Chương 21
Vượt ải? Là trò chơi gì vậy?
Cố Ngôn Chi vừa nghe liền thấy hứng thú, lóng ngóng chạy vào trong đám người nghe bát quái. 1`Trần Khiêm Quân bất đắc dĩ ngồi ở tại chỗ, uống một ngụm nước, rồi đi tới phía sau Cố Ngôn Chi.
Tên kia bớt lăn qua lăn lại được không, vạn nhất không cẩn thận đem thân thể của hắn làm hỏng thì sao?
Trần Khiêm Quân nghĩ như vậy.
Có người đứng phía sau mình, Cố Ngôn Chi nghe được thoải mái hơn nhiều, ít ra sẽ không có người chen vào bên cạnh y.
Thật ra mọi chuyện vô cùng đơn giản. Phượng Tường là địa bàn buôn bán quan trọng, trong ngày thường lui tới rất nhiều thương lữ, cho nên sẽ có các loại buôn bán kỳ quái.
Tin tức mua bán chính là một loại trong đó. Mà Côn Luân điện lại lấy mua bán tin tức làm chuyện làm ăn, tin tức linh thông nhất địa phương.
Có người nói khắp thiên hạ, chỉ có Côn Luân điện tra được việc, không có Côn Luân điện không tra được việc. Ngọc La Sát bỏ ra hơn mười năm không có người tìm được, nhờ Côn Luân điện giúp lại tra ra được; cung chủ Hàn Thủy muốn thuốc, Côn Luân điện cũng báo cho cặn kẽ; mà ngay cả mười hai năm trước, Hắc tri Tru đâm liền mười mấy môn phái đánh đâu thắng đó, Côn Luân điện cũng có thể dễ dàng tra được tử huyệt của hắn.
Tin tức Côn Luân điện cũng chia làm một, hai ba cấp, đẳng cấp khác nhau cần đồ vật tương ứng đến trao đổi. Tin tức cấp ba cần tiền, rất nhiều tiền; tin tức cấp hai cần đủ loại kỳ trân dị bảo; mà tin tức cấp một, không phải có đồ vật mà có thể trao đổi được.
Người muốn tơi Côn Luân điện mua tin tức cấp một nhiều vô cùng, trong đó không thiếu cự cổ* phú hào vung tiền như rác, nhưng Côn Luân điện cũng không phải ai tới cũng tiếp. Chỉ có tiền, hoàn toàn không đủ để Côn Luân điện điều động bọn họ do thám.
*cự cổ: thương nhân giàu có nhiều tiền
Có người nói Côn Luân điện có bốn vị chủ quản, từng người tinh thông cầm kỳ thư họa. Muốn mua tin tức cấp một, nhất định phải thông qua thử thách của họ mới có thể tiến hành giao dịch.
Cố Ngôn Chi nhìn người kia vừa than thở một chút, trên người hắn bị sợi dây đàn thít chặt chẽ, tựa hồ có thể nhìn thấy da thịt bị xé, hắn chỉ có thể động động hai cái chân; trên đầu giữ một hộp đầy quân cờ, để hắn không dám tùy ý lay động; sau lưng bị người viết mấy chữ thật to, Cố Ngôn Chi chẳng muốn nhìn kỹ; còn trên mặt bị người dùng mực vẽ Ô Quy vương bát.
Có người hỏi hắn sao lại để vậy chật vật trở về, làm sao không bỏ mấy thứ trên người kia đi đã. Tên kia đứng lại, trên mặt bởi vì bị vẽ hình Ô Quy trở nên cực kỳ buồn cười. Hắn nói: “Bốn vị chủ quản nói, nếu cầm kỳ thư họa cũng sánh không bằng, không bằng so với sự chịu đựng, nếu ta có thể duy trì tư thế này mười ngày, bọn họ sẽ giao dịch với ta.”
Cố Ngôn Chi khẽ cười một cái, liền xoay người rời đi. Y hỏi Trần Khiêm Quân: “Ngươi đối với Côn Luân điện có ý kiến gì không?”
“Giả thần giả quỷ.” Trần Khiêm Quân trả lời cực kỳ ngắn gọn, rồi nói ra kết luận cả hai cùng thu được.
Mặc dù ở ngoài được xem bản thân Thông Thiên hiểu địa, thế nhưng đối với nguồn tin tức quan trọng lại hạn chế, xem như bọn họ thật sự không phải chỗ nào cũng biết.
Cố Ngôn Chi hừ nhẹ mấy lần, những thương nhân vãng lai hoặc người trong võ lâm ai lại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, muốn xông qua cửa ải này còn khó hơn lên trời. Còn những tên kia đã từng bị bọn họ giải quyết, cũng đều là chuyện mười năm trước rồi, đến cùng có chuyện như thế hay không, vẫn còn là ẩn số.
Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng di chuyển con ngươi, rồi quay đầu nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Này chua bộ đầu, ngươi không phải cả ngày ngâm thơ đối nghịch sao? Nói không chừng ngươi có thể đi mua được tin tức của bọn họ nha.”
Trần Khiêm Quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, cuối cùng vẫn đồng ý lời nói của y.
So với ở chỗ này như con ruồi không đầu khắp nơi loạn đυ.ng, còn không bằng tìm Côn Luân điện kia, nói không chừng bọn họ thật sự có những tin tức mình cần.
Cố Ngôn Chi nhẹ nhàng gật đầu, ngáp một cái ném câu tiếp theo “Ngày mai nha” rồi tự đi về phòng.
Y gần đây phát hiện một trò cực kỳ vui. Y luôn thích đem tấm gương xem là Trần Khiêm Quân, sau đó nhìn vào tấm gương cực kỳ nghiêm túc thăm hỏi các loại, đem tổ tông mười tám đời của hắn thăm hỏi đến tử tôn mười tám đời. Sau đó sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn mình xin khoan dung.
Tưởng tượng khuôn mặt Trần Khiêm Quân oan ức nhìn mình, Cố Ngôn Chi khỏi nói có bao nhiêu thoải mái. Tuy rằng tất cả những thứ này đầu là do não tự nghĩ ra.
Nếu muốn hỏi y tại sao có cừu hận lớn đối với Trần Khiêm Quân như vậy? Đó là không có. Tuy y tức giận khi có người đến Duy Ninh thần giáo làm gian tế, phản bội y. Y hận nhất phản bội cùng lừa dối, nhưng cái tên làm ra những chuyện này lại là ca ca Trần Khiêm Quân.
Nên Cố Ngôn Chi xem chuyện này như hiển nhiên – huynh nợ đệ trả.
Cố Ngôn Chi nhìn mặt Trần Khiêm Quân lộ ra một loạt vẻ mặt cực kỳ thê thảm thống khổ bất lực xong, mới hài lòng chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mới vừa nằm xuống trên giường Cố Ngôn Chi đột nhiên phát hiện hình như có cái gì không đúng.
Y đột nhiên từ trên giường nhảy lên, không an phận ở trong phòng đi tới đi lui.
Không sai, hắn đang dùng thân thể giáo chủ Duy Ninh thần giáo đệ nhất thiên hạ thần bộ chi phúc. Mà y mỗi ngày đều nhìn vẻ mặt Trần Khiêm Quân như thế cảm thấy rất thoải mái, vạn nhất Trần Khiêm Quân lựa lúc y không nhìn thấy cũng làm thế với thân thể của y thì sao bây giờ?
Nghĩ như thế, Cố Ngôn Chi rốt cục đứng ngồi không yên, lặng lẽ theo ven tường đi tới gian phòng bên cạnh.
Phòng Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân cạnh nhau. Nhưng giờ này đã khuya, Cố Ngôn Chi đương nhiên không thể trắng trợn từ cửa nhân gia đi vào, nên y trò lên cửa sổ.
Nếu nói tới chuyện trèo qua cửa sổ, Cố Ngôn Chi vẫn làm cực kỳ thuận buồm xuôi gió.
Y rón rén đem chân của mình đặt trên bệ cửa sổ, lại phí sức của chín trâu hai hổ mới đưa một chân khác leo lên.
Vừa mới chuẩn bị đưa tay đẩy cửa sổ ra, đã thấy cửa sổ một tiếng cọt kẹt mở ra, làm y bất ngờ không kịp ngã vào.
Trần Khiêm Quân bình tĩnh nhìn Cố Ngôn Chi nằm trên đất, giống như đã quen ma giáo giáo chủ thường làm ra chuyện không phải bình thường nghĩ ra được.
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Trần Khiêm Quân đưa tay đem y kéo lên, thấy trên người y chỉ mặc một bộ trung y thuần trắng.
Cố Ngôn Chi không tức giận khi bị phát hiện, trái lại thoải mái đi vào, nhìn Trần Khiêm Quân mặc lý ý hoa tiếu trên người. Cực kỳ hài lòng tỏ vẻ, quả nhiên vẫn là y phục của y thoải mái nhất.
Thấy y không có ý trả lời mình, trái lại liên tục đánh giá hắn, Trần Khiêm Quân hơi nhếch một bên lông mày nói: “Dạ mạn mạn, nguyệt y y, gấp từ vãn lai phong, minh diệt trang chu mộng.”
“…” Cố Ngôn Chi vừa nghe Trần Khiêm Quân đọc thơ xong, nhất thời cảm thấy cả người không tốt. Vốn y đã cực ghét đọc sách, bây giờ nhìn hắn dùng mặt của mình, dùng miệng mình, nói ra mấy câu chua xót, quả thực rất muốn mất ngủ.
Y vội vã đi tới che miệng Trần Khiêm Quân, mắt hung ác nói: “Ngươi lại dùng thân thể của ta đọc một câu thử xem!”
Trần Khiêm Quân dễ dàng lấy tay Cố Ngôn Chi đang che miệng mình ra, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao?”
Cố Ngôn Chi thuần túy chỉ muốn uy hϊếp, cũng không nghĩ sẽ làm gì. Bây giờ cũng không có ý định thu hồi lời nói, chỉ giả vờ sâu xa hừ lạnh hai tiếng, bày tỏ hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Y đi tới bên giường, tự mình nằm xuống nói: “Ta muốn ngủ ở chỗ này, sao nào?”
“Vậy ta đi tới bên cạnh.”
Cố Ngôn Chi lập tức ngăn cản: “Tuy rằng thân thể chúng ta đã thay đổi một thời gian, nhưng ta vẫn không thể tin tưởng ngươi sẽ đối xử tử tế với thân thể của ta, nên ta cảm thấy buổi tối hôm nay muốn ôm thân thể của mình đi ngủ mới an tâm.”
“…” Trần Khiêm Quân nói: “Ta sẽ không làm gì với thân thể của ngươi.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”Cố Ngôn Chi cũng không để ý Trần Khiêm Quân phản đối, liền kéo hắn đến bên giường, ép buộc ấn hắn nằm xuống.
Giường ở quán trọ cũng không lớn, một người ngủ thì vừa vặn. Nhưng tới hai người, đặc biệt là hai đại nam nhân thân hình không lùn, sao có thể trên một cái giường chen chúc, xác thực cực kỳ không thoải mái.
Trần Khiêm Quân đã có thói quen ngủ chung giường, nhưng còn Cố Ngôn Chi từ nhỏ áo cơm không lo nuông chiều từ bé, căn bản cũng không có tên nào có lá gan to cùng giáo chủ Duy Ninh thần giáo cướp giường.
Cố Ngôn Chi ôm thân thể của chính mình, quả nhiên vẫn thấy ôm thân thể y thoải mái hơn rất nhiều. Nếu như có thể mỗi ngày ôm thân thể của y ngủ…
Trần Khiêm Quân lại không quen có người ôm hắn ngủ. Tuy người ôm là mặt của hắn, nhưng loại cảm giác này làm hắn rất không dễ chịu.
Nhưng lúc quay đầu, hắn liền nhìn thấy khuôn mặt Cố Ngôn Chi ngủ. Tên này làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi ngủ say được như vậy?
Trần Khiêm Quân nhìn khuôn mặt mình ngủ nửa ngày, liền không xem nữa. Gương mặt đó hắn đã quá quen thuộc. Có điều nếu như tới lúc hai người đổi lại được thân thể, nói không chừng hắn có thể nhìn thấy giáo chủ chân chính ngủ thế nào. Có phải cũng sẽ dùng tứ chi đem người bên cạnh quấn chặt, sau đó lộ ra một vẻ mặt không hề phòng bị.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần Khiêm Quân liền tỉnh lại. Nhìn Cố Ngôn Chi một bên vẫn còn đang ngủ say, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng động đậy một cánh tay của hắn. Bởi vì cả một buổi tối Cố Ngôn Chi hầu như không thay đổi tư thế, làm Trần Khiêm Quân đau nhức toàn thân.