*Tên một loại điểm tâm ngọt
Giang Tẫn Đường đầu cũng chưa nâng: “Kỳ Cốc lễ kỵ ăn uống.”
Tuyên Lan cười nhạt một tiếng, mở ra ngăn kéo của mặt bàn con trước mặt, từ bên trong mang ra tới một đĩa điểm tâm cùng một bình trà ấm áp. Trên bàn con bài cống phẩm, Tuyên Lan liền đem cống phẩm đẩy sang một bên, đem điểm tâm cùng trà của mình đặt lên bàn, sau đó bắt đầu trắng trợn ăn.
Giang Tẫn Đường: “....”
Giang Tẫn Đường nhìn hắn giống như đang đi du xuân, lại nhìn cống phẩm đáng thương hề hề bị đẩy đến trong góc, nói: “Bệ hạ, không sợ thần linh sẽ nổi giận?”
“Trẫm không tin thần phật.” Tuyên Lan rót cho bản thân một ly trà giải nhiệt, trên mặt biểu tình lãnh đạm: “Nếu thực sự có thần phật, còn cần trẫm làm gì? Đem sinh tử bá tánh cùng quốc gia phó thác vào trong tay thần phật, vốn là đại biểu cho một quân vương vô năng.”
Giang Tẫn Đường nao nao, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ cùng tiên đế thực không giống nhau.”
Khi Tuyên Thận tại vị, mỗi năm Kỳ Cốc lễ đều vô cùng long trọng, bởi vì Hoàng đế coi trọng, cho nên Kỳ Cốc lễ náo nhiệt không hề thua kém ăn tết. Lại bởi vì Kỳ Cốc lễ cùng tết Thượng Tị gần nhau, cho nên toàn bộ ngày xuân đều rất náo nhiệt.
Tuyên Thận hết lòng tin theo Phật giáo, quảng khai thiên hạ Phật môn, trong kinh thành cũng có vô số chùa, đặc biệt là chùa Hộ Quốc nổi danh nhất.
Tuyên Lan nghe Giang Tẫn Đường nhắc tới tiên đế, phỏng đoán lúc trước lại hiện lên trong lòng. Kỳ thực hắn không quá thích ngữ khí Giang Tẫn Đường như vậy, giống như tiên đế với y không phải là quân chủ của một nước, mà chỉ là một người bình thường, có thể tùy ý nói đến.
“Những người khác đều nói trẫm cùng phụ hoàng rất giống.” Tuyên Lan càng muốn cùng y làm trái lại, nói: “Đặc biệt là diện mạo.”
Giang Tẫn Đường lẳng lặng nhìn mặt Tuyên Lan một lát.
Hoàng tộc Tuyên thị đều sinh long tư phượng chương Tuyên Lan càng là chọn cho mình một đôi phụ mẫu đẹp địa phương trường, hắn cùng tiên đế xác thật rất giống nhau, nhưng là đôi mày lại giống Nhân Tuệ Hoàng Thái Hậu hơn, nếu là không có bộ mặt lạnh lẽo như vậy, kỳ thật thực dễ dàng làm cho các cô nương yêu thích.
“Là rất giống.” Giang Tẫn Đường nhẹ nhàng nói.
“Cửu Thiên Tuế từng là phú tá đắc lực của phụ hoàng...” Tuyên Lan cầm trong tay một chiếc ly bạc, nhìn về phía Giang Tẫn Đường: “Thời điểm nhìn trẫm, sẽ lẫn lộn sao?"
Giang Tẫn Đường ngẩn ra, rồi sau đó lại cười nhẹ.
Vấn đề này của Tuyên Lan kỳ thật thật vô nghĩa, nếu là y phân không rõ, đã sớm rút kiếm đem tiểu tử này làm thịt rồi.
“Bệ hạ cùng tiên đế vẫn có nhiều chỗ bất đồng.” Giang Tẫn Đường có lệ nói.
Tuyên Lan lại cho rằng Giang Tẫn Đường là cảm thấy hắn so ra kém tiên đế, lạnh lùng nói: “Trẫm sẽ không thua kém tiên đế.”
Giang Tẫn Đường không quá minh bạch du͙© vọиɠ thắng bại kỳ quái này của Tuyên Lan đến từ nơi nào, tiểu hài tử đại khái luôn là như vậy, không chấp nhận mình không bằng người đã khuất, y vào thời thiếu niên cũng có khí phách như vậy, vì thế nói: “Thần tin tưởng bệ hạ.”
Tuyên Lan không nghe ra thành ý của y, có chút phiền muộn.
Trùng hợp một trận gió lạnh thổi tới, gợi lên mái tóc dài của Giang Tẫn Đường, lông mi y run rẩy, cảm thấy giọng nói lại có mùi máu tươi nhàn nhạt, vì thế che miệng ho khan vài tiếng, muốn đem mùi vị tanh ngọt trong cổ họng áp chế xuống, nhưng càng áp chế lại càng mãnh liệt, Giang Tẫn Đường dự cảm chính mình đang phát bệnh, nhưng yết hầu đau đớn làm y cơ hồ không nói ra lời.
Tuyên Lan vốn không có để ý, chính là Giang Tẫn Đường càng ho càng lợi hại, cơ hồ đã tới nỗi tê tâm phế liệt, động tĩnh đó làm người nghe đều thấy khó chịu.
Thân thể Giang Tẫn Đường cong lại, đầu lưỡi đều là mùi máu tươi, ngón tay thon dài gát gao bắt lấy đệm hương bồ, trên mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, sắc mặt trắng bệnh như người đã chết.
Tuyên Lan mắt lạnh nhìn bộ dáng chật vật của y, bỗng nhiên nhớ tới nếu là Giang Tẫn Đường chết ở chỗ này, những con chó điên được Giang Tẫn Đường nuôi dưỡng sẽ nháo long trời lỡ đất, quả thực so với việc tên hoạn quan này tồn tại còn phiền toái hơn, cân nhắc lợi và hại xong, duỗi tay đỡ lấy Giang Tẫn Đường, ra vẻ quan tâm nói: “Cửu Thiên Tuế đây là làm sao vậy?”
Ngón tay thon gầy của Giang Tẫn Đường bắt lấy cánh tay Tuyên Lan, bàn tay như ngọc chạm vào hiện ra màu sắc kỳ dị dục sắc, cùng ống tay áo dệt kim long văn của Tuyên Lan hình thành một loại kí©h thí©ɧ mãnh liệt.
Tuyên Lan bình tĩnh nhìn một lúc, mới nghe thấy thanh âm mỏng manh của Giang Tẫn Đường: “...Thuốc, ở.... túi tiền.”
Tuyên Lan nghe thấy âm thanh, miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua bên hông Giang Tẫn Đường, quả nhiên liền thấy một túi tiền màu xanh nhạt, mặt trên thêu nghiêng một nhành hải đường, công phu thêu thực sự chẳng ra gì, nhưng là dùng chất liệu rất tốt, cũng không biết Giang Tẫn Đường như thế nào lại xem trọng loại đồ vật này.
Bởi vì cơ hồ nửa thân thể Giang Tẫn Đường đều dựa trên người Tuyên Tan, tay trái Tuyên Lan lại bị Giang Tẫn Đường bắt lấy, đành phải vươn tay phải vòng qua vòng eo gầy nhỏ của y, bắt được túi tiền kia.
Thời điểm lần trước ôm Giang Tẫn Đường, hắn đã cảm thấy thân thể hoạn quan này gầy ốm quá mức, lúc này lại vòng qua eo y, Tuyên Lan tựa hồ cảm thấy lại gầy đi vài phần.
Tuyên Lan một tay mở túi tiền, thấy bên trong có mấy viên thuốc đen như mực, cũng không biết rốt cuộc là thuốc gì, chỉ nghe được một cổ hương vị kham khổ.
Tuyên Lan lấy ra một viên, vừa muốn nhét vào miệng Giang Tẫn Đường, y lại đột nhiên run lên phun ra một ngụm máu to.
Huyết sắc vừa thấy liền biết không bình thường, thế nhưng là màu đỏ thẫm gần chuyển sang đen.
Tuyên Lan nhăn mi lại, còn không kịp phát ra nghi vấn, Giang Tẫn Đường đã ngã vào lòng ngực hắn, như là một chú bướm gãy cánh, kinh phiêu phiêu, lại ở trên đầu quả tim hắn tạo lên gợn sóng lớn.
Trên má trắng nõn của Giang Tẫn Đường dính máu tươi, nhìn đặc biệt yêu diễm, chỉ là hiện giờ y đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, Tuyên Lan vô tâm thưởng thức cảnh đẹp, nhéo nhéo gương mặt Giang Tẫn Đường cưỡng bách y mở miệng, đem thuốc viên bỏ vào.
Đại khái là ý thức Giang Tẫn Đường đã mơ hồ, cả nuốt xuống cũng không biết, Tuyên Lan bực bội lấy ly trà, rót vào miệng y non nửa ly, rốt cuộc y mới nuốt thuốc xuống.
Một hồi lâu, Giang Tẫn Đường mới hỗn hển thở đều, mặt không còn tái nhợt nữa, lông mi run rẩy, giọng nói khàn khàn: “...Đa tạ bệ hạ.”
Tuyên Lan cảm thấy người đang dựa vào lòng ngực mình hiện hiện tại quả thực như một mỹ nhân xà, làm trái tim hắn bay lên đập nhanh, vì thế đem y đẩy ra: “Nếu tỉnh liền tự chính mình ngồi, đừng dựa gần trẫm.”
Giang Tẫn Đường lại ho khan hai tiếng, chậm trãi ngồi thẳng thân thể.
Tuyên Lan liếc nhìn y một cái, bỗng nhiên hỏi: “Cửu Thiên Tuế rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Bệnh cũ nhiều năm, không đáng nhắc tới.” Giang Tẫn Đường rút ra khăn tay đem máu tươi ở khóe môi lau đi, biểu tình trên mặt thực bình tĩnh: “Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Tuyên Lan vừa nghe liền biết tên gian thần này lại không có nói thật, ở trong lòng mắng y hai câu, tay lại đem điểm tâm trên bàn đẩy qua một ít, nói: “Còn có vài canh giờ, Cửu Thiên Tuế ăn chút gì đi, nếu ở chỗ này vì nước hy sinh thân mình trẫm, trẫm có trăm cái miệng cũng giải thích không rõ.”
Đang diễn ra Kỳ Cốc lễ mà Hoàng đế lại ăn uống, nếu như bị đám ngôn quan biết thế nào cũng phải viết ra một xe sổ con tới trình. Đem Hoàng đế mắng, muốn chiếu cáo tội hắn cho thiên hạ biết, Vương Lai Phúc cũng sợ chuyện này bại lộ, cho nên chỉ chuẩn bị một chút điểm tâm dễ giấu mang theo thôi.
Ngàn chọn vạn tuyển, Vương Lai Phúc kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đậu ve cuốn, đậu ve thật sự tinh tế, dễ tiêu hóa cũng sẽ không quá ngọt, hoàn toàn dựa theo sở thích của Tuyên Lan mà làm.
Giang Tẫn Đường nhìn đậu ve cuốn, lòng nao nao.
Năm đó lần đầu y thấy Tuyên Thận đăng tế đàn Kỳ Cốc lễ, thời điểm ngẫu nhiên gặp được tiểu thế tử, chính là chia một phần đậu ve cuốn của mình cho hắn ăn.
Giang Tẫn Đường còn nhớ rõ khi đó Tuyên Lan còn là một đứa trẻ nho nhỏ, bên ngoài x=cẩm y khoác một kiện áo choàng hồ ly nhung trắng, dựa vào lòng ngực y gặm điểm tâm bộ dáng như một con mèo con vô hại.
Tiểu thái tử lớn lên đáng yêu, miệng cũng ngọt, ăn xong rồi còn lau lau miệng, nãi thanh nãi khí kêu hắn ca ca.
Giang Tẫn Đường không khỏi mỉm cười, khi nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của Tuyên Lan ở bên cạnh, tươi cười liền rút đi.
Tiểu thái tử thiên chân ngoan ngoãn đã trưởng thành hiện giờ trở thành thiếu niên thiên tử hỉ nộ khó dò, sẽ không lại dựa vào lòng ngực y ăn điểm tâm, cũng sẽ lại không ngọt ngào gọi y là ca ca.
Tuyên Lan cảm thấy Giang Tẫn Đường quả thực bất thường khó dò, đối với một đĩa điểm tâm có thể cười ôn nhu chậm rãi như vậy, thế nào thời điểm thấy hắn tươi cười liền biến mất?
*Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu hoàng đế tâm tình tiểu nhật ký(3):
Trẫm ở trong mắt Giang Tẫn Đường không bằng tiên đế liền thôi đi, như thế nào còn không bằng một đĩa điểm tâm?
Về sau ai dám lại cho trẫm ăn đậu ve cuốn, trẫm tru cửu tộc hắn!