Trọng Tôn Hoàng Gia đích thực là một nam nhân khôn khéo đến đáng sợ, không những rất am hiểu phải làm đế vương như thế nào mà còn vô cùng thành thạo việc khống chế hậu cung trong lòng bàn tay. Ngay khi mọi người cho rằng tôi sẽ trở thành độc sủng hậu cung, còn Đức phi vĩnh viễn sẽ không có ngày hoành hành được nữa, thì hắn lại tặng cho tôi một ‘bất ngờ’ vô cùng lớn.
“Nương nương, không hay rồi!” Mai Nhi tức giận thở phì phì bước vào, phong thái ưu nhã ung dung vất vả lắm mới luyện được lúc này đã không còn sót lại chút gì, trên khuôn mặt đỏ bừng mang đầy bất mãn và phẫn nộ, xem ra là có chuyện ‘thú vị’ rồi đây. “Nương nương! Đức phi… không phải, là Tiêu chiêu nghi, cô ta, cô ta mang thai rồi!”
Chậc chậc! Tôi không biết nên tán thưởng vị đế vương thông minh giảo hoạt kia thế nào, không ngờ tới ngay cả chiêu này mà cũng dùng tới, thật sự là ‘cam bái hạ kiến’ (tâm phục khẩu phục mà thua) nha.
“Nương nương?” Mai Nhi e dè lay lay tay tôi, tôi nhàn nhạt nói: “Chọn một đôi vòng ngọc nhỏ đem qua chúc mừng, còn lại đừng nhiều lời.”
“Chuyện này… Vâng thưa nương nương.”
Nhìn hoa tuyết bay vần vũ trong gió, tôi không nhịn được cong môi cười. Trọng Tôn Hoàng Gia, qủa nhiên là ngươi cố ý, cái gì mà hoàng đế vô sinh chứ, là ngươi cố ý bày trò thôi! Để thế lực cân đối tình nguyện chấp nhận tạm thời không có hậu duệ, ngay cả con cái cũng đem ra làm lợi thế, thật đúng là một kẻ tâm can lạnh lẽo!
‘Hiện tại ngươi khiến cô ta có thai, có phải ý muốn bảo ngươi có cảnh giác đối với ta? Có điều. Ngươi để cho ta làm người đầu tiên mang thai, cũng chứng minh ta ở trong lòng ngươi có chút trọng lượng, chỉ bằng điều này, ta chấp nhận chơi với ngươi một trận thật vui vẻ vậy.’
Được rồi, còn Băng Thiến Ảnh, có người nói mấy ngày gần đây Trọng Tôn Hoàng Gia liên tục sủng hạnh cô ta, xem chừng bên đó cũng sắp có tin vui báo tới đây! Chỉ vì một mình tôi, hắn lại một lần nữa kéo Đức Phi lên, chỉ không biết hắn sẽ phong Băng Thiến Ảnh thành cái gì phi đây? Là Huệ? Hay là Hiền? Hay trực tiếp phong hậu luôn?
Trò chơi này càng ngày càng thú vị! Thực sự là mong chờ nha!
Quả nhiên sự tình không nằm ngoài dự đoán của tôi, sau khi Tiêu Ngọc Dung có thai, từ phía Băng Thiến Ảnh cũng truyền ra tin vui, còn ngoài dự liệu của tôi là, còn một nữ tử nữa được phong làm Tiệp dư – Hạ Tịch – cũng được chuẩn đoán là đã có hỉ mạch. Bây giờ thì vui rồi, cả hậu cung lập tức náo nhiệt cả lên, chủ đề bàn tán của mọi người đều xoay quanh ba nữ tử may mắn này, đặc biệt là một màn “hàm ngư phiên thân” (- cá chép hóa rồng, lật ngược thế cờ) của Tiêu Ngọc Dung đã tạo ra một sắc thái kì bí vô cùng cho câu chuyện. Mà Tây Duệ cung của tôi cũng không thể tránh khỏi rơi vào không khí tịch mịch chưa từng có trong sự sợ hãi của mọi người, về phần lời đồn tôi bị “thất sủng” thì càng lan truyền khắp nơi một cách không ngừng nghỉ.
Không để tâm đến sự nôn nóng của đám người Mai Nhi, tôi vẫn tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, lúc này có thể thấy rõ tâm tư của những người bên cạnh, ai trung ai phản đều có thể dễ dàng nhìn ra được chân tướng, cơ hội lớn như vậy làm sao tôi có thể bỏ qua chứ?
Thời gian trôi qua, Tiêu Ngọc Dung, Băng Thiến Ảnh, và Hạ Tịch lần lượt sinh hạ hài tử, trong đó ngoài Hạ Tịch sinh con gái, hai người còn lại đều sinh hoàng tử. Trọng Tôn Hoàng Gia long nhan vô cùng phấn khởi, tứ danh cho ba hài tử lần lượt là Cấp Thụy, Cấp Hạo và Ngọc Trinh, cũng như phong cho Tiêu Ngọc Dung lên Đức phi, Băng Thiến Ảnh lên Tu Nghi, Hạ Tịch lên Sung nghi.
Đến lúc này, hậu cung lớn như vậy, từ trước đến giờ vẫn là tình thế tôi cùng với Đức phi nhị phân thiên hạ, hiện giờ lại mơ hồ xuất hiện thế chân vạc.
Tin tức truyền đến, bởi vì sự trầm mặc của tôi mà trong vòng một năm trở lại đây là lần thứ hai Tây Duệ cung lại rung động. Có điều nhờ khoảng thời gian này mà những kẻ trong lòng có tà ý đều bị “thanh lý” cả rồi, lúc này đây mọi người chỉ đơn thuần là bất an, cũng không có vấn đề gì ảnh hưởng hoặc có thêm lời đồn đãi phát sinh.
Một tay cầm sách dạy đánh cờ, một tay cầm quân cờ bằng bạch ngọc, thời gian dài ở trong trạng thái tu thân dưỡng tính khiến trong lòng tôi có một cảm giác an nhàn hòa nhã không miêu tả được. Đối mặt với một tôi hờ hững như vậy, có đôi lúc Trọng Tôn Hoàng Gia cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, phảng phất giống như đột nhiên không nhận ra tôi vậy.
Có điều tôi biết thừa, thần sắc đó của hắn cũng chỉ là trong chốc lát. Bởi vì nghi ngờ Trọng Tôn Hoàng Gia dành cho tôi, nên tôi phải đè xuống tất cả ham muốn nho nhỏ mà yên lặng một thời gian, nhưng lúc phong vân nổi lên cũng là lần tiếp theo tôi ra tay. Dù sao tôi vẫn là một nữ nhân không chịu nổi cuộc sống nhàm chán mà! Haha.
“Mai Nhi.” Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Mai Nhi cuối cùng cũng đã học được cách che giấu đi cảm xúc của mình, “Đi thỉnh chỉ xuất cung, ta phải hồi gia một chuyến.”
Bên trong Kỷ phủ, ngồi ngay ngắn một cách an nhiên chính là những người có quyền uy nhất trong Kỷ gia, ngoại trừ người thân của tôi còn có Nhị thúc Kỷ Vân Phong và Tam thúc Kỷ Vân Khôn.
“Vận nhi muốn bái sư cho Duệ nhi sao? Vì sao? Là ý của Hoàng thượng?”
“Không phải.” Tôi bưng tách trà lên, nhè nhẹ lắc lư, “Hoàng thượng cũng không biết việc này.” Nhị thúc nhíu mày không ủng hộ nói: “Nếu không phải ý của Hoàng thượng, vậy Vận nhi không nên tự quyết định.”
Tôi cũng không giải thích, dù sao thì trong mắt bọn họ, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ vô tri vô thức, có làm điều gì thì cũng đương nhiên đều là không đúng, tôi chỉ khẽ gật đầu đáp, “Vâng, Vận nhi đã lỗ mãng rồi.” Tôi đã vô ý nhiều lời trước mặt bọn họ, trên thực tế, lần này tôi về cũng chỉ muốn bàn bạc với gia gia và phụ thân một chút, Nhị thúc và Tam thúc có mặt ở đây là ngoài dự liệu của tôi. Sau đó, hai người đó cũng không để ý đến tôi nữa, chỉ một mạch nói vài chuyện trên quan trường với gia gia, đơn giản là mấy chuyện linh tinh liên quan đến thăng chức cùng với vướng mắc ảnh hưởng đến lợi ích, thỉnh thoảng cũng liên lụy đến vài người.
Tôi không nói một lời, lẳng lặng ngồi im một chỗ, thỉnh thoảng uống ngụm nước trà, ăn chút bánh trái. Một lúc lâu sau, cuối cùng gia gia cũng tống cổ được bọn họ đi, quay đầu lại nhìn tôi lộ ra một nụ cười tán thưởng: “Vận nhi có điều gì muốn nói?”
“Hai việc,” tôi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, “Thứ nhất là về thế lực của Kỷ gia trong triều, Vận nhi cho rằng đây là thời gian thu mình lại, nếu được, cũng nên giảm đi một chút.”
Mặt phụ thân biến sắc, “Vận nhi? Con…” Gia gia xua tay ngăn ông ấy nói tiếp, quay qua hỏi tôi: “Tại sao?”
“Cây to đón gió lớn, công cao chấn chủ (- công lao quá lớn, nắm nhiều quyền lực, uy hϊếp đến địa vị của chủ tử mà dẫn đến bị nghi ngờ), mặc dù thế lực cực lớn có thể đảm bảo ột thời vinh hoa, nhưng nếu dẫn đến sự nghi kị của quân vương cũng chỉ e rằng sẽ dẫn đến họa diệt tộc.” Nhíu nhíu máy, tôi nói tiếp: “Vừa nghe Nhị thúc và Tam thúc nói, những năm gần đây trong triều đình, cho dù là chính sách hay người của ta cả ở ngoài sáng trong tối đều bị công kích, Vận nhi to gan khẳng định đây là do Hoàng thượng bày mưu tính kế, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng đã nổi lên cảnh giác đối với Kỷ gia, trừ khi là chúng ta thật sự có tâm ‘mưu triều soán vị’, bằng không nếu tiếp tục như hiện nay, vị thế của Kỷ gia sẽ càng ngày càng không ổn.”
Sắc mặt của phụ thân đầu tiên là trầm xuống, khi nghe đến bốn chữ “mưu triều soán vị” thì không khỏi biến sắc, đôi mắt cũng lo lắng nhìn quanh bốn phía, rất sợ bị ai đó nghe được lời nói đại nghịch bất đạo này của tôi mà nhận lấy họa diệt tộc. Sắc mặt của gia gia cũng thâm trầm, giữa trán không hề che giấu nét ưu tư.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, tôi nói tiếp: “Kỳ thật Vận nhi nghĩ nếu không có gì trở ngại nên đào tạo một ít ‘thế lực trung gian’, như vậy về sau sẽ tốt hơn cho chúng ta.”
“Thế lực trung gian?” Lông mày của gia gia nhướng lên, trong mắt chợt ánh lên tia sáng.
“Giả sử ngồi vào vị trí đối phương mà suy nghĩ một chút, nếu gia gia muốn đối phó với Kỷ gia thì khả năng lớn nhất sẽ chọn người nào làm đao phủ?”
“Đương nhiên là người của Tiêu gia!” Người trả lời không phải gia gia mà là cha tôi. Tôi cười nhẹ, nhìn về phía gia gia.
Hai hàng lông mày của Kỷ lão gia tử liền nhướng lên một cái, không thèm để ý đến vẻ mặt mơ hồ của phụ thân mà cười ha ha: “Ha ha ha… Giỏi! Khá lắm Vận nhi! Tiếp nào, nói ta nghe thử chuyện thứ hai của con đi!” Quả không hổ danh là hồ ly tinh lão luyện, nếu không vì bị quyền thế một thời che mắt, chắc lão đã sớm nghĩ ra rồi!
Mím nhẹ môi, tôi lạnh lùng nói: “Con muốn tìm cho Duệ nhi một sư phụ tốt nhất.” Không phải vì chính bản thân tôi, Duệ nhi sinh ra đã là hoàng tử, cho dù tôi và nó có muốn hay không thì sau này đều nhất định sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nếu đã tránh không khỏi, thì cứ đón nhận đi! Mà một vị sư phụ tốt có thể dạy dỗ bản lĩnh cho nó chính là tiền vốn lớn nhất mà thằng bé có được, “Trong lòng Vận nhi có dự định gì sao?”. “Con muốn một nhà thông thái, cho dù ông ta thuộc bất cứ phe phái hay thế lực nào, một vị đế sư đủ giỏi để có thể dạy Duệ nhi trở thành thiên cổ nhất đế!”
Gia gia toàn thân chấn động, đôi mắt nhìn tôi khẽ lấp lánh, tôi bình tĩnh nhìn lại ông, một lúc sau, ông lấy lại vẻ an nhiên, đôi mắt trở nên thâm trầm như nước, “Hiện nay có thể được coi là nhà thông thái chân chính chỉ có một, có điều năm đó ngay cả tiên hoàng cũng không mời được hắn, con có nắm chắc thành công không?”
Tôi nhướng mày, “Ông ta là ai?”