Chương 61-2: Làm mai mối

Tô Minh kéo kéo ống quần Tô Mặc, tràn đầy tức giận hỏi: “Cha, ấm giường là cái gì?”

“Chờ con trưởng thành sẽ biết.” Tô Mặc tràn đầy bất đắc dĩ nói. Thật là, nhi tử nhà mình còn nhỏ mà! Có thể không nói loại chuyện này trước mặt đứa nhỏ hay không!

“Cha, Minh Nhi có thể tiến vào sao?”

Tô Mặc đứng ở cửa, thò đầu vào bên trong cánh cửa phòng Tô Mặc, một đôi mắt đen nhánh chớp chớp.

“Vào đi.” Tô Mặc trìu mến nói. Tô Minh lập tức mặt mày hớn hở đi về phía Tô Mặc.

Tô Mặc ôm Tô Minh lên.

“Có việc gì sao?”

“Cha, ấm giường là cái gì?” Tô Minh kiên trì hỏi, cậu bé nghĩ nát óc, vẫn quyết định đến đây hỏi, bí ẩn lớn như vậy bày ra đó, cuộc sống hàng ngày của nhóc sẽ khó chịu!

Tô Mặc xoay đầu, lòng hiếu kỳ của nhi tử nhà mình có thể không cần nặng như vậy hay không!

“Ấm giường chính là nằm trên giường, làm ấm ổ chăn.”

“Nói như vậy, Minh Nhi cũng biết làm ấm giường?” Tô Minh chớp mắt, tò mò hỏi.

Tô Mặc choáng váng, bày ra một nụ cười khó coi, bất đắc dĩ gật gật đầu nói:

“Ừ, Minh Nhi cũng biết làm ấm giường.”

“Thật tốt quá, Minh Nhi phải làm ấm giường cho Thương Lâm.”

Tô Minh vui vẻ ra mặt nói.

“Cha, ấm giường đơn giản như vậy, Thu Hàm thúc thúc còn lấy ra nói, khó trách Lăng Vân thúc thúc chướng mắt hắn.” Tô Minh như hiểu ra điều gì gật gật đầu.

Tô Mặc chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật thình thịch, trước mắt tối sầm, cả người đều có chút thần trí không rõ, nhi tử vạn năng của hắn!

“Minh Nhi, về sau không được nói ấm giường với thúc thúc, biết không?” Tô Minh hơi cảnh giác mà dặn dò.

Tô Minh mờ mịt mà nhìn Tô Mặc.

“Cha, vì cái gì?”

“Thu Hàm thúc thúc không biết làm nhiều việc, nếu hắn biết con cái gì cũng biết, sẽ tự ti.” Tô Mặc căng da đầu giải thích.

Tô Minh trịnh trọng gật gật đầu.

“Con đã biết, cha, vậy con đi làm ấm giường cho Thương Lâm, đêm nay con sẽ ngủ với Thương Lâm.”

“Minh Nhi, thôi bỏ đi, tư thế ngủ của con không tốt, nhỡ con đè vào Thương Lâm thì làm sao bây giờ?” Tô Mặc có một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, rốt cuộc này là chuyện gì chứ!

Lăng Vân nhìn chén sắt đựng đầy đồ ăn, vẻ mặt ghét bỏ.

“Trang chủ, làm sao vậy?”

Ánh mắt Đường Nguyên sáng ngời nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt Lăng Vân, Mục Thu Hàm tiến vào cấp bảy, vẻ mặt Gấu trúc hằm hằm, Đường Nguyên không dám duỗi đũa đến trước mặt hai người, chỉ có thể chú ý đến Lăng Vân.

Lăng Vân lấy đũa chọc chọc vào chén.

“Thứ này, quá không phù hợp thẩm mĩ quan của ta, cần phải cải tiến.” Dùng quán đồ sứ không cảm thấy gì, chờ nhìn đến rau xanh xanh biếc đặt trên mâm đen như mực, Lăng Vân có hơi hụt hẫng. “Xem ra chúng ta phải mở rộng phạm vi buôn bán.”

Đồ sứ. Tới dị giới sao có thể không nung ra vài đồ sứ chứ, không nung ra vài thứ đồ sứ, nhất định sẽ làm thất vọng liệt tổ liệt tông.

“Các ngươi có cảm thấy, tựa hồ trấn nhỏ trở nên náo nhiệt rất nhiều hay không?” Tô Mặc kỳ quái hỏi. Ngẫu nhiên đi ra ngoài sẽ phát hiện trấn nhỏ quạnh quẽ trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, khách điếm cũng đều kín người hết chỗ.

“Không có gì kỳ quái, cửa hàng chúng ta nổi bật như vậy, cứ tạo phúc cho mọi người vậy.” Lăng Vân không để bụng nói. “Kiếm tiền như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui, cửa hàng của chúng ta, chủng loại hàng hóa quá đơn điệu.”

“Ngươi định đóng cửa?”

Mục Thu Hàm có hơi kinh ngạc nói, ngẩng đầu cúi đầu đều là những người tới mua Long Hổ Hoàn, đi ở trên đường, người quen biết sẽ thần thần bí bí hỏi hắn.

“Huynh đệ, ngươi cũng không được sao? Ngươi thật may mắn, có thể ở lại tiệm thuốc kia, muốn ăn bao nhiêu đều có.”

Một lần cũng thôi, hai lần ba lần đi qua một đám người mang ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Mục Thu Hàm có hơi rối rắm, hắn rất khỏe mạnh! Lấy tính tình coi trọng lợi ích của Tiểu Vân Nhi, nếu hắn thật sự có yêu cầu, sẽ bị trực tiếp lột một tầng da.

Lăng Vân trừng hắn, một đôi mắt đen nhánh, như bao trùm một màn sương lạnh. “Ngươi mới đóng cửa, sao không nhốt ngươi cả đời ở trong nhà đi.”

Mục Thu Hàm rụt rụt cổ, dù hắn đã bước vào cấp bảy, dù hắn là thanh niên cao thủ đệ nhất Thương Lan quốc, dù tiền đồ tương lai của hắn vô cùng xán lạn, nếu hắn nguyện ý, vô số nhân vật quyền quý nổi tiếng nguyện ý tôn hắn lên cao, nhưng ở trước mặt Lăng Vân, hắn vẫn không có địa vị, không có bản lĩnh……

“Ta quyết định, ta muốn truyền thừa văn minh vĩ đại, Mục Thu Hàm, bắt đầu từ ngày mai, cùng ta đi tìm bùn đất.”

Loại việc một vốn bốn lời như chế tạo đồ gốm nhất định không thể bỏ lỡ!