Tay cầm sách thuốc, tôi làm một bộ mặt nghiêm túc ra lệch cho Mai Nhi: “Mai Nhi, ngươi đến thái y viện xem giúp ta có loại thuốc nào tên là Miên tâm thảo hay không?”
“Miên tâm thảo? Dùng để làm gì ạ? Nương nương, tại sao người lại đột nhiên muốn biết về loại thuốc này?” Mai Nhi tò mò nhìn tôi.
“Ta mới đọc trong sách, ở đây nói Miên tâm thảo có thể làm người trúng toàn thân tê liệt, cũng không biết có đúng hay không? Ngươi đi xem thử, nếu có thì mượn một ít về, ta muốn nghiên cứu một chút.”
“Nghiên cứu?” Ánh mắt Mai Nhi sáng long lanh, “Nương nương, người muốn…”
Aizzz… Cô nàng này lại nghĩ ra điều gì rồi? Hạ độc là một trong ba hành vi hạ lưu nhất, bản cung chưa đê tiện đến mức làm điều đó đâu! “Đừng có nghĩ linh tinh nữa, đi nhanh lên!” Cầm sách thuốc gõ cô nàng một cái, phải xóa sạch cái suy nhảm nhí của cô nàng này ngay mới được.
“A! Vâng, nô tì đi ngay.”
Lấy được Miên tâm thảo còn dễ hơn tôi tưởng, loại thuốc này có vẻ như quý giá đối với người khác, nhưng lại không phải thứ gì đáng giá đối với một vị sủng phi, cho nên để lấy lòng tôi, ngự y còn cố ý đưa một gói lớn cho Mai Nhi mang về, tôi nhìn thấy cái gói mà vã cả mồ hôi hột!
“Này, chừng này chắc là đủ rồi ha!” Tôi chỉ chỉ gói thuốc đặt trên bàn, nói với Sở Thiên Ca.
Anh ta nhanh chóng phi đến mở ra, cẩn thận vừa ngửi vừa nhìn chăm chú, cuối cùng còn cầm một nhúm nhét vào miệng, tôi không khỏi có chút lo lắng, có khi nào anh ta sẽ bị tê liệt toàn thân không, lại càng lo lắng lỡ như đúng lúc anh ta không động đậy được mà có người nhìn thấy thì…
“Cảm ơn!” Anh ta chắp tay kiểu ôm quyền, tới trước mặt tôi nói: “Tại hạ phải đi rồi, sau này nếu có việc cần cứ việc giao phó!”
“Này này! Từ từ!” Nhìn anh ta có vẻ đang chuẩn bị ngay lập tức phóng ra ngoài như thế, tôi vội vàng gọi giật lại. Đùa hả?! Nơi này là hoàng cung đấy, hiện giờ còn đang là giữa ban ngày ban mặt, anh ta cứ như thế có thể đi ra ngoài sao? “Ngươi như vậy không ra ngoài được đâu.”
Anh ta khẽ giật mình, lúc này mới nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân: “Vậy…”
“Kiên nhẫn một chút, chờ lát nữa.” Tôi đã suy nghĩ kỹ càng từ trước, bây giờ chỉ phải đợi mà thôi. “Được rồi, ngươi nói nếu ta có việc cần thì có thể tìm ngươi, nhưng trời đất bao la, ta chỉ biết tên của ngươi, lại không biết ngươi trú thân ở đâu, làm sao mà tìm được ngươi?” Tôi đây không muốn nhận lời hứa suông đâu nhé.
Anh ta lại lặng đi một lát, trong ánh mắt hiện lên một tia bối rối: “Xin lỗi, ta đã quá nóng vội rồi. Sau này nếu như cô muốn tìm ta, có thể đến Lạc Dương Vọng xuyên cư, chỉ cần nói với chưởng quầy rằng cô muốn tìm Miên tâm thảo, ta sẽ biết ngay là cô.”
“Ồ, Lạc Dương Vọng xuyên cư hỏi Miên tâm thảo chứ gì, ta nhớ rồi.” Tôi gật gù, bây giờ mới phải nhé, nếu không có gì đáp lại chẳng phải tôi giúp anh ta không công à? “Mà này, có phải là ta yêu cầu ngươi làm gì cũng được phải không?” Tôi tò mò hỏi lại.
“Ta là một sát thủ, không có gì là không thể làm, ngay cả nếu như cô muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho cô.” Anh ta lạnh lùng nói.
Tôi nhướn mày, “Ta không có hứng thú đối với tính mạng của người khác”. Gϊếŧ người có hàng nghìn cách, tôi muốn gϊếŧ người chẳng lẽ còn phải thuê sát thủ hay sao? “Nếu như ta muốn ngươi bảo vệ một người thì sao?” Ví dụ như… Duệ nhi!
“Có thể.” Vẫn lạnh lùng cứng ngắc như vậy, xem ra có đủ cả mười phần tự tin.
“Vậy là tốt rồi” tôi cười, xem ra không cần chờ tới sau này rồi, bây giờ anh có thể báo đáp tôi ngay và luôn: “Ta muốn ngươi đi bảo vệ con trai ta, cho đến khi nó hồi kinh.”
“Con trai cô?”
“Chính xác. Con trai ta chính là Đại hoàng tử Trọng Tôn Cấp Duệ của đương kim Hoàng thượng, bây giờ nó đang ở Định Châu, bốn năm trước nó đã từng bị sát thủ hành thích, mặc dù đã gia tăng thêm người bảo vệ bên cạnh nhưng ta vẫn không thể hoàn toàn an tâm được. Ngươi là một sát thủ, đối với các kiểu ám sát chắc chắn là có nhiều kinh nghiệm, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi nhận mối làm ăn này, bảo vệ Duệ nhi cho ta, cho đến khi nó học thành tài và quay trở lại kinh thành.” Đúng vậy, đây là làm ăn, tôi sẽ không làm việc không có lợi cho tôi.
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Ý của cô là muốn ta làm hộ vệ cho hoàng tử?”
“Không, không phải là hộ vệ, mà là ‘ám vệ’.” “Ám vệ” là loại người luôn ẩn nấp trong bóng tối không cho người khác biết hành tung ấy.
“Được.” Anh ta gật đầu, tuyệt đối không có một chút do dự dài dòng nào.
Tôi cười cười, “Thời gian mặc dù lâu dài, nhưng bảo vệ Duệ nhi không phải là một chuyện không tốt đối với ngươi, so với làm ám vệ thì làm một sát thủ vừa nguy hiểm lại vừa không có tương lai. Ngược lại, sau này khi Duệ nhi hoàn thành việc học hành và hồi cung, chẳng những ngươi có thể có được sự tự do mà hơn thế nữa, nếu như ngươi muốn thì việc có được một chức quan cũng không có gì khó.”
Anh ta không nói gì, dường như chẳng thèm để tâm.
Tôi suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Trở thành sát thủ chắc chắn không phải mong muốn của ngươi đúng không?”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
“Sát thủ và kỹ nữ thật ra rất giống nhau” ánh mắt anh ta lạnh đi, tôi vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Đều có từ rất xa xưa, đều là vì bất đắc dĩ, chỉ khác ở chỗ, kỹ nữ bán thân thể, còn sát thủ bán linh hồn.” Nhớ tới quan điểm của Cổ Long về sát thủ và kỹ nữ, tôi thở dài một hơi: “Nhưng rồi sẽ có một ngày, thân thể sẽ mất đi sinh khí, linh hồn sẽ dần dần lạnh giá, sau đó, chỉ có thể tự diệt vong.”
Ánh mắt anh ta khẽ thay đổi, đồng tử màu đen thẳm nhẹ co rút.
Tôi nhìn vào mắt anh ta nói tiếp: “Cuộc sống như vậy ngươi thật sự muốn tiếp tục sao? Cho dù ngươi có muốn, vậy còn muội muội của ngươi thì sao? Có lần thứ nhất thì cũng sẽ có lần thứ hai, lần này ngươi may mắn gặp được ta, vậy lần sau thì sao? Ngày tháng của sát thủ cũng không dài lâu, chớp mắt một cái đối diện với ngươi có thể chính là máu và cái chết. Bây giờ ta mở cho ngươi một con đường khác, con đường có thể giúp ngươi một lần nữa quay lại làm người bình thường. Đây không phải là thương hại cũng không phải là bố thí, ngươi cần phải dùng năng lực, thậm chí là cả tính mạng của bản thân để đi trên con đường này. Ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi, muốn hay không muốn là tùy ngươi lựa chọn, ta chưa bao giờ ép buộc bất kỳ ai.”
Anh ta cúi đầu không nói lời nào, tôi biết anh ta đang suy nghĩ, việc này đối với anh ta mà nói là một sự hấp dẫn vô cùng lớn. Tôi không muốn một kẻ không hết lòng hết dạ đi bảo vệ Duệ nhi, nhưng nếu như lời nói của tôi khiến cho suy nghĩ của anh ta thay đổi, nhất định anh ta sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ chủ nhân, bởi vì Duệ nhi sẽ trở thành hy vọng duy nhất của anh ta và cô em gái.
“Nương nương, An Phó thống lĩnh cấm vệ quân cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng Lan Nhi thông báo, tôi cười, biết chắc rằng người trước mặt sắp đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn của anh ta đương nhiên sẽ nằm trong dự liệu của tôi.
Quả nhiên, khi anh ta ngẩng đầu, tôi nhìn thấy trong đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng đó, có một loại cảm xúc khác hiện lên, là ánh sáng mang tên “hi vọng”.
“Ta đồng ý.”
“Đi mời một mình An phó thống lĩnh vào đây.” Tôi cười vươn tay về phía anh ta, trong tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, tôi liếc thấy khuôn mặt kinh ngạc của Kỷ Hành khi vừa bước vào cửa.
“Tam ca, huynh lại đây.” Tôi ra hiệu im lặng với Kỷ Hành, đợi đến lúc huynh ấy đi đến trước mặt, tôi mới giới thiệu: “Đây là tam ca của ta, Phó thống lĩnh cấm vệ quân Kỷ Hành; tam ca, đây là ‘Ám vệ’ muội mới thuê cho Duệ nhi, Sở Thiên Ca.”
Hai người gật đầu với nhau, rồi lại hướng ánh mắt về phía tôi.
“Tam ca, muội mời huynh đến đây là muốn nhờ huynh nghĩ cách giúp Sở Thiên Ca rời khỏi cung. Đối với huynh chắc không thành vấn đề chứ?”
Kỷ Hành nheo mắt đánh giá Sở Thiên Ca một hồi rồi nói: “Thích khách đêm hôm qua chính là ngươi đúng không?!” Thật ra chỉ cần nhìn trang phục của Sở Thiên Ca cũng có thể đoán ra được, câu của Kỷ Hành không phải hỏi mà là khẳng định.
Sở Thiên Ca gật đầu, không nói một câu.
“Đúng là số ngươi không tệ, bỗng dưng lại gặp ngay tiểu hồ ly tinh nhà ta.” Tôi hung hăng trợn mắt nhìn Kỷ Hành một cái, huynh nói vậy là có ý gì hả?! “Ấy! Đừng có lườm ta, biệt hiệu đó là gia gia đặt uội đó, muốn lườm thì về lườm gia gia đi.”
Mím môi, tôi không thèm so đo với “anh chàng ngốc” này, “Đừng có ở đó mà khua môi múa mép nữa, huynh nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, hắn còn phải rời khỏi cung sớm để đi cứu người nữa.”
“Không thành vấn đề. Ngươi đến chỗ hòn non bộ ở hậu viện bên kia chờ ta, ta đi tìm cho ngươi một bộ quần áo rồi đưa ngươi rời cung.”
Sở Thiên Ca liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó có bóng hình bay lên rồi vụt biến mất ngoài cửa sổ.
Khinh công thật là lợi hại! Tôi thàm tán thưởng, xem ra là một vụ làm ăn lời to rồi, có điều… giờ tôi mới nhớ ra là hình như tôi còn chưa kịp nhìn qua “bộ mặt thật” của anh ta thì phải?