- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 20
Gian Phi
Chương 20
Diệp Thịnh Mân không để cho tôi chờ lâu, khi ông ta và Văn Sênh đi đến trước cửa phòng chúng tôi thì tôi cũng vừa mới đặt chén trà thứ ba của buổi sáng hôm nay xuống.
“Diệp tiên sinh đại giá, tại hạ không tiếp đón từ xa, thứ lỗi thứ lỗi.” Trọng Tôn Hoàng Gia luôn luôn kiêu ngạo không đặt thiên hạ ở trong mắt tự nhiên lại còn nhanh chân hơn tôi đứng lên trước, trong ánh mắt nhìn Diệp Thịnh Mân quả thật là sự tôn kính phát ra từ nội tâm, điều này càng làm tôi khẳng định sự lựa chọn của mình là đúng, cũng như càng thêm giữ vững quyết tâm.
Trọng Tôn Hoàng Gia cũng đã đứng lên, đương nhiên tôi và tam ca cũng sẽ không thể ngồi tiếp, thế nên cùng nhau đứng lên hành lễ vấn an Diệp Thịnh Mân.
Diệp Thịnh Mân khoát tay, đi thẳng vào chủ đề: “Những thứ này do ai viết?” Ông ta vung tay phải lên, trong tay đang cầm một quyển trục được trang trí thanh nhã.
Trọng Tôn Hoàng Gia nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười: “Diệp tiên sinh trước hết mời vào bên trong ngồi đã.”
Đôi mắt chất chứa trí tuệ của Diệp Thịnh Mân đảo qua, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi giống như muốn xuyên thấu qua người tôi vậy, một lát sau lão vuốt râu mỉm cười vừa gật đầu vừa ngồi xuống.
Ngồi xuống theo Trọng Tôn Hoàng Gia, tôi tinh tế đánh giá vị Đại nho trước mắt, người có thể khiến cho Trọng Tôn Hoàng Gia buông xuống kiêu ngạo cả một đời. Rõ ràng là đã ngoài năm mươi nhưng bề ngoài chỉ khoảng ba, bốn mươi tuổi, râu dài tóc muối tiêu đi cùng một khuôn mặt hết sức bình thường nhưng trên khuôn mặt đó lại gắn thêm một đôi mắt sáng ngời như sao, trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự thâm trầm cơ trí. Đôi mắt tinh anh như vậy đáng lẽ ra sẽ không thuộc về một lão già năm mươi tuổi, nhưng cái vẻ tang thương đã nhìn qua thế sự vật đổi sao dời trong đáy mắt như thế này thì tuyệt đối không thể thuộc về một con người trẻ tuổi chưa trải qua sóng gió được.
“Đây thật sự là một người khôn ngoan.” Tôi thầm nghĩ.
“Tôn phu nhân” Diệp Thịnh Mân nhìn tôi, ngữ khí ôn hòa, “Chẳng hay những thứ ghi chép trong quyển trục này là do chính tay phu nhân viết?”
Tôi phục hồi tinh thần nhìn về phía quyển trục trong tay lão, gật đầu nói: “Đây là thϊếp thân trong lúc vô tình có được, lâu nay đã nghe tiếng tiên sinh học thức uyên bác, vì vậy cố ý mang đến mong tiên sinh chỉ giáo.”
Đối với Diệp Thịnh Mân, trong tay tôi có rất nhiều tư liệu, nhưng điều thú vị lại chính là một vài đánh giá qua đồn đãi ngoài phố, trong đó một cái nói: “Rất khó nói là Diệp Thịnh Mân đặc biệt am hiểu về cái gì bởi vì rất hiếm có thứ mà ông ta không biết.” Chỉ nhờ một câu nói như vậy, tôi liền nảy ra ý tưởng để thỉnh giáo “học vấn phong phú” của Diệp Thịnh Mân, cũng như giúp cho đại danh của ông ta càng thêm nổi tiếng.
“Không dám chỉ giáo, Diệp mỗ còn muốn thỉnh giáo phu nhân, những điều trong quyển trục này vốn là xuất phát từ người phương nào?”
“Không biết.” Tôi thản nhiên nói, biết cũng không thể nói cho ông, nói cho ông rồi ông cũng không biết, ha!
Ông ta nhíu mày, lấy lại vẻ lạnh nhạt như cũ: “Nếu phu nhân cũng không biết, như vậy Diệp mỗ cũng không còn gì muốn nói nữa, cáo từ.” Cứ nhìn ông ta là biết, những thứ viết trong quyển trục mặc dù có thể hấp dẫn ông ta nhưng chỉ đúng với người viết ra nó kìa, mà tôi, chỉ e rằng còn chưa đủ tư cách.
Nhìn ông ta đứng lên đi về phía cửa, tôi không nhanh không chậm nói: “Tuy rằng thϊếp thân cũng không biết xuất phát từ tay người phương nào, nhưng thϊếp thân lại có một vài quan điểm đối với những điều này, không biết tiên sinh có nguyện nghe thϊếp thân đánh giá một hai?”
Ông ta ngẩn ra, xoay người lại, đôi mắt liền hiện lên tia sáng kì dị: “Người thấy thế nào?”
“Tiên sinh nếu không ngại mời ngồi xuống trước?” Tôi nháy mắt ra hiệu với Mai Nhi, cô nàng mới đưa ra một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, tôi nhận lấy rồi mở ra ngó qua một chút, sau đó đưa cho Diệp Thịnh Mân: “Mời tiên sinh xem qua.”
Diệp Thịnh Mân nhận lấy lập tức đọc ngay, đầu tiên sắc mặt của ông ta kinh ngạc, rồi sau đó vui mừng, trong đó mang theo cả sự khó hiểu, lại hàm chứa cả rung động, trong chốc lát thần sắc thay đổi mấy lần, thấy vậy trong lòng tôi cười mãi không thôi. Ông ta đọc lại đến lần thứ hai rồi mới buông trang giấy thở dài một tiếng: “Phu nhân tài năng ngút trời, Diệp mỗ bái phục!”
Lời vừa nói ra, chẳng những Văn Sênh mà ngay cả Trọng Tôn Hoàng Gia cũng mang một vẻ mặt không ngờ đến, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự kinh ngạc và hoài nghi. Lần này thì to chuyện rồi, tôi thầm cười khổ nhìn về phía Diệp Thịnh Mân: “Tiên sinh quá khen, thật ra đây chỉ là nhận định chủ quan của riêng thϊếp thân, cũng không biết có chính xác hay không, không biết tiên sinh có đồng ý chỉ bảo thêm?”
Diệp Thịnh Mân khẽ trầm ngâm rồi quả quyết nói: “Bây giờ Diệp mỗ còn không dám nói gì cả, nếu phu nhân không ngại, Diệp mỗ muốn mời phu nhân lưu lại vài ngày trong nhà Diệp mỗ, đợi Diệp mỗ nghiên cứu thật kỹ càng rồi sẽ cùng thảo luận với phu nhân, không biết ý phu nhân thế nào?”
Tôi nghe xong vui không để đâu cho hết, ông ta lại trực tiếp mời tôi đến ở nhà ông ta, đây có thể nói là cái lợi vô cùng lớn cho việc tiếp tục kế hoạch thuyết phục của tôi! Có điều… tôi có chút do dự nhìn Trọng Tôn Hoàng Gia rồi lại nhìn Diệp Thịnh Mân, hi vọng ông ta hiểu ý mà mời cả Trọng Tôn Hoàng Gia cùng đến, không ngờ ông ta lại chỉ lo cúi đầu nghiên cứu, hoàn toàn không nhìn thấy được ám chỉ của tôi. Như thế này thì hay rồi, nếu như chọc Trọng Tôn Hoàng Gia mất hứng, tôi sẽ gặp phiền toái lớn.
“Vận nhi nàng nên đi đi.” Không ngờ rằng Trọng Tôn Hoàng Gia bỗng dưng lại nói thay tôi, mà lại còn đồng ý nữa chứ.
“Nhưng…” Đừng nói là hắn đang cố ý nói nói ngược nha?
“Thịnh tình khoản đãi của Diệp tiên sinh chính là việc vô cùng tốt mà người khác muốn cũng không có được, nàng không nên do dự.” Từ khi nào mà hắn trở nên thấu tình đạt lý như vậy, sẵn sàng chịu thiệt ình để nhường nhịn chuyện tốt cho người khác?
“Vậy còn người…” Ta nào dám để ngươi một mình a!
“Ha ha… Là Diệp mỗ hồ đồ rồi! Tôn phu nhân đến, Tôn công tử đương nhiên là phải theo bầu bạn rồi, cùng nhau đến cùng nhau đến, ha ha…” Đổ mồ hôi… lão già Diệp Thịnh Mân này sao đột nhiên tỉnh ra vậy? Hay là vừa rồi ông ta giả bộ? Tôi vô cùng hoài nghi đấy…
“Vận nhi, bây giờ đã nên ‘lật bài’ chưa?” Trọng Tôn Hoàng Gia ung dung thong thả tựa vào ghế hưởng thụ sự “hầu hạ” của tôi, hắn híp mắt lại, trong giọng nói tràn ngập mùi vị so đo.
“Vâng ──” đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi, tôi cũng đã có chuẩn bị, đưa cho hắn một cái hộp gỗ giống như cái đã đưa cho Diệp Thịnh Mân, tôi tiếp tục nghiệp lớn ─ massage cho hắn.
“Hửm?” Mở quyển trục trong hộp ra, nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, tôi không khỏi thở dài trong lòng, thật không biết làm như vậy là phúc hay họa.
Trong quyển trục thật ra không có viết gì nhiều, đầu đề viết là “Tam thập lục kế”, sau đó là tên của ba mươi sáu kế, vốn là chỉ vẻn vẹn có vài chữ rất bình thường, nhưng đặt trong tay những người biết “định giá hàng” như bọn họ, đảm bảo rằng đó chính là “thiên thư” gây chấn động.
Lúc đầu, thời điểm nghĩ ra chiêu này tôi cũng không đoán trước được Trọng Tôn Hoàng Gia cũng sẽ cùng đến đây, chỉ nghĩ là muốn có cơ hội thuyết phục Diệp Thịnh Mân thì phải khiến cho ông ta nể phục tôi sau đó suy xét mà đáp ứng thỉnh cầu, nhưng Diệp Thịnh Mân là một kì tài trong thiên hạ không gì là không biết, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ kỳ mưu diệu kế rung động cổ kim và cả thế giới này, tôi thật đúng là không có cái gì khác có thể đả động được đến ông ta. Bỗng dưng Trọng Tôn Hoàng Gia nhúng tay vào làm gia tăng rủi ro, thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng trong lòng hắn phải chăng sẽ vì điều này mà có thể sẽ động sát tâm đối với tôi!
“Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra…” Trọng Tôn Hoàng Gia đưa ngón tay cẩn thận di chuyển theo từng con chữ trên quyển trục, thần sắc thâm sâu trầm tĩnh, khiến tôi đột nhiên cảm nhận được áp lực không biết từ đâu đè xuống.”Vận nhi, nàng đúng là thâm tàng bất lộ!”
Tôi run lên, tay cũng ngừng lại, lời hắn nói ẩn ý quá sâu, tôi nghe không hiểu được, mà đây đúng là điều đáng sợ nhất.
“A! Ha ha…” Hắn đột nhiên cười to, nhưng tôi lại không cảm thấy được thả lỏng, ngược lại thần kinh càng căng cứng. “Cũng tốt, như vậy cũng tốt! Vận nhi có năng lực thế này, cũng là may mắn của Thiên Phách hoàng triều ta, ha ha…”
Bỗng nhiên, áp lực vô hình trong không khí biến mất mà không hề báo trước, tôi lặng lẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện sau lưng đã ướt đẫm. Khí thế mạnh quá, chẳng lẽ đây là cái khí thế của đế vương? Khí thế của kẻ mạnh chân chính là to lớn khủng khϊếp như thế, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lần đầu tiên trong đầu tôi bắt đầu nảy sinh ý niệm rời xa hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 20