Chương 2: Đồng ý
Bởi vì vụ mừa mới thu hoạch xong, người trong thôn phần lớn đều vội vàng dọn dẹp sân vườn hoặc xây nhà cửa, thế nên khi trời khuất bóng, cha Tô Việt sau một ngày vất vả làm thợ sửa gạch ngói, mệt mỏi cả ngày trở về nhà cơm nước xong, mới vừa nằm xuống đã nghe vợ nói về chuyện hôn sự của con trai nhà mình, trong lòng ông thật buồn phiền.
"Cầu hôn? Hai năm qua chúng ta nhắc tới không tới mười cũng có năm sáu cô nương nhà người ta với nó, người ta chướng mắt nó thì biết làm sao, ta thấy thôi cứ để lão già khọm này liều mạng kiếm chút tiền bạc để làm chỗ dựa cho hắn, tới thời điểm cầu hôn thì dễ dàng hơn một chút", Cha Tô Việt Tô Căn bất đắc dĩ nói, đối với đứa con trai này ông rất nhức đầu.
Tô Căn và Vương thị thật ra đều mới bước tới tuổi bốn mươi, thế nhưng trãi qua hai năm vừa rồi, vì chuyện của đứa con trai này mà buồn bạc trắng không biết bao nhiêu là tóc. Đứa con cả ở riêng, cũng chứng kiến hai năm ầm ĩ của đứa nhỏ này, rõ ràng không muốn liên lụy gì với nhà lão, ngoài trừ mấy ngày lễ Tết sẽ ghé thăm một chuyến, còn ngày thường đứa con lớn này cũng không tồi, còn con dâu cả thấy gia đình già này có ba miệng ăn coi như người dưng, chỉ sợ bọn họ vay mượn tiền của nàng ta.
Nhìn thấy Tô Căn mày cau lo âu nhăn nhó, Vương thị lập tức nói nhỏ với ông chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay, đem mỗi lời nói, hành động của Tô Việt miêu tả cực kỳ tỉ mỉ, cuối cùng lại chốt thêm đánh giá của chính bà, "Ông này, ta thấy lần này A Việt quả thật rất quyết tâm, ông đoán xem con nó sau khi cưới vợ về có thể trưởng thành, thấy con thật sự để tâm tới đại cô nương Lô gia, tuy là ta bất mãn con dâu Lô Uyển Chi này nhưng mà hiện giờ không có cách nào, dù sao như vậy so với để cho thằng nhãi kia ra ngoài lêu lổng để người ta tới cửa đòi nợ thì vẫn tốt hơn. Nay mai chúng ta đi nhờ Lý thẩm tới Lô gia cầu hôn, ông thấy thế nào?"
Tô Căn cẩn thận nghe vợ già nói thở dài, "Nương nó chỉ cảm thấy con trai mình tốt, đại cô nương Lô gia ở trong thôn xóm thật sự có tiếng được nuông chiều, bà cho rằng khi chúng ta đi cầu hôn, nhà họ sẽ đồng ý hay sao?"
"Bọn họ có gì mà không muốn, Lô Uyển Chi đã mười tám tuổi rồi, ta bỏ qua vài người tuổi nhỏ hơn, có người nguyện ý muốn nàng ta đã tốt rồi!" Vương thị bất mãn than thở.
"Bà cũng không nhìn xem đứa con chính mình có cái đức hạnh gì, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc năm cái đều có đủ, ta mà có con gái như vậy cũng không đồng ý gả cho người như nó", Tô Căn nhớ tới đứa con trai nhà mình thì phát bực, lại trách cứ, "Nói tới cũng do bà nuông chiều mà ra, ban đầu nếu bà không trộm tiền đưa cho nó, nó làm sao dính vào mấy cái tính hư hỏng này".
"Chuyện quá khứ ông còn lôi ra làm gì, hiện tại chúng ta đang nói chuyện hôn sự của con trai!" Vương thị bị chọc tới chỗ đau nhịn không được cao giọng quát.
"Tốt, chúng ta không đề cập tới chuyện trước đây. Thì nói tới chuyện ngày hôm qua, không phải hắn đi trộm gà nhà lão Lưu sao? Xế chiều hôm nay ta đi làm bị lão Lưu giảm tiền công một số, ngày mai vẫn phải bồi thường lão thêm một xâu tiền! Bà nói xem, người ta nuôi con như thế nào mà thi được tú tài, người thì làm tiên sinh thu chi cho nhà giàu, con trai nhà chúng ta cả ngày chỉ biết trộm cắp ham ăn. Haiz! Lô gia bên kia không chừng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này", lão Tô lại lắc đầu thở dài.
"Bọn họ không đồng ý là tốt nhất, ta còn chướng mắt cái gì mà đại tiểu thư sống không biết làm việc. Cũng làm cho A Việt hết hy vọng", Vương thị tức giận nói.
Nói xong mấy lời này, bà đột nhiên nhớ tới chính bà còn có đứa con cả, "Thằng cả nhà chúng ta ở trấn trên chẳng phải cũng là người làm thu chi cho tiệm gạo sao, dù sao chuyện này cũng có khả năng!"
Kỳ thật Vương thị biết đứa con cả từ khi cưới vợ trên cơ bản đã quên hai ông bà già này, quanh năm suốt tháng số lần đứa con này quay trở lại nhà chỉ đếm đủ trên một bàn tay. Trong lòng bà trăm ngàn lần không muốn mối hôn sự này, dù sao đứa con của mình càn quấy hay hỗn tạp cũng là đứa con mình nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cưới một con dâu không biết làm việc, người chịu khổ vẫn là con mình.
"Haiz! Trước hết đừng nói như vậy, bà không phải vừa nói con đã đi nhờ Lý thẩm trưa mai tới nhà chúng ta sao, thằng nhãi không làm người ta bớt lo gì cả, hôm nay trước khi nó đi nhờ người ta bà có dặn dò gì thêm không? Ta đi làm trở về, trên đường vừa đúng lúc gặp ông già nhà Lý thẩm, ông ta đã nói cho ta biết, tên nhóc kia khi cúi đầu nhờ vả đã dùng lời ngon tiếng ngọt với Lý thẩm. Chuyện con nó yêu cầu cưới đại cô nương Lô gia đã sớm nói cho họ rồi, nay mai không chừng toàn bộ già trẻ đàn ông trong thôn đều biết chuyện này. Sáng mai chỉ có thể ủy thác Lý thẩm đi Lô gia cầu hôn thôi!", Tô Căn càng nghĩ càng giận, thằng con không bớt việc, cuối cùng không ngừng mắng gia môn bất hạnh sinh ra thằng con bất hiếu, bằng tuổi ông nhà người ta ở cái tuổi này đã có niềm vui tuổi già với con cháu, mà bọn họ vẫn vì con chạy ngược chạy xuôi.
"Thằng con kia! Một bên ta vừa mở miệng đồng ý, hắn đã như con thỏ chạy nhanh tìm Lý thẩm, thì ra hắn đã rắp tâm chuyện này từ sớm. Haiz! ông già này, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể xin người ta đi cầu hôn thôi", Vương thị nổi cáu xong chỉ có thể thở dài, cùng Tô Căn thương lượng chuyện cầu hôn Lô gia vào ngày mai.
Hai vợ chồng già thương lượng hơn nửa đêm mới quyết định ngày mai nói chi tiết với bà mối Lý thẩm, mục đích rất đơn giản, cửa hôn sự này nhất định phải thành công, bất luận là tiêu hết bao nhiêu tiền sính lễ, bất kể nói bao nhiêu lời hay ý đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, người đẹp hết thời vẫn còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy Lý thẩm ăn xong điểm tâm rất vui vẻ đi tới Tô gia.
Khi bà đến, ba người Tô gia còn đang ăn cơm, khó có được ngày hôm nay Tô Việt không ngủ nướng, từ sớm đã thức dậy giúp đỡ Vương thị nhóm lửa vo gạo.
Vợ chồng già Tô gia nhìn thấy đứa con chịu khó thế này, đều lắc đầu, xem ra cửa hôn sự này bọn họ thật sự phải chấp nhận thôi, trong lòng hai người cùng nghĩ, nếu con trai mình sau khi thành thân rồi vẫn thế này thì đã cám ơn Bồ Tát, cảm tạ tổ tiên lắm rồi.
Vương thị nhìn thấy Lý thẩm đến nhà, vội vàng khách khí mời bà vào nhà, lại hỏi bà đã ăn cơm chưa, khách khí làm bà thấy hơi muốn ăn lần nữa nhưng khi Lý thị lườm một cái lên bàn cơm đầy cháo và dưa muối của bọn họ thì vội vàng lắc đầu nói không cần, bảo bọn họ ăn trước, bà chờ ở phòng chính là được.
Bởi vì có việc nên hai ông bà Tô vội vàng húp sùm sụp cháo trong chén, mà Tô Việt từ khi Lý thẩm vào cửa trong tích tắc rướn cao cổ ngóng trông, giống như chờ đợi như thế có thể ngóng ra một người con dâu vậy.
Tô Căn sau khi ăn xong đặt mạnh chén đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Tô Việt nói, "Ngày mai mày bắt đầu đi với tao đi chọn bùn, cả ngày sống cái gì cũng không làm là thế nào?", Nói xong không đợi hắn trả lời đã đứng dậy cầm chén đũa của ông đi mất.
Tô Việt lần này phá lệ không từ chối không đi, mà sảng khoái đồng ý. Sau đó Vương thị cũng cơm nước xong, hắn vội vàng nói tự hắn sẽ thu dọn để Vương thị tới nói chuyện với Lý thẩm.
Vương thị lắc đầu, người ta đều nói con gái lớn không thể giữ trong nhà, thằng con trai lớn này cũng giống y hệt như vậy. Bà vào phòng với Lý thẩm trước hỏi một số chuyện nhà, chỉ hỏi mấy câu đơn giản như đứa nhỏ đi ngủ đêm qua lại đái dầm, đàn ông nhà nào đi ra ngoài đánh bạc.
Lý thị thấy Vương thị không đá động gì tới chuyện hôn sự của Tô Việt, trong lòng vì muốn 20 mươi đồng tạ lễ nên vẫn để tự chính bà nói ra.
"Tẩu này, A Việt nhà tẩu hôm qua tìm ta nói, nói là ngày hôm nay tới nhà tẩu, có việc muốn tìm ta? Không phải nói A Việt nhìn tới cô nương nhà kia để ta đi làm mối sao?", Lý thị đã sớm biết chuyện tình này, nhưng mà chủ nhà chậm chạp không chịu mở miệng, bà cũng không chủ động nói quá tỉ mỉ.
"Thẩm nó, thẩm đúng là liệu sự như thần, để thẩm nói đúng rồi, thằng nhóc xấu xa nhà ta, miệng không biết giữ kẽ, ta nghĩ chắc nó đã nói sơ lược vài câu với thẩm. Nếu không phải hôm qua thằng nhóc khóc lóc kêu la thì ta cũng không thể không mời thẩm giúp ta đi cầu hôn, đó là đại cô nương Lô gia của thôn Bắc Đầu", Vương thị không mặn không nhạt nói.
"Đại cô nương Lô gia đúng là người khéo léo, diện mạo thì không cần phải nói, trong thôn chúng ta cũng coi như không đứng nhất cũng thứ nhì, mà còn dịu dàng lễ phép lịch sự", Lý thị sớm thấy mấy năm nay cô nương này cũng có học vài năm thi thư, không phải vậy thì cũng đáp ứng việc cầu hôn khó thành này.
"Nàng ta quá yên tĩnh, còn nghe người ta nói nàng ta là người câm điếc? Thẩm nó à, thẩm nói có phải thật sự câm điếc không?", Vương thị lo lắng hỏi, bà thật sự chưa từng nghe Lô Uyển Chi nói chuyện.
"Nói bậy, đại cô nương Lô gia chỉ là không thích nói chuyện, sao có thể nói là câm điếc, tẩu đi thôn Bắc Đầu hỏi thăm một lượt xem thì biết, có thể không ít người nghe nàng ta mở miệng. Hơn nữa, cưới một con dâu ít nói, về sau không những ít cãi vã tranh chấp với mẹ chồng, mà nếu như con dâu tẩu muốn tranh cãi thì nàng ta sao có thể là đối thủ của tẩu", Lý thẩm biết bà thích hạ thấp người khác xuống cực thấp mà tâng bốc con mình rất cao mà nói, nhưng bà cũng cần phải vì cô nương nhà người ta nói tốt mấy câu, không thế thì việc hôn sự này không thành, nếu vậy tiền biếu của chính bà còn phải ngâm nước nóng rồi.
"Lô gia kia trước đây ta cũng chưa từng tiếp xúc, càng không biết tình huống trong nhà đó thế nào?" Vương thị hỏi thăm.
Kỳ thật ngày hôm qua Tô Việt chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng bà đã đi hỏi thăm Lô gia, hận không thể đem chín đời tổ tông người ta thăm hỏi mấy lần.
"Vợ chồng Lô gia có ba người con, hai nữ, một nam, hai khuê nữ năm nay ở độ tuổi xinh tươi rực rỡ, đứa con trai mười hai tuổi, nhân khẩu có vẻ đơn giản, và mọi người đều sống chung rất vui vẻ. Hôm qua, khi A Việt qua nhà ta nói xong, ta còn tự mình đi khắp thôn hỏi thăm, tẩu yên tâm, nhân phẩm nhà người ta tuyệt đối không có vấn đề", Lý thị vỗ ngực đảm bảo.
Thật ra bà còn chưa nói một chuyện, nhị cô nương Lô gia cũng nghe tới chuyện này, hôm nay trời còn chưa sáng đã tới tìm gặp tận mặt bà, nhờ bà bất kể dùng cách nào cũng phải thúc đẩy chuyện chung thân này, lại còn đưa cho bà mấy đồng tiền.
Tuy vậy Lý thị vẫn buồn bực một lúc, tự hỏi vì sao nhị cô nương lại quan tâm tới việc hôn sự của tỷ tỷ mình như vậy, lúc sau ngẫm lại, không chừng là chỉ là do tỷ muội tình thâm, nên không tìm hiểu sâu xa.
Nhìn thấy Vương thị còn đang do dự, Lý thị chêm thêm tí lửa, "Tẩu, tuy Lô gia bề ngoài nói là có vài mẫu ruộng, nhưng mà tẩu cũng biết họ là gia đình ngoại lai (chuyển đến từ bên ngoài), mặc dù nói bọn họ không muốn quay trở ra ngoài nên mới tới nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng mà tẩu nghĩ xem, có nhà nào từ bên ngoài tới không có tiền dự trữ không, mà theo loại cưng chiều này của Lô gia đối với Đại cô nương, tương lai nàng ta xuất giá đồ cưới còn không bỏ thêm chút ít sao, nói ra cũng là A Việt nhà tẩu tốt phúc!"
"Chúng ta không phải loại người dựa vào đồ cưới nhà con dâu sống qua ngày, người nhà chúng ta ai cũng có tay có chân, chỉ thiếu mỗi tiền bạc", Vương thị khinh thường nói.
"Tẩu, tẩu nói có lý, nhưng mà nhà gái muốn tặng của hồi môn nhiều tiền tài đối với chúng ta cũng không có chỗ hại, huống hồ nhà vợ A Việt có tiền, tương lai còn có chỗ dựa, mà nghe nói đứa con trai Lô gia đang học, không chừng về sau có thể qua thi cử đoạt được tú tài cử nhân trở về, đứa nhỏ này có tiền đồ, còn có thể không làm nền giúp tỷ tỷ mình hay sao", Lý thị liên tiếp liệt kê đủ loại chỗ tốt.