Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: cổ đại, giang hồ, phúc hắc ôn nhu danh bộ công X ngạo kiều mỹ nhân giáo chủ thụ, HE. Editor: Rừng Thần Thoại. Bên trong ma giáo Bốn đại trưởng lão cùng nhau quỳ xuống van xin giáo chủ: " Xin …
Xem Thêm

Chương 24
Trần Khiêm Quân đã sớm đối với tư duy của Cố Ngôn Chi lý giải sâu sắc, bây giờ cũng không nghĩ nhiều? Lại nghe thấy Vương Trọng Niên mặt không phục nói: “Không được! Chúng ta so chính là chơi cờ, ngươi tới quấy rối thắng như vậy sẽ không vẻ vang gì.”

Cố Ngôn Chi quay đầu nhìn Vương Trọng Niên nháy mắt mấy cái hỏi: “Ngươi xác định so chính là chơi cờ sao? Ta nhớ tới ngươi nói rõ là so cờ chính là định lực a. Ngươi xem, ngươi dễ dàng bị nhiễu loạn như vậy, tỏ rõ định lực của ngươi không đủ mà.”

Bị Cố Ngôn Chi luận điểm sai trái vòng vòng làm Vương Trọng Niên

suy nghĩ rất lâu, vẫn chỉ có thể nói ra một câu: “Ta không phục, ta không phục.”

Cố Ngôn Chi chỉ vào Vương Trọng Niên nói: “Cho ngươi lý do tâm phục khẩu phục!”

Nói xong, liền quay đầu hôn môi Trần Khiêm Quân, xong còn phi thường tà khí nhìn về phía Vương Trọng Niên cười cợt, hỏi: “Có phục hay không?”

Vương Trọng Niên bị tình cảnh trước mắt xung kích đến trợn mắt ngoác mồm, một hồi gật đầu một hồi lắc đầu.

“Nhanh nói phục!”

“Phục.”

“Nhanh nói qua ải!”

“Qua ải.”

Vương Trọng Niên vào lúc này còn biết mình nói cái gì, đại não lão hoàn toàn trống rỗng, Cố Ngôn Chi bảo lão nói cái gì lão liền nói cái đó. Chờ tới khi tiếng lão vừa dứt, mới biết mình đã đem hai người kia thả qua cửa.

Cố Ngôn Chi nhìn thấy cửa mở rộng phía sau Vương Trọng Niên, lôi kéo tay Trần Khiêm Quân đi tới.

Kỳ thật không phải Trần Khiêm Quân định lực quá tốt, mà hiện tại hắn mới phản ứng được mình gặp cái gì. Hắn sống hơn hai mươi năm trên đời, là lần đầu cùng một người thân mật tiếp xúc như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông, đủ khiến một kẻ bình thường bình tĩnh lạnh nhạt ngốc lăng tại chỗ.

Cố Ngôn Chi lôi kéo hắn đi ra ngoài, giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu đưa tay cho Trần Khiêm Quân lau miệng.

Trần Khiêm Quân: “…”

Ngón tay hơi bị chai ma sát ở trên môi, có chút cảm giác khô ráp. Trần Khiêm Quân theo bản năng nhấp miệng, mới nhớ tới, ngón tay có chút chai sạn này, là do quanh năm luyện đao.

Cố Ngôn Chi ho khan hai tiếng, y mới không thừa nhận vừa nãy xem thấy vẻ mặt hắn tình cờ xuất hiện ngốc lăng mới thay lòng đổi dạ đây. Ân, nhất định là bởi vì lý do chính y quá đẹp trai!

Cửa ải kế tiếp là Thư. Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút liền hỏi Trần Khiêm Quân: “Nghe nói ngươi được người gọi là nho bộ, tại sao?”

“Ta vốn định tham gia khoa thi.” Trần Khiêm Quân nói, hắn biết Cố Ngôn Chi không thích người trong triều đình, cũng biết những kẻ đọc sách, nên không chờ Cố Ngôn Chi nói chuyện tiếp tục nói: “Nhưng ca ca ta trước đây là người Lục Phiến Môn, mười ba năm trước mất tích, đoạn thời gian đó có tin tức nói hắn nhận được nhiệm vụ bí mật nên rời Lục Phiến Môn, nên ta từ bỏ khoa cử, tiến vào Lục Phiến Môn.”

Cố Ngôn Chi đột nhiên nhớ tới, ca ca Trần Khiêm Quân hay là đang ở trong giáo nằm vùng, có chút khó chịu nói: “Nếu là nhiệm vụ bí mật, bọn họ làm sao có khả năng dễ dàng nói cho ngươi?”

Suy nghĩ một chút, Cố Ngôn Chi lại nói: “Lục Phiến Môn cùng người trong giang hồ giao thiệp rất nhiều, với cái võ công không nội lực kia, vẫn có thể làm Tổng bộ đầu hả?”

Trần Khiêm Quân hơi lắc lắc đầu nói: “Vốn võ công của ta cũng không yếu như vậy.”

Khi hai đang nói chuyện, thì tiến vào một gian thư phòng. Bên trong đủ loại kiểu dáng đầy đủ mọi thứ văn phòng tứ bảo, hơn nữa vừa nhìn chính là trân phẩm. bút Thanh Loa Gia Cát thị điểm; Trình Quân phòng Thiên lão dùng mực chu sa; sáp Vân Long ngũ sắc mạ vàng; nghiễn trụ Tô Đông Pha ở trong đó cũng chỉ có thể lưu lạc tới bốn thứ bảo vật.

Cố Ngôn Chi quét mắt qua một cái đi, hơi nhếch khóe môi lên một độ cong, tuy y đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng từ tiêu vĩ cầm, ngọc kỳ hắc bạch đến tứ bảo quý báu như vậy, y không thể không suy đoán thêm một ít. Y có thể gặp phải, chờ một lúc nữa khi nhìn thấy họa, là những danh tác truyền đời .

Trong phòng cũng không có người, một lúc thì có gã tiểu tư bưng rượu lên, nói hai vị khổ cực, ăn trước ít thứ nghỉ ngơi một chút.

Trần Khiêm Quân nói: “Chỉ nghe nói điện chủ Côn Luân điện mỗi người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng không biết điện chủ còn có bưng trà đưa nước * tốt.”

Cố Ngôn Chi nghe vậy cũng nhìn sang, gã tiểu tư quả nhiên khí vũ hiên ngang, không giống người bình thường. Nghe xong Trần Khiêm Quân nói cũng chỉ cười ha ha, nói: “Không ngờ vị này có con mắt độc như vậy, liếc mắt đã thấy rõ thân phận của ta.”

Cố Ngôn Chi bày tỏ, ngươi cho rằng ngươi là cháu đi thăm ông nội sao?

Tuổi Vương Hành xem ra so với hai vị trí đầu thì nhỏ hơn nhiều, đoán chừng chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Giữa hai lông mày có anh khí phi phàm, vừa nhìn liền biết không phải vật trong ao.

Cố Ngôn Chi nói: “Tiểu hài nhi ngươi cả mũ cũng không có, ngươi đến đây không phải để hai chúng ta bắt nạt ngươi sao?”

Vương Hành mỉm cười nói: “Nếu các ngươi thật sự có thể bắt nạt ta, chính là bản lãnh của các ngươi.”

“So thư pháp?” Cố Ngôn Chi hỏi. Nhưng không có chờ vương hành trả lời, trực tiếp phất tay để Trần Khiêm Quân lên.

Trần Khiêm Quân tiện tay cầm một cây bút, liền vung hai chữ “Côn Luân”. Vương Hành vốn còn đang cười thì không khỏi sửng sốt.

Bởi vì Trần Khiêm Quân viết bốn chữ này là viết ngược lại. Hắn đem giấy cầm lên xem, trên mặt giấy vừa lúc bị thấm dần hai chữ “Côn Luân” lớn, cương tù hữu lựac, phảng phất giống như Côn Luân bình thường, thiên địa tề cao, bao quát Càn Khôn.

Vương Hành nói: “Nhìn chữ của ngươi, ta không thể so, thế nhưng nhất định người nào cũng phải so, cho nên, ” Hắn chuyển hướng tới Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi phải so với ta.”

Cố Ngôn Chi cũng tiện tay chọn một cây bút, suy nghĩ một chút, nhưng chỉ viết một bút, y nói đây chính là chữ y muốn viết.

Cố Ngôn Chi biết một bút kia, nếu nhìn ngang giống như một đường núi . Một mực bên trong sát khí hiển lộ ra hết, đơn giản một bút như là một cây đao, đoạt tính mạng người

Vương Hành nói hai người này đều không phải người thường, nếu như thật sự có người có thể đi tới, không phải hai người này không còn ai khác.

Cố Ngôn Chi có chút ngạc nhiên, hỏi Vương Hành nói: “Hai vị điện chủ trước tựa hồ cũng không muốn để chúng ta dễ dàng vượt qua, tại sao đến ngươi trái lại đơn giản như vậy? Đừng thật sự nói chúng ta đang bắt nạt trẻ con nha.”

Vương Hành nói: “Rất nhiều chuyện đều là do trời định, chúng ta cãi không được.” Hắn nói chuyện có một ít nhàn nhạt u buồn, nhưng rất nhanh biến mất không còn tăm hơi, lại đổi một thành một nụ cười: “Ta biết các ngươi không phải người thường, cho nên ta nghĩ ta không làm được chuyện gì, thì các ngươi có thể làm được.”.

Xem tuổi Vương Hành không lớn lắm, nhưng giọng điệu nói chuyện lại có chút ưu thương. Cố Ngôn Chi nhìn thấy trên tường mang theo một bài thơ: “Tình yên cao lộ nhược vi dung, trịch trục hương bao vọng hiểu hồng. Mạc oán ngũ canh phong sắc ác, khai hoa nguyên thị lạc hoa phong.”

Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi có nghe qua một bài thơ của Lý Bạch chưa, tên tiểu tử ngươi thật thích viết mấy thứ buồn a buồn.”

Vương Hành sửng sốt một chút, mới mỉm cười nói: “Ngươi nói chính là ‘Vi phú tân từ cường thuyết sầu’?” (1)

(1) đây là một câu trích trong bài từ Thái Tang Tử (bài từ người hái dâu) của Tân Khí Tật, có nơi ghi là bài Sửu nô nhi, La phu mị đẳng. Câu này có nghĩa là vì để làm được bài từ mới mà giả bộ sầu thương, có thể hiểu là cưỡng ép, ép buộc bản thân làm điều gì đó cho hợp với hoàn cảnh, sự việc xung quanh. ( Coppy của nhà Hồng Bạch).

Cố Ngôn Chi nói: “Đại khái vậy.”

Trần Khiêm Quân đưa tay đem Cố Ngôn Chi kéo đến phía sau mình nói: “Đó là bài Tân Khí Tật.”

“Ngươi là người tốt.” Vương Hành nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Cảm ơn ngươi.”

Cố Ngôn Chi hơi vung tay, bày tỏ y không hề thích danh xưng người tốt này, muốn cám ơn thì làm cái gì cho y ăn, y tiến vào trong tháp cũng không biết đã tốn bao nhiêu thời gian, đã sớm đói bụng muốn chết, dĩ nhiên vẫn chưa có người nào cho y ăn.

Vương Hành nghe vậy lập tức để bọn họ chờ chốc lát.

Trần Khiêm Quan nhìn nhìn tứ phía, nói: “Nguyên lai hắn chính là Vương Hành.”

“Ngươi biết?” Cố Ngôn Chi nhíu mày. Thiếu niên này còn nhỏ tuổi khí độ bất phàm, xác thực hiếm thấy. Nghĩ thế trong lòng Cố Ngôn Chi đột nhiên cảm thấy có một tí tẹo không cao hứng.

Trần Khiêm Quân nói: “Hai năm trước chuyện của hắn ở trong triều đình huyên náo bay tới tấp.”

Thiếu niên này lại cùng triều đình kéo được quan hệ, làm Cố Ngôn Chi không thể không có thêm rất nhiều suy đoán: “Nghe nói đương kim thiên tử hoang da^ʍ vô độ, nam nữ đều ăn. Thiếu niên này xem ra bộ dạng rất thanh tú, lẽ nào hắn cùng hoàng thượng có chuyện gì không thể không nói?”

Nghe thấy lời này của Cố Ngôn Chi, Trần Khiêm Quân không khỏi cười cười, nói: “Thật sự muốn biết đầu óc của ngươi là lấy cái gì tạo thành, tại sao có thể nghĩ lệch lạc tới như vậy.”

Cố Ngôn Chi chậm rãi tới gần Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết.” Nói xong dán sát vào Trần Khiêm Quân, lại dùng môi đối môi khẽ hôn một cái.

Vừa nãy y đã nghĩ nói, cái cảm giác này không tồi. Hai cánh môi mềm mại dính vào cùng nhau, khí tức ôn hòa truyền tới, thật sự rất thoải mái.

Hai người hôn, hoàn toàn quên mọi chuyện chính đang thảo luận.

Lúc tách ra, Trần Khiêm Quân tổng kết nói: “Phương pháp này không có thể đem linh hồn hai chúng ta đổi lại.”

Cố Ngôn Chi cười ha ha, hôn một cái thì có thể đổi lại cái gì, nói không chừng y có thể hôn từ sáng tới tối.

“Vậy chúng ta có thể thử một lần nữa.” Nói xong, Trần Khiêm Quân chủ động hôn tới. ( anh chủ động quá, thật bấn a a a).

Cố Ngôn Chi nhìn khuôn mặt của mình gần trong gang tấc, luôn cảm thấy có một loại cảm giác quái dị. Giống như Trần Khiêm Quân bên trong thân thể của y trở nên không giống Trần Khiêm Quân. Mà hồi tưởng vừa nãy y lại muốn dùng một bài thơ để an ủi Vương Hành, thật không hề giống việc Cố Ngôn Chi sẽ làm.

“Khụ khụ, thật không tiện, ta có quấy rầy đến các ngươi không.” Lúc Vương Hành xuất hiện, cầm trên tay một cái hộp đựng thức ăn, nhìn dáng dấp là đã chuẩn bị cơm nước cho hai người. Nguyên vốn chuẩn bị rượu nhưng đã bỏ qua.

Cố Ngôn Chi nói: “Có đồ ăn không có rượu sẽ vô vị.”

Vương Hành ảo thuật biến từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bình rượu.

Cố Ngôn Chi lập tức đem rượu ấm đưa cho Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi uống trước.”

“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, hắn thật không muốn biết Cố Ngôn Chi có tư tưởng lấy thân thể của ‘y’ để ưu tiên được uống trước. Cuối cùng vẫn ở trước ánh mắt sáng quắc của Cố Ngôn Chi thua trận, nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ.

Cố Ngôn Chi cũng chẳng thèm nói Trần Khiêm Quân ngược đãi thân thể của mình, thời gian dài như vậy thậm chí ngay cả rượu cũng không uống, quả thật không có nhân tính.

Hai người cơm nước no nê liền cáo biệt Vương Hành, đi về cửa ải cuối cùng.

“Nghe nói mỗi người chỉ có thể hỏi một vấn đề, ngươi muốn hỏi gì?” Cố Ngôn Chi một thoại hoa thoại hỏi.

Trần Khiêm Quân trả lời cũng ngắn gọn: “Vị trí của đại ca ta.”

Hai người đều muốn chuyện vừa nãy trước giờ chưa từng xảy ra, nhưng cảm giác kỳ dị ở trong lòng liên tục xoay quanh, càng ra sức muốn quên hết, thì càng nhớ là phải nhớ rõ.

Lúc gian phòng cuối cùng mở ra, đập vào mắt là đủ loại mỹ nhân, từng cái từng cái nụ hoa kiều diễm khêu gợi du͙© vọиɠ.

Thêm Bình Luận