Hạ Trăn đực mặt ra, tập trung suy nghĩ điều A Nguyên hối hận là gì? Là quen biết ông ta hay gả cho ông ta? Hay hối hận vì tin ông ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, cuối cùng lại hại nàng mất mạng?
Bọt máu liên tục trào ra từ miệng Hạ Trăn làm ông ta thở càng lúc càng khó. Tầm mắt Hạ Trăn dần dần mờ đi, âm thanh bốn phía dần dần biến mất. Thế giới chậm rãi chìm vào bóng tối, rồi lại chợt sáng lên, ông ta như nhớ lại trên chiếc thuyền năm xưa, nàng đứng nơi mũi thuyền, mình đứng cuối đuôi thuyền. Gió sông thổi tấm mạng che mặt nàng bay lên một góc, lộ ra một nét trong trắng tinh khôi bên trong. Tuy chỉ khẽ liếc dáng yểu điệu lại làm tim ông ta rộn ràng như gióng trống. Ông ta cố giả bộ bình tĩnh, ôm trường kiếm, đi từng bước về phía nàng trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bờ lau bụi lách xanh xanh
Ken nhau rợn ngợp đã thành sương rơi
Ngươi ta đương nói hiện thời
Bên con nước biếc cách vời phương nao?
Ngược dòng, thăm thẳm chênh chao
Đường bao hiểm trở ôi sao còn dài
Xuôi dòng, tìm đến, một mai
Buông chèo gác mái dòng hoài biếc xanh(*)
(*) Bài thơ Kiêm gia 1- Kinh Thi, Khổng Tử.
A Nguyên, nàng có biết chăng? Ta cũng rất hối hận, ta tưởng rằng, ta có thể về kịp.
Mười chín tháng Năm, Hạ Trăn chết trong phủ thủ thành Thái Hưng, Khâu Mục Lăng Việt sai người chặt đầu, treo lên tường thành, đồng thời cho phóng binh bảy ngày, mặc cho binh lính Bắc Mạc đốt gϊếŧ cướp bóc, coi như khao quân. Đến lúc này, Thái Hưng hoàn toàn rơi vào tay giặc. Hiện giờ, thủy quân Thái Hưng còn chưa nhận được tin Khâu Mục Lăng Việt công vào thành.
Thành Thái Hưng, đệ nhất đại thành Giang Bắc, cũng là cứ điểm quan trọng bậc nhất Giang Bắc, từng có câu: Thái Hưng mất, thì nơi hiểm yếu sông Uyển không trông cậy được. Năm Thịnh Nguyên, danh tướng Bắc Mạc là Châu Chỉ Nhẫn dẫn hơn mười vạn quân vây bủa Thái Hưng hơn năm năm, Thái Hưng vẫn phòng thủ kiên cố, nhưng không ngờ lần này Khâu Mục Lăng Việt chỉ dùng mười vạn tạp quân Bắc Mạc, chỉ vỏn vẹn vài ngày lại đoạt được thành Thái Hưng.
Thái Hưng thất thủ quá nhanh, người đời khϊếp sợ.
Sau khi Khâu Mục Lăng Việt chiếm đóng Thái Hưng, chuyện đầu tiên ông làm là phi ngựa truyền tin cho Bộ Lục Cô Kiêu ở Dự Châu, nói nhân mã Bắc Mạc đều vì của cải, sau khi chiếm đủ ở Thái Hưng rồi thì có ý đi. Nếu muốn củng cố Thái Hưng, phải có tinh binh khác đến thủ thành.
Bộ Lục Cô Kiêu nhận được tin, chớp lấy thời cơ, để lại bốn vạn nhân mã phòng thủ Dự Châu, còn dẫn đi Thái Hưng số đông còn lại. Cùng lúc đó, đại quân Phong Quân Dương vẫn chưa biết Thái Hưng đổi chủ, vừa mới xuất phát từ Ninh Tuyền, chạy đến Dự Châu. Binh mã Trịnh Luân theo đường khác đến cứu viện Thái Hưng lại mới hành quân được quá nửa, cách Thái Hưng cả nghìn dặm.
Mà Thần Niên, giờ phút này vẫn đang ở bên trong núi Thái Hành.
Trong tiểu viện của Dương bà bà ngoại trừ Triêu Dương Tử và Tiểu Bảo còn có thêm một vị khách khác, ấy thế mà lại là lão Kiều - sư đệ của Triêu Dương Tử.
Ban đầu là vì Phong Quân Dương hoài nghi “Tạ đại đương gia” trong nghĩa quân là bản thân Thần Niên, mới lệnh cho lão Kiều đến xem xét. Chờ khi tin tức đưa về, Phong Quân Dương biết Thần Niên thật sự rời khỏi núi, con gái Tiểu Bảo chỉ có mình Triêu Dương Tử chăm nom, liền cử lão Kiều quay lại, bảo vệ Tiểu Bảo.
Với sự chán ghét của Triêu Dương Tử dành cho Phong Quân Dương, nếu Phong Quân Dương phái người khác đến, Triêu Dương Tử chắc chắn sẽ đuổi kẻ đó đi, nhưng người đến lại là sư đệ của ông: độc, không hạ nổi, đánh, không địch lại. Triêu Dương Tử tuy rất miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể bảo lão Kiều ở lại.
Triêu Dương Dương Tử chỉ lo phải ăn nói thế nào với Thần Niên, không ngờ Thần Niên quay về thấy lão Kiều cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại còn khách khí tiếp đãi chu đáo lão Kiều. Triêu Dương Tử thấy đến là lạ, không nhịn được lén hỏi Thần Niên: “Cô và Phong Quân Dương lại hòa thuận rồi à?”.
Thần Niên đang trêu đùa Tiểu Bảo, nghe thế chỉ tùy ý đáp: “Lão Kiều đến bảo vệ Tiểu Bảo, tất nhiên là ta phải khách khí đối đãi, liên quan gì đến Phong Quân Dương?”.
Triêu Dương Tử chớp đôi mắt hí, nhấn mạnh: “Y do Phong Quân Dương phái tới”.
Thần Niên cười nói: “Ai phái đến cũng được, chỉ cần là vì Tiểu Bảo, ta đều cảm kích”.
Triêu Dương Tử nghe thế không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Thần Niên, lại thấy Thần Niên lấy điểm tâm ra dụ Tiểu Bảo, không nhịn được, nói: “Sắp ăn cơm rồi, cô còn cho con bé miếng điểm tâm to thế, không định cho nó ăn cơm à?”.
Thần Niên vừa mới đưa điểm tâm cho Tiểu Bảo xong, nghe thế cũng hơi hối hận, bèn ngọt ngào thương lượng với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngoan, con trả điểm tâm lại cho mẫu thân trước, chờ cơm nước xong xuôi, chúng ta lại ăn cái này tiếp, được không nào?”.
Trẻ con thích nhất cầm đồ ăn, một khi đã lấy được rồi thì làm sao có thể trả lại? Thần Niên không nói thì thôi, vừa mới nói ra, Tiểu Bảo đã lúc lắc cơ thể bé xíu, tránh trái tránh phải mẫu thân, miệng bập bà bập bẹ: “Không, không”.
Thần Niên không dỗ được con gái, nhất thời không biết làm sao. Triêu Dương Tử lại cười khà khà bên cạnh, rõ ràng là muốn xem cuộc vui xôm tụ. Thần Niên thờ ơ liếc ông một cái, rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo, thấy hai tay nhỏ xinh của bé nắm chặt miếng điểm tâm, bất giác cong môi cười, chỉ lên trời bảo: “Tiểu Bảo nhìn kìa! Có sơn tước!”.
Tiểu Bảo dù gì cũng còn nhỏ, lập tức trúng kế, ngẩng đầu lên nhìn sơn tước trên trời. Thần Niên vội xáp lại gần, cắn một miếng to điểm tâm trong tay Tiểu Bảo cực kì nhanh. Tiểu Bảo ngửa đầu không tìm thấy sơn tước, vừa toan cúi xuống, Thần Niên lại chỉ sang một phía trời khác, kêu lên: “Bên kia kìa!”.
Thế là, Tiểu Bảo vội quay đầu sang tìm. Tranh thủ thời gian, Thần Niên lại cắn thêm miếng nữa. Triêu Dương Tử không ngờ Thần Niên có thể vô sỉ như thế, nhìn mà trợn mắt há mồm, mở to miệng không nói nên lời. Tiểu Bảo ngửa cổ tìm một vòng cũng không thấy sơn tước đâu cả, không khỏi quay lại, mờ mịt nhìn về phía mẫu thân.
Thần Niên giờ đã nuốt sạch miếng điểm tâm trong miệng, rất vô tội nói: “Ối chà, sơn tước bay hết cả rồi”.
Tiểu Bảo cái hiểu cái không, bỏ qua việc sơn tước, lại nhớ đến miếng điểm tâm trong tay, thấy điểm tâm còn thừa lại chẳng là bao, ban đầu ngây ra, sau đó tủi thân nhệch miệng, rồi lập tức ngửa mặt khóc òa lên.
Thần Niên vội bế Tiểu Bảo lên, quay lại chỉ vào Triêu Dương Tử vẫn đang ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, lời lẽ đầy chính nghĩa trách mắng: “Đạo trưởng xấu, cướp điểm tâm của Tiểu Bảo chúng ta, xấu quá!”.
Tiểu Bảo nghe xong, đương nhiên càng tủi thân, càng khóc to hơn.
Triêu Dương Tử suýt muốn hộc máu, trơ mắt nhìn Thần Niên dỗ Tiểu Bảo rời đi, giờ mới kịp phản ứng, chỉ vào bóng lưng hai mẹ con Thần Niên, căm giận quát: “Nha đầu kia, đồ nha đầu hư hỏng!”.
Đến bữa tối, mấy người ngồi ăn quanh cái bàn thấp. Tiểu Bảo còn thù Triêu Dương Tử cướp điểm tâm của mình, không chịu để ý đến ông. Lão Kiều và Dương bà bà không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đều rất khó hiểu, lão Kiều lại càng không nhịn nổi lên tiếng hỏi Triêu Dương Tử: “Sư huynh, huynh lại trêu Tiểu Bảo à?”.
Triêu Dương Tử nghe thế căm hận trừng mắt lườm Thần Niên một cái, giận dữ đáp: “Không phải đạo gia làm, đạo gia bị kẻ khác vu oan hãm hại! Kẻ nào đó giở trò xỏ lá với đứa bé chưa đầy hai tuổi, ban đầu thì giương đông kích tây, kế đó lại vu oan giá họa, đang yên lành bắt đạo gia làm kẻ ác”.
Đừng nói Dương bà bà nghe không hiểu, đến cả lão Kiều cũng càng thêm mù mờ.
Thần Niên cười tủm tỉm, cúi đầu nói vài câu bên tai con gái, không biết nói những gì, Tiểu Bảo lúc đầu không chịu, sau mới đứng dậy từ ghế thấp, đưa bánh bột mì đã thay hình đổi dạng do nắm chặt trong tay nhỏ tới trước mặt Triêu Dương Tử, miệng bi bô bảo: “Đạo đạo, ăn”.
Tiểu Bảo vốn xinh xắn, non nớt bụ bẫm, trắng như tô phấn mài ngọc, giọng trẻ con líu lô nói chuyện với Triêu Dương Tử như thế làm tim Triêu Dương Tử mềm nhũn cả ra, vội ôm Tiểu Bảo vào lòng, vừa ăn bánh bột mì vừa rộng lượng nói với Thần Niên: “Nể mặt Tiểu Bảo, đạo gia ta không so đo với cô”.
Thần Niên mở to hai mắt, nói: “Đa tạ đạo trưởng”.
Triêu Dương Tử vừa toan khịt mũi khinh bỉ, lại chợt nhớ ra Tiểu Bảo trong lòng, vội nén tiếng hừ xuống, cũng chẳng buồn trả lời Thần Niên, chỉ cong mắt tươi cười dỗ dành Tiểu Bảo trò chuyện.
Trong núi ăn cơm muộn, chờ mọi người ăn cơm tối xong thì trời đã tối mịt. Tiểu Bảo theo Thần Niên chơi suốt ngày, đã mệt díp cả mắt, Dương bà bà muốn bế Tiểu Bảophòng ngủ, không ngờ Tiểu Bảo lại bám chặt lấy Thần Niên không chịu lơi tay. Thần Niên thấy thế, trong lòng cũng không nỡ, bèn nói: “Đại nương, đêm nay để cháu ngủ với con”.
Dương bà bà cầm đèn trở về phòng, nhưng trước khi đi lại thở dài, quay lại nói với Thần Niên: “Vẫn đừng nên để con bé quyến luyến cô thì hơn, bằng không hai ngày nữa cô đi, con bé không chừng lại khóc ầm lên, càng tội nghiệp”.
Bà thốt ra lời này, mấy người còn lại trên bàn đều lặng đi. Thần Niên cúi đầu xuống, ngơ ngác nhìn Tiểu Bảo xuất thần, Triêu Dương Tử im lặng một lát rồi chợt nói: “Hay là đưa Tiểu Bảo đi cùng đi! Có ta và Kiều Vũ bảo vệ, lại ở bên cạnh cô, sẽ không sao đâu”.
“Không được.” Thần Niên quả quyết từ chối, nàng đưa mắt về phía Triêu Dương Tử, lạnh giọng nói, “Đó là chiến trường, đao kiếm không có mắt”.
Triêu Dương Tử cũng cảm thấy lời mình nói vừa rồi thiếu suy nghĩ, nghe Thần Niên nói vậy, chẳng những không trợn mắt phản bác mà ngược lại còn áy náy cúi đầu.
Thấy ông như vậy, Thần Niên lại giải thích: “Đạo trưởng, ta không có ý khác”.
Triêu Dương Tử buồn bực nói: “Ta biết”.
Vì Triêu Dương Tử bắt cóc Tiểu Bảo nên mới khiến Thần Niên theo ông rời núi, dính vào giữa cuộc chiến loạn này, vì thế, Triêu Dương Tử luôn canh cánh trong lòng với hai mẹ con Thần Niên. Thần Niên cũng biết suy nghĩ của ông, ngẫm nghĩ rồi khuyên: “Phía Tây khác Ký Châu, mấy chục vạn đại quân hợp lại với nhau, chỉ dựa vào chút tài lanh khôn vặt thì không được, phải có bản lĩnh thật sự. Có nhiều danh tướng như thế, luận tài hành quân đánh giặc, mỗi người họ đều giỏi hơn ta nhiều. Ta chỉ đến xem một cái, nếu không dùng đến ta, ta sẽ quay lại”.
Nàng nói đến là nhẹ nhàng, nhưng hai người Triêu Dương Tử và lão Kiều đều biết chuyện không hề đơn giản như thế. Phong Quân Dương và Khâu Mục Lăng Việt đối đầu, bất kể ai thắng ai thua, ai sống ai chết, với Thần Niên mà nói đều là nỗi đau xuyên tim.
Đột nhiên, Triêu Dương Tử cảm thấy hối hận, hối hận mình không nên lấy hai chữ “đại nghĩa” đến ép Thần Niên. Muôn dân thiên hạ thì can chi tới nàng? Dù nàng ăn cơm trăm họ mà lớn, nhưng nàng cũng đã cứu sống mấy vạn dân lưu lạc, đền trả như thế đã là đủ rồi! Sao còn phải buộc một mình nàng cõng “đại nghĩa” nữa!
Triêu Dương Tử càng nghĩ càng cáu mình, không nhịn được giơ tay hung dữ tự tát mình mấy cái, miệng mắng: “Lão đạo ta cũng chọn hồng mềm mà nắn, cũng là ức hϊếp người thành thật, sao ta lại không đi khuyên Thác Bạt Nghiêu thương tiếc muôn dân cơ chứ?”.
Thần Niên và lão Kiều thấy mà sững người, vẫn là Thần Niên kịp phản ứng trước, vội vươn tay ngăn Triêu Dương Tử lại, quát khẽ: “Đạo trưởng! Ngài làm gì thế?”.
Triêu Dương Tử xuống tay với mình rất nặng, chỉ một lát mà hai bên má đã sưng vù, ông cắn răng nói: “Không đi nữa, cô đừng đi Thái Hưng nữa, yên tâm ở lại đây với Tiểu Bảo”.
Thần Niên biết tâm ý của ông, lòng thầm cảm động, nhưng lại trầm giọng nói: “Đạo trưởng, ta phải đi! Không riêng vì đại nghĩa, mà còn vì tình riêng”. Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ngủ say trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Triêu Dương Tử, nở một nụ cười miễn cưỡng với ông, “Đạo trưởng, ngài và lão Kiều phải thay ta chăm nom Tiểu Bảo rồi chờ ta quay lại”.
Hai ngày sau, Thần Niên nhân lúc Tiểu Bảo ngủ, từ biệt đám Triêu Dương Tử và lão Kiều, một mình đi về phía Tây dãy Nam Thái Hành, đuổi theo đại quân của Trịnh Luân đã xông đến Thái Hưng. Tốc độ của nàng tất nhiên là nhanh hơn đại quân nhiều, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bắt kịp, không ngờ không gặp Trịnh Luân, lại gặp Thuận Bình trước.
Thần Niên bất giác hơi sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên, thấy cờ lớn dựng dọc trước trướng đúng là cờ soái của Trịnh Luân, trong lòng mới thoáng bình tĩnh.
Thuận Bình mới từ trong trướng đi ra, ngước mắt thấy Thần Niên, vừa mừng vừa sợ nói: “Cuối cùng cũng đợi được cô rồi, tiểu nhân còn tưởng đã để cô đi mất”.
Y đến sớm hơn Thần Niên, thấy Thần Niên không ở trong quân, vốn định đi tiếp về Đông cản nàng, chỉ vì sợ Thần Niên ngoặt lối khác nên mới không thể không chờ nàng trong quân Trịnh Luân. Đợi đã nhiều ngày, khó khăn lắm mới chờ được Thần Niên, Thuận Bình bất chợt nhẹ nhõm thở phào.
Thần Niên khẽ gật đầu, cũng không hỏi vì sao Thuận Bình lại xuất hiện ở đây, lướt qua y đi vào đại trướng, nhờ hộ vệ bên ngoài thông báo giúp nàng.
Bên trong đại trướng chỉ có mình Trịnh Luân, ngẩng đầu lên thấy Thần Niên đi vào, trong mắt lóe lên chút phức tạp. Hắn đã biết nguyên nhân Thần Niên và Phong Quân Dương chia lìa từ miệng Thuận Bình, cũng biết Thần Niên đã sinh con gái cho Phong Quân Dương. Thuận Bình nói với hắn những điều đó, đơn giản là muốn để hắn chấm dứt suy nghĩ không nên có này. Nhưng chẳng hiểu ra sao, suy nghĩ ấy chẳng những không tiêu tán mà còn càng thêm chộn rộn.
Nàng đã đoạn tuyệt với vương gia, liệu có thể nhất mực chỉ làm Tạ Thần Niên không? Vừa nghĩ đến đây, trái tim Trịnh Luân liền không dằn nổi mà nóng lên, nhưng chờ khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thần Niên, trái tim đó lại dần dần chùng xuống. Nàng không biết tâm tư của hắn, thậm chí, nàng còn tưởng hắn luôn ái mộ Vân Sinh.
Hắn đang nghĩ ngợi miên man, Thần Niên đã giải thích với hắn: “Có việc riêng phải làm, không ngờ lại chậm trễ nhiều ngày như thế, may mà vẫn kịp giờ đuổi theo mọi người”.
Trịnh Luân không đáp, chỉ sầm mặt gật gật đầu.
Thần Niên hiểu nhầm ý hắn, mỉm cười nói tiếp: “Trịnh tướng quân đừng trách, thật sự là vì lúc ấy đi vội quá nên không kịp đến chào hỏi ngươi”.
Trịnh Luân đoán nàng đột ngột bỏ đi ắt hẳn muốn đi thăm con gái, thấy nàng không chịu nói thật với mình dù chỉ một câu, khó tránh khỏi thấy mất mát, cúi đầu giấu nét cười khổ sở bên môi: “Không sao đâu”. Hắn ngừng lại một lát, hỏi tiếp. “Vừa rồi cô có gặp Thuận Bình ở ngoài không?”.
Thần Niên nói: “Có gặp, còn nói với nhau mấy câu nữa”.
Trịnh Luân giương mắt nhìn sâu vào mắt nàng, không như đòi hỏi của Thuận Bình, nghĩ ra một cớ khác để ngăn cản Thần Niên, mà nói thẳng: “Y đến truyền lời của vương gia, vương gia không muốn cô đi Thái Hưng”.
Vừa rồi gặp Thuận Bình ngoài trướng, Thần Niên liền đoán được y đến làm việc cho Phong Quân Dương, nhưng không ngờ lại đến truyền lời này. Trịnh Luân nhìn lướt qua sắc mặt Thần Niên, thấy nàng hơi sửng sốt, lại bổ sung thêm: “Vương gia sợ cô lâm vào thế khó xử”.
Thần Niên hoàn hồi, hỏi Trịnh Luân: “Nếu ngươi là ta, có vì sợ lâm vào thế khó xử mà không đếm xỉa nữa, xoay người bỏ đi không?”.
Trịnh Luân ngẫm nghĩ, đáp: “Không”.
Trên môi Thần Niên nở nụ cười thanh thản, nói: “Ta cũng không. Ta biết hắn có ý tốt, nhưng việc này không cho phép ta trốn tránh, bất kể kết quả thế nào, ta cũng phải dốc hết sức mình, không thể chỉ chờ người khác đến nói kết quả cho ta nghe”.
Trịnh Luân chăm chú nhìn nàng, một lát sau mới trầm giọng đáp: “Được”.
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên ngoài trướng, thính lực hai người trong trướng đều rất cao, nghe tiếng vó ngựa dồn dập kia từ phía Tây đến, sắc mặt bất giác cùng khẽ thay đổi.