🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: VệnChu Du nhíu mày, theo Tào Phi vào Tây Uyển, thấy Chân Mật đang trò chuyện cùng một quý phu nhân trung niên.
“Con là Chu Du?” Phu nhân kia mỉm cười hỏi.
Chu Du ngạc nhiên, “Phu nhân biết con à?”
“Chẳng phải là con trai Chu lão gia đó sao.” Phu nhân kia chính là vợ của Tôn Kiên, mẹ ruột của Tôn Sách và Tôn Quyền, Ngô thị. Bà tiến đến kéo tay Chu Du, cười nói, “Gặp con hồi bé, ái chà, lớn đến thế rồi à? Lúc Sách Nhi còn ở nhà luôn miệng nhắc con, không ngờ lại gặp con ở đây.”
Giữa đôi mày Chu Du hiện vẻ âu lo, nói, “Bái kiến Tôn phu nhân.”
“Gọi ta là bá mẫu được rồi.” Ngô thị nói.
Chu Du gật đầu, định mở miệng, lại ngại Chân Mật đang ở đây, không dám nhiều lời, Ngô thị vừa nhìn đã hiểu, Chu Du chuyển đề tài, hỏi, “Em đâu ạ?”
“Em bệnh rồi.” Ngô thị nói, “Con đi gặp nó đi, chốc nữa ta vào.”
Thị nữ đến dẫn Chu Du vào trong hậu viện Tây Uyển, Ngô thị mặt thản nhiên, tiếp tục nói chuyện phiếm với Chân Mật.
Chỉ thấy trong phòng hậu viện có một thằng bé, hai má đỏ ửng, tuổi xấp xỉ Tào Phi, trán nóng hổi.
“Gió lạnh nhập thể.” Chu Du nói.
Bị y hệt hắn lúc trước, Tào Phi nằm nhoài bên giường, nhìn Chu Du, hỏi, “Huynh ghê vậy, biết xem bệnh luôn hả? Nhìn cái đã biết bệnh gì à?”
Trước khi đi, Lỗ Túc đặc biệt dúi cho hắn bốn túi thuốc, phòng khi nửa đường ngã bệnh, nhưng thể chất Chu Du vốn khỏe nên không dùng tới, hắn bảo Tào Phi, “Về phòng ta lấy mấy túi dược liệu trên giá cao nhất qua đây.”
Nói rồi Chu Du lại xoa đầu Tôn Quyền, “Không sao đâu, uống thuốc là khỏi.”
Tôn Quyền nằm trên giường thở khò khè, môi đỏ hồng, Chu Du nghĩ chắc là bị gió lạnh dọc đường thổi cho bệnh, nhìn mà không nỡ. Chờ Tào Phi lấy thuốc đến, Chu Du sắc thuốc cho Tôn Quyền, đổi thuốc mà thuộc hạ của Viên Thuật bốc cho, thay bằng dược liệu của nhà sư câm, ở cùng Tôn Quyền một đêm.
Ngô thị có đến một lần, Chu Du kể lại mọi chuyện, Ngô thị sắc mặt nghiêm túc, nghe không sót một câu, cuối cùng hỏi, “Du Nhi, trước mắt con có cách nào ra khỏi thành không?”
“Con để Phi Vũ truyền tin.” Chu Du nói, “Những ngày này con phải ở Thọ Xuân đề phòng bất trắc.”
“Vậy thì tốt.” Ngô thị thở dài, “Hai cha con nó tính tình nóng nảy… Đúng rồi, ta hiểu rồi, Phi Vũ nhanh hơn người, nhất định sẽ đuổi kịp.”
Chu Du cũng hoang mang, vừa muốn chăm sóc Tôn Quyền, vừa lo không biết khi nào Viên Thuật ra tay, chỉ sợ Phi Vũ không đến kịp sẽ tạo thành huyết án.
Tào Phi vỗ vai Chu Du, nói, “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Chu Du mỉm cười, Tào Phi lại hỏi, “Huynh trị được bệnh đau đầu không?”
Chu Du, “Không, sao thế? Y thuật của ta chỉ giới hạn ở bệnh thường gặp và ngoại thương thôi.”
Tào Phi bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát, nói, “Cha ta bị đau đầu nghiêm trọng.”
Chu Du ngẫm, nói, “Nghe nói có vị danh y phiêu du thiên hạ tên Hoa Đà, nếu tìm thấy ông ấy không chừng tìm được cách chữa.”
Tào Phi hỏi, “Chừng nào đưa ta ra ngoài?”
Chu Du nói, “Kiên nhẫn, ta phải tìm được người giúp mới có thể đưa đệ ra khỏi thành về bên cha đệ.”
Tào Phi, “Tìm Tôn Sách giúp hả?”
Chu Du im lặng không nói.
Tào Phi, “Ta thấy họ lo thân mình còn chưa xong, đưa ta ra được không, còn không để ta nghĩ cách khác.”
“Đệ có cách à?” Chu Du đã quen kiểu nói chuyện không phân lớn nhỏ của Tào Phi, chế nhạo, “Một mình đệ chạy về quân doanh của cha được sao? Hay là ngay cả người ở đâu cũng không biết?”
“Haiz.” Tào Phi thở dài, “Thế sự hưng suy, như hạt sương mai, sớm đọng tối tan… Than ôi than ôi.”
Chu Du, “…Ai dạy đệ câu đó?”
“Cha ta.”
Chu Du quả thực đấu không lại Tào Phi, nói, “Kiên nhẫn một chút, nhất định có cách mà, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Tào Phi gật đầu hiểu rõ.
Ngay lúc này, Tôn Quyền tỉnh.
“Đại… Đại ca…” Tôn Quyền thở hổn hển muốn đứng dậy, lại bị Chu Du ấn vai bắt nằm xuống.
“Huynh đưa tin cho anh ta à?” Tôn Quyền hỏi.
Chu Du biết Tôn Quyền đã nghe những gì mình vừa nói, liền an ủi, “Phi Vũ đi rồi, Phi Vũ bay nhanh hơn người, mẹ đệ nói đó.”
Lúc này Tôn Quyền mới gật đầu, “Đa tạ huynh…”
Chu Du thấy Tôn Quyền mang bệnh vẫn nhăn mặt nhíu mày, chắc là trong lòng không yên, thầm nghĩ mới nhỏ mà sao tâm tư nặng nề như vậy.
Qua một đêm, trời hửng sáng, bệnh của Tôn Quyền giảm bớt, trán không còn nóng, Chu Du mới về phòng ngủ. Mấy ngày liền không có tin tức, Phi Vũ cũng chưa về, Chu Du lo lắng không thôi. Hắn không dám thân cận với Ngô thị, hôm đó thấy phòng nghị sự không có ai, bèn to gan bước vào, lật xem bản tấu trên bàn, phát hiện Dương Hoằng còn ghi hận, lề mề không phát lương thảo.
Chu Du chơi liều, giả nét chữ Dương Hoằng phê công văn, nhét vào xấp lệnh tiếp theo.
Sau khi cất kỹ, lưng Chu Du toát mồ hôi lạnh, bước nhanh ra ngoài, chợt tông trúng một người đang đi trên hành lang.
“Tiểu huynh đệ, cho hỏi…” Người kia khách khí nói, hai người đối mặt, ngây ngẩn cả ra.
Chu Du, “Tử Long?”
Triệu Vân, “Công Cẩn?”
Chu Du, “Sao huynh…”
Triệu Vân nói, “Chủ công phái ta đến truyền tin cho Viên tướng quân, chờ hết một ngày mà bên kia vẫn còn họp, không thấy gọi ta…”
Chu Du chợt nảy ra một ý, hỏi, “Huynh đến một mình?”
“Có Bá Phù con trai Tôn tướng quân nữa.” Triệu Vân nói, “Đang nói chuyện trong phòng Viên tướng quân.”
Chu Du cùng Triệu Vân đứng dưới hành lang, chưa đến một khắc, Phi Vũ đã từ nóc nhà liệng xuống đậu trên vai Chu Du.
Trong phòng truyền ra tiếng quát mắng của Viên Thuật, cả âm thanh chén vỡ, hiển nhiên đang nổi trận lôi đình với cha con Tôn Sách. Chu Du hít vào một hơi, xem ra không thể giải quyết trong một sớm một chiều, liền nói với Triệu Vân, “Tử Long huynh, có thể giúp ta một việc được không.”
Triệu Vân, “Cứ nói đừng ngại.”
Lúc thấy Triệu Vân, Chu Du đã có chủ ý, muốn tìm người giúp đỡ, Triệu Vân chính là lựa chọn tốt nhất, không ai nghi ngờ y.
“Ta dẫn huynh đi gặp một anh bạn nhỏ.” Chu Du quyết định giải quyết chuyện Tào Phi trước, Tôn Sách đến rồi, tức là y đã nhận được tin. Tôn Kiên chưa đến, tình hình vẫn nằm trong kiểm soát.
Triệu Vân theo Chu Du đến hậu viện, vào vườn hoa, trước mắt là hai thằng nhóc quần nhau đánh lộn.
“Ngươi là đồ con rùa!” Tôn Quyền giận dữ hét.
Tào Phi, “Còn không mau gọi bệ hạ!”
Chu Du nổi nóng, “Dừng tay cho ta!”
Hai người sải bước đến tách hai đứa nhóc, Triệu Vân bắt Tào Phi, Chu Du kéo Tôn Quyền, hai đứa mặt đỏ bừng, Chu Du quả thực không có cách đối phó.
“Thằng quỷ nhỏ… anh bạn nhỏ này.” Chu Du nói với Triệu Vân, “Xin giao cho huynh, hai người làm quen đi.”
Triệu Vân nói, “Có chuyện gì mà xé ra to thế? Chưa nói đã ra tay đánh người! Theo ta.”
“Ngươi muốn làm gì!” Tào Phi không phục giãy dụa.
Triệu Vân, “Ta phải dạy ngươi một bài học.”
Chu Du nhìn Tào Phi, bốn mắt giao nhau, Tào Phi liền đoán ra Triệu Vân chính là “cứu tinh” đến giúp, bèn không giãy nữa, theo Triệu Vân đi rửa mặt.
Chu Du xách Tôn Quyền về trả cho Ngô thị, khi trở ra, về phòng thì thấy một người đứng trong vườn hoa, y không nói lời nào, tiến lên ôm siết hắn thật chặt.
Khoảnh khắc đó, trước mắt Chu Du suýt biến thành một màu đen, nói, “Cảm ơn trời đất, rốt cuộc huynh cũng đến.”
“May mà nhận được thư của đệ.” Tôn Sách nói, “Cha ta mém chút lên đường chạy về rồi.”
Chu Du nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Rốt cuộc hai người đang chơi trò gì hả?”
Tôn Sách nói, “Ngọc tỷ ngay trên người ta, nhưng ta không giao cho lão.”
Chu Du sững sờ.
“Thường dân vô tội, mang ngọc mắc tội, huynh nhất định phải dâng ngọc tỷ.”
“Đệ nói giỡn chắc…”
“Ta ở đây chờ huynh bao lâu rồi? Ai giỡn với huynh? Lúc này không ai được về, không về thì không sao! Viên Thuật đã hận Tôn gia thấu xương rồi!”
“Cha để ta về vì muốn giải quyết triệt để chuyện này. Ta sẽ không giao ngọc tỷ truyền quốc cho lão, bảo đảm lão không tìm được…”
“Giải quyết triệt để! Đúng là buồn cười! Huynh cho rằng Viên Thuật sẽ nghe theo huynh à? Bắt huynh rồi, bộ lão không biết lục soát hay sao!”
“Chu Công Cẩn, ta cứ tưởng đệ nghĩ khác, không nói được câu nào dễ nghe hơn sao!”
“Ta ở đây nóng gan nóng ruột là vì lo cho ai hả!”
“Đệ… Dừng tay! Chu Công Cẩn! Đệ đối xử với ân nhân cứu mạng như thế đấy à!”
“Hai người… đừng đánh nữa!” Tôn Quyền la lên, “Ta méc mẹ đó!”
Chu Du vặn cổ tay Tôn Sách, nhấn y vào cột, nghiến răng nói, “Huynh không biết tình cảnh Tôn gia hiện tại nguy hiểm cỡ nào…”
“Đệ câm miệng cho ta!” Tôn Sách giận tím mặt, “Phản rồi… Chu Du!”
Tôn Sách hất tay Chu Du, Tôn Quyền thấy vậy liền quay đầu chạy, Chu Du Tôn Sách đánh nhau trong vườn hoa, Tôn Sách không thể xuống tay với Chu Du, liền quát, “Đệ điên rồi! Đừng đánh nữa!”
Chu Du đuổi theo muốn bắt Tôn Sách, Tôn Sách né, cuối cùng Chu Du không nhịn được nữa, kéo thắt lưng Tôn Sách, đạp vào lưng y.
“Ùm” một tiếng, Tôn Sách văng xuống ao, luống cuống quẫy đạp dưới nước, giận dữ hét, “Ta biết rồi, đệ muốn trả thù!”
Chu Du không lên tiếng, chỉ đứng trên bờ nhìn, không ít người bị kinh động, Ngô thị chạy đến, từ đằng xa lạnh lùng gắt Tôn Sách, “Sách Nhi! Con đã làm gì!”
Chu Du đứng bên bờ nhìn Tôn Sách, không đưa tay ra, Tôn Sách sờ soạng trong ngực, giật mình phát hiện, Chu Du khẽ nhướn mày, lúc này Tôn Sách mới hiểu.
Chu Du vươn tay kéo Tôn Sách lên bờ, Tôn Sách quay đầu thoáng nhìn ao nước, không nói gì nữa.
Một canh giờ sau, trong phòng Chu Du đốt hương, khói trắng lượn lờ, Chu Du đọc sách trên giường, Tôn Sách ngâm mình trong bồn, uể oải thở dài một hơi.
“Không cần vào.” Chu Du nói với thị nữ bên ngoài.
“Vâng, Công tào đại nhân.”
Cửa khép lại, Chu Du buông sách, đến chà lưng cho Tôn Sách, tấm lưng cường tráng nhô lên mặt nước, cơ bắp cuồn cuộn, tóc ướt sũng, Chu Du hỏi, “Lần này về định ở Thọ Xuân bao lâu?”
Tôn Sách lười biếng nói, “Qua mười lăm tháng Giêng rồi đi, cha ta bảo…”
Nước nóng bốc hơi mù mịt, cổ và lưng Tôn Sách đẫm giọt nước lẫn mồ hôi, Chu Du dùng ngón tay quẹt nước, viết lên lưng Tôn Sách bốn chữ:
Tai vách mạch rừng.Y nói tiếp, “…Định năm sau dẫn quân Trường Sa vây đánh Trường An.”
“Ừ.” Chu Du thản nhiên đáp, “Mấy ngày nay nghỉ ngơi đi.”
Tôn Sách giương mắt nhìn xà nhà cuối phòng, góc áo ai xẹt qua rồi biến mất, y trở tay đặt lên vai, Chu Du lấy lá bồ kết vắt ra nước chà lưng cho y, Tôn Sách vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Du, ý bảo yên tâm.
Tiếng nước rào rạt, Chu Du xắn tay áo, ngồi dưới hành lang chà bùn trên giày Tôn Sách, Tôn Sách trồi lên mặt nước, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong phòng.
Chu Du giận dữ hét, “Mặc quần áo vào cho ta!”
Chu Du đứng dậy, xả tay áo muốn đánh Tôn Sách, Tôn Sách nhanh tay chụp lấy trường bào phủ lên người, chạy.
Tối hôm đó, Tôn Sách dẫn Chu Du đến lạy Ngô thị, xem như chính thức ra mắt, Chu Du biết nhất định Viên Thuật đang theo dõi mình, Tôn Sách vừa đến, hắn đã tỏ vẻ thân thiết, chẳng khác nào báo cho Viên Thuật hắn thật ra là người của Tôn gia.
Cứ như hắn tự cột mình lên thuyền Tôn gia, nhưng cũng có chỗ tốt… đó là có tác dụng cảnh cáo, bất kể thế nào, trong phủ Đại tướng quân Viên Thuật vẫn có người làm việc cho cha con Tôn gia, Viên Thuật muốn dùng thủ đoạn gì đối phó Tôn Sách cũng không thể quá trắng trợn.
Tôn Sách cùng mẹ và em trai Tôn Quyền trò chuyện đơn giản là đông về trời lạnh, sức khỏe Tôn Kiên thế nào, thường ngày ăn uống ra sao, có bệnh vặt hay không, việc quân gồm những gì. Còn chuyện ngọc tỷ mà Viên Thuật chờ nghe thì không nhắc một chữ. Lúc này ngọc tỷ đã chìm dưới đáy ao trong biệt viện của mẹ Tôn, với lại Chu Du hành động thần không biết quỷ không hay, không một ai biết.
Đêm khuya, Chu Du cùng Tôn Sách đi dọc hành lang về phòng, guốc gỗ nện bước lộc cộc. Vầng trăng khuyết treo lưng chừng núi, Tôn Sách có thể cảm giác được xung quanh đều có tai mắt quan sát.
“Chờ qua tết Nguyên tiêu, chúng ta cùng đi đi.” Tôn Sách nghiêm túc nói.
“Đi đâu?” Chu Du hỏi, “Trường Sa?”
Tôn Sách suy nghĩ một lát, nói, “Ngô Quận.”
Chu Du, “Ta cảm thấy ở lại Thọ Xuân cũng tốt.”
Tôn Sách mỉm cười, bế đứng Chu Du, Chu Du nói, “Mau thả ta xuống, còn ra thể thống gì!”
Một tên đàn ông cao to ôm một tên đàn ông khác chạy dưới hành lang, Chu Du dở khóc dở cười, Tôn Sách lại nói, “Đệ không biết quân Trường Sa ta làm gì để bắt trai tráng đi đánh trận à? Nếu không chịu đi…”
“Trước hết là làm vầy nè… rồi trói gô lại ném lên ngựa…”
“Buông ra! Tôn Bá Phù!” Chu Du nổi điên.
Tôn Sách đang chơi hăng say, lại nghe trong hành lang có tiếng động, có người đến, cả hai quan sát, người phía trước cầm đèn l*иg soi sáng nửa đoạn hành lang.
“Chủ công.” Chu Du vội hành lễ.
“Ồ.” Viên Thuật không hiện buồn vui, Tôn Sách thấy theo sau có không ít người, Viên Thiệu, Dương Hoằng và mưu sĩ Điền Phong dưới trướng Viên Thiệu, chật ních người trong hành lang.
“Thế bá.” Tôn Sách hành lễ, Viên Thiệu cười nói, “Cảm tình giữa hai ngươi tốt thế cơ à, hà hà.”
“Thất lễ.” Chu Du thản nhiên nói, “Lúc còn sống, gia phụ có quen biết Tôn thế bá.”
Viên Thuật hừ một tiếng, ngoài cười trong không cười, “Trời không còn sớm, mau đi nghỉ đi.”
Chu Du vâng một tiếng, đoàn người lướt qua, Viên Thuật chợt nói, “Từ mai ngươi không cần đến bộ Công tào nữa, chờ đầu xuân ban chức mới cho ngươi, làm tốt lắm.”
“Vâng.” Chu Du đáp, Viên Thuật vỗ vai hắn, đột nhiên cảm giác được sát khí. Đứng thẳng lên, thấy tất cả đều đang nhìn mình.
Viên Thuật không nhiều lời với Tôn Sách, đi thẳng. Khóe miệng Tôn Sách giật giật, chắc chắn đang nói xấu sau lưng y, sắc mặt Tôn Sách thình lình thay đổi, kéo Chu Du về phòng.
Vào phòng rồi, trên nóc nhà lại vang tiếng động rất nhỏ, hai người không ngẩng đầu, Tôn Sách làm như không biết, mỉm cười ngồi xuống giường, đạp bay guốc gỗ, ngồi xếp bằng nấu nước pha trà, nói, “Phủ tướng quân chắc chắn không bỏ đói đệ, có gì ngon không, mau nộp ra đây.”
Chu Du tiện tay chỉ cái hộp dưới giường, “Trong hộp có bánh trà.”
Tôn Sách nhìn thoáng, thấy hộp đã bị ai đυ.ng vào, trước lúc đi y đã tận mắt thấy Chu Du làm ký hiệu, đảo mắt nhìn quanh, khắp phòng đã bị lục soát. Lại nhớ vừa rồi đυ.ng mặt anh em Viên Thuật Viên Thiệu, hơn nửa là phái người lục lọi vẫn chưa yên tâm, muốn đích thân đến nhìn.
Sắc mặt Tôn Sách khó coi, Chu Du lại mỉm cười, vén tay áo ngồi xuống giường, nhấc ấm nước sôi pha trà cho Tôn Sách.
“Không vui hả?” Chu Du nhướn mày.
“Nãy đệ gọi lão là gì.” Tôn Sách nhăn nhó, không biết muốn điều tra cái gì.
Chu Du nói, “Ta đâu nhớ mình gọi cái gì, hay kêu huynh là chủ công?”
Tôn Sách bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười, hai người im lặng uống trà, Chu Du ngáp một cái, nói, “Huynh làm gì làm đi, ta buồn ngủ rồi.”
Tôn Sách nói, “Ngủ chung đi.”Minh họa cảnh hai chàng bị bắt gian.