Đêm nay là trăng tròn.
Ngao Lãng ngồi trên đỉnh núi, nhìn lên bầu trời dày đặc mây mù, thật lâu sau mới thu lại ánh mắt, không kìm lại được mà thở dài.
Nhớ lại một ngàn năm trước, Ngọc Đế sau một thời gian dài trải qua thánh chiến mới thiết lập quyền uy, dưới sự ủng hộ của các bộ tộc khác, trở thành vị đế vương vĩ đại được người đời ca tụng – Hiên Viên, cai quản vùng đất Trung Quốc rộng lớn. Có điều, kẻ được mệnh danh là ác thần Xi Vưu từ đầu đến cuối đều cứng đầu không chịu quy thuận, vẫn luôn khởi binh làm loạn. Trong thiên hạ, bộ tộc Ứng Long từ lâu đã nổi tiếng bởi bản lĩnh thần thông hô mưa gọi gió, cho nên ở tại hoàn cảnh lúc bấy giờ liền nhanh chóng bị cuốn vào cuộc chiến tranh Trác Lộc[1].
Vốn bọn họ chỉ muốn đánh dẹp lũ Xi Vưu trời sinh tàn bạo gϊếŧ người không ghê tay kia, nhưng mà sau khi gϊếŧ được hắn, trong bộ tộc cũng xảy ra nội chiến, phần lớn người trong tộc đều chết hết, chỉ còn lại hắn cũng tộc trưởng Ngao Liệt còn sống sót, có điều vì thần lực lúc ấy đã bị tổn thất nặng nề nên tạm thời không có cách nào trở lại thiên đình, phải đi về phía nam cư ngụ tạm tại chốn thâm sơn cùng cốc này, chờ đợi một ngày nào đó quay về bên Ngọc Đế.
Bất quá Ngao Lãng nghĩ đến việc Ngọc Đế muốn hắn cùng tộc trưởng tu luyện đủ hai ngàn năm mới có thể trở lại thiên đình, nói rằng hai nghìn năm nữa, hắn sẽ có một kiếp nạn…
Kiếp nạn? Thực sự là rất buồn cười! Thế gian này có ai có thể gϊếŧ được hắn? Yêu quái thì không có khả năng, thần linh cũng không có lý do gì để làm như vậy, mà những kẻ phàm nhân yếu ớt kia thì càng không cần nói, hắn thật sự không hiểu Ngọc Đế rốt cuộc đang suy tính chuyện gì.
Mắt thấy chỉ còn lại bốn, năm trăm năm nữa là đủ thời hạn hai ngàn năm, tuy rằng khoảng thời gian đó với hắn cũng không tính là dài, rất nhanh sẽ trôi qua, nhưng Ngao Lãng không phải là người có thể giống như tộc trưởng, phong bế tất cả để tĩnh tâm tu luyện, hắn cảm thấy trống rỗng, cô đơn, muốn tìm một người nào đó cùng mình trò chuyện. Loại cảm giác này theo năm tháng cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào màn đêm đen kịt trước mặt, chỉ có lúc này hắn ít nhiều mới cảm thấy hâm mộ người phàm, bọn họ có dã tâm, có du͙© vọиɠ, có người thân, có gia đình, có bằng hữu, có kẻ thù, thật đúng là muôn màu muôn vẻ, cuộc sống như vậy một chút cũng không nhàm chán.
“Không! Ta không cần những thứ kia…” Ngao Lãng rất nhanh liền gạt bỏ khát vọng trong lòng, không muốn để nội tâm yếu ớt của bản thân lộ ra ngoài. Hắn đường đường là một thần thú, sao lại có thể giống với phàm nhân được cơ chứ?
“Ứng Long đại nhân, van ngài mau ban mưa xuống…”
Bỗng dưng nghe được có người đối với mình cầu mưa, Ngao Lãng bất giác quay đầu lại nhìn về hướng phát ra lời nói.
“Là ai đang gọi ta?” Nói xong, Ngao Lãng liền chuyển động đôi cánh, từ trên đỉnh núi lao xuống.
Ngao Lãng hướng về phía kinh thành phồn hoa náo nhiệt bay tới, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Hiện tại đang là triều Cảnh[2] đi?” Bởi vì hắn vừa mới xuất quan cho nên đối với thay đổi của thế gian cũng không rõ ràng lắm. Ngao Lãng vẫy mạnh đôi cánh, bay vọt về phía trước.
“Ứng Long đại nhân, mong ngài cứu giúp dân chúng đang chết khát…”
“Lẽ nào thực sự đang xảy ra khô hạn? Ngọc Đế không phái Vũ Sư[3] đem mưa xuống sao?” Bên người Ngọc Đế có Thiên Lôi, Thần Chớp, Thần gió cùng Vũ Sư, bọn họ chính là thần linh cai quản khí hậu dưới hạ giới, trừ phi thực sự không có ý định cho mưa xuống, còn không thì không thể nào phát sinh ra hạn hán được, Ngao Lãng quyết định tự mình coi thử xem sao.
——— ———————-
[1] Trác Lộc: Tên một huyện, ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[2] Triều Cảnh: Theo tớ nghĩ đây là một triều đại mà tác giả hư cấu, tớ tra trên GG không thấy có triều đại này
[3] Vũ Sư: Thần Mưa