Chương 65: Cách trả tiền

Cẩu nóng nảy còn cắn người, người nóng nảy, sẽ không phải là muốn gϊếŧ người diệt khẩu đi. Lăng Vân đột nhiên cảm thấy gia hỏa Mục Thu Hàm này, thấy thế nào cũng giống kẻ xúc động, dưới đáy lòng Lăng Vân âm thầm cầu nguyện, gia hỏa Mục Thu Hàm này nhất định đừng quá khắt khe như vậy!

Nếu Mục Thu Hàm nghĩ không thoáng, nói không chừng cậu lại phải xuyên qua, xuyên qua chính là làm cu li! Nếu là xuyên đến xã hội nguyên thuỷ nhất định sẽ rất thảm……

Mục Thu Hàm biếng nhác cười, dường như không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi chỉ là một lần ảo mộng hoa trong gương, trăng trong nước, mỹ nam cười rộ lên, có hơi làm lòng người say mê sung sướиɠ, nhưng tuy Mục Thu Hàm cười rất đẹp, Lăng Vân lại cảm thấy người này cười còn khó coi hơn khóc, không có biện pháp, nụ cười này quá âm hiểm.

“Nếu không, ta đổi cách trả tiền khác đi.” Mục Thu Hàm cười tươi, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút mê hoặc.

Trong lòng Lăng Vân đột nhiên giật thót một cái, giác quan thứ sáu nói cho cậu đây nhất định không phải cách gì hay, phải nhanh chóng cự tuyệt. Nhưng lời nói vừa muốn xuất khẩu, Lăng Vân lại cảm thấy ngực như bị kim đâm.

“Không cần đâu.” Lăng Vân ấp úng nói. Trời biết Lăng Thiếu Gia dùng bao nhiêu sức lực mới có thể mệnh lệnh mình cự tuyệt đề nghị này. Lăng Thiếu Gia, vô cùng đau lòng, đau lòng, chua xót! Mục thiếu gia sẽ không hiểu.

Mục Thu Hàm hào phóng cười. “Sao ta có thể không biết xấu hổ chứ? Thiếu nợ nhiều như vậy, ta thật ái ngại!” Mục Thu Hàm nói vô cùng chân thành.

Nhưng Lăng Thiếu Gia lại biết, người này căn bản không có một chút tự giác ái ngại nào. Mục Thu Hàm da dày như con tê tê, không cần khiên cũng có thể chắn tên.

“Nếu ngươi thật sự ái ngại, vậy thì lại đi ra ngoài cướp mấy nhà đi.” Lăng Vân nhát gan kiến nghị.

Mục Thu Hàm tới gần vài bước. “Cùng một việc, làm nhiều, sẽ mất phong độ, phải biết thay đổi, Tiểu Vân Nhi, này không phải ngươi nói sao?”

“Đúng vậy!” Lăng Vân gật gật đầu. “Nhưng mà, ngươi xem ngươi mới làm một lần, đã muốn rửa tay chậu vàng, rất đáng tiếc, bao nhiêu năm sau, ai còn nhớ rõ uy danh của ngài.”

Mục Thu Hàm lộ ra biểu tình không cho là đúng, mang theo khó hiểu hỏi: “Uy danh? Cần uy danh làm cái gì? Không phải ngươi nói quyền thế danh lợi đều là hư vô, chỉ có vàng mới là thật sao?”

Lăng Thiếu Gia thiếu chút nữa tức sùi bọt mép, gia hỏa đáng chết này vậy mà dám lặp đi lặp lại dùng lời cậu nói chặn họng cậu.

Cho thể diện không cần chính là nói tình huống như Mục Thu Hàm thiếu gia vậy, Lăng Thiếu Gia tức khắc nổi giận, cậu tận tình mà khuyên bảo Mục Thu Hàm đi kế thừa y bát của Sở Lưu Hương như vậy, gia hỏa Mục Thu Hàm này lại dám ra sức khước từ. Cho rằng cậu rất nhàn sao? Trộm thánh đấy! Công việc này cỡ nào có tiền đồ, có phong độ chứ!

Lão hổ không phát uy, nên cho cậu là HelloKitty sao? Cho ba phần thuốc màu đã muốn mở phường nhuộm, thiếu đánh sao.

“Cho ngươi đi trộm, là coi trọng ngươi, ngươi cũng không nhìn xem, ngươi trừ bỏ chút sở trường này còn có cái gì? Ngươi nói ngươi trừ bỏ ăn với ngủ còn biết làm cái gì?” Lăng Thiếu Gia trợn to hai mắt tức giận, thanh âm cũng bỗng nhiên cất cao vài phần, nhìn Mục Thu Hàm như hổ rình mồi.

Mục Thu Hàm ôm hai tay, cười như không cười nhìn Lăng Vân, Lăng Thiếu Gia hếch cằm, chậm rãi thấp xuống, tuy cậu là ông chủ, nhưng là Mục Thu Hàm là cao thủ! Phó cường chủ nhược dẫn tới chính là gia hỏa này muốn mưu phản.

Lăng Vân thấy hơi thất bại, thực lực chính là vấn đề vô cùng rối rắm. Ở trước mặt Mục Thu Hàm, mình đại khái là hổ giấy, ý niệm như vậy vừa xuất hiện, Lăng Vân lập tức cảm thấy lạnh cả người. Thật là, gia hỏa này ăn của mình, uống của mình, kết quả là mình còn phải đề phòng hắn làm phản, đây là thế đạo gì chứ!

“Nói cho ngươi, tiểu gia ta thà chết chứ không chịu khuất phục.” Lăng Vân chính trực nói.

Mục Thu Hàm cười ha hả. “Tiểu Vân Nhi, lúc ngươi nói lời này, bộ dáng thật đáng yêu.”

Đáng yêu? Lăng Thiếu Gia tức sùi bọt mép. “Cái này khốn kiếp đáng thương không ai yêu này, nói cậu đáng yêu?”