Chương 23: Mùi hoa

Giang Tẫn Đường hồi lâu mới thở đều lại, rõ ràng người ở quỷ môn quan dạo một vòng là y, nhưng là sắc mặt Tuyên Lan lại càng thêm không tốt.

Làm Giang Tẫn Đường thập phần hoài nghi nếu là hiện tại y chạy, Tuyên Lan sẽ không màng tất cả bóp chết y.

Ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Giang Tẫn Đường thẳng lưng, nói: “Đạ tạ bệ hạ rủ lòng thương.”

Tuyên Lan lúc này mới nhìn y một cái, ngữ khí hòa hoãn một chút: “Ái khanh không cần đa lễ.”

Trận mưa này thật lâu, khó khăn lắm lúc hoàng hôn mới ngừng, sắc trời cũng trầm xuống, Tuyên Lan không để ý ngáp một cái, nói: “Còn không bằng phê sổ con còn có ý tứ hơn.”

Giang Tẫn Đường trong lòng thầm chấp nhận, tuy rằng có đôi khi những tên bằng mặt không lòng đó lấy vài đồ vật đem y như ngốc tử mà lừa gạt, nhưng xác thật là so với ở chỗ này có ý tứ hơn nhiều.

Tuyên Lan dường như nhớ tới cái gì, nhìn về phía Giang Tẫn Đường: “Sổ con cáo trạng của Giang Nam đã chất được một án kỉ trong Ngự Thư Phòng. Ấn Diệu tự mình khởi hành tới kinh thành, nghe nói còn mang theo thư của vạn dân.”

“Mấy vạn bá tánh Giang Nam cáo trạng Cửu Thiên Tuế ngươi tùy ý gom tiền lại, không màng dân gian khó khăn, nếu Ấn Diệu thật sự muốn tố cáo, trẫm thật là thập phần khó xử.”

Giang Tẫn Đường quỳ đến mức đầu gối đã tê rần, bất quá bởi vì kiện áo choàng kia của Tuyên Lan giúp y không bị thổi chút gió nào, tinh thần cũng còn tốt, nhàn nhạt hỏi: “Bệ hạ có cái gì khó xử?”

“Hai vị đều là trụ cột nước nhà, mặc kệ là xử trí ai trẫm đều đau lòng.” Tuyên Lan thong thả ung dung nói: “Như thế không phải là khó xử sao.”

Giang Tẫn Đường nâng mí mắt mỏng lên, nhìn về phía Tuyên Lan.

Y biết Tuyên Lan đây là đang thử thái độ của y đối với việc này, cười một chút: “Bệ hạ xử trí theo lẽ công bằng liền tốt.”

Con ngươi Tuyên Lan tối sầm lại: “Xem ra Cửu Thiên Tuế như cũ không muốn nhả ra.”

“Bạc Giang Nam, thần sẽ không đưa.” Giang Tẫn Đường ôn nhu nói: “Đừng nói là Ấn Diệu mang theo thư của vạn dân vào kinh cáo ngự trạng, chính hắn dẫn theo đầu già trẻ nhà hắn tới, cũng đừng mong đem đi được một xu nào.”

Ngoài dự đoán của Giang Tẫn Đường, Tuyên Lan không có tức giận, ngược lại còn cười cười, nói: “Cửu Thiên Tuế thực sự tàn nhẫn, nói như thế nào Giang Nam cũng là cố hương của ái khanh.”

Giang Tẫn Đường vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng chuông cổ xưa vang lên, dư âm run run, Tuyên Lan đứng lên, cười nói: “Cửu Thiên Tuế, Kỳ Cốc lễ đã kết thúc.”

Giang Tẫn Đường rũ mi dài xuống, ngón tay chậm rãi xoa xoa nhẹ đầu gối đã không còn tri giác, cưỡng chế bản thân đứng lên, lại lảo đảo một chút không có đứng vững.

Tuyên Lan duỗi tay đỡ lấy y, thanh âm ôn nhu: “Cửu Thiên Tuế để ý.”

Giang Tẫn Đường ngước mắt nhìn hắn.

Từ gốc độ này nhìn lại, đường cong cằm Tuyên Lan thực sắc bén, tạo cảm giác phi thường cứng rắn, lưu loát mỹ cảm, giống như một thanh đao cực kỳ xinh đẹp, khi ra khỏi vỏ hàn quang bốn phía kiến mọi người không dám nhìn thẳng.

Khóe môi Tuyên Lan mang theo ý cười, thu hồi tay nói: “Nếu là trên đời này thật sự có thần, nhất định sẽ cảm nhớ lòng thành cầu phúc của Cửu Thiên Tuế. Cho Đại Nghiệp năm nay mưa thuận gió hòa, trời yên biển lặng, quốc thái dân an. Hôm nay Cửu Thiên Tuế mệt nhọc nhiều, trở về nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Hắn nói xong liền xoay người đi xuống dưới, không hề nói tiếp sự tình của Giang Nam.

Lông mi Giang Tẫn Đường run rẫy, rũ mắt hành lễ: “Tạ bệ hạ săn sóc.”

Tuyên Lan nói cả một buổi trưa xong lại như không có chuyện gì, như cũ tung tăng nhảy nhót long tinh hổ mãnh, nhưng Giang Tẫn Đường thì không như thế.

Cơ hồ y đi xuống một bậc thang một hơi, thậm chí cảm thấy xương cốt mình muốn rời ra từng mảnh, thật vất vả xuống khỏi tế đàn, còn bị Tuyên Lan dùng ánh mắt trào phúng nhìn.

Giang Tẫn Đường: “....”

Giang Tẫn Đường che môi ho khan hai tiếng, Sơn Nguyệt nhanh chóng đem lò sưởi đến cho y.

Trên mặt tất cả đều là thân thiết lo lắng: “Chủ tử, ngài như thế nào lâu vậy mới xuống!”

“Ta không có việc gì.” Giang Tẫn Đường thở ra một hơi, nói: “Về thôi.”

Sơn Nguyệt bỗng sửng sốt, lên tiếng: “...Chủ tử, quần áo trên người ngài....”

Giang Tẫn Đường lúc này mới nhớ tới trên người mình còn khoác áo choàng thêu long văn thuộc về Tuyên Lan.

“....”

Hèn gì thời điểm y đi xuống ánh mắt của những đại thần đó thật cổ quái.

“Xem ra tôi nay kinh thành liền đồn đãi, nói ta không chỉ phá vỡ lễ chế bước lên tế đàn Kỳ Cốc, còn nói ta đoạt áo choàng của Tuyên Lan.” Giang Tẫn Đường bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, nói:

“Lời đồn đãi này qua miệng vài người, cuối cùng sẽ biến thành ta ở trên tế đàn lột quần áo Tuyên Lan, nhục nhã hắn, mà tiểu hoàng đế cái gì cũng không dám nói, không dám làm, chỉ có thể khuất nhục với da^ʍ uy của ta...”

Sơn Nguyệt khóe miệng giật giật, cảm thấy lời Giang Tẫn Đường thập phần có lý.

Ngày mai phỏng chừng lại là một ngày tai tiếng tràn đầy.

Giang Tẫn Đường nói: “Đem áo choàng qua đưa hắn đi.”

Sơn Nguyệt gật đầu, đi đến mở nút thắt, mấy tức* qua đi, hắn xấu hổ nhìn Giang Tẫn Đường: “Chủ tử, này chính là một nút thắt chết, thật chặt, không giải được.”

*Đơn vị đo thời gian thời xưa.

Giang Tẫn Đường: “....”

Quả nhiên Tuyên Lan là muốn đem y thắc chết.

Xa Y đi tới, rút chủy thủ bên hông ra, lưu loát một dao tách dây áo choàng ra, Sơn Nguyệt tiếp được áo choàng, đem đi đưa cho Tuyên Lan.

Vương Lai Phúc mặt đầy tươi cười tiếp nhận, nói: “Bệ hạ vừa rồi còn nói thân thể Cửu Thiên Tuế không tốt, áo choàng này là thưởng cho Thiên Tuế gia.”

Sơn Nguyệt ngoài mặt cười nhưng trong không cười, nói :”Ta đại diện Thiên Tuế gia cảm tạ long ân, nhưng thẹn không dám nhận, vẫn là thỉnh Vương công công nhận lại.”

Hắn đối với Vương Lai Phúc chấp tay, xoay người rời đi.

Vương Lai Phúc cầm áo choàng, có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Xuyên thấu qua màn xe Tuyên Lan thấy Giang Tẫn Đường được Xa Y nâng lên xe ngựa, lạnh lùng nói: “Mang đi thiêu.”

Vương Lai Phúc không dám có dị nghị, liền đáp ứng, lại cảm thấy có chút đáng tiếc, long văn trên áo choàng này chính là do mấy chục tú nương đẩy nhanh tiến độ hai tháng mới thêu xong.

Hắn đang muốn đi, Tuyên Lan bỗng nhiên lại nói: “Trời có chút lạnh, đưa cho trẫm.”

Vương Lai Phúc còn chưa có mở miệng, tiểu thái giám bên cạnh đã sợ hãi nói: “Bệ hạ, chính là muốn nô tài đốt thêm mấy lò sưởi? Nô tài vừa mới thấy trong xe đã thực ấm áp nên không....”

Hắn còn nói chưa xong, đã bị Tuyên Lan không kiên nhẫn đánh gãy: “Ngươi có chuyện gì? Lăn.”

Vương Lai Phúc nhanh chóng phẩy phẩy tay, làm tiểu thái giám này lui ra, chính mình cầm áo choàng đi vào.

Ngự giá bắt đầu hồi cung, tựa hồ thực sự sợ Tuyên Lan lạnh, trong xe ngựa lại thêm mấy cái lò sưởi.

Nóng tới mức Tuyên Lan muốn mắng người, nhưng chính là hắn mới nói mình lạnh, lại không thể từ bỏ mặt mũi đành phải chịu đựng, tựa như bị nhét vào người rất nhiều thuốc súng, đυ.ng một chút liền nổ.

Hơi nóng bóc lên, làm không khí càng thêm nồng đậm vài phần, Tuyên Lan ngửi thấy mùi hoa nhạt nhẽo.

Dừng một chút.

Huân hương trong cung đều là long tiên hương, thụy não, an thần, mùi hương này từ đâu tới?

Tuyên Lan nhăn mi lại, đem áo choàng ném tới một bên, mùi hương kia chậm rãi bao phủ toàn bộ xe ngựa, dường như giống Giang Tẫn Đường âm hồn không tan.

Tuyên Lan chẹp miệng một tiếng, có chút phiền chán: “Hoạn quan quan quả thực đều là đàn bà, vậy mà lại dùng huân hương mùi hoa.”

Vương Lai Phúc ngồi ở phía trước xe ngựa nghe thấy lời đó, trong lòng lộp bộp một cái, quyết định sau khi trở vè sẽ răn dạy các đồ đệ của mình, về sau ở trước mặt thánh giá ngàn vạn lần không thể huân hương, đặc biệt là hương hoa.

Xem bệ hạ chán ghét tới độ này nếu không phải Cửu Thiên Tuế e rằng đã sớm bị chém đầu.

Vương Lai Phúc sợ hãi vỗ vỗ ngực chính mình, nghĩ thầm mai mắn mình không yêu thích huân hương.