Ấn Diệu hàng năm sống ở Giang Nam, không phải quan kinh thành, rất ít cùng Tuyên Lan giao tiếp, không rõ lắm tính tình cổ quái của vị này.
Nghe Tuyên Lan nói như vậy, hắn ngẩn người chần chờ nói: “... Viết thư này chính là một vị môn khách của thần.... bệ hạ nếu là thưởng thức, thần sẽ đưa hắn tới ngự tiền tạ ơn.”
Giang Tẫn Đường cười một tiếng, mang theo trào phúng.
Âm thanh y không lớn, nhưng là Kim Loan điện quá an tĩnh, tiếng cười này liền có vẻ phá lệ đột ngột, làm gân xanh trên mu bàn tay Ấn Diệu nhảy nhảy.
Tuyên Lan cũng không nhịn cười, nói: “Trẫm như thế nào có thể đoạt người của ái khanh, mẫu đơn kiện này viết tốt như vậy, cũng nói lên vị tiên sinh này rất đa tài.”
Hắn đem thư đưa cho Vương Lai Phúc, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ấn ái khanh cáo trạng Cửu Thiên Tuế giấu diếm báo cáo tình hình thiên tai, biết rõ Giang Nam tai họa liên tục lại không cứu tế, còn đem sổ con đốt đi, việc này trẫm còn có nghi vấn.”
Ấn Diệu nói: “Bệ hạ có gì nghi vấn?”
Tuyên Lan liếc mắt nhìn Giang Tẫn Đường một cái, nói: “Cửu Thiên Tuế luôn luôn vì triều đình cúc cung tận tụy, dốc hết sức lực, xem viêc lê dân bá tánh yên vui, xã tắc hưng thịnh là nhiệm vụ của mình, không giống như sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Giang Tẫn Đường cảm thấy có điểm hiếm lạ.
Hôm nay bầu trời nắng đẹp không mưa không gió, Tuyên Lan lại có thể miệng chó mọc ra ngà voi.
Tuy rằng đều nói chuyện hư ảo, nhưng cũng là thật khó có được.
Ấn Diệu bi thương nói: “Chẳng lẽ bệ hạ là bệ hạ không tín nhiệm vi thần sao?! Hiện giờ bá tánh Giang Nam dầu sôi lửa bỏng, trẻ nhỏ tang cha mẹ, nữ tử chết trượng phu, đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Đủ loại thảm trạng, thần chỉ mới nói ra liền phải rớt nước mắt, Cửu Thiên Tuế lại ở kinh thành nghênh đón vợ đẹp! Thần biết Cửu Thiên Tuế quyền cao chức trọng, nhưng bệ hạ liền vì thế mà nhắm mắt bỏ qua thảm trạng giống y sao?!”
Ninh Viễn Hầu vội vàng quát lớn nói: “Ấn Diệu! Bệ hạ là thiên tử, sao ngươi dám xen vào!”
Ấn Diệu lúc này dường như mới nhận ra chính mình thất thố, xoa xoa nước mắt, “Thần nhất thời làm việc theo tâm trạng, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Hai huynh đệ kẻ xướng người họa, đem Giang Tẫn Đường đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng là Giang Tẫn Đường một chút biểu tình đều không có biến đổi, dường như người đang bị lên án không phải y.
Tuyên Lan giả vờ khó xử, đẩy nồi qua cho Cố Chi Viêm: “Thủ phụ có từng nghe nói tình hình thiên tai Giang Nam?”
Đột nhiên bị đốm lửa thiêu đến thân Cố Chi Viêm: “...”
Trong lòng hắn thầm mắng tiểu hoàng đế thật âm hiểm, trên mặt cung kính nói: “Hồi bệ hạ... Thần có nghe thấy, nhưng mà nghiêm trọng như lời Ấn đại nhân nói... thần không biết.”
Cáo già không hổ là cáo già, khéo đưa đẩy.
Tuyên Lan lại hỏi: “Kia Lý đại nhân đâu?”
Lý đại nhân bị điểm danh là một đảng của Ân gia, liền nói ngay: “Hồi bệ hạ, kinh thành có không ít nạn dân từ Giang Nam chạy nạn tới đây, những gì Ấn đại nhân nói đều là thật!”
Tuyên Lan gật gật đầu, lại qua hỏi chó săn của Giang Tẫn Đường là Lại Bộ thượng thư: “Nhan ái khanh có nghe qua?”
Lại Bộ thượng thư nói: “Hồi bệ hạ, thần chưa từng nghe nói.”
Tuyên Lan hỏi một vòng, hơi phân nữa quan viên đều bị điểm danh, trong lúc nhất thời nhân thâm hoảng sợ, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Tuyên Lan thở dài, nói: “Ấn ái khanh cùng Cửu Thiên Tuế bên nào cũng cho là mình đúng, chư vị đại nhân cách nói cũng không đồng nhất, trẫm thật sự không biết nên tin ai.”
Ấn Diệu vừa muốn dập đầu xuống đất chứng minh mình chưa nói dối, liền nghe Tuyên Lan ném ra một câu long trời lở đất: “Không bằng trẫm thân hạ Giang Nam, tuần tra tình hình thiên tai.”
Tay Vương Lai phúc run lên, thiếu chút nữa cầm không chắc phất trần bạch ngọc trên tay.
Trong phút chốc Kim Loan Điện người quỳ đầy đất, Cố Chi Viêm cao giọng nói: “Bệ hạ không thể! Trăm triệu không thể được! Giang Nam xa xôi, đường đi mệt nhọc, nếu thật sự có ôn dịch, e rằng sẽ tổn thương long thể!”
“Thỉnh bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!” Tất cả quan viên đồng loại hô to.
Ấn Diệu cùng Ấn Hi trước đó có vô số suy nghĩ về phải ứng của tiểu hoàng đế. Nào là mượn có này trừng trị Giang Tẫn Đường hay vẫn sẽ sợ hãi quyền thế của Cửu thiên tuế mà nhẫn nhịn. Lại không thể nào ngờ tới hắn thế nhưng muốn ngự giá thân chinh tới Giang Nam!
Hai huynh đệ đều kinh ngạc, không biết phải làm sao.
Tuyên Lan thở dài, nói: “Chư vị ái khanh khuyên nhủ, trẫm đều hiểu nhưng mà trước mắt Ấn ái khanh cùng Cửu ái khanh tranh chấp, cũng phải có một biên pháp giải quyết. Thủ phụ đại nhanh, ngươi có cách gì hay?”
Bị kéo xuống nước lần thứ hai Cố Chi Viêm: “...”
Cố Chi Viêm nói: “Bệ hạ có thể phải khâm sai đại thần...”
Tuyên Lan lại thở dài: “Nhưng Ấn ái khanh cùng Cửu thiên tuế đều là trọng thần nắm quyền lớn, vị đại nhân nào nguyện làm khâm sai, thay trẫm đi Giang Nam?.... Thủ phụ đại nhân chính trực như vậy, chắc sẽ không cự tuyệt trẫm nhỉ?”
Cố Viêm Chi bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, ai da một tiếng: “Bệ hạ, xương cốt thần đã già, không chịu được tàu xe mệt nhọc a!”
“Nói cũng phải.” Tuyên Lan lại nói: “Kia... Lý đại nhân?”
Lý đại nhân cũng dứt khoát nhanh chống quỳ xuống: “Thần vô tài vô đức, khó làm khâm sai!”
Chê cười.
Nếu hắn dám tiếp nhận làm khâm sai, đêm nay Xa Y có thể đến đầu giường trảm đầu hắn.
“Kia...”
Không đợi Tuyên Lan mở miệng, những đại thần chưa bị điểm danh đồng thời dập đầu: “Thần... vô năng!”
Kim Loan Điện cùng diễn tuồng náo nhiệt phi phàm, đủ loại quan lại quỳ đầy đất, mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, sợ bị quấn vào chiến trường không khói thuốc súng này.
Mặc kệ là giúp đỡ bên nào, đều phải gặp nguy hiểm tính mạng, trừ phi không muốn sống nữa, bằng không không ai muốn tiếp nhận chuyện này.
Tuyên Lan đứng lên, biểu cảm đau đớn vạn phần: “Trẫm vốn tưởng rằng triều đình trẫm nhân tài đông đúc, nhưng hôm nay mới biết đều là một đám nhát gan sợ phiền phức! Nếu trẫm không thân hạ Giang Nam, tình hình thiên tai Giang Nam liền không có cách giải thích.”
“Phụ hoàng khi còn tại thế đã dạy dỗ muốn trẫm xem dân như mạng, yêu dân như con, nếu giống như lời Ấn ái khanh nói, trẫm không thể nhắm mắt làm ngơ trước thảm cảnh như thế, việc đi Giang Nam liền định như vậy đi.”
Ấn Diệu bị chính lời nói của mình bịt kín đường lui: “...”
Quá thất sách!
Hắn ngàn tính vạn tính, duy nhất không thể tính được tiểu hoàng đế quái đản khó lường, tẫn ái kiếm đi nét bút nghiêng!
Hoàng đế đích thân đến Giang Nam, đối với Giang Tẫn Đường không chỗ tốt, đối với hắn cũng không có chỗ tốt a!
Cố Chi Viêm lại muốn khuyên nhủ, lại sợ tiểu hoàng đế tính nết thất thường, thật sự đem hắn đóng gói đưa đi Giang Nam, e là hắn có thể được chôn trên đường đến Giang Nam, vì thế câm miệng không nói chuyện nữa.
Mọi người thấy Thủ phụ đại nhân không khuyên nhủ, bọn họ còn khuyên cái gì, đành phải hô to: “Bệ hạ thánh minh.”
Tuyên Lan tựa hồ biết rằng triều đình của mình không có người để dùng được bị đả kích nặng nề, trên gương mặt tuấn tú có thể thấy rõ được nét sa sút, xua xua tay nói: “Hôm nay đến đây thôi, bãi triều đi.”
Hoàng đế rời đi, đủ loại quan lại đứng dậy, Giang Tẫn Đường ngay cả một cái liếc mắt cho huynh đệ Ấn gia đều kinh thường, mắt nhìn thẳng đi ra ngoài.
Cố Chi Viêm nhanh bước chân đuổi theo y, cười khổ nói: “Bệ hạ tính tình tiểu hài tử, không biết nhân gian nguy hiểm như thế nào, Thiên tuế gia lại biết rõ ràng, như thế nào lại không khuyên nhủ? Giang Nam xa xôi lộ trình ngàn dặm, nếu là có chuyện gì xấu, nên làm thế nào cho phải!”
Giang Tẫn Đường nghi hoặc nhìn tiểu lão đầu trước mặt: “Ta vì cái gì phải khuyên?”
*Tác giả có lời muốn nói”
Cố Chi Viêm: Tuyên Lan mmp ngươi.
Hello mọi người toiii đã trở lại ròi nèeee