“Huynh trưởng lo lắng ta tất nhiên biết.” Ấn Diệu thở dài một tiếng, nói: “Trước không nói Giang Tẫn Đường, chính là Xa Y, Giản Viễn Gia đều thực khó đối phó, không nắm chắc mười phần ta sẽ không cùng hắn xé rách mặt. Lần này vào kinh chẳng qua là tạo áp lực cho tên hoạn quan này, làm hắn đưa bạc ra thôi.”
Ấn Hi lúc này mới yên lòng, nói: “Hiện giờ tứ đại gia không thể hợp lực đồng tâm, cũng không có cách nào làm việc cùng nhau. Ta vốn muốn Phong Học nghênh thú muội muội Tần Tư làm vợ, nhưng nghịch tử này không hề để tâm tới sự khổ tâm của ta, cả ngày chỉ biết tìm hoa hỏi liễu, chơi bời lêu lổng.... ai!!”
Ấn Diệu chần chờ trong chốc lát, vẫn là nói: “Huynh trưởng, ta nói câu này sẽ đắc tội ngươi, Huyên Nhi nếu là nam nhi, e là ngươi đã không cần đau đầu như thế.”
“Ngươi nói chí phải.” Ấn Hi tuy rằng cưng chiều đứa con duy nhất của vợ cả này, nhưng cũng biết rõ ràng nhi tử mình có đức hạnh gì.
So sánh với đích nữ Ấn Trí Huyên thông thi thư hiểu đạo nghĩa, tuổi nhỏ đã đa tài, lớn lên càng thông tuệ dị thường, thanh danh truyền xa, đúng thật là kém xa.
Ấn Hi thổn thức nói: “Nếu Huyên Nhi là nam nhân, kiến công lập nghiệp phong hầu bái tướng dễ như chơi, đáng tiếc nàng đầu thai sai rồi.”
Ấn Diệu nói: “Lần này nữ nhi Lâm gia nhập cung, Lâm gia nhất định xoay người quật khởi, Ấn gia ta nếu không làm chút mưu lượt, chỉ sợ phong hoa vô hạn này không còn được bao lâu, lần này mục đích ta vào kinh chính là vì thế.”
“Ta làm sao không có mưu tính!” Ấn Hi nói: “Tần Tư coi thường Phong Học, điện hạ lại không cho chúng ta kết giao võ tướng. Con đường Tần gia này xem như phế đi, hiện giờ chúng ta cùng Lâm gia tranh phong, hai nhà sống chết mặc bây, sẽ không cùng chúng ta kết minh. Nữ nhi kinh thành đến tuổi gả chồng hoặc là gia thế cao đức hạnh tệ, bản tính tốt lại là gia đình bình dân, tẩu tẩu ngươi vì hôn sự của Phong Học rầu thúi ruột.”
Ấn Diệu không nhanh không chậm nói: “Đem bàn tính dừng ở trên người Phong Học làm cái gì, không phải còn có Huyên Nhi sao.”
Ấn Hi sửng sốt.
Ấn Diệu nói: “Lúc trước không định nhà chồng cho Huyên Nhi, là bởi vì có tâm tư đưa nàng vào cung làm hậu, nhưng hiện tại xem ý tứ Giang Tẫn Đường sẽ không cho Huyên Nhi vào cung, hôn sự nàng cũng nên tính được rồi.”
Ấn Hi lắc đầu thở dài nói: “Huyên Nhi huệ chất lan tâm, lại có tài, trong kinh không có người xứng đôi với nàng, nàng cũng coi thường những kẻ phàm phu tục tử đó.”
“Ai nói không có người xứng.” Ấn Diệu vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay, nói: “Huynh trưởng ta hỏi ngươi, ngươi có từng nhìn thấu An Vương điện hạ chưa?”
Ấn Hi ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu: “Tâm tư điện hạ tựa biển, ta chưa bao giờ nhìn thấu.”
“Mấy năm nay An Vương vẫn luôn cùng chúng ta giao hảo, nhưng là ta không đoán được ý định của hắn.” Ấn Diệu nheo đôi mắt lại, nói: “Chỉ là dựa vào quan hệ huyết thống của chúng ta với hắn, còn không đủ để đem chúng ta cột chung lại vào một chiếc thuyền.”
“Chí Quang ý người là...”
“Từ khi Vương phi tạ thế, điện hạ không có tục quyền cũng không có nạp thϊếp, vị trí Vương Phi bị bỏ trống nhiều năm. Tuy nói là tục huyền nhưng An Vương điện hạ nhân phẩm cao quý, bụng dạ thao lược, giữ mình trong sạch cũng không niêm hoa nhạ thảo, tính cách cũng ôn tồn lễ độ. Nếu là Huyên Nhi gả qua đó, không tính là ủy khuất, lại nói điện hạ chính là biểu ca của nàng, sẽ không bạc đãi nàng.
Nghe Ấn Diệu nói như vậy, Ấn Hi liền vỗ tay một cái nói: “Hay lắm! Ta như thế nào lại không nghĩ tới! Vẫn là Chí Quang ngươi suy xét chu đáo.”
Sau khi nói xong hắn lại có chút do dự, nói: “Điện hạ nhiều năm chưa cưới tục huyền, không chừng là còn tưởng nhớ nữ nhi Giang gia kia, hắn có thể đồng ý sao?”
Ấn Diệu cười lạnh một tiếng: “Gia tộc đế vương, trời sinh bạc tình, nam đó An Vương ba quỳ chín lạy cầu thú nữ nhi Giang gia thì như thế nào? Hiện giờ sắp mười năm qua đi, Giang thị xương cốt còn ở đây hay không đều khó mà nói, tình cảm này lại có thể đáng giá mấy đồng bạc? Huynh trưởng ngươi đi theo điện hạ nhiều năm, hắn không có lý do gì không đồng ý.”
Ấn Hi đáp ứng, rồi nói: “Sắc trời không còn sớm, ngày mai còn phải lâm triều, ta đã kêu người thu thập phòng cho ngươi, Chí Quang ngươi nghỉ ngơi sớm chút.”
Ấn Diệu gật gật đầu, “Huynh trưởng cũng nghỉ ngơi sớm.”
.....
Hôm sau.
Trên Kim Loan Điện, văn võ bá quan hô lớn vạn tuế, chỉ có người đứng ở hàng đầu tiên gần đế vương nhất đang rũ mi tựa hồ là có tâm sự gì đó, nửa điểm không đem uy nghiêm đế vương để vào mắt.
Từ khi Tuyên Lan tại vị, Cửu Thiên Tuế liền không quỳ trước hoàng đế, an an phận phận đứng ở nơi này đã là điều tốt, có khi kiều khí lên còn có thể cho người nâng ghế gập khắc bát tiên đem tới đây ngồi.
Tuyên Lan dựa vào trên long ỷ, đem biểu cảm thất thần của Giang Tẫn Đường xem đến rành mạch, có chút không vui nhắp môi, trầm giọng nói: “Các khanh bình thân.”
Đủ loại quan lại tạ ơn, sôi nổi đứng dậy.
Tuyên Lan ôn hòa nói: “Nghe nói sáng nay Ấn ái khanh vào kinh, trẫm còn chưa có vì ái khanh đón gió tẩy trần.”
“Thần không dám.” Ấn Diệu vội vàng dứng dậy, quỳ xuống: “Thần được bệ hạ hậu ái, thân gánh trọng trách, vốn nên ở Giang Nam vì bệ hạ bảo hộ bá tánh một phương bình an, hiện giờ lại không triệu mà hội hình, thần tội đáng chết vạn lần!”
Nghe thấy Ấn Diệu dãy bài một tràng dài như thế, Giang Tẫn Đường rốt cuộc hoàn hồn, nâng mí mắt lên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mang theo một chút trào phúng, thanh âm lại ngậm ý cười: “Ấn đại nhân đều nói tới như vậy, nếu là bệ hạ không ban cái lăng trì, ngũ mã phanh thây.... Đều thực có lỗi với lòng trung quân ái quốc của Ấn đại nhân.”
Ấn Diệu: “....”
Cố Chi Viên ho khan một tiếng, sợ hai người ở trên triều đình cắn xé nhau, đứng ra hòa giải, nói: “Bệ hạ, Ấn đại nhân ngàn dặm xa xôi trở về kinh, nhất định là có đại sự.”
Tuyên Lan chống gương mặt, cười cười: “Thủ phụ đại nhân nói rất đúng. Ấn ái khanh, đến tột cùng có chuyện gì muốn bẩm báo?”
Ấn Diệu dập đầu một cái thật mạnh, trầm trọng nói: “Thần, đại diện muôn vàn bá tánh Giang Nam cáo trạng Cửu Thiên Tuế giấu không báo tình hình thiên tai.”
Trong một mảnh âm thanh kinh ngạc, hắn từ trong ống tay áo lấy ra một xấp giấy, giơ lên cao trên đỉnh đầu, nói: “Đây là thư của vạn dân trình lên thánh thượng, thỉnh bệ hạ xem qua!”
Tuyên Lan nâng nâng tay, Vương Lai Phúc lập tức đi xuống thềm ngọc, từ trong tay Ấn Diệu tiếp nhận thư, lại cung kính trình cho Tuyên Lan.
Tuyên Lan mở giấy ra, liền thấy mặt trên đầu tiên là lưu loát viết tình hình thiên tai Giang Nam có bao nhiêu nghiêm trọng, lũ lụt tàn sát bừa bãi, ôn dịch hoành hành, đến nỗi bá tánh lầm than. Sau thư lại viết mười tội lớn của Cửu Thiên Tuế, dưới tội lớn lại liệt kê tội nhỏ, quả thực có thể nói là một bức khánh trúc nan thư*.
*Khánh trúc nan thư: Khơi sóng biển đông, khó trôi hết ác. Ý nói tội ác quá nhiều không thể viết hết. Sau tội trạng chính là thỉnh nguyện, bá tánh khẩn cầu hoàng đế trừng trị thiến tặc, mở kho cứu tế, cho Giang Nam lại có sức sống trở lại.
Cuối cùng, sẽ viết tên chính mình lên, ai không biết viết chữ liền ấn dấu tay, một tờ giấy lớn tràn đầy lại không còn chút khe hở dư nào, thập phần kích động người xem.
Ai nhìn qua cũng phải lòng đầy căm phẫn mắng Giang Tẫn Đường một tiếng cẩu quan.
Tuyên Lan trong một mảnh yên tĩnh xem xong thư, trầm ngâm trong chốt lát, nhìn về phía Ấn Diệu, nói: “Người viết thư này văn phong không tồi, chữ cũng rất thanh tú.”
Ấn Diệu: “....”
Mọi người: “....”
Trọng điểm là cái này sao?