- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 33
Gian Phi
Chương 33
Bên bờ sóng vỗ, tuyết trắng bay bay, tôi mặc áo khoác lông cừu ngồi trong đình nhìn Duệ nhi đang chơi đùa cùng các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa ở cách đó không xa, trong lòng dấy lên một cảm giác thật ấm áp.
“Nương!” Một lát sau, Duệ nhi bỏ lại đám nhóc kia chạy đến trước mặt tôi, khuôn mặt trắng trẻo vì chơi đùa mà ửng lên màu hồng khỏe khoắn. Tôi lấy khăn lụa từ tay Mai nhi đưa đến lau đi mồ hôi trên trán thằng bé, cười hỏi: “Sao vậy? Chơi mệt rồi sao?
“Nương, Duệ nhi muốn nghe nương đánh đàn!” Đôi mắt đen láy, sáng ngời của thằng bé nhìn tôi chăm chú, “Ai cũng nói tiếng đàn, tiếng hát của nương là tuyệt phẩm trong thiên hạ, nhưng Duệ nhi chưa có cơ hội được nghe, nương phải bồi thường cho Duệ nhi!”
“Hi hi!” Nhị công chúa nhỏ tuổi nhất – Ngọc Thúy không biết đi theo Duệ nhi vào đình từ lúc nào, dựa vào bên người thằng bé cười hi hi, nói: “Đại hoàng huynh thật tội nghiệp, chưa được nghe tiếng đàn của nương nương, hi hi!”
Tôi bật cười, thằng bé này, không phải đang chơi vui sao? Tự nhiên nghĩ gì mà lại đòi nghe đàn? Có điều nếu đã là mong muốn của Duệ nhi thì tôi làm sao có thể từ chối được.”Lan nhi, mang đàn đến đây.”
“Vâng ạ!”
“Đại hoàng huynh thật là giỏi!”
“Đúng đó! Nương nương chưa bao giờ từ chối đại hoàng huynh điều gì cả!”
“Hi hi!”
Mấy đứa trẻ đều đã chạy cả vào đình, tôi nhìn bọn chúng cười đùa hồn nhiên với nhau mà không khỏi bật cười theo.
Khi tôi ngồi vào trước bàn, Mai nhi đốt một lò hương, tôi hỏi: “Duệ nhi muốn nghe gì nào?”
Duệ nhi nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói, “Nương chọn một bài hát đi, Duệ nhi chưa bao giờ được nghe qua những khúc người đàn mà.”
Tôi suy nghĩ, đang chuẩn bị chơi thì nhìn thấy một bóng người thấp thoáng phía xa, tâm tư lập tức thay đổi, ngón tay đang đặt trên dây đàn vang lên một khúc nhạc hoàn toàn khác:
“Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong.
Họa lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách tọa tống câu xuân tửu noãn.
Phân tào xạ khúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ.
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng…”
(Bài thơ này dịch nghĩa ra sẽ được hiểu nôm na rằng: Kỷ Vận không cần làm phượng hoàng bay cao, chỉ cần người mình yêu có thể hiểu thấu tấm lòng. Nhưng nếu mãi mãi cũng không thể thấu hiểu lòng nhau, thì cô ấy sẽ biến thành hoa bồ công anh, bay đi rời khỏi vị quân vương không biết thế nào là đúng sai)
Dư âm trong gió còn chưa ngừng lại, đã nghe thấy một giọng nói cao cao tại thượng: “Hay! Hay ột câu ‘Thân vô thái phượng song phi dực, Tâm hữu linh tê nhất điểm thông!”
Tôi biết thừa người đến là ai, mỉm cười ngẩng đầu đang định đứng lên hành lễ, không ngờ một cơn đau ập đến bất ngờ khiến trước mắt tôi trời đất tối sầm, thân mình mới vừa đứng lên được một nửa mất đà mềm nhũn, “Không…”
“Nương!” Tiếng kêu chất chứa sợ hãi của Duệ nhi vang lên, một cánh tay vững chắc nhanh chóng đỡ lấy người tôi, cơn đau khiến mắt tôi mờ tối, không còn phân biệt được ai với ai, chỉ nghe loáng thoáng bên tai vọng đến tiếng gọi của Trọng Tôn Hoàng Gia: “Vận nhi?”
“Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!”
Chỉ một lát sau, cơn đau lui dần, tôi chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là hai khuôn mặt gần như tương tự nhau một lớn, một nhỏ đang áp sát lại. Khẽ động đậy môi một cách yếu ớt, trong lòng tôi thầm rủa cơn đau lần này tới thật không đúng lúc. Mặc dù tôi không ngại trước mặt Trọng Tôn Hoàng Gia thể hiện một chút yếu đuối để đổi lấy thương cảm, nhưng tôi không muốn Duệ nhi phải lo lắng cho tôi.
“Nương, có chuyện gì xảy ra với người vậy?” Khuôn mặt nho nhỏ của Duệ nhi tràn ngập một nỗi lo lắng không hề giấu diếm. Trọng Tôn Hoàng Gia mặc dù vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng có thể thấy được lờ mờ trong đáy mắt ẩn giấu một cảm xúc pha trộn phức tạp.
“Không sao.” Tôi vờ như không để ý, từ lần đầu tiên xuất hiện cơn đau như thế này năm năm trước, sau đó lâu lâu lại tái phát một lần, nhưng vì thời gian đau đớn quá ngắn, ngoài ra mọi thứ khác đều bình thường, mà ngự y cũng không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, cho nên tôi cũng không thèm để ý đến nữa. Không ngờ lần này lại tái phát trước mặt Duệ nhi, thật là không khéo chút nào!
“Hoàng thượng, ngự y đến rồi.” Cao công công ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, Trọng Tôn Hoàng Gia nhíu mày, “Để ông ta qua đây.”
“Thần khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Miễn lễ, chuẩn mạch cho Thục phi trước đã.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Tôi dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Trọng Tôn Hoàng Gia kéo Duệ nhi ra xa, nhưng còn bản thân hắn lại không thèm tránh ra, không nhịn được đành lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thϊếp nghĩ rằng không cần xem đâu ạ.”
“Hử?” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Liếc mắt nhìn ngự y vẫn đang xem mạch cho tôi, tôi nói nhỏ: “Dù sao thì cũng không xem được gì khác đâu.”
“Sao có thể như thế được?” Mặt Trọng Tôn Hoàng Gia nhăn càng chặt, quay sang hỏi ngự y: “Sao rồi? Thục phi mắc bệnh gì?”
“Cái này…” Ngự y e dè dặt lui sang một bên rồi quỳ xuống, “Thần to gan, thân thể của nương nương vẫn bình thường, không có gì đáng phải lo ngại.”
“Nói bậy!” Trọng Tôn Hoàng Gia bực mình phất tay áo, “Mới vừa rồi rõ ràng là Thục phi đã té xỉu, ngươi không thấy sắc mặt của nàng đến bây giờ vẫn còn tái nhợt hay sao?”
“Thần biết tội! Thần biết tội!” Ngự y bị sự giận dữ của Trọng Tôn Hoàng Gia hù cho sợ chết khϊếp, cuống quýt dập đầu, nhưng thật sự là ông ta không thể nào nói ra được nguyên nhân.
“Hoàng thượng” tôi kéo tay áo của hắn, hiện giờ có thể nói là tôi đang dựa vào người hắn, “Bệnh này cũng không phải chỉ xuất hiện một, hai lần, thần thϊếp nghĩ cũng không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Không phải lần đầu tiên?” Sắc mặt Trọng Tôn Hoàng Gia trầm xuống, tôi trợn mắt nhìn, không ổn rồi, cái vẻ mặt này… Hắn muốn làm gì? Không đợi cho tôi kịp suy nghĩ, hắn đã quay sang thị nữ bên người tôi hỏi: “Tình trạng này của Thục phi đã xảy ra bao lâu rồi?”
Tôi chau mày, đang định nháy mắt ra hiệu với Mai Nhi, không ngờ nha đầu này đang cùng Lan nhi quỳ cắm mặt xuống đất, cơ bản là không có cách nào có thể “liếc mắt đưa tình” với tôi. Chỉ nghe Mai nhi nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bệnh này của nương nương rất kỳ lạ, bắt đầu khoảng năm năm trước, không theo chu kỳ, hàng năm ước chừng sẽ tái phát một hai lần, nhưng lần nào các ngự y cũng đều không tìm nguyên nhân là do đâu, bởi vì thời gian phát tác rất ngắn nên nương nương cũng không quá để ý.”
Nha đầu kia! Bỗng dưng sao lại nói rõ như thế làm gì? Tôi cúi đầu cau mày, không dám nhìn sắc mặt của Duệ nhi, còn Trọng Tôn Hoàng Gia thì… tốt nhất là đừng nhìn.
“Hay lắm.” Ngữ khí của Trọng Tôn Hoàng Gia rất nhẹ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy có một áp lực vô hình đang ép xuống, “Không ngờ trong cung của Trẫm lại nuôi một đám phế vật.” Tôi kinh ngạc, ngẩng phắt đầu nhìn hắn, chỉ thấy khóe miệng của hắn đang hiện lên một nụ cười âm hiểm, “Đã là phế vật, giữ lại cũng chỉ dư thừa, người đâu, đem hết đám phế vật này xuống chém đầu cho Trẫm!”
Tôi lặng đi một khắc mới phát hiện ra “đám phế vật” trong miệng hắn bao gồm cả thị nữ bên người tôi, mắt thấy bọn họ sắp bị thị vệ lôi đi, tôi vội vàng kéo lấy quần áo hắn nói: “Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng bớt giận!” Đùa à, gϊếŧ một ngự y cũng không thành vấn đề, nhưng nếu đem hết người bên cạnh tôi đi chém, tôi làm sao tìm được người làm việc cho tôi nữa chứ!
“Vận nhi đừng lo, Trẫm sẽ ban cho nàng những thị nữ khác tỉ mỉ cẩn thận hơn. Những kẻ này biết rõ thân thể nàng không khỏe mà lại bỏ mặc không quan tâm như vậy, Trẫm thật sự lo lắng khi để chúng tiếp tục ở lại bên cạnh nàng.” Hắn cười, nhưng lại khiến cho trái tim tôi càng thêm giá lạnh.
“Hoàng thượng, thật tình thần thϊếp không có bệnh, chuyện này không thể trách bọn họ được.” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Vấn đề nho nhỏ này xảy ra chỉ là do khí huyết của thần thϊếp không đủ mà thôi, Hoàng thượng cần gì vì thế mà nổi giận?”
“Không đủ khí huyết? Vấn đề nho nhỏ? Ái phi, tội khi quân này cũng không nhỏ đâu!” Trọng Tôn Hoàng Gia nửa cười nửa không nhìn tôi.
Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy kia, tôi đột nhiên hiểu ra ý định của hắn. Tên này, hắn đang muốn mượn cơ hội này để một lần diệt sạch vây cánh bên cạnh tôi đây mà! Nếu như tôi cứ tiếp tục khăng khăng như thế này, liệu hắn có định diệt trừ luôn cả tôi không? Xem ra căn bệnh này của tôi đúng là đã tái phát không đúng lúc chút nào rồi!
“Hoàng thượng, thần thϊếp không dám. Chỉ là, ngự y trong cung đều là những bậc danh y trong nước, nếu ngay cả bọn họ mà cũng không tìm ra vấn đề, vậy thì chỉ có thể nói là… vốn dĩ không hề có vấn đề.” Mỉm cười, tôi không thèm để ý đến sắc mặt âm trầm của hắn, “Thần thϊếp chỉ sợ rằng, cho dù có tìm hết danh y của cả thiên hạ này đến cũng không thể đưa ra lời giải đáp cho vấn đề nho nhỏ này của thần thϊếp đâu. Thế nên, thần thϊếp thấy bọn họ cũng không phải là lũ vô dụng, không biết Hoàng thượng nghĩ như thế nào?”
Hắn cứ như vậy im lặng mà nhìn tôi, tôi cũng cười mà nhìn lại hắn, sau một thoáng, cuối cùng hắn cười, cười to. “Ha ha ha… Được! Vận nhi quả nhiên không phải người thường! Ngay cả một ‘vấn đề nho nhỏ’ cũng thú vị như thế! Ha ha ha…” Hắn vừa cười vừa đứng lên, nhẹ nhàng vung tay, đám người bị thị vệ bắt được hồi phục tự do. Hắn xoay người đi ra ra khỏi đình, nhưng vừa mới bước được một bước thì dừng lại, chỉ chắp tay đứng im mà không xoay người lại, chỉ thản nhiên cất lời như đang tự nói với bản thân: “Đời này kiếp này có thể gặp được một nữ nhân như Vận nhi, đúng là may mắn của Trẫm, nhưng cũng là… bất hạnh.”
Tôi khẽ run lên, mấy chữ cuối cùng hắn nói rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe được.
Xem ra, cuối cùng hắn cũng đã hạ quyết tâm rồi.
Tôi và hắn, mãi mãi vẫn là không có cơ hội.
Một cơn gió lạnh kéo đến, tôi mới giật mình cảm nhận được cơn lạnh thấu xương. Thì ra ở dưới khí thế to lớn của hắn, tôi đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Khẽ thở dài một hơi, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cũng che dấu đi tất cả suy nghĩ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 33