Chương 60-1: Đẩy mạnh tiêu thụ

Nhậm Phong thật cẩn thận đi trong rừng rậm Mê Thất, trong mười cấm địa lớn của Đại lục Thương Nguyệt, rừng rậm Mê Thất xếp hạng thứ hai, có thể thấy được một chút mức độ hung hiểm.

Nhậm Phong đi qua trong rừng cây, lúc mới bắt đầu thời điểm còn ổn, bắt đầu từ ngày hôm qua trình độ nguy hiểm đã gia tăng rồi, cả ngày hôm qua y gặp được một con Thiết Giáp Sư cả người cứng như đá nham thạch, sau đó là một con Tử Kim Dực Sư Vương, thậm chí gặp phải một đám Băng Sương Ma Lang, qua một ngày, trên người Nhậm Phong đã chồng chất vết thương ……

Trong rừng khó đối phó nhất không phải linh thú thượng phẩm, mà là động vật quần cư kết bè kết đội đi ra ngoài, mấy trăm mấy ngàn con xông tới, con trước ngã xuống, con sau tiến lên, dũng mãnh không sợ chết, hao tổn cũng có thể làm người kiệt sức mà chết.

Nhậm Phong nhắm hai mắt, điều tiết hơi thở bản thân, âm thanh lá rụng bị gió thổi động, âm thanh giọt nước rơi xuống đất, tiếng vọng rõ ràng bên tai. Y không thể chết ở chỗ này được, Tô Mặc còn đang đợi y, ba tháng, y không có thời gian dư thừa để lãng phí.

“Đen đủi.”

Nhậm Phong thầm mắng một câu, ánh trăng nhàn nhạt từ trên bầu trời bao phủ xuống dưới, Nhậm Phong nhíu mày, rừng rậm ban đêm càng thêm nguy hiểm hơn ban ngày. Đôi mắt Nhậm Phong đang nhắm đột nhiên mở, đáng chết, cho dù dùng thảo dược che giấu huyết khí, nhưng vẫn không thể gạt được Băng Tức Mãng có khứu giác nhanh nhạy.

Trốn là không thể nào, bị gia hỏa này theo dõi, ngoại trừ hoàn toàn giải quyết con rắn này, không có biện pháp khác, hai con ngươi của Nhậm Phong phản chiếu minh nguyệt, trên tay đột nhiên sáng lên vầng sáng màu vàng, từng ngọn lửa nhỏ hiện lên từ lòng bàn tay Nhậm Phong, ngọn lửa mà hoàng kim lóe ánh sáng bắt mắt, rừng cây bị ánh lửa chiếu lên sáng trưng, Nhậm Phong vung nắm đấm, chính diện vặn đánh với con cự mãng cao hơn mười mét.

Nhậm Phong nhảy lên không, thân ảnh thon dài, lưu loát vọt đến sau lưng Băng Tức Mãng, đôi mắt như u hỏa chớp tắt, thừa dịp trong nháy mắt con rắn quay đầu lại, Nhậm Phong bắt đầu công kích, kình khí mạnh mẽ, vọt vào trong miệng con rắn, không kịp suy xét chỗ nào là bảy tấc, miệng rắn nhất định là nhược điểm.

Băng Tức Mãng có vẻ bị chọc giận, rống giận liên tục, một bộ quần áo của Nhậm Phong đã rách tung toé, nhưng một thân phong độ lại vẫn xuất sắc hơn người, cơ bắp như thép, như đao tước rìu đυ.c tràn ngập sức bật.

Tô Mặc ôm lấy người, ngồi trên thềm đá, ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng màu bạc rải đầy đất, bầu trời đêm đen nhánh, đầy sao lấp lánh, Tô Mặc có chút lo lắng nhìn không trung, y có khỏe không? Hắn chưa từng nghĩ tới muốn trả thù, nếu người kia thật là chết trong rừng rậm Mê Thất, làm sao hắn có thể chịu nổi.

Y thật sự cứ đi như vậy, không quay đầu lại, chẳng lẽ là ai cứu được hắn thật sự như vậy quan trọng như vậy sao? Ngẫm lại thời điểm ở Nhậm gia, Nhậm Phong ngoan ngoãn phục tùng Hứa Yên Nhiên, ngẫm lại hiện tại Nhậm Phong vô tình. Tô Mặc cúi đầu, hắn rốt cuộc nên đối mặt với Nhậm Phong như thế nào đây.

Tô Mặc không khỏi nhớ tới ban đêm kia ở trên nền tuyết, Nhậm Phong ôm hắn, xỏ xuyên qua thân thể hắn, từng cái va chạm kia như muốn đâm hắn thành từng mảnh nhỏ.

Lăng Vân từng nói, Hứa Yên Nhiên còn là xử nữ, hắn là nên may mắn Nhậm Phong nhìn trúng cơ thể mình, hay là nên bi ai, Nhậm Phong là bởi vì không đủ quý trọng, cho nên mới không kiêng nể gì mà xâm phạm hắn như vậy sao? Tô Mặc ôm đầu gối, không khỏi hơi đỏ mặt.

“Cha.”

Tiểu Tô Minh ôm Thương Lâm đi về phía Tô Mặc đang ngồi trước nhà suy ngẫm. Tô Minh thấp thấp bé bé, ôm một đứa trẻ mập mạp, có hơi quỷ dị nói không nên lời.

“Cha, cha xem Thương Lâm có xinh đẹp không.”

Tô Mặc đưa Thương Lâm tới trước mặt Tô Mặc, Thương Lâm đang ngủ say ngọt, tay nhỏ đặt trong miệng, trong lỗ mũi còn phun bong bóng, nhưng thấy thế nào cũng là đáng yêu. Gương mặt phấn điêu ngọc trác tựa như sẽ sáng lên.

“Thật xinh đẹp.”

Tô Mặc khen. Thương Lâm lớn lên mềm mềm, một đôi mắt nho đen, thiên chân vô tà, cũng không khóc nháo, cả ngày đều cười ngọt ngào, làm người vừa thấy đã thích. Đệ đệ Thương Lâm lớn lên càng giống Gấu trúc, ca ca Thương Trạch lại càng thêm anh tuấn, nhưng lại không làm người yêu thích bằng Thương Lâm.

“Cha, Thương Lâm làm con dâu ngài được không?” Đôi mắt Tiểu Tô Minh đen nhánh lấp lánh sáng lên.

Tô Mặc không khỏi run lên một chút, nhi tử không khỏi nghĩ quá mức lâu dài đi.

“Được chứ! Con đừng làm ngã Thương Lâm, mau giao cho Gấu trúc thúc thúc đi.” Tô Mặc hơi run sợ trong lòng nói.

Nhi tử hiện tại hẳn còn không rõ con dâu là có ý tứ gì đi, chờ trưởng thành sẽ tốt, nam nhân tốt nhất vẫn là ở bên nữ tử, bất nam bất nữ như mình…… Nghĩ đến thân thể của mình, Tô Mặc không khỏi ảm đạm, thân thể như vậy, vậy mà Nhậm Phong lại thấy mà thèm. Cứ như vậy mà quyết định không khỏi quá mức qua loa đi.

Tô Minh ôm chặt Thương Lâm hơn, con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Thương Lâm trong lòng ngực.

“Cha, Minh Nhi rất lợi hại, sẽ không làm ngã tức phụ.”

Tô Mặc chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tức phụ, quyết định như vấy ao, trước mắt Tô Mặc sao Kim lập lòe, dù muốn tiên hạ thủ vi cường, cũng quá sớm chút đi. Tô Mặc nhịn không được sinh ra nghi ngờ phương pháp giáo dục của Lăng Vân.