Trong khoảng thời gian này, số lần hoàng đế sủng hạnh tôi kể ra ngày càng thường xuyên hơn, người do phụ thân Kỷ Vân Nhiên phái tới cũng đều đã an bài xong xuôi, hiện tại cuộc sống của tôi có thể nói là phi thường “dễ chịu”. Hai ngày trước, tôi còn nhờ phụ thân tìm cho tôi một Tị Yên Hồ có thể coi là tuyệt thế tinh phẩm làm bằng mặc ngọc, đem tặng cho phó quản sự ngự thiện phòng, Khang Đức Hải.
Tôi đã từng nhờ tam ca Kỷ Hành thử dò xét thân thủ của hắn giúp tôi, cuối cùng đi đến kết luận là: sâu không lường được. Đến ngay cả tam ca cũng không ngờ rằng trong thâm cung còn ẩn giấu một nhân vật như vậy, nói thẳng ra là nếu như không phải là bị tôi nhìn ra, chỉ sợ rằng không có bất kì ai phát hiện ra hắn.
Nếu đã xác định được giá trị của hắn, tôi bắt đầu ra lệnh cho Trương Bảo giúp tôi dò la tin tức, sau vài phen lục lọi thì biết được Khang Đức Hải ở trong cung luôn luôn lạnh nhạt, cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ có một thú vui duy nhất là thích sưu tập Tị Yên Hồ. Lần này tôi đã tham gia sưu tập giúp một tay, quả nhiên hắn hết sức vui vẻ.
Mặc ngọc Tị Yên Hồ giá trị ngàn vàng, phụ thân vốn là có chút do dự, nhưng tôi lại cho rằng mặc dù Tị Yên Hồ đắt tiền, nhưng nếu đem so với cao thủ như Khang Đức Hải mà nói thì thì không phí phạm chút nào, bản thân tôi thật sự là có lời. Cổ nhân cũng hay nói: “Thiên kim dịch đắc, lương tướng khó cầu”. Với tôi mà nói, Khang Đức Hải chính là tướng tài khó cầu này, có hắn, những sự tình sau này sẽ dễ dàng hơn gấp bội. Có điều tôi nghĩ rằng, chỉ bằng một viên Tị Yên Hồ chưa đủ để thu phục hắn tận tâm làm việc cho tôi.
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
Nhược phi quần ngọc san đầu kiến
Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng…”
Tiếng ca trong trẻo dịu dàng từ trong Thanh Uyển truyền ra, tôi nhẹ phẩy dây đàn, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn về phía nam nhân đang ngồi phía đối diện.
Trọng Tôn Hoàng Gia khép hờ đôi mắt sáng, dáng vẻ nhàn hạ, khoan thai tự đắc. Sau lần đại thọ trước, hắn luôn thích lôi kéo tôi xướng khúc cho hắn nghe, tôi đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên là đem tất cả những ca từ bài hát đã nhớ nằm lòng lôi ra trình diễn từng bài một để đoạt lấy tiếng cười của quân vương.
“Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương
Vân vũ vu san uổng đoạn tràng
Tá vấn hán cung thùy tự đắc
Khả liên phi yến ỷ tân trang…”
Tiếng ca dần chuyển sang ai oán, nhưng trên khuôn mặt tôi lại vẫn là một mảnh tĩnh lặng như cũ.
“Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan
Thường đắc quân vương đái tiếu khán
Giải thích xuân phong vô hạn hận
Trầm hương đình bắc ỷ lan kiền…”
Một hơi đem ba bài “Thanh bình điệu” của Lý Bạch xướng lên hết, tôi vẫn như cũ không nhanh không chậm lướt tay trên dây đàn, không có chút ý định ngừng lại, cũng không có ý muốn tiếp tục mở miệng xướng khúc, chỉ đơn thuần để cho tiếng đàn trôi theo gió.
Trọng Tôn Hoàng Gia mở to mắt, nhưng tôi lại chậm rãi cúi đầu xuống né tránh tầm mắt của hắn, tay cũng tự nhiên ngừng lại.
“Ái phi đang suy nghĩ chuyện gì?” Hắn cầm lấy chén trà.
“Thần thϊếp đang nghĩ… dường như thần thϊếp càng ngày càng thích hoàng thượng rồi.”
“Phụt!” Thật đáng tiếc cho cực phẩm cống trà, giá cũng cỡ ngàn vàng nha! “Khụ khụ! Nàng… Khụ!” Hắn trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt giống như tôi định mưu sát hắn.
Tôi cười, đi qua phất tay bình lui tên thái giám đang định giúp hắn thông khí, đưa tay lên vỗ nhẹ trên lưng hắn: “Hoàng thượng thứ tội. Thần thϊếp không nghĩ đến việc suy nghĩ của mình sẽ khiến hoàng thượng kinh ngạc như thế, hoàng thượng người có sao không?”
“Khụ!” Trọng Tôn Hoàng Gia đã bình ổn lại hơi thở, thần sắc phức tạp nhìn tôi: “Lời nàng nói là thật tâm?”
“Tại sao hoàng thượng lại hỏi như vậy?” Tôi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhẹ nhàng chớp vài cái, “Đừng nói hoàng thượng là quý vi thiên tử, phú hữu tứ hải, chỉ đề cập đến vẻ ngoài mà nói, hoàng thượng người trẻ tuổi tráng kiện, anh tuấn phi phàm, năng lực lại xuất chúng, cho dù người không phải là hoàng thượng, cũng có thể dễ dàng đạt được sự ái mộ của chúng nữ tử. Huống chi người…” chính là hoàng đế. Nhẹ nhàng cười, tôi buông rèm mi xuống: “Lại phải nói, trước đây thần thϊếp chưa hề yêu người, thật ra thần thϊếp chính là người có lỗi!”
“Hả!” Hắn có chút sững sờ nhìn tôi, dường như không biết có nên tin tưởng tôi hay không.
“A! Hoàng thượng không nên vì thế mà cảm thấy phiền não, thích hoàng thượng vốn là việc tự bản thân thϊếp muốn, hoàng thượng có thể không cần để ý tới.” Nhìn xem tôi đã nhân nhượng thế nào vì lợi ích toàn cục! Trọng Tôn Hoàng Gia, ngươi mà không tỏ vẻ một chút gì thì cũng thật quá đáng!
“Vận nhi, nàng…” Hắn dường như có chút cảm động, cầm lấy tay tôi, nhưng lại không nói gì, chỉ kéo tôi vào trong lòng, khẽ vuốt mái tóc dài của tôi.
Nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim hắn đang đập, tôi thật sự cảm thấy thích hắn rồi.
Có điều, thích không phải là yêu…
Bởi vì Trọng Tôn Hoàng Gia thường xuyên sủng hạnh, ở trong hậu cung danh tiếng của tôi càng ngày càng lớn, đến nỗi ép cho Đức phi không ngẩng đầu lên nổi. Mà đối với cô ta đả kích trí mạng nhất chính là… tôi đã mang thai!
Lúc nhận được tin tức này, đừng nói là Đức phi, ngay cả chính bản thân tôi cũng hoảng sợ vô cùng. Cứ tưởng rằng thân thể này đã từng chết qua một lần sẽ không còn khả năng mang thai nữa chứ, không ngờ…
Kỷ Vận mười lăm tuổi tiến cung, đến nay đã hai năm, không ngờ hai năm đó không sinh được hài nhi nào, vậy mà cho đến khi tôi tới, chỉ mới hơn hai tháng liền có tin vui, cái này thật đúng là…
Trên thực tế, Trọng Tôn Hoàng Gia đăng cơ hai năm trước, trong cung nạp phi tần khoảng hơn ba mươi người, nhưng tất cả đều hoàn toàn không “sản xuất” được gì, thậm chí có lời đồn đãi lén lút rằng cơ thể hắn có bệnh, đương nhiên, mấy câu đồn nhảm này cực kỳ bí mật, tôi cũng là lúc về nhà mới nghe được phụ thân bóng gió nhắc đến một chút. Tin tức tôi mang thai, bất kể là nữ nhân trong cung hay là đại thần trong triều, đều là đại sự. Nếu như sinh con trai, vô cùng có khả năng trở thành thái tử của Thiên Phách hoàng triều, mà tôi càng có khả năng ‘mẫu bằng tử quý’ (mẹ nhờ phúc con), nhảy lên thành đương kim hoàng hậu.
Mặc dù những người bên cạnh tôi đều vì điều này mà vui vẻ vô cùng ─ đặc biệt là người nhà Kỷ gia, nhưng trong đó không bao gồm tôi.
Tôi không muốn làm hoàng hậu!
Phải luôn luôn nhớ rằng, tôi chưa từng có ý định trở thành “chính thất” của bất kì kẻ nào, cái kiểu nhân vật làm kẻ thứ ba phá hỏng chuyện của người khác mới là điều mà tôi thích nhất, dù là đi đến thế giới này, tôi vẫn như trước chỉ hy vọng trở thành gian phi, đi khắp nơi đối nghịch với hoàng hậu và quyến rũ thiên tử, đáng tiếc Trọng Tôn Hoàng Gia chưa lập hậu, cho nên tôi đành phải cùng Đức phi phân cao thấp, tôi còn chưa bắt đầu giải quyết cô ta triệt để, cũng là bởi vì tôi không muốn nhanh chóng “đùa giỡn” xong sớm như thế.
Mà lúc này tình thế lại đột biến, tôi không khỏi bắt đầu âm thầm hối hận. Sớm biết vậy sẽ không nói rõ ràng với Trọng Tôn Hoàng Gia như thế. Làm sao đây? Nếu sinh một bé gái có lẽ sẽ tốt hơn, thật sự là không nghĩ đến việc sinh một bé trai lại có thể phiền toái đến vậy.
“Vận nhi, đang nghĩ gì vậy?”
Tôi bị hù giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông không biết đã đến từ lúc nào, bây giờ hắn cũng chỉ thích gọi tên của tôi chứ không còn là “Ái phi” nữa.
“Thần thϊếp tham kiến…” Cung nữ thái giám đang làm cái gì vậy chứ? Tự nhiên không có người thông báo là sao!
Không đợi tôi nói hết, hắn liền kéo tôi ngắt lời: “Được rồi, được rồi, ở đây không có ai khác, không cần phiền toái như thế.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Để mặc hắn dìu tôi ngồi xuống, nhanh chóng có người dâng trà và điểm tâm lên rồi lui ra.
“Nàng còn chưa trả lời trẫm, vừa rồi đang nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế, ngay cả trẫm đến cũng không biết.” Tâm tình của hắn thoạt nhìn không tệ, không biết có phải bởi vì lời đồn “bất lực” đã bị phá vỡ không nữa.
“Dạ,” ‘ta nghĩ cái gì cũng không thể nói cho ngươi biết được, nếu không chẳng may khiến cho ngươi sợ ta, ta không đền tội được đâu’! “Thần thϊếp đang nghĩ… không biết hoàng thượng có thể đáp ứng một yêu cầu của thần thϊếp được hay không?”
“Hửm?” Hắn nhíu mày, cười mà như không cười: “Nàng thử nói xem?”
Hoàn toàn bỏ qua ám chỉ trong mắt hắn, tôi chậm rãi nói: “Thần thϊếp đang nghĩ, chờ đến lúc bụng thần thϊếp lớn lên, hoàng thượng có thể đừng gặp thần thϊếp nữa có được không?” Cái này coi như là tôi trốn phiền não đi!