- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 12
Gian Phi
Chương 12
Sắp đặt ổn thỏa mọi thứ, tôi quay lại cuộc sống an nhàn tĩnh tâm dưỡng thai. Có điều nghe nói Trọng Tôn Hoàng Gia đang chuẩn bị tuyển phi nữa rồi, xem ra hậu cung là nơi vĩnh viễn không được bình yên.
“Nương nương, bên nhà của người mang đồ tới.” Lan Nhi đánh thức tôi đang nằm mơ mơ màng màng trên ghế.
“Hử?” Tôi mở to mắt, vẫn còn đang lơ mơ trong giấc ngủ, “Đồ gì vậy?”
“Dạ, không rõ lắm, có điều nhắn là thứ nương nương muốn.”
Tôi muốn? Chẳng lẽ… “Mau đưa vào đây.” Không thể nào tin được? Không ngờ hiệu suất làm việc tốt như vậy?
Nghi vấn của tôi nhanh chóng được giải đáp, nhìn thấy một giỏ trái cây màu đen cùng với đống dưa gang vỏ sần sùi vàng ươm, tôi không khỏi cảm thán thêm lần nữa “quyền lực” thật sự là một thứ tốt.
“Nương nương, những thứ này… chẳng lẽ chính là măng cụt và dưa gang người nói lần trước?” Mai Nhi cũng đi tới, phía sau còn có một đám cung nữ thái giám đi theo giúp vui.
Tôi gật gật đầu, thuận tay cầm lấy một quả măng cụt lên cẩn thận bóc vỏ để lộ ra thịt quả trắng tinh bên trong, cho vào trong miệng cảm nhận hương vị thanh khiết của nó, thật là nhớ mà!
“Các ngươi cũng nếm thử đi”, tôi bảo với đám người đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh: “Đúng rồi, chọn một ít đem dâng lên cho hoàng thượng đi, nhớ dặn kĩ đại tổng quản là lúc bỏ vỏ măng cụt phải cẩn thận, đừng để vỏ hoặc nhựa trên vỏ dính vào thịt quả, còn dưa gang thì phải gọt bỏ vỏ ngoài, bỏ ruột, nếu trước đó ngâm vào nước lạnh một lát thì hương vị sẽ ngon hơn.”
“Vâng.” Mai Nhi lĩnh mệnh rời đi, những người khác thì sau khi được tôi mở lời đã bắt đầu lần đầu tiên trong cuộc đời được “thưởng thức món ngon”.
Thật ra tôi chỉ nghĩ là thuận tiện thì lấy lòng hắn một chút, nhưng không ngờ một chuyến dâng tặng này lại rước hắn đến.
Ngày hôm sau vừa rời giường không bao lâu, đã nghe bên ngoài hô to: “Hoàng thượng giá lâm”, tôi hoảng hồn, tại sao hắn lại đến chứ? Đáng tiếc là không có thời gian để tôi nghi ngờ, theo tiếng bước chân ngày càng gần, tôi càng bối rối không biết trốn vào chỗ nào, cuối cùng đành phải một lần nữa trèo lại lên giường, luống cuống tay chân buông sa trướng xuống.
Mới vừa chuẩn bị xong, thì thân ảnh Trọng Tôn Hoàng Gia liền xuất hiện tại cửa phòng.
“Vận nhi?” Hình như hắn không nghĩ tới là tôi vẫn còn chưa rời giường, hắn sửng sốt một chút mới bước vào.
Mắt thấy hắn chuẩn bị vén rèm trướng lên, tôi vội vàng nói: “Hoàng thượng! Người không tuân thủ ước định!”
Tay hắn khựng lại giữa không trung, “Vận nhi, trẫm chỉ là…”
“Quân vô hí ngôn mà!” Sợ hắn quê mặt, tôi đành phải hy sinh một chút, làm nũng với hắn.
“Nàng…” Hắn thở dài một hơi, buông tay xuống, “Nàng cứ như thế mà không muốn gặp trẫm!”
Hắn đây là đang làm nũng sao? Tôi nghi hoặc nhìn qua, đáng tiếc là cách một lớp sa trướng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, “Hoàng thượng nói quá lời, thần thϊếp chỉ là không muốn để hoàng thượng nhìn thấy thần thϊếp hiện giờ.”
“Hừ! Thật là không công bằng!” Hắn hừ nhẹ ngồi vào chiếc ghế đối diện lớp rèm, “Trái cây hôm qua nàng cho người đưa đến là ở đâu mà có?”
“A! Là thần thϊếp nhờ phụ thân tìm, hoàng thượng cảm thấy như thế nào?” Không ngờ Trọng Tôn Hoàng Gia lại còn có cái kiểu giận dỗi như con nít vậy, thật là đáng yêu!
“Ừ, không tệ, rất ngon.” Trọng Tôn Hoàng Gia cười nói: “Trẫm không nghĩ là Vận nhi ngay cả những thứ này cũng biết.”
“Thần thϊếp chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy trong sách thôi.” Tôi cũng cười, “Hoàng thượng gần đây có vẻ khá là nhàn nhã thong dong.”
“Nhàn nhã? Hừ!” Trọng Tôn Hoàng Gia bực mình hừ nhẹ, “Một hậu cung nho nhỏ cũng đủ thứ chuyện như vậy, xem ra trẫm cần phải tìm người đến trông nom cai quản mọi thứ cho đàng hoàng.”
Trực giác cho thấy ánh mắt hắn đang chiếu vào tôi, tôi cười khan nói: “Việc này dù sao cũng vẫn là do hoàng thượng quyết định, thần thϊếp sẽ không lắm miệng.” Hắn muốn như thế nào là chuyện của hắn, tóm lại đừng có dính đến tôi là tốt rồi.
“Vận nhi sẽ nguyện vì trẫm mà quản lý?” Ô! Cái người này, lại dò xét thử lòng tôi trực tiếp rõ ràng như thế! Nham hiểm! “Hoàng thượng nói đùa, thần thϊếp ngay cả một Tây Duệ cung còn trông nom chưa xong, huống chi là một hậu cung lớn như vậy, thỉnh hoàng thượng tìm một người tài đức sáng suốt khác đi.”
“A! Vận nhi, nàng từ khi nào mà trở nên khiêm tốn như vậy?” Hắn cười chọc ghẹo, “Chuyện này để sau này nói tiếp, có điều bây giờ có một việc trẫm định giao cho nàng xử lý.”
“Chuyện gì?” Người này bộ dạng dường như đang âm mưu gì đó, trước hết tôi vẫn cần phải cẩn thận.
Hắn tung ra hai chữ hai chữ nhẹ như mây trôi gió thoảng: “Tuyển tú.”
…
“Hoàng thượng…” Trong chốc lát tôi không phản ứng nổi.
“Không cần nhiều lời, trẫm biết nàng hiện giờ không thích hợp làm việc vất vả, có điều trẫm chỉ yêu cầu nàng giúp trẫm tuyển người, những chuyện lặt ặt đều đã có Cao Tiến Bảo phụ trách rồi.”
“Hoàng thượng không sợ thần thϊếp chọn cho hoàng thượng những người xấu xí sao?”
“Ai da! Có thể được tuyển tiến cung cho dù có kém một chút thì cũng không đến nỗi xấu xí được! Hơn nữa nếu thật sự là như vậy thì trẫm chỉ có thể thất vọng về thẩm mĩ của Vận nhi thôi.”
Nghiến răng. “… Thần thϊếp lĩnh chỉ.”
Nhìn bóng lưng đắc ý của Trọng Tôn Hoàng Gia, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ đến việc… hành thích vua!
“Chúc mừng nương nương!”
Sau khi Trọng Tôn Hoàng Gia đi, người đầu tiên chúc mừng tôi ─ Lan Nhi ─ lãnh đủ.
“Mừng cái đầu ngươi á?! Hắn ăn no rửng mỡ không có việc gì làm ngươi cũng ủng hộ hắn hả? Đây là hắn đang cố ý sắp đặt cho ta! Có hiểu sắp đặt là như thế nào hay không hả? Đi! Đem ‘cung giới’ chép mười lần cho ta!” Tôi giận! Tên ngốc này! Tên khốn này! Tên khốn kiếp aaaaaa!…
Không thèm để ý Lan Nhi mặt mày kinh hoàng dập đầu thỉnh tội, tôi phất tay đuổi nàng đi, quay qua bảo Mai Nhi: “Đi cắt một quả dưa gang đem đến đây!” Tôi muốn ăn ăn ăn! Ăn chết hắn!
“Nương nương…” Một lúc lâu sau, Mai Nhi mới sợ hãi mở miệng.
“Chuyện gì?” Thật ra tôi đã giận đến nỗi cái gì cũng ăn không vô rồi, tôi chủ yếu là cố ý làm khó người khác, làm khó đám cung nữ thái giám xui xẻo bên cạnh bị tôi giận chó đánh mèo thôi.
“Nương nương… Nô tì… Nô tì ăn không vô rồi.” Ợ một cái, Mai Nhi não nề nhìn nửa quả dưa gang còn lại.
Khoát tay, “Thôi.” Ôi, mặc dù “hành hạ” người khác rất là sảng khoải, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy ai oán! Cái tên Trọng Tôn Hoàng Gia này rõ ràng là muốn thử tôi, đúng là một chuyện không tốt, có lẽ đây là vận mệnh bị lạnh nhạt đang chờ đợi tôi, làm sao mới có thể bảo vệ địa vị hiện giờ của tôi đây? Thật phiền não a ──
Mặc kệ là tôi bằng lòng hay không bằng lòng, việc tuyển tú cũng đã bắt đầu rồi.
Cũng may là hết thảy đều có Cao công công phụ trách quản lý, tôi quả thật đúng như Trọng Tôn Hoàng nói, chỉ phụ trách nhìn, cũng không phải làm nhiều việc lắm.
Tuy nhiên hiện giờ những cô gái được tuyển vào đều có tố chất rất cao, lấy tiêu chuẩn thẩm mỹ hay soi mói của tôi mà nhìn, cũng có vài cá nhân được coi là “tuyệt sắc”! Điều này không khỏi khiến tôi cảm thấy vô cùng… hưng phấn.
“Nương nương, tại sao người còn cười được như vậy?” Mai Nhi đang đứng cùng ở phía sau bình phong khó hiểu nhìn tôi, trên mặt là ‘trăm mối sầu lo’.
“Vì cái gì mà lại không cười?” Có đối thủ mới có cạnh tranh, có cạnh tranh mới có tiến bộ, tôi không cười chẳng lẽ lại khóc?
“Nương nương, mấy người kia là uy hϊếp lớn đó! Nô tì nghĩ, nếu hoàng thượng đã để cho người nhúng tay vào việc này, chúng ta có thể…” Trên mặt cô nàng hiện lên vẻ tàn nhẫn, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
Tôi cười, nha đầu này rốt cuộc vẫn còn non nớt lắm, nếu Trọng Tôn Hoàng Gia đã yên tâm cho tôi nhúng tay vào nghĩa là phía sau đã có sắp xếp, nếu tôi thật sự làm như vậy, e rằng mới là không ổn! Huống chi cho dù tôi có thể làm sạch sẽ gọn gàng đi chăng nữa, chẳng phải là tôi sẽ mất đi rất nhiều trò vui sao?
Nhìn thấy tôi có vẻ không đồng ý, Mai Nhi có chút sốt ruột: “Nương nương!”
“Yên tâm yên tâm! Chỉ bằng mấy người họ không thể làm gì được ta đâu.” Vỗ vỗ đầu cô nàng cho có lệ, tôi nhìn hai cô gái chói sáng nhất ở giữa sân, trong lòng lại bắt đầu có tính toán mới.
“Mai Nhi, có nhìn thấy hai người kia không? Là người mặc quần áo màu mơ chín và người mặc quần áo màu vàng.” Tôi chỉ đến mục tiêu mới vừa định.
“Dạ, quần áo màu mơ chín tên là Băng Thiến Ảnh, quần áo màu vàng là An Phỉ Vũ. Nương nương, có chuyện gì sao?”
“Thu thập tư liệu của hai cô gái ấy cho ta, sau đó nghĩ cách đem người của chúng ta sắp xếp đến bên cạnh họ, tạm thời thì chưa cần làm gì hết, chỉ cần xem họ là chủ nhân rồi hầu hạ cho tốt là được, quan trọng nhất là phải có được sự tín nhiệm của họ. Rõ chưa?”
“Vâng, nương nương.”
“Còn những người khác, hễ mà ngươi cảm thấy có uy hϊếp thì cũng có thể an bài người đến bên cạnh họ, cụ thể làm như thế nào thì tự người biết rồi, miễn sao không liên lụy đến Tây Duệ cung và ta là được.”
“Nô tì biết rõ!” Vừa nghe tôi giao phó như thế, hai mắt Mai Nhi đã lập tức sáng lên.
Lắc đầu, không ngờ nha đầu này còn thích tranh đấu tàn nhẫn hơn cả tôi, trước đây rõ ràng là rất điềm tĩnh kia mà.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Gian Phi
- Chương 12