
nhìn
không khỏi cảm thấy vui vẻ theo.
Giang
Hồ thì vẫn như trước đây, mái tóc dài đen óng thả xõa trên vai, giữa hàng lông mày điểm
một
dấu chu sa nhỏ, ánh mắt lạnh lùng mà thâm trầm, tựa như vạn vật trên thế gian này đều không để vào trong mắt. Trái lại, A Ngưu hết sức bình dị, khuôn mặt chữ điền lộ vẻ ngay thẳng, nụ cười chất phác, tạo
cho
mọi người xung quanh cảm giác ấm áp.
Ba người này, không, chí ít là vị công tử kia cùng vị tiểu thư này đều không phải là người bình thường, trên người lại toàn là gấm vóc tơ lụa, tại Hà Thành này mà nói, chỉ có quan to hoặc người giàu mới có thể mặc như thế mà thôi.
Nghĩ vậy, tiểu nhị lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, hỏi: " Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ a?"
Trần Miểu Miểu nói: " Trước tiên ăn cái đã, tiện sắp xếp ba phòng thượng hạng."
Tiểu nhị đáp: " Được a, khách quan muốn ăn gì?"
Trần Miểu Miểu suy nghĩ
một
hồi: " Các món có trong biển hiệu của quán, đều mang lên đi."
Tiểu nhị mừng rỡ, hôm nay gặp được khách hàng lớn nha: " Khách quan
xin chờ
một
chút, đồ ăn lập tức dọn lên ngay."
Chờ đợi là
một
việc vô cùng nhàm chán, Trần Miểu Miểu nằm sấp trên mặt bàn
nhìn
GiangHồ
một
thân thẳng tắp ngồi đó, bĩu bĩu môi, quay đầu
nhìn
ra chỗ khác.
" Ai, các người có nghe nói không, Thiếu phu nhân của Lâm gia bắt quả tang Lâm thiếu gia cùng nữ nhân khác đang lén lút vụиɠ ŧяộʍ, nghe nói là làm ầm lên tại trận luôn."
Giữa lúc Trần Miểu Miểu gần hết kiên nhẫn, sát vách truyền tới từng đợt xì xào bàn tán, âm thanh rất nhỏ, nhưng do Trần Miểu Miểu là người luyện võ, tai mắt so với người thường đều tốt hơn rất nhiều, bởi vậy nghe rất rõ câu chuyện ban nãy. Nàng hướng
GiangHồ nháy mắt vài cái, nói: " Sư phụ, mau nghe, có chuyện hay nha."
Giang
Hồ nhắm mắt trầm ngâm, không thèm để ý tới kẻ nhiều chuyện Trần Miểu Miểu.
Trần Miểu Miểu lè lưỡi, tiếp tục nghe trộm câu chuyện sát vách.
"
Ta
nghe qua rồi, mẫu thân
ta
khi đó đang ở trên đường phía Tây mua đồ ăn, vừa ra tới cửa liền bắt gặp Lâm thiếu phu nhân nổi giận đùng đùng đi vào sân nhà của quả phụ Lý gia, không lâu sau khắp nơi truyền ra tiếng đánh nhau, mẫu thân
ta
len lén
nhìn
sang, đúng lúc trông thấy Lâm thiếu gia mông không mảnh vải chạy từ sân trong ra,còn quả phụ Lý gia, trên người lưu lại không biết bao nhiêu ấn ký của tên Lâm thiếu gia kia."
" Đúng thế đúng thế, vợ
ta
cũng
nhìn
thấy, Lâm thiếu gia là bị Lâm phu nhân đuổi ra ngoài, bất quá vẫn là đứng trong sân a. Quả phụ Lý gia thì thảm rồi, y phục trên người đều bị Lâm phu nhân xé nát, cứ như vậy bị đuổi ra ngoài đứng, không biết đã để
cho
bao nhiêu người
nhìn
thấy rồi. Đáng tiếc,
ta
không
nhìn
thấy a, quả phụ Lý gia vóc người trông thon thả lả lướt như vậy."
" Ha ha, vậy cũng chưa chắc, quả phụ Lý gia kia lúc chạy đi, cái mông không ngừng vặn vẹo, ngươi đừng nói, vặn vẹo cũng thấy vừa mắt, ha ha ha..."
Nghe đoạn hội thoại đang ngày càng không lọt tai, Trần Miểu Miểu nhíu mày, đưa tay ra trọt trọt
Giang
Hồ: " Ai, sư phụ, người nói xem liệu quả phụ Lý gia có bị nhốt trong chuồng lợn không a ~?"
Giang
Hồ bất động như núi.
Trần Miểu Miểu hai lần bị đối xử lạnh nhạt, cảm thấy có
chút
không vui, đối với đoạn đối thoại ban nãy cũng mất đi hứng thú, liền quay qua A Ngưu ngồi bên cạnh bắt chuyện.
Ăn uống xong xuôi, ba người đi lên ba phòng thượng hạng trên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Trần Miểu Miểu đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân
nào
đó, dọa nàng suýt
chút
nữa lăn từ trên giường xuống. Lúc đầu nàng còn tưởng mình nằm mơ, đang định nhắm mắt ngủ tiếp thì âm thanh kia lại vang lên.
Trần Miểu Miểu nhíu mày, cảm thấy tựa hồ như đã xảy ra chuyện gì, nàng khoác thêm áo ngoài, sang gõ cửa phòng
Giang
Hồ ở bên cạnh.
" Sư phụ, sư phụ có ở bên trong không?"
Không có tiếng trả lời.
Không phải chứ, sư phụ trước nay ngủ đều không sâu giấc, không thể có chuyện không nghe thấy tiếng gõ cửa. Trần Miểu Miểu hoài nghi. Gõ cửa lại lần nữa.
" Sư phụ? Sư phụ?" Không có ai đáp lại.
Trần Miểu Miểu đè nén sự bất an, quay thân đi sang gõ cửa phòng A Ngưu. Không lâu sau, A Ngưu ánh mắt mông lung vì bị đánh thức ra mở cửa.
Nhìn
thấy Trần Miểu Miểu đứng ở ngoài cửa, A Ngưu thất kinh: " Tiểu thư, đã trễ như vậy rồi không ngủ đi
, người tới đây làm cái gì?"
"
Ta
gõ cửa phòng sư phụ nhưng không thấy hồi âm, liền qua phòng ngươi xem
một
chút
, không sao rồi, ngươi vẫn còn ở đây là tốt rồi,
ta
quay lại phòng sư phụ xem sao."
A Ngưu không an tâm, liền theo chân Trần Miểu Miểu qua phòng của
Giang
Hồ.
Gõ cửa hồi lâu, vẫn là không có phản ứng. Trần Miểu Miểu cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng nội lực đẩy văng cửa ra.
Cửa vừa mở, Trần Miểu Miểu tựa như thở phào nhẹ nhõm, bên trong không
một
bóng người,Giang
Hồ cũng chẳng thấy đâu. Không
nhìn
thấy sự buông lỏng tâm tình trong nháy mắt của Trần Miểu Miểu, A Ngưu kinh hãi: " Tiểu thư, đây là...
Giang
công tử sao lại không thấy đâu, lẽ
nào
là bị ai đó bắt đi rồi không? Có nguy hiểm hay không? Không được, chúng
ta
mau đi cứu hắn. Không đúng không đúng, tiểu thư người mau hồi phủ, nô sẽ đi tìm
Giang
công tử..."
Nhìn
thấy bộ dạng lóng ngóng của A Ngưu, Trần Miểu Miểu " Phốc"
một
tiếng bật cười: A Ngưu, ngươi đừng lo, đúng rồi, lúc tối ngươi có nghe thấy tiếng kêu của
một
nữ nhân
nàođó không?"
" Tiếng kêu?" A Ngưu không hiểu: " Không có a, nô âm thanh gì cũng không nghe thấy, hơn nữa còn ngủ rất ngon."
" Ân, ngươi quay về ngủ tiếp đi,
ta
đi tìm sư phụ."
"Cái gì?" A Ngưu kêu to: " Như vậy sao được, tiểu thư chỉ là
một
cô nương, nô làm sao có thể để
cho
người buổi đêm ra ngoài đi tìm người được, để nô đi."
Trần Miểu Miểu cảm ơn ý tốt của A Ngưu: " A Ngưu, ngươi đi cũng không có tác dụng gì đâu,ngươi nghĩ
một
chút
xem tiểu thư nhà ngươi dù thế
nào
cũng đã học võ công nhiều năm như vậy,
một
đám tiểu mao tặc bình thường dám bắt nạt
ta
ư? Hơn nữa
ta
nghe được tiếng kêu của nữ nhân kia,
ta
đoán sư phụ men theo âm thanh đó đi rồi, ngươi không nghe được âm thanh ấy thì sao có thể tìm được sư phụ?"
" Không phải chứ, tiểu thư, liệu đây có phải là thứ không rõ ràng không a, làm sao lại có tiếng kêu của nữ nhân ở đây được chứ?"
"
Ta
cũng không biết" Trần Miểu Miểu lắc đầu: "
Ta
trước tiên phải đi tìm sư phụ đã, vậy đi, giờ Tỵ ngày mai nếu không thấy chúng
ta
trở về, ngươi hãy đi báo quan. Được rồi, bây giờ quay về phòng ngủ đi ha,
ta
đi tìm sư phụ."
Dứt lời, liền bỏ lại A Ngưu vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, từ cửa sổ phòng
Giang
Hồ nhảy xuống dưới, đi tìm người.