Chương 20: Tôi Có Thể Nhìn Thấu Em (2)

Mặc dù mấy năm qua cô chống đối với anh không ít lần, nhưng mà mỗi lần như vậy anh đều chọn cách nói lý lẽ với cô, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy anh xa cách như vậy.

Giống như bỏ rơi cô, giống như không muốn chú ý đến cô nữa, cô rất sợ.

“Tiểu Như, em có biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”

Tiểu Như nghe anh hỏi giật mình, trong lúc không hiểu chuyện cô đem mắt nhìn qua, hiện tại đã không kịp hối hận.

Lý Ân Tinh hiện giờ rất gần cô, khuôn mặt anh tuấn kia sắc sảo đến cô phải kinh hô mấy phần. Anh chỉ nhìn nhẹ cô, cô đã thấy run rẩy, hệt như đối mặt với cô không phải Lý Ân Tinh cô quen biết thường ngày mà là một tảng băng lạnh lẽo vô cực vậy, có thể hủy hoại cô bất cứ lúc nào.

Tiểu Như có cảm giác mình bị anh nuốt chửng, căng thẳng đến lắp bắp mà nói: “... Em, em không biết.”

“Run rẩy, rốt cuộc em đang sợ cái gì?” Anh nhìn thật sâu vào trong đôi mắt cô, cảm nhận được choáng ngợp trong đó, rất nhanh lời lẽ liền trở nên đanh thép: “Lẽ nào em là sợ tôi biết được, trong lúc tôi vắng mặt, em ở sau lưng tôi lén lút đến tìm nam nhân khác hay sao?”

Tiểu Như kinh hô mở to mắt: “Anh, anh họ, em...”

Tiểu Như muốn giải thích mọi chuyện vốn không phải như vậy, nhưng mà cô còn chưa kịp nói, khí thế của anh đã dũng mãnh chặn cô: “Tôi không muốn nghe em giải thích thay anh ta, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trong lòng em, tôi là vị trí gì, có phải chỉ đơn thuần là anh trai em không?”

Ngữ khí anh quá mạnh, Tiểu Như có cảm giác cô không thể thở nỗi nữa, đáy mắt cô run run: “... Em...”

Anh mất kiên nhẫn quát cô: “Nhìn thẳng tôi rồi nói.”

Tiểu Như bị anh dọa suýt khóc: “Anh, anh họ đừng ép em.”

Anh nhíu mày không hài lòng: “Tôi ép em cái gì?”

Tiểu Như run rẩy trả lời anh: “... Anh... như vậy là ép em.”

“Thôi được.” Lý Ân Tinh cáu giận lại nhẫn nại kiềm chế, từng câu từng chữ của anh giống hệt tâm trạng anh hiện nay, vô cùng thống khổ mà nói ra: “Lẽ nào việc em thừa nhận tôi là gì của em, khó đến như vậy sao? Hay vốn dĩ với em mà nói, việc mà tôi yêu em, đó là điều dĩ nhiên hả?”

Ba chữ tôi yêu em thẳng thắn chém đứt quan hệ anh em giữa hai người, cô nghe đến khó tin, cuống quít muốn chạy khỏi liền bị anh nhìn ra dùng sức ép buộc vào cửa xe.

Tiểu Như còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã bất ngờ áp xuống, thành công phá bỏ rào cản tiến vào sâu bên trong môi cô, một lượt thăm dò từng ngóc ngách trong đó.

Lưỡi cô nhóc rất mềm, hơn nữa còn thơm ngọt, giống như một que kẹo bông vậy, vừa chạm đến anh chỉ muốn có thể nếm mãi nó, tham lam muốn có được nhiều hơn khiến anh mất hết lý trí hôn bảo bối sâu hơn.

So với trước đây bọn họ từng va chạm, nụ hôn này sâu hơn rất nhiều lần. Tiểu Như bị anh hôn đến không thở nổi nữa, cô có cảm giác mình bị anh nuốt chửng, cả người nảy sinh phòng vệ đẩy anh ra, tuy nhiên tất cả kháng cự của cô với anh đều không có tác dụng.

Lý Ân Tinh tham lam hơn cô nghĩ, cho dù cô giãy giụa thế nào, đánh anh bao nhiêu, anh cũng không chịu buông tha cô, mãi đến khi cảm thấy có được cô đủ rồi anh mới chịu dừng lại, chậm rãi đem môi ra bên ngoài, kéo theo sợi chỉ bạc mỏng dính.

Tiểu Như theo bản năng tạo hàng rào với anh, tay nhỏ chống lên khuôn ngực rắn chắc kia giống như muốn nhắc anh cô sẽ không để anh có được dễ dàng.

Lý Ân Tinh vừa tức giận lại vừa nuông chiều nhìn cô nhóc bên dưới, rất nhanh kéo khoảng cách hai người gần hơn bằng một cái cúi đầu, rồi nói: “Tôi sẽ không ép em, nhưng tôi rất muốn nghe hai chuyện.”

Tay anh đồng thời ôm lấy cô nhóc kia chặt hơn, lần nữa chạm đến khuôn mặt trắng như tuyết, Tiểu Như theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.

Thấy thế, anh cười nói: “Tôi sẽ không hôn em, nhưng tôi cần câu trả lời của em.”

Hơi thở anh rất nóng, Tiểu Như cảm thấy không được quen, rất lâu mới có thể nhìn anh: “... Được.”

Được bảo bối cho phép, Lý Ân Tinh liền hỏi: “Tại sao em lại muốn chuyển trường?”

Vấn đề này, Tiểu Như nghĩ rất lâu: “... Em, em cảm thấy trường X không thích hợp với mình, cho nên, em mới muốn chuyển trường.”

“...”

Biết vẫn chưa đủ thuyết phục Lý Ân Tinh, cô cẩn thận nói tiếp: “Em, em đã nghĩ rất lâu mới có được quyết định muốn chuyển trường. Lẽ ra em muốn nói với anh Young để anh ấy giúp em, nhưng mà đúng lúc hôm đó lại là sinh nhật của anh ấy, anh lại không ở đây, cho nên...”

Vế tiếp theo, Lý Ân Tinh thay cô nhóc trả lời: “Cho nên, vì nghĩ cho tâm trạng anh ấy, em mới lén lút đến tìm Hướng Nhật Trần hay sao?”

Tiểu Như gật đầu xác nhận lại: “Dạ phải, nhưng mà anh Nhật Trần đã từ chối, anh ấy nói anh ấy không muốn làm trái giao ước của hai người.”

“Giao ước?” Nhắc đến giao ước, lông mày Lý Ân Tinh bỗng hạ xuống một lượt: “Hướng Nhật Trần nói với em?”

Tiểu Như không biết nói dối trả lời anh: “Dạ phải.”

Lý Ân Tinh nghe vậy liền im lặng, anh trầm mặc một lúc.

Quả thật bọn anh từng có một giao ước, điều đó liên quan đến Tiểu Như, trước khi con bé tròn 18 tuổi, có thể tự quyết định được cuộc sống của mình, trên cơ bản anh vẫn là người giám hộ của con bé, Hướng Nhật Trần quả nhiên vẫn chưa quên điều này.

Thấy anh im lặng, Tiểu Như thấp thỏm nhìn anh hỏi: “Em rất muốn biết, rốt cuộc giao ước giữa hai người là gì chứ?”

Nghe bé con hỏi vậy, Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng cô cười đáp: “Là em.”

Tiểu Như nghe không hiểu: “Là ý gì?”

Lý Ân Tinh không nói, anh nhìn Tiểu Như khiến cô căng thẳng hơn cúi đầu.

Thật lâu sau đó, anh mới nói: “Nếu tôi bây giờ nói em biết, đó sẽ không còn là bí mật nữa. Nhưng tôi có thể chắc chắn với em một điều rằng, tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại đến em.”

Không tổn hại cô nhưng mà anh lần này đến lần khác cợt nhả cô, cô cảm thấy không phục, đó đều là nói dối.

Tiểu Như giận dỗi không muốn nghe, bướng bỉnh nói với anh: “Em muốn vào lớp.”

Lý Ân Tinh không quên nhắc cô nhớ: “Vẫn còn một chuyện.”

Tiểu Như ngẩng lên cứng rắn trả lời anh: “Nếu là câu hỏi đó, em tạm thời không muốn trả lời anh họ đâu.”

Anh là vị trí gì ở trong lòng con bé?

Tạm thời câu trả lời anh sẽ để cô nợ.

Trước tiên, anh muốn biết một chuyện.

Lý Ân Tinh chăm chú nhìn cô nhóc: “Tôi chỉ muốn hỏi em, nếu như em cũng giống như Tô Y Nhiễm đem người đàn ông khác ra chọc tức tôi giống như cô ta đã làm với Bạch Quân, bước tiếp theo mà em làm, liệu có phải giống với cách mà cô ta đã làm không?”

Tiểu Như nghe đến ngây người ra, cô chớp mắt mấy cái.

Câu hỏi này là ý gì?

Tô Y Nhiễm là ai? Còn Bạch Quân là ai? Cô đâu quen bọn họ.

Tiểu Như tròn xoe mắt hỏi anh: “Anh, anh họ đang nói gì vậy ạ?”

“...” Lý Ân Tinh hơi đen mặt.

Tô Y Nhiễm cũng là dùng dáng vẻ ngây thơ này mà mê hoặc Bạch Quân, khiến tên ngốc kia một lòng một dạ đặt lên người cô ta, nhóc con quả thật là biết cách học hỏi cô ta mà.

Lý Ân Tinh cho rằng bảo bối giả vờ nghe không hiểu, phối hợp diễn với cô: “Không ngờ nha đầu em lại mau quên như vậy. Để tôi nhớ xem, đúng rồi, không nhầm hình như là quyển thứ ba, tầng thứ hai trên kệ sách trong phòng em thì phải. Nội dung bên trong được viết rất kịch tính, tôi không nghĩ trẻ con như em lại đọc thể loại truyện như vậy a.”

“Đó...” Tiểu Như hơi sửng người, đột nhiên nhớ ra được gì đó mà anh vừa nói đến.

Phải rồi.

Quyển truyện đó là Trịnh Như Ý đưa cho cô cách đây hai tháng trước, nàng ta chỉ nói nội dung truyện rất hay, còn muốn cô đọc thử, nhưng mà đến giờ cô vẫn chưa đọc qua, ngay cả tên truyện là gì cô còn không nhớ được đừng nói về nội dung truyện đó viết những gì, Lý Ân Tinh làm sao có thể...

Anh ấy đã đọc qua rồi sao?

Tiểu Như còn ngây người ra nghĩ, chưa biết nên hỏi anh từ đâu, Lý Ân Tinh đã lãnh đạm đe dọa: “Trẻ con như em tốt hơn hết đừng làm chuyện liều lĩnh, như vậy thì không tốt lắm đâu. Tôi vẫn phải nhắc em nhớ, lửa không chỉ có thể làm em bỏng, nó còn có thể thiêu đốt em thành tro, em nhớ cho kỹ vào.”

Tiểu Như không hiểu nhìn anh hơn: “...”

Thấy bảo bối chưa hiểu, Lý Ân Tinh liền nói: “Tô Y Nhiễm làm đến cách đó bởi vì cô ta muốn thử xem Bạch Quân có yêu cô ta thật hay không, nhưng em thì không cần làm vậy. Bởi vì tôi yêu em, lời này đều là thật.”

Sau câu nói, Lý Ân Tinh nghiêng đầu, trực tiếp lấp miệng cô nhóc lại.

Ở một diễn biến khác, tại hội trường sân bóng rổ. Màn so tài cao thấp giữa hai đội Black và White đang diễn ra gây cấn, giữa hàng loạt sự reo hò cỗ vũ, thì lúc này bên dưới khu vực người hâm mộ đột nhiên bỗng:

“Hắt xì!”

“Này, sao thế Như Ý?”

“Không... hắt xì!”

“Có làm sao không đấy?”

“Tao không... hắt xì!”

Hàng loạt tiếng reo hò, cỗ vũ nồng hậu che lấp sự chú ý của mọi người lúc này, Trịnh Như Ý tuy có chút khẩn trương nhưng cũng thầm cảm tạ trời đất, cuối cùng tình huống quái đản vừa rồi cũng chịu buông tha cô.

“Này, ba lần rồi đó Như Ý, mày ổn chứ?” Bạch Nhã Hân là người duy nhất chú ý cô từ khi cô có chuyện, lo lắng khiến cho mặt mũi nàng ta nhăn nheo rõ khó coi: “Gần đây thời tiết thay đổi rồi, có phải bị cảm rồi không đấy?”

Hiện giờ là mùa đông, khí hậu bên ngoài rất mát mẻ, đối với người mệnh khí giống như Trịnh Như Ý vốn không có trở ngại gì mới phải, hơn nữa Trịnh Gia Thành bình thường cũng phải chào thua thể chất khỏe khoắn này của cô, việc cô bị cảm là chuyện không thể nào.

“Không thể đâu Nhã Hân, tao vốn khỏe như vậy, làm sao có thể bị cảm chứ? Ngược lại, chắc chắn là có ai đó đang muốn tao bị cảm thật thì đúng hơn!” Trịnh Như Ý che mũi đưa mắt sang Nhã Hân, khoa trương một số kiến thức tâm linh mà cô đã đọc được trên mạng: “Nói không chừng giống như trên mạng có nói, bởi vì trông tao quá ưu tú, cho nên một số người nào đó đặc biệt không vừa mắt, đã thông qua ma thuật nguyền rủa tao hay không? Ôi không, như vậy thì quá tàn nhẫn rồi!”

Ai không hiểu độ tự luyến này của cô, nhưng mà dùng cách này miêu tả e là quá hư cấu.

Ma thuật đến ghen tị vì nàng ta ưu tú? Đây lại là thời đại nào? Trịnh Như Ý có phải đọc truyện đến điên rồi hay không?

Thấy Bạch Nhã Hân không phản ứng, Trịnh Như Ý hơi cau mày: “Này, nhìn mày giống như là mỉa mai tao vậy, nói tao quá khoa trương rồi sao?”

Bạch Nhã Hân thẳng như ruột ngựa đáp: “Đúng!”

“Không phải chứ? Chắc chắn là có mà!” Trịnh Như Ý quả quyết: “Tao nhớ ra rồi, tao còn nghe nói, trước đó có người bởi vì bị người khác từ chối tình cảm, cho nên đã dùng cách này để trả thù nữa đó, không may việc tương tự xảy ra với tao thì làm sao?”

“Thế thì làm sao?”

“Sẽ có án mạng đấy!”

“Vô lý!”

“Không vô lý được. Bởi vì...”

Thật ra trước đó cô có làm ra một chuyến rất giống những gì cô vừa nói, hơn nữa còn nói những lời làm tổn thương đối phương, hiện tại cô vô cùng ân hận.

Giây phút cô cúi đầu tự trách, Bạch Nhã Hân rất nhanh đã nhìn ra: “Đàn anh sẽ không làm như vậy, huống hồ người ở phía trên sân đấu kia vốn dĩ rất quân tử, cho dù mày có từ chối anh ấy, anh ấy cũng sẽ không làm hại mày đâu.”

Trịnh Như Ý nghe đến hai chữ đàn anh liền giật mình, hiện giờ cô hệt như bị giẫm phải đuôi chuột, chột dạ ngẩng lên nhìn Nhã Hân, muốn hỏi vì sao cô ấy lại biết được liền bị Bạch Nhã Hân dùng khí thế chặn lại: “Muốn người khác không biết thì mình tốt hơn hết đừng làm. Tóm lại bị cảm rồi nếu để lâu sẽ không tốt, chúng ta đến phòng y tế đi.”

Bạch Nhã Hân không muốn nói cô biết, cô cũng không dám hỏi, hiện giờ chỉ có thể ngoan ngoãn cùng cô ấy rời khỏi.

Lúc này, phía trên sân bóng rổ, đàn anh nào đó cũng đang giương mắt nhìn về phía cô gái mà anh ta để tâm, chốc lát, phức tạp nói: “Nhanh như vậy... con bé đã rời đi rồi sao?”