Chương 62: Nhậm Phong hồi ức

Cây cối mênh mang xanh thẳm che trời, rừng rậm nhìn như bình tĩnh, lại ẩn nấp vô số nguy hiểm.

Trên người Nhậm Phong tràn đầy vết thương nhỏ, rừng cây lan tràn dây đằng, nghe không thấy tiếng chim chóc kêu, trong không khí có chút âm u, Nhậm Phong nhíu nhíu mày, không tự giác đề cao cảnh giác. Mỗi một thân cây đều vô cùng giống nhau, dạo qua một vòng, lại về tới điểm xuất phát.

Nhậm Phong nhìn cành cây có treo mảnh vải áo của mình, tâm đột nhiên trầm xuống, quả nhiên là bị xoay một ngày, rừng rậm Mê Thất không hổ là rừng rậm Mê Thất. Xương trắng chồng chất, ở trong rừng cây mơ hồ có thể thấy được một mảnh rừng cây yên tĩnh này không biết đã mai táng bao nhiêu mạng người.

Mặc Mặc, Nhậm Phong gắt gao nắm tay, ổn định hô hấp của mình, ban ngày không thể lên đường, vậy buổi tối đi, buổi tối có thể dựa vào trăng sao phân biệt phương hướng, kể từ đó, tính nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng cũng bất chấp rất nhiều.

Mặc Mặc, Nhậm Phong nhẹ giọng gọi một tiếng, ngữ điệu có nhu tình nói không nên lời. Mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của người nọ, đều là hồi ức trân quý nhất.

Biết rõ ràng mục đích của mình, Tô Mặc rũ mắt, cô đơn hỏi.

“Ngươi thích vị cô nương kia như vậy sao?” Ánh mắt kia mang theo cô tịch và tuyệt vọng nhàn nhạt, y lại xem nhẹ.

“Đương nhiên, ta không thích nàng, còn có thể thích ai?” Nhớ tới lúc ấy mình trả lời như vậy, Nhậm Phong chỉ cảm thấy buồn cười, y coi người lừa gạt mình như trân bảo, lại đẩy người mình chân chính nên quý trọng vào địa ngục.

Nhớ tới chính mình tự tay đẩy độc trên người Hứa Yên Nhiên vào trong cơ thể Tô Mặc, Nhậm Phong tự giác tim như bị đao cắt.

“Minh Nhi.”

Mới vừa bị dời đến độc tính, Tô Mặc đã bị đưa tới một gian thạch thất, Liệt diễm hỏa độc cứ như vậy mà bạo phát.

“Minh Nhi.”

Tô Mặc từng tiếng kêu gọi tên nhi tử, giống như làm như thế sẽ có thể giảm bớt thống khổ, đau đớn từ trong cốt tủy, mỗi một khối cơ bắp đều kêu gào đau đớn, toàn thân như bị lửa đốt đau đớn, cuối cùng thần trí Tô Mặc tan vỡ, tự hủy diệt dung nhan của mình.

Từng tiếng kêu rên tê tâm liệt phế kia, hiện giờ vừa nhớ tới, đều như một thanh đao nhọn cắm trong lòng y, buồn cười chính mình lúc ấy lại thờ ơ lạnh nhạt, giống người ngoài cuộc, y dùng thân sinh nhi tử của chính mình để uy hϊếp Tô Mặc, rốt cuộc y đang làm những gì.

Tô Minh nói, y là người xấu, y còn không phải là người xấu sao? Khắp thiên hạ cũng không tìm ra người tệ hơn y. Chính là hủy cũng hủy rồi, y chỉ có thể tiếp tục xấu xa, Tô Mặc là của y, ai cũng không thể cướp đi.

Nhậm Phong nhớ tới một màn trên nền tuyết, Tô Mặc đứng giữa trời tuyết bay đầy, ánh mắt xuyên thấu qua đầy trời tuyết trắng bay múa, nhìn về phía y ngày đó rơi xuống vách đá, tươi cười bên miệng, giống khóc, lại giống cười. Khoảnh khắc đó Nhậm Phong cảm thấy mình giống như nhìn đến thiên sứ gặp nạn, y muốn chạy qua, bao bọc người làm y đau lòng đến tâm khảm vào trong lòng ngực, nhưng y không động, là không dám, cũng là chột dạ.

Mặc Mặc, nếu ta tìm Băng Điệp Lam về, nếu Băng Điệp Lam trị hết độc trên người, có phải ngươi có thể lại cho ta một cơ hội nữa hay không.

Nhậm Phong nhớ tới Gấu trúc, không khỏi bực bội, Mặc Mặc nhất định hận chết y đi, bên cạnh hắn lại không thiếu người tốt. Nhậm Phong lắc lắc đầu, tưởng quăng đi những ý niệm không tốt trong đầu.

Nhớ tới ngày đi ra tuyết địa kia tay y phất quá tóc đẹp của Tô Mặc, không kiêng nể gì mà tiến vào thân thể Tô Mặc, Nhậm Phong lại thấy nhiệt huyết sôi trào, biết rõ không nên, nhưng vẫn nhịn không được, suy nghĩ lâu như vậy, nhớ mong lâu như vậy, rốt cuộc được như ước nguyện, nhưng chỉ sợ Tô Mặc càng hận y đi, Nhậm Phong tự giễu. Uổng cho y luôn cho rằng mình định lực hơn người, lại hóa ra không chịu nổi một chút mê hoặc.

Rừng rậm Mê Thất vào ban đêm, có chút âm u hoang vắng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng dã thú gầm rú, từng tiếng điếc tai, tiếng chim chóc kêu to thê lương, lại thoáng như khóc thút thít.

“Nhất định phải đi ra ngoài.” Nhậm Phong âm thầm nắm chặt tay, sao có thể cam tâm, Mặc Mặc còn chưa tha thứ, y còn chưa nghe Minh Nhi gọi y một tiếng “Phụ thân”. Còn có thể chờ được sao? Sau khi Minh Nhi biết mình thương tổn cha cậu bé như vậy.

Nhớ tới ánh mắt oán hận của Tô Minh, Nhậm Phong cảm giác ngực lạnh người từng đợt, Nhậm Phong lắc lắc đầu, y còn có cơ hội, quyết không thể cứ từ bỏ như vậy.