Chương 58-2: Rừng rậm Mê Thất

Lăng Vân vừa nấu canh, vừa làu bàu.

“Sớm biết ngươi da dày thịt béo chịu đòn giỏi như vậy, ta sẽ không cần tìm Mặc Mặc đi tìm thuốc cho ngươi, làm cho tên cặn bã kia có cơ hội thừa dịp, không nghĩ tới tên gỗ mục kia lại chính là người hại Mặc Mặc, sớm biết vậy ta nên dùng một chén độc dược độc chết y.”

“Cũng không thấy sao, lấy võ công của Nhậm Phong, nếu không phải thật sự để ý Tô Mặc, hoàn toàn có thể mạnh mẽ cưỡng ép.” Mục Thu Hàm lý trí phân tích.

Ánh mắt Nhậm Phong chứa đầy hối hận và thống khổ, biểu tình như vậy không giống giả vờ, người nọ và Tô Mặc hẳn là có hiểu lầm gì đi.

“Nói như vậy, có phải ta hẳn là cảm ơn y không cưỡng bách Mặc Mặc hay không.” Lăng Vân cười lạnh hỏi.

Mục Thu Hàm nhún vai.

“Ít nhất, ta nghĩ là thật lòng muốn sửa.”

“Thật lòng? Mục Thu Hàm, độc trên người Mặc Mặc là bị người dời đến, yêu cầu người dời đến và người trúng độc có thể chất tương tự, đã nói lên người trúng độc cũng là thể chất quỳnh ngọc.”

Lăng Vân kéo tơ lột kén phân tích.

“Ban đầu người trúng độc cũng là thể chất quỳnh ngọc, ngươi biết này nói lên điều gì sao? Nói lên người trúng độc là mỹ nhân, thể chất quỳnh ngọc đều là mỹ nhân trời sinh, tên kia chính là tên khốn mặt người dạ thú, có một mỹ nhân còn chưa đủ, còn nghĩ đến trêu chọc Mặc Mặc, nói cho ngươi, y đang si tâm vọng tưởng, chọc cho ta phát hỏa, ta tự đi cưới Mặc Mặc, hừ, tuy rằng thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nhưng nước phù sa cũng không chảy ruộng ngoài.”

Lăng Vân nói xong, hờn dỗi trong lòng trở thành hư không, cả người đều cảm thấy dũng cảm.

“Ngươi cưới hắn thì không cần đi, ta thấy Mặc Mặc và Gấu trúc rất xứng đôi.” Mục Thu Hàm có hơi rối rắm nói.

“Uống thuốc đi.” Lăng Vân cầm chén nước thuốc đen nhánh như mực, còn nổi bọt nước, đẩy về phía Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm nhìn thấy thế nào cũng thấy nước thuốc có độc nhíu mày.

Mục Thu Hàm nhắm hai mắt, vận khí một chút, hắn đã có dấu hiệu đột phá, trải qua một lần thất bại, hiện giờ Mục Thu Hàm bớt đi vài phần thiếu niên đắc chí càn rỡ, nhiều vài phần trải qua tang thương cẩn thận, đại lục Thần Nguyệt rất lớn, hắn còn chưa tới cấp bậc có thể coi rẻ tất cả.

Không nói xa chính là Nhậm Phong, dù đột phá, hắn vẫn không phải đối thủ của Nhậm Phong.

“Cho ngươi uống đi.”

Lăng Vân buồn bực đẩy thuốc trên tay cho Mục Thu Hàm, thuốc này cũng có hiệu quả với cậu, chỉ là đối với Mục Thu Hàm thì hiệu quả lớn hơn một chút, nếu Mục Thu Hàm đột phá, lực lượng trên tay cậu sẽ lớn hơn rất nhiều, làm việc cũng sẽ không bó tay bó chân như vậy.

“Cha.” Tô Minh chạy đến trước mặt Tô Mặc, vươn tay nhỏ túm ống quần Tô Mặc.

“Cha, cha đang nghĩ về người xấu kia sao?”

Tô Mặc hơi hơi đỏ mặt, Tô Mặc lắc đầu, hỏi: “Minh Nhi, con thấy y thế nào?”

“Y là người xấu.” Tô Minh thành thật trả lời.

Tô Mặc sững lại. “Còn gì nữa?”

“Y là người xấu rất lợi hại, Minh Nhi tạm thời đánh không lại y, về sau nhất định có thể đánh thắng được.” Tô Minh nắm chặt nắm tay nhỏ, vẻ mặt tự tin nói.

“Minh Nhi, cha không cần con báo thù.” Tô Mặc hoảng hốt nói.

Lúc trước Nhậm Phong ngã xuống vách núi, bị thương đôi mắt, nhìn không thấy gì, Nhậm Phong vẫn luôn hôn mê, ngày đầu tiên tỉnh lại, Tô Mặc thiếu chút nữa bị Nhậm Phong gϊếŧ chết, cũng may sau khi Nhậm Phong biết rõ ràng tình huống, ngầm đồng ý Tô Mặc tồn tại.

Sáu tháng ở chung, thiện tâm lúc ban đầu sớm đã biến chất, Tô Mặc biết mình yêu một người, yêu một người giống mình đều là nam nhân, Tô Mặc cũng biết, Nhậm Phong không phải người thường, giữa bọn họ là khoảng cách giữa trời và đất, khi Nhậm Phong khỏe lại, cũng là lúc bọn họ chia ly.

Tình sâu duyên cạn, Tô Mặc không biết hiện tại Nhậm Phong có tâm tư gì với hắn, nhưng dù là tâm tư gì, hắn đều không muốn để ý.

“Cha, cha đang lo lắng cho y sao?” Đôi mắt Tô Minh đen nhánh tỏa sáng, thật cẩn thận hỏi.

Tô Mặc trầm mặc, cắt không đứt, gỡ rối hơn, vì sao còn phải gặp gỡ, không chết không ngừng như vậy. Đối với Nhậm Phong, hắn đã nói không nên lời là cảm giác gì, là yêu sao? Tựa hồ đã là quá khứ, hận sao, lại không hoàn toàn hận.

“Cha yên tâm, Lăng thúc thúc nói, tai họa để lại ngàn năm, tên kia sẽ không dễ dàng chết như vậy.” Tô Minh an ủi.

Một vầng sáng phát ra từ phòng của Mục Thu Hàm, xông thẳng tận trời, toàn bộ thành trấn đều trấn định, Mục Thu Hàm đột phá, cấp bảy, bậc cửa giữa cấp sáu và cấp bảy, một khi vượt qua, tiền đồ không thể hạn lượng.