Chương 60-2: Đẩy mạnh tiêu thụ

“Mặc Mặc, đang nghĩ gì thế?”

Mục Thu Hàm đi ra, Mục Thu Hàm bước vào cấp bảy, trên người nhiều vài phần khí chất phiêu phiêu dục tiên, lúc nói cười, phong độ nhẹ nhàng, khí chất xa hoa.

Tô Mặc lắc lắc đầu.

“Không nghĩ cái gì.”

“Nếu ngươi không yên lòng Nhậm Phong, ta giúp ngươi vào rừng rậm Mê Thất nhìn xem.”

Mục Thu Hàm cân nhắc nói. Hắn vừa mới đột phá, tuy đã biết rừng rậm Mê Thất nguy hiểm, nhưng cũng nhịn không được nóng lòng muốn thử, chỉ có trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, mới có thể càng thêm củng cố cảnh giới.

Lăng Vân uy nghiêm đi ra, vừa vặn nghe được Mục Thu Hàm nói, tức giận nói:

“Ngươi nhanh biến đi, đi cùng chết ở bên trong với tên Nhậm Phong kia đi, như vậy ai cũng vui mừng.”

Tên Nhậm Phong kia, nếu đã chết thì đó là ông trời có mắt, gia hỏa Mục Thu Hàm này, lại muốn đi vào tìm y, chẳng lẽ gia hỏa này có gian tình với Nhậm Phong.

Mục Thu Hàm sờ sờ mũi, lấy lòng nói: “Ta vẫn nên ở lại đi, nếu không thấy Tiểu Vân Nhi ngươi, ta sẽ mất ăn mất ngủ.”

“Đói chết ngươi là tốt nhất.” Lăng Vân không dao động nói. “Ngươi chính là coi trọng Mộc Phong, muốn đồng sinh cộng tử với người ta, cũng không có cơ hội đâu! Người ta thích chính là Mặc Mặc.”

Lăng Vân hơi khinh bỉ nói. Tim Tô Mặc khẽ run lên, lông mi không tự chủ được động động.

Mục Thu Hàm có hơi mê mang nhìn Lăng Vân, Tiểu Vân Nhi lại hoài nghi hắn với gia hỏa Nhậm Phong kia, Mục Thu Hàm có hơi ủy khuất.

“Tiểu Vân Nhi, sao ngươi lại có thể hoài nghi ta với Mộc Phong chứ? Ta coi trọng ai, cũng sẽ không coi trọng y!”

Nhậm Chiến đi ra sân nghe được một câu như thế, lập tức xanh mặt, cái gì gọi là coi trọng ai cũng sẽ không coi trọng Mộc Phong! Chẳng lẽ nhi tử nhà mình không có mị lực như vậy, chi thứ Nhậm gia không thiếu người thiên tư trác tuyệt, nhưng là đều không thể so sánh với nhi tử nhà mình, nhi tử tài năng ngút trời nhà mình tới nơi này, lại nơi chốn bị quản chế, Nhậm Chiến cảm thấy mình cần thiết đứng ra, nói câu công đạo.

“Kỳ thật, Mộc Phong cũng không có gì không tốt.” Ít nhất võ công của nhi tử nhà mình có thể hạ hết một sân người này trong một giây, kỳ thật Nhậm Phong rất có hứng thú đối với Gấu trúc, Tô Minh trời sinh cấp hai, đã làm ông ta vui sướиɠ, không nghĩ tới Gấu trúc vừa sinh đã sinh ra hai đứa nhỏ cấp hai.

Lăng Vân tức giận nhìn Nhậm Chiến.

“Y tốt chỗ nào? Tốt chỗ nào?” Lăng Vân lòng đầy căm phẫn chống eo, bắt đầu quở trách Nhậm Phong không đúng.

“Tên kia mới gặp đã bổ một cái bàn giá trị liên thành của ta, một chút gia giáo cũng không có, nói là làm gã sai vặt, ta thấy y là làm vương làm tướng, cứ đứng chắn ở cửa, khách hàng cũng không dám vào cửa, có thể thấy được y có bao nhiêu làm người ghét.”

Lăng Vân luôn canh cánh trong lòng tổn thất mà Nhậm Phong tạo thành.

Nhậm Chiến cảm thấy miệng hơi khô, trực giác Lăng Vân có chỗ hơi nói quá sự thật, lại không thể phản bác, nhớ năm đó, Nhậm Chiến cũng là một hảo hán huyết khí phương cương, nhưng giờ phút này chỉ có thể đứng trơ ra, nghe người khác quở trách nhi tử nhà mình, quả nhiên phong thuỷ luân chuyển, Nhậm Chiến thầm nghĩ, có phải chính mình thời niên thiếu sát tính quá nặng, hiện giờ bắt đầu gặp báo ứng hay không.

“Gia hỏa này còn có lỗi với Mặc Mặc, làm loại chuyện này, lại còn muốn Mặc Mặc hồi tâm chuyển ý, quả thực không thể nói lý.”

Lăng Vân thở phào một hơi, Lăng Thiếu Gia mắng xong thì thư thái. Nhậm Chiến ngơ ngác mà đứng ở một bên, Tiểu Tô Minh nắm nắm tay.

“Ta liếc mắt một cái đã biết y rất xấu, vậy mà y lại xấu như vậy!”

Nhậm Phong bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tô Minh, thật là, hình tượng của nhi tử nhà mình trong mắt tôn tử!

“Hừ, Mặc Mặc ngươi mau thành thân với Gấu trúc đi, chờ y mang Băng Điệp Lam về, vừa lúc nói tin tức tốt như vậy cho y, thuận tiện hai người các ngươi cùng cảm ơn người ta.” Lăng Vân nói.

Nhậm Chiến nhướng mày.

“Không phải ngươi đáp ứng chờ y trở về sao?” Nhậm Chiến ngăn không được thấy lạnh cả người, chưởng quầy này của con dâu nhà mình là một nhân vật lợi hại! Lại nham hiểm như vậy, nếu thật như vậy, nhi tử nhà mình không chết trong rừng rậm Mê Thất, lại có thể bị tức chết.

Lăng Vân trợn trắng mắt.

“Chính y tự quyết định, Mặc Mặc lại không có đáp ứng y, lại nói, độc trên người Mặc Mặc vốn dĩ chính là y hại, y lấy công chuộc tội thì thế nào, cũng là xứng đáng.”

“Trang chủ, thôi bỏ đi, ta tạm thời không muốn thành thân.” Tô Mặc do dự mở miệng.

“Mặc Mặc, ngươi chướng mắt Gấu trúc sao? Nhưng Gấu trúc vừa thấy đã biết điều hơn tên Mộc Phong kia mà!” Lăng Vân như đẩy mạnh tiêu thụ vật phẩm ế hàng đẩy Gấu trúc đến trước mặt Tô Mặc.