Chương 27: Tần Tang

Cố Chi Viêm nghẹn lại, nói: “Thiên tuế gia là hiền thần, làm sao thấy thánh thượng sai mà lại không khuyên nhủ?”

Có đôi khi Giang Tẫn Đường rất bội phục lão đầu này, không hiểu sao hắn có thể nói ra “Thiên tuế gia là hiền thần” một cách thật lòng như vậy.

Đối diện với ánh mắt sáng quắc của Thủ phụ đại nhân, Giang Tẫn Đường ôn nhu nói: “Thủ phụ đại nhân, bệ hạ là thiên tử, thiên tử không bao giờ sai.”

“...” Cố Chi Viêm nói: “Bệ hạ tuổi còn nhỏ, tư tưởng có chút kỳ lạ, chúng ta làm thần tử đương nhiên phải...”

Giang Tẫn Đường ngắt lời ông nói: “Cố đại nhân là Thủ phụ đương triều, ngay cả lời Cố đại nhân bệ hạ còn không nghe, làm sao nghe ta khuyên nhủ chứ?”

Thấy Giang Tẫn Đường thật sự không định khuyên, Cố Chi Viêm thở dài thật mạnh, nói: “Thiên tuế gia, người trong thiên hạ nói ngài họa loạn triều cương, độc chưởng quyền to, muốn đoạt giang sơn Tuyên gia. Nhưng ta lại thấy Thiên tuế gia là một vị quân tử, kinh thường việc mưu triều soán vị loạn thần tặc tử, Thiên tuế gia lòng mang thiên hạ là hiền thần của Đại Nghiệp ta, nếu ngài buông tay mặc kệ bệ hạ lại còn nhỏ, như thế nào có thể ngồi yên trên long ỷ đây?”

Giang Tẫn Đường trầm mặt trong một cái chớp mắt, rồi sau đó nhẹ giọng cười, nói: “Thủ phụ đại nhân tán thưởng. Giang Tẫn Đường ta bất quá là một hoạn quan thôi, năm đó trùng hợp dẫm lên án của Định Quốc công mới được thượng vị, mấy năm nay truy danh trục lợi, chưa từng làm một vị quân tử như đại nhân nói, cùng không phải là hiền thần.”

“Tuyên Lan muốn ngồi yên ổn ở vị trí này, chướng ngại vật lớn nhất chính là ta, hiện giờ đại nhân lại nói ta làm phụ tá của hoàng đế.”

Y thở dài, nói: “Ta tuy không đọc sách nhiều, nhưng cũng biết rõ đạo lý qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ. Bệ hạ luôn muốn tính mạng ta, ta ngược lại muốn thành phụ tá cho hắn...”

Y nâng cặp mắt thanh lãnh lên, trong ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai: “... ta việc gì phải ngại mình sống quá lâu?”

Lời này quả thực không khách khí, nhưng Cố Chi Viêm lại không cho rằng y đang ngỗ ngược, mà còn nhìn Giang Tẫn Đường thật lâu, sau đó thở dài thật mạnh, nói: “Thiên hạ giống như l*иg chim, mọi người đều ở bên trong, ta không biết Thiên tuế gia đau khổ, không khuyên Thiên tuế gia hối cái, ta đi trước cáo từ.”

Giang Tẫn Đường nhìn Cố Chi Viêm đi xa, ý cười trên mặt rút đi, mím môi.

Sơn Nguyệt thấy Cố Chi Viêm đi rồi lúc này mới tiếng đến, nói: “Chủ tử, Thủ phụ đại nhân đây là....”

“Khoảng thời gian trước ta đến trà lâu, ngẫu nhiên nghe thấy có học sinh đàm luận về Thủ phụ đương triều.” Giang Tẫn Đường lạnh nhạt nói: “Nói Cố Chi Viêm nhát gan còn sợ phiền phức, chỉ biết ba phải, đức* không xứng vị.”

*Đạo đức

Sơn Nguyệt cười: “Những học sinh đó không phải là cả ngày chỉ dựa vào chút chuyện này để tiêu khiển sao? Thủ phụ đại nhân là Trạng Nguyên lang năm Kiến Chiêu 36, là nguyên lão ba triều, có thể ngồi lên vị trí hiện tại đương nhiên là có nguyên nhân này.”

“Lúc trước phụ thân có cùng ta nhắc đến Cố Chi Viêm, nói hắn làm người quá mức trung dung, không phải là người tốt nhất để chọn làm Thủ phụ.” Giang Tẫn Đường nheo đôi mắt lại, nhìn bầu trời bên ngoài hoàng thành, “Nhưng ta lại cảm thấy, vị trí Thủ phụ này trừ bỏ Cố Chi Viêm người khác đều ngồi không được.”

Sơn Nguyệt sửng sốt, Giang Tẫn Đường lại không tiếp tục nói tiếp, mà nói: “Giai Thời đã trở lại sao?”

“Giản đại nhân sáng nay đã về rồi, hiện giờ đang ở trong phủ chờ ngài.” Sơn Nguyệt nói.

“Ân.” Giang Tẫn Đường nói: “Vậy hồi phủ đi.”

.......

Thời điểm Giang Tẫn Đường đến, Giản Viễn Gia đang đùa giỡn mấy tì nữ trong phủ y.

Phủ Thiên Tuế vốn không có bao nhiêu tỳ nữ, mỗi người đều đối với Giản Viễn Gia có tình ý, tiểu cô nương mới mua trở về này cũng không tránh được một kiếp, sắc mặt ửng hồng cùng Giản Viễn Gia nói chuyện, thấy Giang Tẫn Đường vào, mới sợ hãi nhanh chóng thỉnh an: “Gặp qua Thiên tuế gia.”

Giang Tẫn Đường ngồi vào ghế, nâng nâng tay, tỳ nữ vội vàng ôm khay đi xuống.

Giản Viễn Gia tay chống cằm giương mắt đánh giá Giang Tẫn Đường, nói: “Ta thấy hình như ngươi lại gầy đi vài phần?”

Giang Tẫn Đường uống một ngụm trà, xuyên qua sương khói lượn lờ trước mặt nhìn về phía hắn: “Ngươi nhìn lầm rồi.”

Bởi vì mới vừa thượng triều về, Giang Tẫn Đường vẫn đang mặc triều phục hoa lệ phức tạp, vẻ về ngoài y thật sự rất đẹp, khi mộc mạc là một vẻ đẹp, khi diễm lệ lại có vẻ đẹp khác, đặc biệt là lúc giương mắt nhìn có thể làm người khác cứng nửa người.

Giản Viễn Gia cười tủm tỉm nói: “Ta vừa rồi còn nói tỳ nữ mới tới trong phủ thật không tồi, nhưng khi cùng so sánh với ngươi thì không thể nhìn tiếp, chủ tử, ta đến nay không thể cưới vợ chắc là tại vì bị ngươi kéo cao mắt.

Cũng chỉ có Giản Viễn Gia dám đùa giỡn Giang Tẫn Đường như vậy, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị Sơn Nguyệt cho người vả sưng miệng.

Giang Tẫn Đường đã quen với một Giản Viễn Gia miệng tiện, cũng coi như không nghe thấy, nói: “Việc ta kêu ngươi tra có phải thật không?”

“Có.” Nhắc đến chính sự, Giản Viễn Gia nhướng mày, nói: “Ta đi đến quê quán của tỳ nữ kia, thật sự tìm được một tiểu hài tử, năm nay vừa lúc mười tuổi.”

Lông mi Giang Tẫn Đường run lên.

Giản Viễn Gia lại nói: “Ta chưa từng gặp qua An Vương phi, nhưng là đứa nhỏ này lớn lên cùng ngươi rất giống nhau, nếu nói là nhi tử ngươi cũng không ai hoài nghi.”

“Người đâu?” Giang Tẫn Đường hỏi.

“Người ta mang về rồi, bất quá tính cách đứa nhỏ này.... chậc.” Giản Viễn Gia lắc đầu: “Dù sao nếu là ta dạy, ta sẽ đánh một ngày ba lần. Bất quá cũng là cùng hoàn cảnh trưởng thành có quan hệ.”

“Ta hỏi thăm qua, năm đó tỳ nữ bên người vương phi đem hắn về quê nhà không lâu liền sinh bệnh qua đời, trước khi ly thế đều đem hết tài sản cả đời tích góp được cho đệ đệ ruột, muốn bọn họ chăm sóc đứa nhỏ này, đáng tiếc cả gia đình này đều lòng dạ hiểm độc, vong ân bội nghĩa. Lấy được tiền rồi cũng chỉ xem đứa nhỏ đó như người hầu, đến nay đã mười tuổi, cũng chưa từng đọc qua sách.”

Sắc mặt Giang Tẫn Đường trắng bệch, nói: “Hắn tên gọi là gì?”

“Gọi là Tần Tang, tên được lấy thật văn nhã.” Giản Viễn Gia nói: “Không giống như là người ở thôn nhỏ đó có thể nghĩ ra.”

Giang Tẫn Đường có chút ngẫn ngơ.

Hoảng hốt nhớ lại ngày mưa nhỏ tầm tã đó, y thu dù bước vào An Vương phủ, Giang Dư Âm đang dựa vào trên ghế mỹ nhân, trong tay cầm một quyển sách, thấy y vào liền vội vàng kêu người đem ra mấy lò sưởi, miễn cho y cảm lạnh.

Y hỏi Giang Dư Âm đang xem sách gì, Giang Dư Âm cười nói: “ Ta hôm nay đọc được câu này yến thảo như bích ty, Tần tang đê lục chi*, cũng không biết khi nào tỷ phu ngươi mới có thể trở về....”

Nàng sờ sờ phần bụng nhỏ đã phồng lên, thần sắt ôn nhu: “Ta đã cùng tỷ phu ngươi thương lượng, tên đứa nhỏ này do ta đặt.... ngươi nói xem liền kêu nó là Tần Tang được không? Hiện giờ tỷ phu ngươi ở xa, thời điểm hài tử sinh ra hắn hẳn là không có trở về.”

“.... Ta cùng ngươi nói những việc này làm gì chứ, A Đường của chúng ta vẫn còn là tiểu hài tử, hôm nay như thế nào rảnh rỗi tới xem tỷ tỷ? Phụ thân mắng ngươi à?”

......

Giọng nói và dáng điệu nụ cười, tự hồ còn ở trước mắt.

Người lại đã sớm biến thành một bộ xương trắng.

“Yến thảo như bích ty, Tần tang đê lục chi......” Giang Tẫn Đường lẫm bẫm.

Nhưng mà Giang Dư Âm à, hắn căn bản là không xứng với tình cảm của người.

*Hai câu thơ : Yến thảo như bích ty/ Tần tang đê lục chi.

Trích từ của Lý Bạch.

Yên thảo như bích ty,

Tầng tang đê lục chi.

Đương quân hoài quy nhật,

Thị thϊếp đoạn trường thì.

Xuân phong bất tương thức,

Hà sự nhập la vi?

Tạm dịch:

Cỏ đất Yên như tơ,

Dâu xứ Tần xanh lơ.

Ngày về chàng mong ngóng,

Thϊếp đứt ruột trông chờ.

Gió Xuân không quen biết,

Hà cớ đùa màn thưa?