Tần Tư sách một tiếng: “Nhanh lăn đi.”
Phó tướng nắm lấy dây cương chạy đi.
Tần Tư nhảy vào chỗ không người, vào Thiên Tuế phủ sau đó ngựa quen đường cũ tìm được Giang Tẫn Đường đang ở Như Cố Cư, hôm nay ra ngoài mặt trời, Cửu Thiên Tuế nằm trên ghế phơi nắng, như là một con mèo lười biếng.
Sơn Nguyệt thấy Tần Tư, vừa muốn vấn an, Tần Tư vẫy vẫy tay, tự mình dọn chiếc ghế dựa ngồi ở bên cạnh Giang Tẫn Đường: “Tiểu hoàng đế cấm túc ngươi, nhưng thật ra làm ngươi rời xa thị phi bên ngoài, ta xem ngươi thật sự nhàn nhã.”
Mặt Giang Tẫn Đường dưới ánh mặt trời sáng lên, lông mi dài đen nhánh, y nâng mi lên, liếc nhìn Tần Tư một cái nói: “Bên ngoài có thị phi gì?”
“Nói đến cái này.” Tần Tư rất có hứng thú nói: “Hôm qua không ít đại nhân trung quân ái quốc đều đã nói có sách mách có chứng viết hơn ngàn bản thảo, chuẩn bị ở trên Kim Loan Điện cùng ngươi đối chứng, kết quả hôm nay lâm triều, người bị hại cáo bệnh, tiểu Hoàng đế lui bước, làm cho bọn hắn tức giận quá mức, thiếu chút nữa liền phải đâm đầu vào cột chết, nếu không phải triều ta từ Thái Tổ hoàng đế liền bắt đầu có quy củ không chém gϊếŧ ngôn quan, ta xem tiểu Hoàng đế như vậy, hắn là phải kéo đi ra ngoài chém toàn bộ.
Giang Tẫn Đường hứng thú: “Mỗi lần đều nói muốn chết, nhưng mười năm qua bọn họ so với ta còn sống thoải mái hơn chút.”
“Kia sự tình lập hậu thương lượng như thế nào.” Giang Tẫn Đường ngồi dậy một chút, híp mắt nhìn không xa hồng mai đang nở, tháng đầu xuân sắp qua, hoa này cũng không sáng lạn được mấy ngày.
“Tiểu hoàng đế nói lấy quốc sự làm trọng, tạm thời không suy xét việc này, vài vị đại nhân liền nói chuyện của Hoàng đế điều là quốc sự, lập hậu có lợi cho việc yên dân, kéo dài hương khói, dù sao thì lí do gì cũng có, tiểu Hoàng đế không chịu nổi phiền, chưa nói chịu cũng chưa nói không chịu, xem như tan rã trong không vui.”
Giang Tẫn Đường tưởng tượng bộ dạng Tuyên Lan đối với mấy lão nhân nhịn rồi lại nhịn, nhịn không được cươ: “Nội Các địn ra những người nào?”
Tần Tư nói: “Vừa đúng lúc, hôm nay ta tới phủ ngươi nghe trên đường có vài người nghị luận, ta mang ngươi đi ra ngoài nghe ngóng một chút, sau lại nghĩ chút cao kiến?”
Giang Tẫn Đường nâng mí mắt lên: “Tần tướng quân, bệ hạ phạt ta cấm túc.”
“Yên tâm.” Tần Tư nói: “Ta tiến vào không ai phát hiện, là có thể thần không hay quỷ không biết mang ngươi đi ra ngoài.”
........
Giang Tẫn Đường cảm thấy bản thân tin Tần Tư thưc là tà.
Người này ỷ vào võ công cao cường nhẹ nhàng liền nhảy lên đầu tường, Giang Tẫn Đường vẫn còn đứng ở ven tường, nhìn thử độ cao, nhẹ nhàng nói: “Ta hay là không đi, Tần tướng quân đi chơi vui vẻ.”
Tần Tư từ trên cao nhìn xuống y, cười nói: “Ta quên còn có Cửu Thiên Tuế.”
Hắn nhảy xuống, nói đắc tội, ôm eo Giang Tẫn Đường trong chóp mắt liền mang theo y tới ngoài tường, Tần đại tướng quân võ công xuất thần nhập hóa cực kì tinh vi, không chỉ có ra trận gϊếŧ địch lợi hại mà nhảy qua tường nhà người khác cũng rất lợi hại
. :))))))))))))))
Giang Tẫn Đường được đặt trên mặt đất, có chút chưa vững, thật vất vả mới định thần lại, thấy Tần Tư còn ôm eo y: “.... Buông tay.”
Tần Tư thu hồi tay nói: “Ta là sợ ngươi đứng không vững.... Bất quá ngươi cũng quá gầy, eo này so với Triều Vũ còn nhỏ hơn.”
Giang Tẫn Đường cười như không cười nói: “Tần tướng quân nói đùa.”
Tần Tư đem mu bàn tay giấu ở sau người, nói: “Tiểu Hoàng đế rất cẩn thận, phụ cận đều là tay mắt của y, còn không đi có thể bị phát hiện.”
Giang Tẫn Đường đem mũ của áo lông chồn mang lên, Phó tướng của Tần Tư đã đuổi tới đây, Giang Tẫn Đường vừa muốn leo lên, Tần Tư vươn tay nói: “Ta đỡ ngươi.”
“Không cần.” Giang Tẫn Đường rũ mắt nhìn tay Tần tướng quân tràn đầy vết chai: “Ta tự mình có thể.”
Y bắt tây cầm, leo lên xe ngựa.
Tần Tư nhướng mày, thu hồi tay, vừa lúc đυ.ng phải phó tướng đang làm mặt quỷ với hắn., dùng khẩu hình nói: “Cửu Thiên Tuế này so với cô nương càng khó hầu hạ.”
Tần Tư kín đáo gật đầu.
Xe ngựa chạy đến đường cái Vinh Xương nơi náo nhiệt phồn hoa nhất, hai bên đường cửa hàng bán hàng rong nhỏ nhiều vô số, một cửa tiệm hoành thánh rất náo nhiệt, nguyên nhân là mộvaif thư sinh ăn hoành thánh nhất thời hứng khởi nói đến chuyện Hoàng đế lập hậu tuyển phi.”
Giang Tẫn Đường xốc màn lên xem, vừa vặn có người cao giọng nói:
‘Nghe người được chọn làm Hoàng hậu đã định ra là muội muội Tần tướng quân!”
Giang Tẫn Đường nhìn về phía Tần Tư: “Nguyên lai ngươi còn có ý tưởng làm đại cữu ca* Tuyên Lan.”
*Anh vợ.
Tần Tư xuy một tiếng: “Tần Triều Vũ thật có thể tiến cung, ta liền sợ tiểu Hoàng đế ăn không tiêu..... Lại nói, nàng hiện tại đối với ngươi rễ tình đậm sâu, không ngươi không gả, ta nếu là đưa nàng tiến cung, nàng có thể lập tức treo cổ trước mặt ta.”
Giang Tẫn Đường tiếc nuối nói: “Nhưng thật ra ta cảm thấy đây là một mối nhân duyên không tồi.”
Tần Tư nói: “Ngươi có bao nhiêu hận tiểu Hoàng đế.”
Giang Tẫn Đường cười, không trả lời.
Nghe lời nói của người kia, một người khác lập tức bất mãn nói: “Như thế nào là muội muội của Tần tướng quân a, ta nghe nói chính là thiên kim Lâm gia, Lâm gia này chính là nhà mẹ đẻ của tiền Thái Hậu, thiên kim Lâm gia liền tính là biểu muội của đương kim Thánh Thượng, thân càng càng thêm thân!”
Lại có người chịu không nổi: “Tin tức các ngươi nghe đều là giả! Người được chọn làm Hoàng hậu này đương nhiên đệ nhất tài nữ kinh thành Ấn tiểu thư! Ấn tiểu thư chính là biểu muội An Vương điện hạ, văn thải phong lưu, dung mạo như hoa, người này mới đảm đương nổi danh vị Hoàng hậu.”
“Ha ha ha ha Ấn tiểu thư không thể được, An Vương điện hạ là hoàng thúc của Thánh Thượng, Ấn tiểu thư chính là biểu cô của Thánh Thượng, này sao có thể là một đôi được, vượt bối phận!!”
“Các ngươi đều nói không đúng, ta muốn nói a, người được chọn làm Hoàng hậu còn phải xem ý tứ của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế nói lập ai, phải lập ai*, những người khác nói đều vô dụng!”
*Lập hậu á. Lời vừa nói ra , đầu tiên là một trận trầm mặc, rồi sao đó chính là nhiều tiếng tán đồng.
Ngay cả những dân chúng nhỏ bé này đều biết Đại Nghiệp vương triều ai là người chân chính cầm quyền.
Nghe thấy những nghị luận đó, Tần Tư cười: “Những người này tuy rằng chưa trải qua việc đời, nhưng thật ra có vài phần đầu óc.”
Người được chọn làm Hoàng hậu, không phải do Cửu Thiên Tuế định đoạt sao, Cửu Thiên Tuế nói muốn tiểu Hoàng đế cưới ai, phải cưới ai, cũng phải mặt đầy tươi cười cõi lòng cảm kích cưới.
“Ngươi có vừa ý người được chọn nào sao.” Tần Tư nhướng mài nhìn về phía Giang Tẫn Đường: “Cửu Thiên Tuế.”
“Ấn gia đã gia thế ngập trời, không thể lại có một vị Hoàng hậu.” Giang Tẫn Đường một tay chống cằm, nói: “Cho nên Ấn Trí Huyên tuyệt đối không được.”
“Vậy chỉ có Lâm Thiện Phương.” Tần Tư hai tay lót ở sau đầu, dựa vào vách xe ngựa, nói: “Chính là Lâm gia chính là nhà mẹ đẻ của tiền Thái hậu, cùng ngươi có thù cũ, nếu là Lâm Thiện Phương trở thành chủ trong cung, đối với ngươi mà nói thật bất lợi.”
Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nhìn phong cảnh bên ngoài phố phường, không tập trung nói: “Lâm Thiện Phương.... Tinh thông cầm kỳ thi họa, hiền lương rộng lượng, phong thái vẫn luôn không tồi, thật ra có thể vi hậu.”
“Ngươi không sợ tiểu Hoàng đế liên kết với Lâm gia cùng nhau đối phó ngươi?” Tần Tư nhìn sườn mặt như họa của Giang Tẫn Đường, “Lâm gia vốn chính là đứng nhất trong tứ đại gia tộc, nếu lại có một vị Hoàng hậu, nhất định như mặt trời ban trưa, tiểu Hoàng đế không nhất định chế trụ được.”
“Đừng xem thường hắn.” Giang Tẫn Đường cười một chút: “Rốt cuộc trong người hắn của chảy dòng máu của Tuyên gia.”
Y buông màn, ho khan hai tiếng, nói: “Về đi.”
Tần Tư phân phó phó tướng quay lại, bỗng nhiên đối với Giang Tẫn Đường nói: ‘Ta cảm thấy tình cảm của ngươi đối với tiểu Hoàng đế rất phức tạp.”
Giang Tẫn Đường nói: “Tần tướng quân suy nghĩ nhiều rồi, ta đối với Tuyên Lan không có cảm tình.”
Ánh mắt Tần Tư hơi tối, lại không nói nữa.
......
Trong Ngự Thư phòng, Tuyên Lan nhìn những bức họa trước mặt, trên mặt biểu tình lạnh nhạt, “Này là thứ gì?”
Vương Lai Phúc cung kính nói: “Bệ hạ, đây là Nội Các đưa tới bức họa người được chọn làm Hoàng hậu, tỉnh người xem qua.”
Tuyên Lan tùy ý liếc mắt một cái, đặt trên cùng là bức họa người được xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân Ấn Trí Huyên, hắn rũ mắt nhìn trong chốc lát.
Vương Lai Phúc trong lòng thầm nghiền ngẫm, bệ hạ chẳng lẽ coi trọng Ấn tiểu thư?
Rốt cuộc đệ nhất mỹ nhân tên tuổi vang dội, hắn là một cái thái giám thấy bức họa này đều cảm thấy động tâm, càng không nói đến huyết khi phương cương* Thiếu đế.
*Tuổi tràn đầy tinh lực, nhiệt huyết......Hắn muốn khích lệ Ấn Trí Huyên hai câu, lại nghe Tuyên Lan bỗng nhiên nói: “Lớn lên còn không bằng tên hoạn quan Giang Tẫn Đường, cũng xứng làm Hoàng hậu của trẫm?!”
Vương Lai Phúc: “..............”
Vương Lai Phúc cảm thấy đem Cửu Thiên Tuế cùng Ấn Trí Huyên đặt chung với nhau không thỏa đáng, nhưng hắn cẩn thận tưởng tượng, cảm thấy thế nhưng rất có đạo lý, kinh thành đệ nhất mỹ nhân Ấn tiểu thư này đích xác không bằng Cửu Thiên Tuế tiên tư dật mạo*.
*Dung mạo như tiên........Nhưng là dung mạo như Cửu Thiên Tuế như vậy, có mấy người đâu? So sánh dưới, Ấn Trí Huyên đã kà khuynh thành quốc sắc.
“Các lão già Nội Các sợ là mắt đều mù đi.” Tuyên Lan đem bức họa ném tới một bên, lạnh lùng nói: “Tuyển lâu như vậy liền tuyển ra mấy cái dưa vẹo táo nứt?”
Vương Lai Phúc: “..............”
Này đó đều là quý nữ mỗi người xuất thân ưu việc tướng mạo xin đẹp nhân phẩm tốt đẹp, như thế nào chính là dưa vẹo táo nứt?
“Bệ hạ.” Vương Lai Phúc đau khổ ông thầm nghĩ: “ Những tiểu thư này đều là người tốt nhất được chọn làm Hoàng hậu, ngài vẫn là nhìn xem đi.”
Tuyên Lan nói: “Xấu quá đau mắt trẫm.”
Vương Lai Phúc: “..............”
Tuyên Lan bỗng nhiên nói: “Chuyện lập hậu, Giang Tẫn Đường có ý tứ gì?”
“Cửu Thiên Tuế bị cấm túc ở nhà, không có chú ý này đó sự tình trên triều.” Vương Lai Phúc nói.
“Dưới bầu trời này có cái tin tức gì có thể thoát được tai mắt hắn.” Tuyên Lan xuy một tiếng, ngoài cửa sổ lại thổi một trận gió đến, đem bức họa Ấn Trí Huyên thổi bay, lộ ra phía dưới bức họa của Lâm Thiện Phương, Tuyên Lan bình tĩnh nhìn trong chốt lát, bỗng nhiên gợi lên khóe môi cười: “Mấy năm không thấy, biểu muội đều đã tới tuổi có thể gả chồng.”
Y khom lưng nhặt bức họa kia lên, nói: “Một hai phải chọn một cái, liền nàng đi.”
Vương Lai Phúc lại không thể nào cao hứng, chần chờ nói: “Nhưng mà bệ hạ... Cửu Thiên Tuế cùng Lâm gia có chút ân oán, sợ là sẽ không đồng ý.”
Tuyên Lan thong thả ung dung nói: “Nếu là bọn họ không có ân oán, trẫm tuyển Lâm Thiện Phương làm cái gì?”
Y không nghĩ lập hậu, vừa lúc mượn tay tên hoạn quan này đẩy rớt.
Vương Lai Phúc quỳ trên mặt đất đem mấy bức họa khác đều nhặt lên lại nói: “Vậy lão nô này liền đi đáp lời.”
......
Giang Tẫn Đường thu được tin tức Nội Các truyền đến, cũng không ngoài ý muốn.
Y ngồi ở trong đình chính mình tự đánh cờ, bên cạnh để một lò hương an thần, sương khói lượn lờ ngón tay y kẹp một viên cờ đen, đem cờ trắng toàn bộ lấp kín, phong thái nhàn nhã, Sơn Nguyệt lại có chút sốt ruột, “Chủ tử, bệ hạ thật sự tuyển nữ nhi Lâm gia....”
Giang Tẫn Đường nói: “Mặc kệ nhìn thế nào, nữ nhi Lâm gia đều là lựa chọn thích hợp nhất, thân phận thích hợp, tuổi thích hợp, tính cách cũng thích hợp.”
“Nhưng là.....”
“Không ngại.” Giang Tẫn Đường nói: “Đi nói cho người truyền lời, nói ta đồng ý.”
Sơn Nguyệt mín môi, thấy Giang Tẫn Đường tâm ý đã quyết, đành phải thở dài đáp ứng.
Tới truyền lời chính là một tiểu quan viên Lễ Bộ mới, tên là Mạnh Hác, chưa thấy qua Giang Tẫn Đường, chỉ nghe nói qua hung danh Cửu Thiên Tuế, tới thời điểm hai đùi run rẩy ứa mồ hôi lạnh, sợ chính mình hôm nay đi không ra khỏi được Thiên Tuế phủ.
Những người khác cũng biết lựa chọn của tiểu Hoàng đế sẽ làm tức giận quyền hoạn quan, tất cả đều không muốn đi đến đây, Mạnh Hác tư lịch non trẻ không có quyền lên tiếng, chuyện này đương nhiên dừng ở trên đầu hắn.
Mạnh Hác đứng đợi ở cửu run sợ hồi lâu, so với lúc trước xem yết bảng khoa cử còn muốn khẩn trương hơn, cũng không có tâm thưởng thức phong cảnh độc đáo của Thiên Tuế phủ, không ngừng lao mồ hôi, chờ mồ hôi lạnh đều muốn đem quần áo tẩm ướt, hắn rốt cuộc mới nhìn thấy Sơn Nguyệt.
Sơn Nguyệt sắc mặt không tốt lắm, làm trong lòng Mạnh Hác lộp bộp một tiếng.
Nhưng là Sơn Nguyệt lại đây chỉ chấp tay, nói: “Đại nhân vất vả một chuyến, chủ tử nhà ta đã biết được việt này, cảm thấy đây là một muốn nhân duyên tốt, cũng không đáng nghi, làm phiền đại nhân hồi bẩm.”
Mạnh Hác đầu tiên là sửng sốt, cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm, sau một lúc lâu mới nói: “Thiên Tuế đại nhân..... Đồng ý?”
Sơn Nguyệt nói: “Chủ tử nhà ta nói Lâm gia nữ tú bên ngoài thông minh, dịu dàng thục lương, là người tốt nhất được chọn làm Hoàng hậu, tự nhiên không có không đồng ý.”
Mạnh Hác trong nhất thời không có phân rõ rốt cuộc Cửu Thiên Tuế trúng ta hay vẫn là hắn trúng tà, ngay cả hắn một người mới vào quan trường không lâu đều biết nữ nhi Lâm gia làm hậu đối với đại gian thần này trăm hại mà không một lợi, Giang Tẫn Đường vì sao phải đáp ứng?!